Trên đường trở về nhà, Bạch Chỉ đần độn ngủ. Con ngựa đột nhiên ngừng lại, thân mình nàng suýt nữa văng ra ngoài. Đầu gối Bạch Chỉ đánh vào vòng bảo hộ, đau nhe răng trợn mắt. Đang định phát hỏa, Thanh Hà từ bên ngoài vén mành lên, khó xử nói: “Tiểu thư…”
“Chuyện gì?” Bạch Chỉ dụi dụi đầu gối bị thương, nhíu mày hỏi.
Thanh Hà đáp lại: “Bùi công tử cầu kiến.”
Bạch Chỉ kinh ngạc, sao hắn biết nàng rời đi Đồng thành? Hắn đến tiễn? Bạch Chỉ mang theo nghi hoặc xuống xe ngựa, chỉ thấy Bùi Cửu thở hổn hển, muốn nói lại thôi nhìn nàng. Bạch Chỉ hỏi: “Bùi công tử cố ý đến tiễn?”
Bùi Cửu dắt ngựa đi tới, “Suốt đêm trở về Tô thành làm chi?”
Bạch Chỉ cười đáp: “Nhận được thư nhà, sợ hãi trong nhà xảy ra chuyện, trở về xem thế nào.”
“Không cho phép.” Ngữ khí Bùi Cửu mang theo tức giận cùng mệnh lệnh.
Bạch Chỉ kiềm hãm tươi cười, một bộ nghiêm trang.
Bùi Cửu rầu rĩ mắng nàng một câu, “Gỗ mục không thể đẽo!”
“Bạch Chỉ làm theo lời Bùi công tử, sao lại mắng ta?”
“Ta muốn mắng cô.” Bùi Cửu tức giận nói.
Bạch Chỉ cảm thấy quái lạ, hắn vội vội vàng vàng chạy tới, là đến mắng nàng? Nàng tự nhận là bản thân không hề sai lầm, không khoan khoái cho lắm nói: “Bùi công tử mắng xong chưa? Bạch Chỉ còn sốt ruột muốn đi.”
Bùi Cửu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ngóng trông nàng còn lời khác muốn nói cùng hắn. Nhưng bộ dáng “không lời nào để nói” của Bạch Chỉ thật sâu đau đớn hắn, dũng khí bành trướng mà ra nháy mắt bụi tan khói diệt.
“Tái kiến, gỗ mục.” Hắn nói xong bốn chữ này, hơi có chút hối hận.
Bạch Chỉ cười khẽ, “Không biết sao, ta cảm thấy dâm – phụ tương đối dễ nghe hơn một chút.”
Bùi Cửu nhìn nàng, miệng kín như bưng. Nàng tươi cười luôn thanh nhạt như vậy, không biết là thật hay giả, cũng như những huynh đệ tỷ muội bên cạnh hắn. Bởi vì làm người như thế quá mệt, hắn cố ý làm xấu thanh danh bản thân, lưu luyến phố hoa, bất cần đời ăn chơi trác táng. Hắn giả bộ ốm yếu, không tranh với đời như khách qua đường. Hắn không theo phụ thân tòng quân, không theo huynh trưởng học văn vẻ, rời xa quan trường, đi thăm thú nhân gian, nhìn hoa ngắm cỏ.
Bùi Cửu vươn tay niết mặt Bạch Chỉ, “Không cần cười như vậy, rất xấu.”
Bạch Chỉ giật mình, lại tùy ý để hắn vô lễ, không trốn tránh.
Bùi Cửu ý thức được mình luống cuống, buông tay.
Lần này nàng cười thật tươi đẹp, trong suốt như nước suối.
Bùi Cửu giật mình, cũng nở nụ cười, “Dâm- phụ! Hẹn gặp lại.” Một lát sau, hắn cuối cùng nói ra mục đích lần này đến đây, “Không cần tùy tiện lập gia đình.”
Tươi cười trên mặt Bạch Chỉ hơi cứng đờ, lập tức lại cười toe, “Công tử quản thật nhiều .”
Bạch Chỉ lên ngựa rời đi là lúc, Bùi Cửu đứng ở tại chỗ, nhìn theo nàng.
Kỳ thực là Bạch Chỉ chạy trối ૮ɦếƭ.
Bạch Chỉ dựa vào cửa sổ bên cạnh xe ngựa, nhìn bầu trời xanh. Thanh Hà từ ngoài xe thò đầu vào, che miệng cười hỏi Bạch Chỉ, “Tiểu thư cùng Bùi công tử lại tư định chung thân?”
Bạch Chỉ bật cười, “Ta muốn cùng hắn tư định chung thân, có điều hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.”
“Làm trò. Em thấy Bùi công tử có tình với tiểu thư, nếu không tại sao lại chạy tới khuyên tiểu thư không cần tùy tiện lập gia đình?”
Bạch Chỉ thấy lời này có chút đạo lý, “Nếu không thì quay xe ngựa lại, ta cầu thân với Bùi Cửu? Rèn sắt khi còn nóng?”
“Tiểu thư, dè dặt!” Thanh Hà vô cùng bất mãn nhíu mày. Bạch Chỉ nhếch miệng cười! Nếu như Bùi Cửu có ý với nàng, không ngại thử một lần. Chỉ tiếc hắn chưa rõ thái độ, nàng cũng không dám tự coi nhẹ mình, hoặc là… không dám mơ tưởng hão huyền. Kiếp trước, bản thân miên man suy nghĩ quá nhiều, cho rằng nỗ lực sẽ thành công, lại không biết, trên phương diện cảm tình, một cây làm chẳng nên non.
Bị rắn cắn một lần sợ dây thừng ba năm, nàng thật sự rất sợ “cảm tình”.
Không bằng chấp nhận cùng “tên thư sinh” trong thư nhà nhắc tới, một đời an ổn, năm tháng yên lành.
Nhưng khi Bạch Chỉ trở lại Tô thành, không thấy “tên thư sinh” một lòng muốn gả, lại thấy toàn phủ gia đinh ôm tay áo lau nước mắt, vác gói đồ rời đi Bạch phủ.
Trong nhà có người mất? Trong lòng Bạch Chỉ run lên, chạy vội tới chính đường, đã thấy nhị nương ngồi ở một bên nhàn nhã ăn điểm tâm, quản gia ngồi ở một bên phát bạc cho gia đinh.
Bạch Chỉ không hiểu, đi lên hỏi, “Đây là làm gì?”
Nhị nương thấy Bạch Chỉ đã trở lại, châm chọc nói: “Ta đã nói, ngàn vạn lý do cũng không có tác dụng bằng cho ngươi một người đàn ông. Nhìn xem tốc độ của ngươi, thật đúng là ra roi thúc ngựa trở về?”
“Thư sinh” chỉ là ngụy trang, nói vậy cũng là nhị nương nghĩ ra.
Bạch Chỉ nín thở, điều chỉnh tâm trạng, miễn cưỡng mỉm cười hỏi: “Nhị nương, không biết trong nhà có biến cố gì? Phái gia đinh rời đi, chớ không phải là cha bị mất chức?” Nàng không hiểu sao lại hưng phấn, nếu bị mất chức, thật đúng là việc vui lớn.
“Vừa vặn ngược lại, quan thăng ngũ phẩm, Binh bộ lang trung, lên kinh làm quan.” Nhị nương kiêu ngạo, nhướng mày cười.
Nhất thời sắc mặt Bạch Chỉ tái nhợt.
Nhị nương lải nhải nói: “Ít nhiều nhờ Bạch Thược không chịu thua kém, mua lại gia trạch cũ của thái phó thái tử, quan trọng nhất cũng là tài hoa của cha ngươi, làm cho thái phó bị thuyết phục.”
Lại là muội muội giật dây, lại là thái phó thái tử tiến cử, lại là Binh bộ lang trung! Cùng kết quả kiếp trước giống nhau như đúc, nàng chỉ thay đổi được quá trình, kết quả lại không thay đổi.
Bạch Chỉ cảm thấy thân mình vô lực, suýt nữa ngã xuống, vẫn là Thanh Hà kịp thời đỡ lấy.
Nhị nương khinh miệt cười, “Đừng kích động, nông dân lên kinh, có rất nhiều việc cần chuẩn bị, lão gia vội cho chức quan mới, nhà này cần có người quản lý. Đại tỷ ở trong nhà là lớn nhất, tự nhiên làm chủ.”
Ý tứ sáng tỏ, Liễu thị ở lại Tô thành quản lý nhà cũ, còn ba ta tràn ngập phấn khởi theo Bạch Uyên lên kinh thành nhận chức.
Trong lòng Bạch Chỉ cười lạnh, hiện tại mới nghĩ đến mẹ nàng là lớn nhất?
Nếu không phải trong lòng Liễu thị có Bạch Uyên, sợ Liễu thị lo lắng Bạch Uyên, Bạch Chỉ nhất định sẽ mặt mày hớn hở đón nhận việc này.
Bạch Chỉ không cùng nhị nương nhiều lời vô nghĩa, không nhìn bà ta, hỏi quản gia đang đứng một bên, “Lão gia ở đâu?”
“Lão gia ở thư phòng sửa sang lại văn kiện.”
“Được rồi.” Bạch Chỉ cảm thấy nên nói chuyện cùng Bạch Uyên.
Nhị nương thấy Bạch Chỉ không để ý đến mình, có chút khó chịu, ở sau lưng Bạch Chỉ xem thường, “Nhãi ranh, về sau cho ngươi khóc .”
Bạch Chỉ đi thư phòng tìm Bạch Uyên, Bạch Uyên đang cùng một vị ma ma nói chuyện. Vị ma ma này hơn nửa đời sống trong Bạch phủ , Bạch phủ có thể nói là ngôi nhà thứ hai của bà. Bà đang than thở khóc lóc thỉnh cầu Bạch Uyên không cần đuổi bà rời đi, trên mặt Bạch Uyên lại lạnh nhạt, “Ta đã thăng tới kinh quan, còn cần tòa nhà ở Tô thành làm chi? Giữ lại các ngươi ở trong nhà, cung làm tổ tông hay sao?”
“Lão gia, tuổi tác ta lớn như vậy, con tàn tật, còn phải dựa vào ta nuôi sống. Xin lão gia thương xót, nuôi sống hai mẹ con chúng ta đi.”
“Nếu như ngươi không đi, ta gọi gia đinh cưỡng chế đuổi ngươi đi?” Bạch Uyên nhướng mày, trên mặt lộ ra ác độc.
Qua cầu rút ván, chỉ lo bản thân, là tác phong nhiều năm qua của Bạch Uyên. Bạch Chỉ luôn nhìn ở trong mắt, cho nên hành vi lần này, nàng thấy thật đạm. Lão ma ma rưng rưng rời đi, nhìn thấy Bạch Chỉ, lão lệ tung hoành khóc kể: “Tiểu thư…”
Bạch Chỉ an ủi nói: “Tiếp tục cuộc sống của bà, việc này, ta làm chủ.”
Lão ma ma kinh hỉ một chút, đang chuẩn bị nói cảm tạ, bị Bạch Chỉ ngăn lại, “Bà đi xuống trước, ta có việc thương lượng cùng lão gia.”
“Vâng.” Lão ma ma thức thời rời đi.
Bạch Chỉ bước vào cửa, Bạch Uyên đang sửa sang lại văn thư, thấy Bạch Chỉ đến , cũng không ngừng tay, hắn nói: ” Nhị nương con nói không sai, vừa nghe có đàn ông muốn lấy, trên người đã mọc bánh xe chạy như bay về nhà .”
Bạch Chỉ đi thẳng vào vấn đề, “Chúc mừng cha sẽ được toại nguyện lên kinh làm quan. Khi nào nhận chức?”
“Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng.”
“Nghe nhị nương nói, cha không mang theo nương đi kinh thành, để nương ở lại trông sân nhà quạnh quẽ?”
Bạch Uyên tạm dừng việc trong tay, “Mẹ con thân thể không tốt, sợ không hợp đất đai. Vả lại chức quan mới, có nhiều sự tình cần chuẩn bị, chờ hết thảy dàn xếp tốt, ta sẽ cho mẹ con cùng con đi kinh thành đoàn tụ.”
“Cha nghĩ thật chu đáo. Khắp nơi suy nghĩ cho mẹ.”
Bạch Uyên thấy lời này của Bạch Chỉ có gai, đâm ông rất không thoải mái. Ông nhíu mày, mặt mang vẻ giận hỏi: “Chỉ Nhi tìm cha có chuyện gì?”
“Cũng không có việc gì. Thầm muốn nói cho phụ thân, tiểu đệ ở ngoài đọc sách, chúng ta mới viết thư nhà báo tin cho đệ ấy, qua mấy ngày nữa có lẽ đệ ấy sẽ trở về.”
Sắc mặt Bạch Uyên trắng nhợt, “Thật không? Rất tốt.”
“Vậy cha tiếp tục, Chỉ Nhi cáo lui.”
Bạch Chỉ rời đi, trong lòng cười lạnh ba phần. Thân mình tiểu đệ cũng không khỏe, sợ là đi kinh thành cũng sẽ không hợp khí hậu, hơn nữa rất thân cận với Liễu thị, để hắn cùng Liễu thị, không thể tốt hơn . Đến lúc đó Bạch Uyên trọng nam khinh nữ có thể bỏ được dòng độc đinh ở lại nhà cũ sao?
Tiểu đệ Bạch Chỉ là Bạch Thuật, con nhị nương. Bởi vì từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, ở ngoài cần y, thuận tiện ra ngoài học tập. Một năm cũng chỉ trở về một lần. Quan hệ của Bạch Chỉ cùng Bạch Thuật không coi là rất tốt nhưng cũng không kém. Còn quan hệ của Bạch Thuật cùng Liễu thị lại rất thân, thậm chí còn hơn với mẹ đẻ của hắn. Điều này làm cho Bạch Chỉ rất ngạc nhiên, sau này ngẫm lại, cũng thấy hợp lý.
Nhị nương vào Bạch phủ một năm liền sinh Bạch Thuật, có điều Bạch Uyên làm người có nguyên tắc “Tử làm vợ quản” , không để ý nhị nương đau khổ cầu xin, đem Bạch Thuật giao cho Liễu thị, một lần chính là năm năm. Trong năm năm này địa vị của nhị nương tại đây rất ổn định, được Bạch Uyên sủng ái, ngay sau đó chưởng quản quyền tài chính trong Bạch phủ, cuối cùng ngay cả quyền nuôi con cũng về tay bà, có thể nói là vui vẻ bắt đầu. Chẳng qua đứa bé không thân cận cùng bà, đây là sự tiếc nuối duy nhất.
Bạch Thuật là điểm công phá duy nhất giữa Bạch Uyên cùng nhị nương.
Bạch Chỉ lợi dụng Bạch Thuật, bức Bạch Uyên đi vào khuôn khổ, mang nàng cùng mẫu thân lên kinh!
Bạch Thuật nhận được thư nhà, phong trần mệt mỏi trở lại. Vui mừng nhất không phải Bạch Uyên cùng nhị nương, mà là Liễu thị. Sáng sớm Liễu thị đã mệnh nha đầu trang điểm ăn vận cho bà, mệnh đầu bếp hôm nay làm nước đậu xanh Bạch Thuật thích nhất.
Liễu thị luôn luôn thanh tâm quả dục rất ít khi dao động như vậy, thân là con gái ruột của Liễu thị, Bạch Chỉ rất ghen tị, trêu ghẹo Liễu thị, “Nương, người cần phải nhớ con mới là con gái ruột của người đấy!”
Liễu thị giả bộ tức giận, “Vớ vẩn. Thuật Nhi là mầm mống duy nhất của cha con, người một nhà, làm sao lại khách khí?”
Lại là Bạch Uyên! Nhất thời Bạch Chỉ không có hứng thú. Có khi nàng rất không hiểu nương của nàng, Bạch Uyên đối xử với bà như thế, bà vẫn suy nghĩ mọi điều cho ông ấy, lúc nào cũng vướng bận, nàng không cho rằng đây hiền lành, mà là si ngốc.
Đàn bà si ngốc, sẽ chỉ làm đàn ông coi thường, không quý trọng.