Liễu thị viết thư cho Bạch Uyên đã hơn mười ngày, không hề nhận được hồi đáp. Bạch Chỉ mắt lạnh nhìn Liễu thị mặt nóng thi*p lãnh ௱ôЛƓ , cuối cùng không chịu nổi, “Nương, con thấy hay là thôi đi, cha không cần người báo ân.”
Liễu thị lấy mắt trừng nàng, Bạch Chỉ không tiếp tục nói nữa . Kỳ thực Liễu thị hiểu rõ ràng bản tính Bạch Uyên hơn ai hết. Không đợi được câu trả lời thuyết phục của Bạch Uyên, ngược lại đợi được Trịnh Tử Thành tới chơi. Gió se lạnh, từng nhà bắt đầu đốt sưởi. Bạch phủ bởi vì không có phí chi tiêu, chậm chạp chưa lên lửa. Bây giờ Trịnh Tử Thành đến đây đưa than, có thể nói là “Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” ?
Bạch Chỉ lễ phép tiếp đãi Trịnh Tử Thành. Tuy biết Trịnh Tử Thành là thân sinh phụ thân, nhưng Bạch Chỉ còn để ý đại cục, biểu hiện ra giống như thái độ trước kia đối đãi ông ấy.
“Đa tạ ân huệ của Trịnh đại nhân. Có điều trước đây không biết đại nhân cùng Bạch gia sâu xa, sau này ông và ta trong lòng đều biết rõ ràng, cha ta thăng lên kinh làm quan không ở Tô thành, ta cảm thấy đại nhân…” Bạch Chỉ cố ý kéo dài lời nói, có thâm ý khác nhìn Trịnh đại nhân. Ngụ ý, đơn giản là muốn làm cho Trịnh Tử Thành biết khó mà lui.
Trịnh Tử Thành chỉ cười, “Bạch tiểu thư không cần nghĩ nhiều, bản quan không có việc khác. Than đã đưa đến, bản quan cũng nên cáo từ .”
“Ta đây cũng không tiễn xa.” Bạch Chỉ mỉm cười đáp lại.
Trịnh Tử Thành gật đầu, lúc đứng dậy, thân mình quơ quơ, giống như muốn té xỉu. Bạch Chỉ kinh hãi, định nâng dậy, Trịnh Tử Thành vội xua tay, “Bệnh cũ , không có việc gì.”
Lúc này, Liễu thị đi đến, thấy Trịnh Tử Thành, phản ứng đầu tiên là che khuất gương mặt bị thương . Bạch Chỉ bất đắc dĩ cười cười, phụ nữ coi trọng dung mạo nhất, là chuyện mãi mãi không thay đổi. Dù là Liễu thị giống như nhìn rõ cuộc đời, rốt cuộc vẫn bởi vì người trong lòng bà tại chốn hồng trần kia mà bối rối.
Trịnh Tử Thành hiển nhiên thấy được mặt Liễu thị, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng. Ông mím môi, hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Liễu thị, thoải mái đối mặt, “Phu nhân, bản quan cáo từ .”
Liễu thị chỉ gật đầu.
Trịnh Tử Thành vượt qua cửa, đi vài bước, không lưu ý một chút, ngã vào mặt đường ướt sũng. Bên ngoài kinh hô một tiếng, phút chốc Liễu thị quay đầu, mất đi lý trí muốn tiến lên. Bạch Chỉ đi trước Liễu thị một bước, vọt tới bên người Trịnh Tử Thành, nâng ông dậy, hô: “Trịnh đại nhân! Trịnh đại nhân! Tỉnh tỉnh.”
Chưa tỉnh.
Bạch Chỉ căn dặn Hồng Kiều bên cạnh, “Tìm đại phu.”
Hồng Kiều che miệng lại, chỉ ngây ngốc gật đầu, chạy đi ra ngoài. Bạch Chỉ nhìn bộ dáng Liễu thị rối rắm khổ sở, trong lòng chua chát. Tâm tình muốn tới gần lại không thể tới gần nàng sao có thể không hiểu? Cái loại đau này cắn vào tận xương tủy, nàng cũng từng trải qua, vẫn đang tiếp tục trải qua .
Đại phu cẩn thận bắt mạch cho Trịnh Tử Thành, trán càng nhăn càng thâm, lúc buông tay Trịnh Tử Thành, chồng chất thở dài một hơi. Bạch Chỉ rất hiểu rõ một loạt động tác này, hiển nhiên, Trịnh Tử Thành mắc bệnh không thể cứu trị.
“Trịnh đại nhân có tâm tật, trước đó vài ngày ôn dịch, lây dính hơi người ૮ɦếƭ, tật cũ tái phát tình huống không tốt, ngày không còn nhiều.” Đại phu vừa lắc đầu, vừa cảm khái.
Liễu thị đứng ở một bên thân hình bất ổn, muốn ngất đi, may mà Bạch Chỉ kịp thời đỡ. Chẳng qua sắc mặt Bạch Chỉ cũng không tốt lắm. Ông… không còn sống lâu trên nhân thế sao?
Đưa tiễn đại phu, Bạch Chỉ sai mọi người ra ngoài. Trịnh Tử Thành là người cô đơn, sau khi ૮ɦếƭ chỉ sợ ngay cả một người thân chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không có. Liễu thị đè nén cảm xúc, nhưng nước mắt lại không khống chế được rơi đầy mặt.
Bạch Chỉ nhìn Liễu thị nội tâm lo âu, chịu đựng lại nhịn không được mâu thuẫn trong lòng, nàng cũng trở nên hoảng hốt.
Liễu thị nói: “Tại sao lại như vậy? Một người còn đang khỏe mạnh, ta tình nguyện không được ở bên nhau, cũng không cần trời nam đất bắc.” Lời nói của Liễu thị không kích động, lại nhìn ra bi thương đến cực điểm. Giống Liễu thị một người phụ nữ ít lời như vậy, có thể nói ra đến đây, đúng là không dễ.
Bạch Chỉ ôm lấy Liễu thị, “Nương, người có năng lực làm gì cho ông ấy? Chẳng phải người nói, muốn báo ân sao?”
Liễu thị ngẩn ra, trong ánh mắt dường như càng đau lòng .
Bạch Chỉ biết rõ bản thân rất đả thương người, kích tướng như vậy, hiển nhiên là sát muối lên miệng vết thương. Liễu thị ở giữa ân cùng yêu, lựa chọn ân, nhưng lại không bỏ được yêu, không bỏ được như thế, thống khổ chỉ có bản thân.
Đêm đó, Trịnh Tử Thành luôn luôn hôn mê tại Bạch phủ. Sau khi Liễu thị rời đi, Bạch Chỉ một mình ở lại bên giường Trịnh Tử Thành sững sờ. Nàng đối với người cha này, thời gian quen biết không nhiều lắm, càng chưa nói tới cảm tình. Mà khi nàng biết thời gian của ông ấy không còn nhiều, lòng vẫn vô cùng đau đớn. Kiếp trước, Bạch Uyên bị chém đầu, nàng đứng ở trong quần chúng giương mắt nhìn, lòng như mặt hồ bình tĩnh. Tim không đau, lòng cũng không bi thương. Bạch Uyên có ân dưỡng dục, nàng còn không buồn không vui, nhưng một người cha hữu danh vô thực chỉ quen biết một hồi, sao lại ᴆụng chạm tới tình yêu mềm mại nơi đáy lòng nàng?
Nàng vì dịch lại chăn cho ông ấy, phát hiện bên trong đầu ngón tay ông có bột than, nói vậy than ông đưa tới là tự mình lựa chọn. Trên mu bàn tay ông còn có vết bỏng, loang lổ nhiều chỗ, rất nhiều.
Bạch Chỉ hồi tưởng bắt đầu từ cảnh tượng ngày ấy ông ta phấn đấu quên mình vọt vào biển lửa cứu Liễu thị…
Có lẽ nàng xúc động là, ông ấy yêu mẫu thân nàng, yêu đơn giản, yêu hiểu rõ. Cùng ông ấy cả đời, thầm mong Liễu thị sống tốt.
Bạch Chỉ yên lặng lui ra.
Đi đến trước cửa phòng Liễu thị, trong buồng còn sáng ngọn đèn. Bạch Chỉ xuyên thấu qua khe hở trên song cửa sổ, thấy Liễu thị quỳ gối trên bồ đoàn, tay cầm phật châu, đang niệm kinh cầu nguyện. Vẻ mặt bà không còn kiểu cách bình tĩnh trong dĩ vãng, mang theo lo lắng mang theo yếu ớt.
Liễu thị chỉ nguyện ở lại bên trong hồng trần vì Trịnh Tử Thành than thở khóc lóc, cảm động lấy ân tình.
Bạch Chỉ trở lại khuê phòng, đề 乃út, ở trên giấy tuyên thành, sắc mặt ngưng trọng viết gì đó. Thao thao bất tuyệt một đống, cuối cùng nhét vào phong thư, trên viết “Bạch Uyên” đặt lên bàn, ϲởí áօ nới đai lên giường ngủ.
Thư là ra roi thúc ngựa mang ra ngoài. Phong thư này không giống ngày xưa có đi không có về, mấy ngày đã thu được hồi âm. Thời khắc Bạch Chỉ nhận được phong thư của Bạch Uyên, đáy lòng cười lạnh. Chỉ cần có chuyện tổn hại đến ông ta, ông ta sẽ không nể tình nghĩa.
Mở thư, là một phong hưu thư vô cùng oán giận. Phía trên rõ ràng viết đại danh Bạch Uyên. Hai chữ “Không trinh” cực kì chói mắt, nhưng Bạch Chỉ lại lạnh nhạt gấp vào, đi hướng phòng Liễu thị.
Nàng viết cho Bạch Uyên một phong thư, một phong thư than thở khóc lóc tố giác. Nàng cáo với Bạch Uyên, nàng tận mắt thấy Liễu thị cẩu thả cùng người khác, nàng thay mặt mẹ nàng xin lỗi Bạch Uyên, cầu ông ta tha thứ. Bạch Chỉ hiểu Bạch Uyên nhất, làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Như nàng mong muốn, nàng thu được một phong hưu thư, hưu thư bỏ Liễu thị.
Liễu thị không chịu đối mặt bản thân, nàng sẽ thay bà lựa chọn. Bạch Uyên không đáng giá bà tiếp tục trả giá, người đàn ông trước mặt, chỉ có thể ngộ không thể cầu, cho dù thời gian của ông ấy không nhiều lắm.
Khi Bạch Chỉ đem phong hưu thư này trình trước mặt Liễu thị, Liễu thị thoạt nhìn cực kì bình tĩnh. Bạch Chỉ quỳ trên mặt đất, “Nếu như nương trách nữ nhi tự cho là thông minh, muốn đánh cũng được, muốn làm gì cũng được. Chỉ Nhi chính là không nhìn nổi !”
Liễu thị tiến lên đỡ lấy nàng, “Đã nhiều ngày ta suy nghĩ thật lâu, kỳ thực đã muốn cùng cách với cha con. Có điều ta rất hiểu cha con, ông ấy sẽ không dễ dàng cùng cách, có cậu con ở đó, hơn nữa ông ấy sợ nhất người khác chất vấn mình. Như vậy cũng tốt, trách nhiệm quy tội về ta, còn ông ấy đúng lý hợp tình, thân phận làm kẻ thụ hại.”
Đúng vậy, Bạch Chỉ cũng nghĩ vậy. Nàng dừng một chút, nhìn Liễu thị, “Nương, chúng ta học Thu Thiền, ở tại trong núi, qua những ngày cùng thế vô tranh, được không?”
Liễu thị chua sót cười, “Người trong lòng Chỉ Nhi làm thế nào?”
“Bắt cóc đến trên núi không phải là được?”
“Vậy Thuật Nhi…” Liễu thị vẫn lo lắng .
“Thuật Nhi thầm nghĩ đi theo nương, việc này nương không cần lo lắng. Người chỉ cần nói người bị cha hưu là được.” Bạch Thuật đối với Bạch Uyên càng không có cảm tình gì để nói. Từ nhỏ đi theo Liễu thị, rời Liễu thị liền ra ngoài học y. Mười năm, cùng Bạch Uyên nói cũng không vượt qua một trăm câu.
Cuối cùng Liễu thị cũng nở nụ cười, trong tay gắt gao nắm chặt hưu thư. Bạch Chỉ hạ giá thấp cho những gia đinh bán mình còn lại chuộc thân, Hồng Kiều không muốn, liền tiếp tục ở lại. Bạch Chỉ đem số tiền tích cóp dùng để xây phòng mới, lựa chọn theo Thu Thiền.
Trịnh Tử Thành từ quan, muốn cùng Liễu thị vượt qua tuổi già. Ông ấy quả nhiên không giống Bạch Uyên. Bạch Uyên muốn quyền lực, Trịnh Tử Thành chỉ cần người trong lòng. Ngày vui chỉ có vài người, lại hiếm khi thấy được Liễu thị tươi cười đầy mặt. Bạch Chỉ vốn định trở về thu thập vật dụng của bản thân, đem Bạch phủ khóa lại. Không ngờ, về nhà lại gặp quản gia đã theo Bạch Uyên lên kinh thành.
Bạch Chỉ ngẩn ra.
Quản gia nói: “Tiểu thư, lão nô tới đón người cùng tiểu thiếu gia lên kinh .”
“…” Bạch Chỉ không có lời nào để nói.
Đón Bạch Thuật lên kinh còn hiểu được, dù sao cũng là dòng độc đinh. Không hiểu là, vì sao Bạch Uyên cũng muốn đem nàng mang tới kinh thành? Mẹ nàng làm ra việc “không thể tha thứ” bậc này, ông ta cư nhiên không liên lụy tới con cá trong chậu như nàng?
Bạch Chỉ không muốn lên kinh, Thuật Nhi lại càng không muốn đi . Quản gia khôn khéo thật sự, “Nếu như tiểu thư cùng tiểu thiếu gia không cùng lão nô lên kinh, đến lúc đó lão gia tự mình tới đón hai người.” Uy Hi*p im hơi lặng tiếng.
Nếu như Bạch Uyên tự mình đến , sự tình sẽ phức tạp rất nhiều. Đến lúc đó không chỉ liên lụy đến Liễu thị cùng Trịnh Tử Thành, càng làm bản thân không có lợi lộc gì. Nàng rất hiểu cách làm người của Bạch Uyên. Nếu tính kế ông ta bị ông ta phát hiện, chỉ có đường ૮ɦếƭ.
Bạch Uyên để nàng lên kinh, tuyệt đối có tính toán khác. Ngược lại, Bạch Thuật thì an toàn nhiều lắm. Bạch Chỉ nhân tiện nói: “Quản gia, trước tiên ta theo ông lên kinh, Thuật Nhi mấy ngày nay thân thể không khoẻ, không nên mệt nhọc. Nếu ở trên đường có chuyện không hay xảy ra sẽ không tốt lắm.”
Quả nhiên, quản gia sảng khoái đồng ý, “Được rồi, tiểu thiếu gia trước tiên ở tại chỗ này, tiểu thư cùng ta trở về trước.”
Bạch Chỉ gật đầu. Đáy lòng trào ra dự cảm không tốt. Tới gần Bạch Uyên, đó là nhảy vào một hố lửa không biết tên, sống hay ૮ɦếƭ, tự cầu nhiều phúc.
Bạch Chỉ đơn giản cùng Liễu thị nói lời từ biệt, Bạch Chỉ nhìn ra Liễu thị trầm trọng, nàng an ủi Liễu thị: “Nương, Chỉ Nhi mặc dù không thông minh, nhưng một chút trí khôn vẫn có .”
“Chỉ Nhi, thiệt thòi cho con .”
“Nhớ để lại một phòng cho con, con còn muốn ςướק người trong lòng con lên đây nữa.”
Liễu thị rưng rưng gật đầu.
Thời khắc xe ngựa rời đi Tô thành, Bạch Chỉ rốt cuộc không kiên cường được nữa bật khóc. Nàng cực kỳ sợ kinh thành, lại không thể không đi. Kinh thành có hắn, kinh thành có thánh chỉ, kinh thành có quá nhiều người cùng việc nàng không muốn đối mặt.
Nàng sợ, nàng thầm muốn trốn.
**************
Gần đây, Nam Chiếu cùng Quang Huy vương triều đã khai chiến, gió lửa mấy ngày liền, chiến hỏa nổ vang. Địa khu nơi biên giới quản hạt lơi lỏng, phần lớn là người có âm mưu gây rối, vào rừng làm ςướק, bắt đầu cuộc sống cường đạo.
Bạch Chỉ luôn luôn ở Tô thành, căn bản không biết, vẫn là quản gia nhắc nhở nàng, “Tiểu thư, chúng ta chạy vào ban ngày đi, buổi tối không chạy. Hơn nữa chúng ta còn phải đi đường vòng, tương đối an toàn.”
“Quản gia cảm thấy thế nào được thì làm. Ta không có ý kiến.” Tâm tư Bạch Chỉ không ở đây, thuận miệng phụ họa đồng ý.
Quản gia gật đầu, ra xe ngựa, tán gẫu cùng mã phu. Bạch Chỉ nhắm mắt, bên tai truyền đến thanh âm quản gia cùng mã phu nói nói cười cười, cùng với loại thanh âm này, Bạch Chỉ không tự giác bắt đầu ngủ.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên xe ngựa chấn động một chút. Đầu Bạch Chỉ mãnh liệt nghiêng sang một bên, kém chút lăn ra xe ngựa. Ý thức Bạch Chỉ còn chưa thanh tỉnh, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của quản gia. Bạch Chỉ ngẩn ra, còn chưa lấy lại tinh thần, một tên hung thần ác sát vén mành lên, kéo Bạch Chỉ ra. Bạch Chỉ bị vứt trên mặt đất, ý thức bị đau tỉnh, bỗng nhiên trợn to mắt thấy đúng là thi thể mã phu cùng quản gia bị cụt tay.
Quản gia quỳ gối bên kia, cánh tay phải không ngừng chảy máu, trên cổ kề một cây đao.
Cầm đầu là một phụ nữ béo diện mạo kiêu ngạo, mụ ta dùng bàn tay to mọng giam cầm cằm Bạch Chỉ , cưỡng chế Bạch Chỉ đối diện mụ. Người nọ chậc chậc nhìn Bạch Chỉ, “Bộ dạng thực con mẹ nó đẹp. Đáng tiếc là người đã có chồng, không phải hoàng hoa khuê nữ. Bán không được giá tốt.”
Bạch Chỉ luôn luôn không thích trang phục thiếu nữ, trước nay đều giản lược mặc trang phục thiếu phụ. Bởi vì thanh danh ở Tô thành bại hoại, nàng cũng không so đo những thứ này .
Một tên hạ lưu meo meo nhìn Bạch Chỉ, nói với người phụ nữ mập: “Lão đại, đã bị phá thân , vậy làm cho tiểu nhân sảng khoái một lần đi. Mỹ nhân như vậy, trực tiếp bán, đáng tiếc.”
Mụ béo nhìn hắn liếc mắt một cái, một cái tát quặc đi qua, sức lực lớn kinh người. Mụ ta nói: “Thủ hạ của A Bích ta chỉ có chút tiền đồ ấy sao? Dọa hay không dọa người? Muốn phang kỹ nữ, chính đại quang minh đến kỹ viện mà phang.”
Bạch Chỉ mượn cơ hội xem xét tình thế, cảm thấy hiện tại cứng đối cứng, không hề có phần thắng. Chung quanh đều có kẻ địch, hơn nữa chính diện đứng mụ béo, không thể thoát được. Nàng đành phải yên lặng xem xét .
“Đem nàng quăng vào bên trong chiếc xe ngựa to màu đen, đếm thử xem, đã được mười người chưa, làm cho người ta đem hàng đưa qua.” Mụ béo A Bích lấy một viên thuốc nhét vào miệng Bạch Chỉ, giống như ném thịt lợn, ném Bạch Chỉ đến dưới chân một tên gầy dơ xương như khỉ.
“Vâng.” Tên gầy mang theo Bạch Chỉ quăng vào một chiếc xe ngựa màu đen.
Bạch Chỉ bị ném cả người đau nhức, định xoa xoa chân, lại phát hiện có chín ánh mắt đang nhìn nàng chăm chú. Bạch Chỉ ngẩn ra, liền nghe thấy tên gầy đang đếm, cuối cùng đem “Mười” chỉ ở trên mặt nàng, nhếch miệng ngốc ngốc cười cười, hướng tới A Bích ở ngoài xe nói: “Lão đại, vừa khéo mười đứa. Có thể giao hàng .”
“Đi, tiến lên.” A Bích cao giọng thét to một câu, hát nhẹ, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Tương phản với bên ngoài xe ngựa, trong xe ngựa màu đen vang lên tiếng con gái khóc thút thít. Ngoại trừ Bạch Chỉ còn chưa rõ tình huống, những người khác đều khóc. Bạch Chỉ hỏi cô nương mặc quần áo xanh lục bên cạnh, “Đây là muốn bán chúng ta vào thanh lâu?”
Thiếu nữ áo xanh phe phẩy lắc đầu như trống bỏi, “Không phải.”
Lòng Bạch Chỉ bỗng chốc an bình xuống. Bọn họ hiển nhiên là bọn вυôи иgườι, bọn вυôи иgườι bắt con gái đơn giản có hai nguồn tiêu thụ, một là bán vào thanh lâu, hai là bán cho nhà phú quý làm nha hoàn. Đã không phải bán vào thanh lâu, vậy bán đi làm nha hoàn cơ hội chạy trốn càng lớn hơn nữa .
“Đó là đem chúng ta mang đi chỗ nào?” Bạch Chỉ đã không căng thẳng lắm hỏi.
“Quân doanh.”
“…” Bạch Chỉ ngẩn ra, “Đi chỗ đó làm chi?” Nấu cơm?
“Làm quân kỹ!” Thiếu nữ áo xanh oa oa khóc lớn lên.
Việc này so với bán vào thanh lâu còn thảm hơn…