Bạch Chỉ không buồn ngủ nữa, nằm ở trên giường chỉ chốc lát sau liền rời giường đi phòng bếp. Bình thường canh giờ này, Thanh Hà đang bắt đầu làm điểm tâm cho bọn họ trở về ăn, lại không nghĩ rằng hôm nay đứng ở phòng bếp là Mộ Đồ Tô. Hắn đem một đầu tóc dài tùy ý vãn ở sau đầu, tay áo xắn cao, cánh tay dài nhỏ lộ ở bên ngoài, cầm đôi đũa trong tay, đang đảo bát tô. Bạch Chỉ ngửi được mùi hương, là mùi nấm. Mộ Đồ Tô biết nấu ăn? Bạch Chỉ nỗ lực nhớ lại đủ loại trong kiếp trước, lại nhớ không nổi bộ dáng hắn xuống phòng bếp.
Bạch Chỉ đi lên phía trước, hỏi: “Tướng quân, hôm nay sao ngài lại tự mình xuống bếp ?”
“Không tự mình làm, chỉ có thể đói bụng.”
“Hử?” Bạch Chỉ không hiểu.
“Thanh Hà rút gân, A Phúc đang chăm sóc.”
Hóa ra là như thế. Bạch Chỉ vẫn không hiểu tiếp tục hỏi: “Tướng quân bảo ta đến nấu cơm là được, đồ ăn ta nấu vẫn có thể nuốt được.” Bạch Chỉ chỉ cảm thấy bản thân khiêm tốn quá đáng, rõ ràng tài nấu nướng của nàng cao hơn Thanh Hà. Kiếp trước, nàng vì lấy lòng Mộ Đồ Tô, chuyện gì cũng nguyện ý làm, xuống bếp nấu cơm, chỉ là một chuyện. Tục ngữ nói, muốn nắm lấy trái tim của một người đàn ông, trước hết phải nắm được khẩu vị của hắn. Nàng rất dè dặt cẩn trọng chăm sóc khẩu vị của Mộ Đồ Tô, cho nên cùng đầu bếp trong tòa lâu đứng đầu kinh thành học nửa năm.
Mộ Đồ Tô dường như rất hèn mọn đề nghị của nàng, ” Tối hôm qua nàng thắp đèn thức đêm thêu giày, ta sao nhẫn tâm đánh thức nàng đến nấu cơm?”
“…” Lời này sao nghe như cố ý châm chọc? Nàng liều mạng như vậy là vì ai? Bạch Chỉ bất mãn nhìn Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô lại không tiếp tục nói chuyện, chuyên tâm đảo nấm trong nồi. Xem bộ dạng hắn ngốc ngốc xào rau, Bạch Chỉ liền buồn cười, quay người lại, nở nụ cười, lại xoay người, đã thấy Mộ Đồ Tô buông đũa, lấy mắt trừng nàng.
Bạch Chỉ không nhìn hắn phát giận, đi lên phía trước, đứng tại vị trí của hắn, nhặt đũa lên, đem nấm Mộ Đồ Tô sào để vào bên trong mâm sứ trắng. Sắc màu không đủ đẹp, mùi tàm tạm, về phần hương vị… kinh nghiệm của Bạch Chỉ nói cho nàng, cần dũng khí <ý là cần dũng khí mới dám ăn>.
Bạch Chỉ linh hoạt đem nguyên liệu còn thừa trong phòng bếp rửa sạch, thái sợi cắt miếng, mỏng như tờ giấy, độ dày đều đều, hai tay cùng sử dụng. Phối nguyên liệu nhanh chóng lão luyện, xào rau thoải mái, chỉ chốc lát sau, hai đĩa món ăn giản dị đã ở trong mâm, sắc hương vị trọn vẹn.
Mộ Đồ Tô đứng ở cạnh bên trợn mắt há hốc mồm, rất hoài nghi nhìn Bạch Chỉ, “Nàng ở nhà chịu ngược đãi mà lớn lên?”
Bạch Chỉ không để ý tới hắn, đem mâm bưng ở trước mặt hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Nếm thử…” Nói chưa xong, Bạch Chỉ tự trở nên sợ run. Xem đầu óc nàng, lại nhất thời rối loạn, quên mất hôm nay đã không như ngày xưa, nàng đã sống lại, không còn là một Bạch Chỉ luôn luôn biến đổi phương thức giành niềm vui của Mộ Đồ Tô.
Nàng rõ ràng đã thề, sẽ không tiếp tục yêu hắn, sẽ không tiếp tục chọc vào thứ tình yêu làm nàng thống khổ vạn phần lưu luyến si mê.
Bạch Chỉ bỗng chốc kiềm hãm nét mặt, môi run lẩy bẩy, muốn buông mâm. Nàng bỗng nhiên phục hồi, cũng làm cho tâm tình vừa dâng trào của Mộ Đồ Tô nhất thời băng xuống, mỉm cười treo ở bên miệng, lập tức mất đi tung tích.
“Tướng quân, đồ ăn đã làm xong, ta mang sang đi.” Bạch Chỉ chuẩn bị bưng mâm lên, lại bị Mộ Đồ Tô lấy tay ngăn trở . Bạch Chỉ không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy trên mặt hắn lạnh như băng như sương. Mộ Đồ Tô cúi mắt, lông mi dài mà nồng đậm chiếu ở đáy mắt, nhìn không ra cảm xúc của hắn giờ phút này.
Bạch Chỉ không hiểu, “Tướng quân, không muốn ăn?”
“Muốn ăn. Muốn ăn…” Mộ Đồ Tô giương mắt nhìn nàng, “Nàng .. .”
“…” Bạch Chỉ giật mình, xấu hổ cười nói: “Tướng quân chớ đùa. Trời lạnh, đồ ăn dễ bị nguội, vẫn là thừa dịp nóng… Ô ô…” Bạch Chỉ còn chưa phát xong bực tức, Mộ Đồ Tô một phen ôm giữa lưng Bạch Chỉ, hung hăng hôn lên, Bạch Chỉ liều ૮ɦếƭ chống cự, lấy tay đẩy thân thể to lớn cứng rắn như đá của Mộ Đồ Tô, ngược lại hắn càng ôm nàng chặt hơn.
Hắn đang không ngừng ăn mòn thân thể của nàng, không ngừng ăn mòn lý trí của nàng. Khi bàn tay to vuốt ve đến bánh bao của nàng, Bạch Chỉ bắt đầu phát run, không khống chế được cắn môi Mộ Đồ Tô, một cỗ mùi máu tươi, tràn ngập trong miệng, nhưng hắn vẫn như trước không buông miệng, hút môi nàng, muốn nuốt nàng.
Bọn họ chiến đấu kịch liệt, cũng kích tình. Mộ Đồ Tô áp đảo Bạch Chỉ, tay đã không chịu khống chế vói vào bên trong quần áo nàng vuốt ve, hắn thở hổn hển, vùi đầu hôn cần cổ tuyết trắng của Bạch Chỉ. Hai tay Bạch Chỉ bị Mộ Đồ Tô chế trụ giơ lên đỉnh đầu, nàng vô lực phản kháng, chỉ có thể giãy dụa, nhưng tại giờ phút này trên người Mộ Đồ Tô, giãy dụa chỉ là phí công.
Bạch Chỉ không nghĩ ra, nàng rốt cuộc làm gì, để cho Mộ Đồ Tô không khống chế được? Là nàng làm sai cái gì sao?
Bên ngoài phòng bếp gió lạnh ào ào, trong phòng bếp, củi lửa bùm bùm.
“૮ɦếƭ đói…” A Phúc đột nhiên vọt vào phòng bếp, nhìn thấy cảnh tượng Mộ Đồ Tô áp Bạch Chỉ. Cũng bởi vì người ngoài tham gia, Mộ Đồ Tô cùng Bạch Chỉ bỗng nhiên ¢ươиg ¢ứиg dừng lại. Mặt A Phúc đỏ lên, “Thực xin lỗi, ta quấy rầy các ngươi, các ngươi tiếp tục chế tạo đứa nhỏ, ta đi đây.” Trước khi hắn đi, trong tay cầm lấy hai cái bánh bao nguội, chạy trối ૮ɦếƭ.
Mộ Đồ Tô lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt Bạch Chỉ đầy nước mắt, cùng với “dấu vết” do hắn chế tạo. Hắn dường như từ trong điên dại phục hồi lại tinh thần, nhấp mím môi, ánh sáng trong mắt phai nhạt, vì Bạch Chỉ sửa sang lại “quần áo không chỉnh” đã lộ ra cái yếm. Hắn đem Bạch Chỉ đang cứng ngắc ôm vào trong lòng, vô cùng thống khổ khẽ nhắm hai mắt, “Chỉ Nhi, thực xin lỗi.”
Hốc mắt Bạch Chỉ chứa đầy nước mắt lại phun trào mà ra, nàng hung hăng hé miệng, gắt gao cắn bả vai Mộ Đồ Tô.
Mộ Đồ Tô không hừ một tiếng.
***
Bầu không khí lúc ăn cơm thật là quỷ dị.
Bàn ăn bốn người, trừ bỏ A Phúc ăn thật ngon, còn lại ba người đều có tâm sự.
Bạch Chỉ vô ý thức long long cổ áo, Thanh Hà vẫn nhìn thấy dấu hôn trên cổ nàng. Mộ Đồ Tô mặt không biểu cảm chỉ ăn cơm, không ăn đồ ăn. A Phúc nhìn thấy hắn như vậy, kỳ quái hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Ta cảm thấy ăn ngon lắm mà?”
“Ngon thì ăn nhiều một chút, không cần nói chuyện, sẽ nghẹn .” Thanh Hà dùng kiểu cách khuyên đứa nhỏ nói với A Phúc.
A Phúc giật mình, gật đầu. Bình thường Thanh Hà đều sẽ cười bảo hắn ăn nhiều, lần này bảo hắn không cần nói chuyện, có thể thấy được hôm nay không giống bình thường, hắn vẫn nên câm miệng thì tốt hơn.
Bạch Chỉ buông bát đũa, cười cười với ba người đang ngồi, “Ta ăn no. Các ngươi chậm rãi ăn.” Bạch Chỉ thuận tiện đưa đôi giày đã làm tốt cho Mộ Đồ Tô, “Tướng quân, đã làm xong .”
Không đợi Mộ Đồ Tô lên tiếng, Bạch Chỉ liền đi ra ngoài. Thanh Hà biết phát sinh chuyện gì, nhưng thân phận nàng hèn mọn, không nên hỏi, chỉ có thể chịu đựng, coi như không biết. Mộ Đồ Tô cầm lấy đôi giày Bạch Chỉ đặt lên bàn, sững sờ ở chỗ kia xuất thần.
Bạch Chỉ chui trong ổ chăn, lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được. Môi sưng đỏ còn chưa tiêu, dấu hôn loang lổ trên cổ, còn có răng nanh bị đau, không ngừng nhắc nhở nàng, mới vừa rồi nàng cùng Mộ Đồ Tô làm cái gì.
Một nơi khác, Mộ Đồ Tô trở lại phòng, đang thử giày mới. Vừa vặn, lớn nhỏ vừa phải, dường như vì hắn đo đạc làm theo yêu cầu. Đây thật là nhìn mà biết sao? Hắn không phải đồ ngốc. Nàng thức đêm vì hắn thêu giày, bởi vì mệnh lệnh sao? Hắn vẫn chưa yêu cầu kỳ hạn. Nàng nâng thức ăn tự tay làm, khẩn thiết chờ đợi cho hắn nhấm nháp, loại ánh mắt này, là đối đãi bằng hữu sao? Hắn không dám hỏi lại, nàng sẽ luôn tìm các loại lý do làm hắn bị thương.
Nàng luôn có thể nhiễu loạn tâm tình hắn, hắn tức giận thật muốn xé rách mặt nàng, xem nàng có ngụy trang hay không. Cũng hoặc là… Nàng đối đãi người đàn ông khác cũng như thế. Nghĩ đến Bùi Cửu, ánh mắt Mộ Đồ Tô bỗng nhiên trầm xuống.
Đêm đó, cả thiên hạ nổi lên trận tuyết đầu tiên Khang Thuận năm thứ chín. Bạch Chỉ đứng ở trước cửa, nhìn lên bầu trời, trong lòng khổ sở. Nhanh như vậy, Khang Thuận năm thứ mười sắp tới . Kiếp trước, tháng ba Khang Thuận năm thứ mười, nàng gả cho Mộ Đồ Tô.
Bây giờ kiếp này, có phải cũng sẽ vào Khang Thuận năm thứ mười xuất giá, phu quân của nàng lại là người nào?
Vào lúc này, nàng thấy Mộ Đồ Tô ở sườn tây cũng đi tới cạnh bên song cửa sổ, nhìn trận tuyết lớn đầu năm. Trắng như tuyết bao trùm cả thiên không, một mảnh tái nhợt. Trận tuyết đầu to lớn như thế, nói vậy mùa đông năm nay so với năm rồi, sẽ rét lạnh hơn một chút.
“A…” Thanh Hà thét chói tai phá vỡ một mảnh tái nhợt tĩnh mịch. Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô không hẹn mà cùng nhằm phía phòng Thanh Hà. Thanh Hà lúc này đang ngồi dưới đất, dưới chân nàng ta có nước chảy ra, nàng ta thống khổ cầm lấy tóc A Phúc, kêu đau.
Bạch Chỉ tiến lên, “Thanh Hà, ngươi muốn sinh ?”
“Hình như thế.”
“Sao lại sinh non ?” Sinh non hơn ba tháng.
Thanh Hà thống khổ lắc đầu, cái trán phủ kín mồ hôi, cầm lấy đầu A Phúc lay động, kêu đau. Bạch Chỉ trấn an nàng, làm cho nàng ta buông A Phúc ra, lại mệnh A Phúc đi tìm bà đỡ trong thôn. A Phúc vội gật đầu không ngừng, liền xông ra ngoài. Mộ Đồ Tô đứng ở cửa hỏi Bạch Chỉ, “Ta có thể làm gì?”
“Phiền toái tướng quân đi nấu nước.”
Mộ Đồ Tô gật đầu, làm theo . Bạch Chỉ đỡ Thanh Hà lên giường, mệnh Thanh Hà nằm thẳng, điều chỉnh hô hấp. Thanh Hà nghe theo, đồng thời, còn cố nhịn trêu đùa, “Tiểu thư, người có tiềm chất làm bà đỡ.”
Bạch Chỉ tăng thêm giọng điệu, “Hô hấp, bật hơi.”
Thanh Hà ngoan ngoãn làm một “phụ nữ có thai đủ tư cách sắp sinh sản ” .
Bà đỡ đến, nhiệm vụ của Bạch Chỉ hoàn thành, chuyện tiếp theo giao cho bà đỡ, bản thân lui đến ngoài cửa chờ đợi. Hàng xóm trong thôn đều đến , có người an ủi A Phúc, có người đi vào hỗ trợ. Cả một buổi tối, vội đến vội đi, một mảnh cảnh tuyết ngược lại trở nên nóng vọt.
Mộ Đồ Tô cùng Bạch Chỉ là khách nhân, bị thôn dân cường ngạnh an bày ngồi vào trong phòng. Hai người ngồi ở trong phòng nhìn cảnh tượng bận việc bên ngoài, tựa như đang xem diễn.
Mộ Đồ Tô nói: “Thì ra cảnh tượng sinh đứa nhỏ là như thế này.”
Bạch Chỉ gật đầu, “Đúng vậy, lúc trước cũng cùng Thu Thiền gặp qua một lần. Cũng loạn như vậy đi.”
“Ồ? Như thế nào?”
Bạch Chỉ nhớ lại, “Ước chừng là tết âm lịch năm trước, buổi tối có hội đèn Ⱡồ₦g, gặp một phụ nữ có thai, rất không khéo, nàng ta muốn sinh ngay tại chỗ, bị Thu Thiền kéo tới phía sau, giúp nàng ta đỡ đẻ, là một đứa bé trai mập mạp.”
Mộ Đồ Tô giật mình.
Bạch Chỉ che miệng nở nụ cười, “Lúc tuổi còn nhỏ ta cho rằng tiểu hài tử là lấy ra từ rốn, lúc ấy ta mới mở mang tầm mắt.”
“Tiểu hài tử từ chỗ nào ra?” Mộ Đồ Tô cũng tò mò hỏi.
Bạch Chỉ đang muốn trả lời, nói đến bên miệng, nhìn bộ dáng Mộ Đồ Tô không ngại học hỏi kẻ dưới, bỗng dưng nuốt trở về, đỏ mặt không đáp. Mộ Đồ Tô nhìn bộ dáng Bạch Chỉ như vậy, liền tự nhiên lĩnh hội, hắn cười nói: “Từ chỗ nào vào, thì từ chỗ đó ra? Hay.”
Bạch Chỉ cứng họng nhìn Mộ Đồ Tô không biết liêm sỉ tươi cười.
Hay cái rắm!
Tiếng khóc của trẻ con cắt ngang phía chân trời, Bạch Chỉ gấp gáp xông ra ngoài, Mộ Đồ Tô theo đuôi sau đó, hai người đi vào trong phòng nhỏ khắp phòng là người, thấy đầu Thanh Hà ẩm ướt, mỏi mệt không chịu nổi cười cười với thôn dân. A Phúc ôm đứa trẻ bên trong tã lót, ngốc ngốc cười, ngẫu nhiên đùa đứa trẻ một chút. Thanh Hà vẫy tay, A Phúc liền ôm đứa trẻ đi qua, hai vợ chồng nhìn nhau cười cười, lại nhìn đứa con của bọn hắn, trên mặt đồng thời tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
“Chỉ Nhi.” Mộ Đồ Tô bỗng nhiên gọi.
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn như trước lưu lại ở một nhà ba người đang hạnh phúc, mắt phượng xinh đẹp sáng quắc nóng lên, thần kỳ lóe sáng. Hắn bỗng nhiên quay đầu đối diện với nàng, tươi cười ấm áp, “Đứa bé, thật đáng yêu.”
Hắn thích trẻ con? Bây giờ Bạch Chỉ mới biết được. Liễu thị từng nói, một người đàn ông thích trẻ con, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kì thực sẽ là một người đàn ông ấm áp. Chẳng lẽ Mộ Đồ Tô là loại ngoài ý muốn sao? Hay là… kì thực nàng một chút cũng không hiểu hắn?
A Phúc ôm đứa bé qua, để cho bọn họ ôm một cái, Mộ Đồ Tô hơi do dự đưa tay, dè dặt cẩn trọng ôm vào trong иgự¢, mặt mày giãn ra, trong mắt mỉm cười, môi mỏng hơi hơi cong lên hình cung, si ngốc nhìn đứa trẻ trong lòng.
Hắn có lẽ sẽ là một người ấm áp, có lẽ nàng chưa từng chân chính hiểu hắn…
Bạch Chỉ nhìn hắn như vậy, thế nhưng ngây ngốc.