Bạch Chỉ không tính là tiểu thư khuê các, cùng lắm là một thiên kim nhà nghèo phô trương. . . . Nàng chưa bao giờ tham dự qua yến hội lớn, lớn nhất là yến hội mừng Bạch Uyên thăng quan, mời hàng xóm đến ăn một bữa cơm, xem như xong việc.
Lúc này dạ yến, tựa hồ rất phô trương, theo Bùi Cửu nói, lớn tới có phụ thân hắn Bùi đại tướng quân, nhỏ cũng có thiếu tướng. Đều là quan quân chinh chiến lần này.
“Không đúng, còn có hai vị khách không mời mà đến cọ ăn cọ uống nữa.” Bạch Chỉ chỉ vào bản thân lại chỉ vào Bùi Cửu.
Bùi Cửu không phục, “Ta là con của vị lớn nhất kia, sao lại là khách không mời mà đến cọ ăn cọ uống? Nhưng còn cô…” Bùi Cửu tà nghễ nhìn nàng, vẻ mặt hèn mọn. Bạch Chỉ không tức giận, ngược lại cười loan mặt mày, “Chiếu theo cách ngươi tính, vậy ta là con dâu vị lớn nhất kia, cũng không phải là cọ ăn cọ uống.”
“Cô…” Bùi Cửu cam chịu, chưa từng thấy cô gái nào cứ như “theo lý thường phải làm” như vậy, nhưng hắn lại không phản bác những lời này của nàng.
“Ta như thế nào? Chẳng lẽ không đúng sao?” Bạch Chỉ thấy Bùi Cửu không biết là tức giận hay xấu hổ mà đỏ thẫm mặt, càng thêm trở nên đắc ý.
Bùi Cửu không nói, gọi người đến, kéo Bạch Chỉ đi…
Bạch Chỉ bị vài tên tiểu binh đưa tới một doanh trướng, bên trong có ba quân kỹ sáng sớm bị người đàn ông tên Tiểu Hồ Tử mang đi. Cô gái áo xám không tình nguyện cho lắm bị Tiểu Hồ Tử đùa nghịch 乃úi tóc, còn có một cô gái áo vàng đang ở bên cạnh phản kháng thủ hạ của Tiểu Hồ Tử cưỡng chế hoá trang. Chỉ có Hoa Đào tự mình “cơm no áo ấm” bất diệc nhạc hồ <ý là làm gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất> cầm một gương đồng, soi phải, lại soi trái, sợ bản thân khó coi.
Thật sự là đối lập rõ ràng!
Tiểu binh mang Bạch Chỉ đến nói với Tiểu Hồ Tử: “Lão Hổ, trang điểm cho Bạch tiểu thư ăn vận xinh đẹp một chút.”
Lão Hổ? Bạch Chỉ kinh ngạc, người đàn ông trước mắt cầm son trong tay, 乃úi tóc cực có đặc sắc danh gọi lão Hổ? Thật là hữu danh vô thực!
Lão Hổ liếc mắt Bạch Chỉ một cái, so với Bạch Chỉ càng kinh ngạc, vội buông son trong tay, đi đến trước mặt Bạch Chỉ, cợt nhả, “Bạch tiểu thư, nào, nào, đến nơi đây ngồi.” Hắn đứng yên bên cạnh một ghế dựa, bên cạnh ghế dựa còn có than sưởi. Chắc là tặng vị trí của mình cho nàng . Loại phản ứng này của Lão Hổ, ba vị mỹ nữ “đều là quân kỹ” khác cũng giật mình trừng to mắt há to miệng. Bạch Chỉ tất nhiên hiểu rõ vì sao các nàng như thế, chuyện buổi sáng các nàng không ở. Lão Hổ sở dĩ ân cần như vậy, chắc là thủ hạ của hắn báo cho biết .
Dưới chín cái nhìn chăm chú của các nàng Bạch Chỉ an ổn ngồi xuống, thủ hạ của lão Hổ mang đến một khối khăn ướt đưa cho lão Hổ, lão Hổ lại đưa cho Bạch Chỉ, “Bạch tiểu thư, lau mặt.”
Bạch Chỉ gật đầu, dùng khăn ướt lau mặt. Nàng có da thịt trong sáng trắng nõn, dung mạo tinh xảo đến cực hạn, lúc khôi phục bình thường, nàng là sắc đẹp khuynh tђàภђ ђại nước hại dân. Lão Hổ thấy diện mạo thật của Bạch Chỉ, đôi mắt đều thẳng băng. Mặt hàng này, có giá trị!
Lão Hổ chuẩn bị bôi son bột nước cho Bạch Chỉ, bị Bạch Chỉ kịp thời ngăn lại, “Ngươi giúp các nàng đi, những việc này tự ta làm là được.”
Lão Hổ tiếc hận gật đầu, lại trở lại chỗ cô gái áo xám, trang điểm ăn vận cho nàng ta. Cô gái áo xám muốn nói lại thôi nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ tất nhiên hiểu rõ nàng ta muốn nói gì. Vì sao nàng lại ở trong này? Vì sao lại được tôn trọng?
Nhưng giữa các nàng, căn bản không kịp nói một câu. Các nàng hóa trang xong trước Bạch Chỉ, liền ra bình phong thay quần áo. Các nàng từ bình phong đi ra, mặc đều là loại váy иgự¢ thấp diễm lệ. Không nói hai lời bị lão Hổ cưỡng chế lôi đi. Kỳ thực Bạch Chỉ muốn “cáo mượn oai hùm”, làm cho lão Hổ đừng đối với các nàng như vậy. Nhưng trước khi đi, Bùi Cửu nhắc nàng, chớ can thiệp việc quân kỹ. Mua quân kỹ vốn là việc khó nói, nhưng thời gian chiến sự giằng co quá dài, đàn ông huyết khí sôi trào khó tránh khỏi không chịu nổi, thương thân là nhỏ, làm ra chút chuyện không tưởng được mới là lớn. Nghề quân kỹ các cô nương bình thường không có khả năng làm, ngay cả con gái thanh lâu cũng không nguyện ý. Không có nguồn cung cấp, chỉ phải mua từ bọn вυôи иgườι, về phần những “quân kỹ” đó đến từ đâu, bọn họ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, mở to mắt mà như mù.
Quan quân đứng đầu đã cam chịu loại hành vi này, nếu Bạch Chỉ muốn xen vào, sẽ gây chuyện không hay. Bạch Chỉ chỉ phải giống như hắn, mở to mắt mà như mù.
Tự hoá trang tốt, Bạch Chỉ định đứng dậy rời đi, bị tiểu binh ngăn lại, “Bạch tiểu thư, quần áo còn chưa thay đâu.” Bạch Chỉ cúi đầu nhìn quần áo bản thân, nguyên bản mặc là một bộ áo trắng, trước mắt đã là áo xám . Nàng hơi có lỗi gật đầu với tiểu binh, trở lại trong doanh trướng, tìm một bộ quần áo thay.
Mà khi nàng thấy quần áo trong rương, không khỏi lau một phen mồ hôi lạnh. Tất cả đều là loại quần áo cực kỳ bại lộ. Bạch Chỉ lại đi trở về, tiểu binh thấy Bạch Chỉ mặc quần áo bẩn như trước, “Bạch tiểu thư, sao còn chưa đổi?”
“Quần áo này… không thích hợp ta.”
Tiểu binh đi vào bên trong, lật quần áo trong rương một chút, bản thân cũng cảm thấy không ổn, đôi mắt chăm chú nhìn quần áo vừa rồi các nàng thay xuống, mặc dù cũng hơi bẩn, nhưng so với quần áo mặc trên người Bạch Chỉ thì sạch hơn. Tiểu binh nói: “Nếu không để ý thì cô mặc quần áo các nàng một chút ? Cô như vậy, hơi thất lễ.”
Bạch Chỉ cũng tự biết như thế, gật gật đầu.
Tiểu binh liền đem ba bộ quần áo các nàng cởi ra đưa cho Bạch Chỉ, gật đầu với nàng, tự giác rời đi.
Bạch Chỉ nhìn quần áo ba người, phủi phủi nhìn xem cái nào sạch sẽ. Ai biết được, lúc nàng phủi quần áo của cô gái áo vàng, có một vật rớt xuống. Bạch Chỉ nhặt lên xem. Đôi mắt đột nhiên trừng lớn. Đó là một mảnh lá cây nhỏ bằng bạc dùng để cài thắt lưng, đặt ở trong mắt người Quang Huy vương triều, quá bình thường. Nhưng nếu đặt ở Nam Chiếu, đây chính là bùa bình an. Kiếp trước, mỗi lần Mộ Đồ Tô chinh chiến, Nam Chiếu công chúa luôn đưa hắn một mảnh để hắn mang trên người phòng thân.
Vậy cô gái áo vàng kia là người Nam Chiếu? Nàng ta là dân lành vô tình lẫn vào đây hay là mật thám dụng tâm kín đáo?
Trong óc Bạch Chỉ bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh con hát thường diễn, mỹ nhân kế. Nghĩ như vậy, Bạch Chỉ tự rùng mình. Việc này, nàng nên nói hay không? Nếu như là bản thân suy nghĩ nhiều, tự hại một tính mạng vô tội sẽ không tốt lắm.
Nàng hít sâu một hơi, không chút do dự lựa chọn bộ áo vàng. Chỉ có lấy bản thân làm mồi, để vạch trần chân tướng. Nếu như nàng ta thấy Bạch Chỉ mặc quần áo nàng, mật thám sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, để tránh bị bại lộ. Nàng ta chắc chắn sẽ giành trước thời cơ Gi*t người diệt khẩu.
Chút công phu mèo cào của nàng khẳng định không thể tự bảo vệ bản thân, việc này nàng muốn nói cho Bùi Cửu.
Mặc xong quần áo, nàng đi thẳng đến doanh trướng Bùi Cửu. Có điều, Bạch Chỉ ở trong doanh trướng không nhìn thấy Bùi Cửu. Bạch Chỉ hỏi tiểu binh bên ngoài, tiểu binh báo cho Bạch Chỉ biết, Bùi Cửu bưng bàn cờ đi tìm Mộ tướng quân.
Quả nhiên là bạn cờ “tốt”!
Lúc này khẩn cấp, nàng đành phải kiên trì đi tìm Bùi Cửu .
Nàng theo tiểu binh đi đến doanh trướng Mộ Đồ Tô, tiểu binh đi vào trước bẩm báo, lúc sau, tiểu binh lộn trở lại, chắp tay đối với Bạch Chỉ, “Bạch tiểu thư có thể đi vào.”
Bạch Chỉ gật đầu, vén rèm lên, một cỗ khoan khoái tản ra toàn thân, toàn bộ phòng tràn ngập mùi lan chi hương quen thuộc nàng vĩnh viễn không quên được. Đây là mùi hương hắn yêu nhất, chẳng bao lâu sau, vì lấy lòng hắn, nàng cố ý trồng lan chi khắp vườn, từng cây từng cây, nàng tự tay đào đất trồng xuống. Nàng không ngại cực khổ, chỉ nguyện làm quân cười.
“Chỉ… Nhi, tìm ta có chuyện gì?” Nàng nghĩ Bùi Cửu ở trước mặt người ngoài sẽ không dùng “Dâm – phụ” gọi nàng, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ gọi “Chỉ Nhi”, lần đầu tiên gọi, có vẻ mất tự nhiên lại kỳ quái. Bởi vì tiếng gọi kỳ quái này, Bùi Cửu hơi ngượng ngùng quay đầu, không ngờ, đầu vừa vặn chuyển hướng Mộ Đồ Tô, vừa vặn làm cho Mộ Đồ Tô nhìn thấy hắn quẫn bách. Hắn không tự nhiên lắm cười cười với Mộ Đồ Tô.
“A Cửu, ta có việc nói với ngươi.” Bạch Chỉ đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện gì? Sốt ruột như vậy? Đợi ta cùng Tô Tô chơi xong bàn cờ này, không thể sao?” Bùi Cửu ngẩn ra.
“Đúng thế.” Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu.
Bùi Cửu lần đầu tiên thấy Bạch Chỉ nghiêm túc như vậy, buông quân cờ trong tay, nói với Mộ Đồ Tô: “Tô Tô, chờ.”
“Được.” Mộ Đồ Tô từ đầu đến cuối đều yên tĩnh .
Bạch Chỉ nhìn hắn một cái, trên mặt nhàn nhạt , đã mất cảm xúc quá đáng lúc đó. Ánh mắt di chuyển xuống, vết thương trên tay hắn đã xử lý, cột băng gạc, trên băng gạc còn thấm vết máu. Bạch Chỉ nghiêng đầu không tỏ vẻ gì rời đi.
Trong trướng, chỉ còn lại một mình Mộ Đồ Tô. Hắn buông xuống mi mắt, dưới nồng đậm lông mi tạo ra một mảnh bóng râm, nhìn không ra cảm xúc. Chỉ có vẻ mặt mỏi mệt che kín .
Bạch Chỉ đem chân tướng sự tình nói một lần cùng Bùi Cửu. Bùi Cửu cúi đầu trầm tư, “Cô nói có đạo lý, trước mắt chỉ có thể nhìn ra nàng ta là người Nam Chiếu, là tốt hay xấu, còn chờ xem xét. Có điều như vậy cô rất nguy hiểm.”
“Chỉ có thể như vậy, sự tình không dễ lộ ra. Xem cha ngươi cùng Thất ca ngươi diễn xuất như thế nào.” Bùi lão tướng quân có tiếng là phái xúc động, Bùi Thất cũng như thế.
Bùi Cửu nhíu mày không nói, trầm tư một lát, cực kì nghiêm cẩn nói: “Vậy cũng được, làm theo ý tứ của cô, trước khi sự tình chưa được tra rõ ràng, không được rời ta nửa bước.”
“Đi ngoài thì sao?”
“…”
“Tắm rửa thì sao?”
“…”
“Ngủ thì sao?”
“…”
“Được rồi, cô đã là người của ta, cùng đi.”
“…”
***
Dạ yến sắp tới, Bạch Chỉ cùng Bùi Cửu tham dự. Bùi lão tướng quân sớm ngồi ở vị trí đầu, cùng Mộ Đồ Tô tán gẫu thật vui. Cũng không biết tán gẫu cái gì, Bùi lão tướng quân mặt mày hớn hở. Bùi Thất ngồi ở bên trái Bùi lão tướng quân, vừa uống rượu, vừa nghiêng đầu ngẫu nhiên nói hai câu, vị trí khác cũng ngồi đầy quan quân, trong tay trực tiếp bưng vò rượu, đoán tửu lệnh, hào sảng cực kỳ.
Vị trí duy nhất để không là phía bên phải Mộ Đồ Tô, trên có hai vò rượu, còn có mấy đĩa thức ăn, một chút cũng chưa động.
Nghĩ đến, đó là vị trí của Bùi Cửu.
“Cửu đệ, nơi này.” Bùi Thất chỉ vào chỗ trống kia.
Bùi Cửu nhìn Bạch Chỉ liếc mắt một cái, “Đi thôi.”
“Ừ.” Bạch Chỉ gật đầu.
Hai người đi đến trước mặt Bùi lão tướng quân, Bùi Cửu chắp tay hành lễ, “Cha.”
Bùi lão tướng quân tức giận chưa tan, nguyên bản khuôn mặt vui cười bỗng chốc kéo xuống, quét mắt Bạch Chỉ, trực tiếp hỏi: “Ngươi là con gái của Tri châu Tô thành Bạch Uyên?”
Bạch Chỉ hạ thấp người, “Bẩm tướng quân, đúng vậy.”
“Bộ dáng thanh tú, có điều tư định chung thân cũng không tốt, nhất là cùng đứa con vô liêm sỉ kia của ta.”
Bạch Chỉ không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể duy trì mỉm cười.
Bùi Cửu cười nói: “Chẳng phải con còn có người cha anh minh thần võ sao?”
“Cút. Ngồi xuống.” Bùi lão tướng quân ném một khối thịt dê vào hắn. Bùi Cửu linh hoạt né tránh, “Cha, con có tâm tật.”
Bùi lão tướng quân tròng trắng mắt trừng hắn. Bùi Cửu dừng tươi cười, lôi kéo Bạch Chỉ đi lên vị trí ngồi xuống. Trước khi ngồi xuống, Bùi Cửu thấy ghế tựa có phiến lá rụng, cười cười với Bạch Chỉ, nhặt lá rụng ra. Bạch Chỉ hé miệng cười, ngồi xuống, đôi mắt băn khoăn, đã thấy bên phải đúng là Mộ Đồ Tô. Khoảng cách giữa bọn họ chỉ bằng một người. Hắn quét nàng liếc mắt một cái, lạnh lùng .
Dạ yến ở chiến trường không thể so với dạ yến trong cung đình. Dạ yến của bọn họ chỉ uống rượu, ăn thịt dê, nói chút lời nói râu ria. Bạch Chỉ từ đầu đến cuối không ăn cái gì, không nói được lời nào. Ai biết, rốt cuộc thành bia ngắm, chỉ chốc lát sau, đề tài liền chuyển tới nàng.
“Cửu công tử, lúc này ngã quỵ trên một thân cây *, có cảm tưởng gì?” Một vị thiếu tướng trêu ghẹo đem ánh mắt chuyển hướng Bùi Cửu.
<* người ta thường hay nói đi qua vạn bụi hoa, không dính một chiếc lá, chỉ người phong lưu, ở đây dùng “ngã quỵ trên một thân cây” chỉ Bùi Cửu đã bị Bạch Chỉ túm lấy>
Bùi Cửu cười nói: “Ồ, cùng lắm thì đem cây chuyển về nhà, lại ra ngoài hỗn loạn.”
“Ha ha!” Hai người cười cười, cụng ly với nhau, biểu thị kính ý.
“Vậy Bạch cô nương còn không khóc đứt ruột?” Lại có một vị thiếu tướng đem lời xả đến trên người Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ bị các quan quân nhìn chăm chú ngượng ngùng, mỉm cười đáp lại, “Ta sẽ làm cho hắn không còn tinh lực ra ngoài hỗn .”
“…” Quần chúng trầm mặc.
Bùi Cửu nguyên bản cười há miệng, bỗng chốc trở nên cứng ngắc, nhìn nhìn Bạch Chỉ mặt không đổi sắc, mặt mình nháy mắt sung huyết, xấu hổ uống lên vài ngụm rượu. Tiếp theo mọi người cười ha ha, “Bạch cô nương quả nhiên là lời nói kinh người.”
Không nói kinh người, những người này nhất định sẽ tìm nàng chọc ghẹo, còn không bằng trực tiếp dọa bọn họ, miễn cho họ tiếp tục lôi nàng ra tiêu khiển.
Quả nhiên, đề tài vòng vo, thiếu tướng ngồi bên cạnh Bùi Cửu tựa hồ quan hệ cùng Bùi Cửu rất tốt, tán gẫu thật vui, ăn uống linh đình.
Lão Hổ mang theo ba vị “tuyệt sắc mỹ nhân” đi đến, cười cười với Bùi lão tướng quân, “Tướng quân, người tới.”
Nguyên bản yến hội náo nhiệt, nhất thời yên tĩnh. Bạch Chỉ thấy các thiếu tướng đều nhìn chăm chú ba người bọn họ, không khỏi cười lạnh, đàn ông quả nhiên là đồ háo sắc. Nàng chuyển ánh mắt hướng Bùi Cửu, “hoa hoa công tử” ở trong mắt mọi người ngược lại ngậm rượu trong miệng, chưa phát hiện.
Khi cô gái áo vàng thấy bóng dáng quen thuộc, nhìn về hướng Bạch Chỉ, nhất thời ngẩn người. Bạch Chỉ mỉm cười với nàng, nhìn không ra là cảnh cáo hay là mỉm cười gần gũi.
Nàng ta rốt cuộc là địch hay bạn?
Bùi lão tướng quân bỗng nhiên nói với Mộ Đồ Tô: “Đồ Tô, có hứng thú hay không?”
Mộ Đồ Tô nhìn ba cô gái. Điều này đối với Hoa Đào mà nói, chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nàng nháy mắt vài lần với Mộ Đồ Tô, nhưng ở trong mắt Mộ Đồ Tô, đây không phải liếc mắt đưa tình, mà là ánh mắt nàng ta không thoải mái, trực tiếp bỏ qua nàng ta. Tại một khắc kia, Hoa Đào, tâm đều nát.
Lại nhìn hai vị khác, cũng không thể lọt vào mắt, hắn nói với Bùi lão tướng quân: “Không có hứng thú.”
Dường như cũng ở trong dự kiến của Bùi lão tướng quân, đạm cười, hỏi một đám theo quan giai lớn nhỏ…
Bạch Chỉ nhìn thấy bộ dáng những người đàn ông này nóng lòng muốn thử, có chút buồn nôn. Lại nhìn cô gái áo vàng, nàng ta đã bình phục giật mình, nhìn Bạch Chỉ lộ ra thái độ nàng ta chưa từng có.
Sợ hãi…