Nghe lời nói của Mộ Đồ Tô, Bạch Chỉ dường như đang nghe chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ, “Thế tử tài mạo, ta không trèo cao nổi.” Bạch Chỉ không muốn ở cùng hắn trong một chiếc xe ngựa, hô lên với xa phu: “Dừng xe.”
Xe dừng lại, Bạch Chỉ đang muốn xuống xe. Trên mặt Mộ Đồ Tô mang theo nghi hoặc hỏi: “Bạch cô nương, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong rừng, cô đối với ta đã tràn ngập địch ý, Đồ Tô thật sự không biết, giữa chúng ta có ân oán gì?”
Bạch Chỉ dừng một chút, không biết nên trả lời hắn như thế nào. Ân oán giữa bọn họ không tồn tại trong kiếp này. Đã một lần nữa trở lại khởi điểm, tất nhiên là không liên quan. Nàng kháng cự, là chính hắn. Hắn là người yêu mà kiếp trước nàng làm thế nào cũng không có được. Nàng không muốn bản thân lại thống khổ một lần nữa, cho nên nàng phải nghiêm cẩn khống chế bản thân.
“Ta cùng thế tử cũng không quen biết, làm sao có ân oán? Thế tử quá lo lắng.” Bạch Chỉ dứt lời, liền rời xe ngựa. Thu Thiền cùng Thanh Hà gần như phải chạy mới có thể đuổi kịp Bạch Chỉ.
Mộ Đồ Tô ngồi trên xe hơi hơi nhíu mày, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn vào góc xe ngựa, phát hiện một thất tơ lụa màu thủy lam. Chắc là Bạch Chỉ quên, để ở nơi này. Bỗng nhiên, Mộ Đồ Tô lại đối với thất vải kia, cười ôn hòa. Tươi cười trong sáng trộn lẫn với một chút ý vị sâu xa.
Thu Thiền cùng Thanh Hà thật vất vả mới đuổi kịp Bạch Chỉ, Thanh Hà nói , “Tiểu thư, chớ khổ sở, việc này em nhất định báo cáo với lão gia, cho tiểu thư một cái trong sạch.”
Thanh Hà cho rằng Bạch Chỉ đi dồn dập như vậy, là do phẫn nộ dựng lên. Hoàng hoa khuê nữ ở trên xe ngựa hôn môi người đàn ông xa lạ, ở trong mắt Thanh Hà, là mất thể thống.
Bởi vì lời này của Thanh Hà, Bạch Chỉ dừng lại, xoay người đối với Thanh Hà cùng Thu Thiền gằn từng tiếng nói: “Về tất cả mà ta cùng thế tử phát sinh ở trên xe, các ngươi quên đi, nửa chữ cũng không được nói, hiểu không?”
Khí thế của Bạch Chỉ quá dọa người, hai người bị dọa tới mức linh hồn suýt rời khỏi cơ thể, liên tục gật đầu. Bạch Chỉ rất hiểu cha nàng, nếu cha nàng biết, khẳng định khua chiêng gõ trống đưa nàng lên giường Mộ Đồ Tô. Nàng không cần giẫm lên vết xe đổ, tuyệt đối không cần.
Vừa trở lại Bạch phủ không lâu, nha hoàn tùy thân của Liễu tiến đến Thủy Hiên gọi Bạch Chỉ đi phật đường một chuyến. Liễu thị hàng năm ăn chay niệm phật, ít ra phật đường Bạch phủ. Bạch Chỉ theo nha hoàn đi trong đường nhỏ tại một biệt viện, thấy mấy gã sai vặt vội đến vội đi, liền thuận miệng hỏi nha hoàn, “Đây là sao?”
“Đại tiểu thư không biết sao? Vương phi mấy ngày nữa sẽ đến Bạch phủ ở tạm.”
“Ồ, thật nhanh.” Bạch Chỉ kêu khổ trong lòng. Xem ra cha nàng nhất định tính toán mọi biện pháp gả nàng cho Mộ Đồ Tô. Nàng ra khỏi Lâm Thủy Hiên, sẽ qua biệt viện này, như vậy cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ cùng Mộ Đồ Tô sẽ tăng lên nhiều.
Bạch Chỉ không khỏi than thở. Xem ra mấy ngày nay, nàng không ăn được bánh bao nóng hầm hập.
Bạch Chỉ đi đến phật đường, thấy Bạch Thược đang giúp Liễu thị khêu bấc đèn. Bạch Chỉ dừng một chút, dịu dàng cười vớiBạch Thược: “Muội muội, muội đã trở lại?”
“Vâng.” Bạch Thược không nói nhiều, đốt đèn xong liền đi tới bên cạnh Liễu thị, ngoan ngoãn ngồi.
Có đôi khi Bạch Chỉ thật sự rất bội phục sự chịu đựng của Bạch Thược, theo Liễu thị làm bạn với thanh đăng, cũng không cảm thấy buồn chán? Nàng là con gái ruột cũng không bằng một nửa dưỡng nữ như nàng.
“Chỉ Nhi.” Liễu thị khẽ nhắm mắt, quỳ gối trước mặt Phật Tổ, phật châu trên tay không ngừng quay cuồng.
“Nương.”
Liễu thị lúc này mới mở mắt ra, muốn đứng lên. Bạch Thược rất săn sóc đỡ lấy Liễu thị, nâng nàng ngồi lên ghế tựa. Liễu thị nói: “Thược nhi nói, hôm nay conđi ngoài, hiện tại khỏe chưa?”
Bạch Chỉ giương mắt nhìn Bạch Thược, Bạch Thược hướng nàng mỉm cười, xem như đáp lại. Bạch Chỉ cười lạnh trong lòng, tốc độ đâm thọc thật là nhanh. Bạch Chỉ hạ thấp người nói: “Tốt hơn nhiều.”
“Vậy ở trên xe con gặp ai?” Ánh mắt Liễu thị bỗng nhiên sáng quắc, mang theo chút lạnh thấu xương.
Bạch Chỉ ngẩn người, vạn lần không thể tưởng được Bạch Thược lại đem sự tình Mộ Đồ Tô ở trong xe nói ra, chẳng lẽ không sợ làm thanh danh bản thân bị liên lụy? Muốn cùng nàng đồng quy vu tận? Sự thật không thể thua hùng biện, Bạch Chỉ không còn lời nào để nói.
Liễu thị thấy Bạch Chỉ cam chịu, nói lời thấm thía: “Chỉ Nhi, may mắn nơi này không có người ngoài. Ta hiểu rõ tâm tư thiếu nữ các con, cái gọi là quân tử dịu dàng, động lòng thiếu nữ là không thể tránh được. Có điều con như vậy…” Liễu thị dừng một chút, như không đành lòng nói ra lời nói khó nghe, tự động loại bỏ, “Làm con gái, nên biết đúng mực.”
Bạch Chỉ không biết Bạch Thược nói với Liễu thị cái gì, đại để chỉ hiểu rõ, Bạch Thược bôi đen nàng, nói nàng háo sắc, không để ý nam nữ khác biệt, tự tổn hại trong sạch, cùng Mộ Đồ Tô ở chung một chỗ.
Bạch Chỉ cũng không giận, chút tổn hại nho nhỏ như vậy, căn bản không thể tổn hại được nàng. Nhưng mà, Bạch Thược coi nàng là tình địch trong giả tưởng, đây thật sự là một việc khó giải quyết. Trước khi xong chuyện Mộ Đồ Tô, thêm một bằng hữu tốt hơn nhiều so với thêm một kẻđịch.
Bạch Chỉ quỳ xuống, nói với Liễu thị, kỳ thực là nói cho Bạch Thược nghe, “Chỉ Nhi có người trong lòng, nhưng không phải thế tử.”
Liễu thị cùng Bạch Thược đều sửng sốt. Liễu thị hỏi: “Đó là…”
Bạch Chỉ cũng dừng lại một chút, nàng thật đúng chưa nghĩ ra “ người trong lòng” của bản thân là ai? Thời gian dài bị vây trong thư phòng, làm sao quen biết được đàn ông? Chẳng lẽ tùy ý nói đại một người đàn ông hoặc lôi một gia đinh ra cho xong việc? Việc này kỳ thực xem như chuyện lớn, truyền đến tai cha nàng, “Ý trung nhân” của nàng khẳng định bị điều tra. Đến lúc đó nói dối bị vạch trần, nàng về sau sẽ không có ngày lành mà sống.
Trong đầu Bạch Chỉ bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, nghĩ đến một cửa hôn nhân kiếp trước của bản thân.
Bạch Chỉ vô cùng nghiêm cẩn trả lời: “Đứa con thứ chín của Bùi nguyên tướng quân, Bùi Cửu.”
Kiếp trước, Bạch Chỉ vẫn chưa gặp qua vị kém chút nữa trở thành phu quân của nàng. Chỉ biết Bùi Cửu là một kẻ phá hoại thích dạo thanh lâu, иgự¢ không vết mực (ý nói không đèn sách) . Thanh danh Bùi Cửu ở kinh thành cực thối, cái gọi là tiếng xấu lan xa, đó là tại một Tô thành nho nhỏ cách kinh thành một vạn tám ngàn dặm, chỉ cần là quan gia hơi có cấp bậc một chút cũng biết tục danh của hắn. Kiếp trước nhân duyên của nàng cùng Bùi Cửu là sau khi cha nàng Bạch Uyên lên kinh làm quan, khi đó nàng một khóc hai nháo ba thắt cổ không đồng ý gả cho loại đàn ông này, Bạch Uyên không có cách, bèn tính kế đưa nàng lên giường Mộ Đồ Tô, làm tiểu thi*p của hắn.
Hiện tại ngẫm lại, Bạch Chỉ cảm thấy, cùng với việc làm một tiểu thi*p si tình không được yêu thương, còn không bằng làm chính thê lãng tử dù phải chia sẻ tình yêu của phu quân. Ít nhất như vậy, bản thân sẽ không cảm thấy quá mức trống trải, quá mức bi ai.
Bạch Chỉ không biết Bùi Cửu hiện tại là người thế nào, mọi người có biết hay không cũng mặc kệ, dù sao chỉ cần có một người như vậy, sẽ không thể phán nàng đang nói dối.
Liễu thị nhíu mày, “Chưa nghe nói qua vị công tử này, con cùng vị công tử này đi cửa sau, quen biết như thế nào?”
Bạch Chỉ bắt đầu nói , “Chỉ Nhi thích ăn bánh bao, ngày ấy quán bánh bao làm ăn tốt, Chỉ Nhi xếp hàng nửa ngày, cũng không mua được một cái bánh bao. Chỉ Nhi khổ sở trong lòng, Bùi Cửu công tử đúng lúc này đi đến trước mặt con, đưa cho con một cái bánh bao trắng nõn nóng hầm hập.”
“Con liền động tâm như vậy ?” Liễu thị không tin nhìn Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ cố tình ngượng ngùng, “Vâng.”
“Nói vậy Bùi Cửu công tử cũng là một người thích ăn. Trời nắng to như vậy vẫn xếp hàng mua bánh bao. Rốt cuộc concoi trọng hắn ở điểm gì?” Liễu thị có chút cảm khái.
Bạch Chỉ không cần suy nghĩ nói: “Huynh ấy có một đôi tay rất tròn, da dẻ trắng nõn, thân thể rất giống bánh bao. Làm cho Chỉ Nhi nhịn không được thèm nhỏ dãi ba thước.”
“…” Liễu thị cứng họng, thật lâu mới nói tiếp: “Quả thật là bánh bao kỳ duyên. Giống bánh bao cũng… cũng tốt.”
Bạch Thược vụng trộm che miệng cười. Bạch Chỉ ở trong lòng thở hổn hển. Nàng cố ý bẻ cong thẩm mỹ của bản thân, là muốn cho Bạch Thược hiểu rõ, nàng sẽ không tranh ςướק Mộ Đồ Tô cùng nàng, hắn không phải bàn đồ ăn của nàng.
Nàng không thích bông hoa xinh đẹp, nàng thích bánh bao.
***
Hôm nay là ngày quan trọng, Cung Thân Vương phi quang lâm hàn xá, Bạch phủ vẻ vang cho kẻ hèn này. Hơn ba mươi nhân khẩu từ bé đến lớn trong Bạch phủ đứng ở cửa lớn, chờ đợi đã lâu. Vốn Bạch Chỉ muốn mượn lý do đau bụng, không đến tham gia. Nhưng thần công trừng mắt của cha nàng rất cao thâm, làm nàng sợ tới mức kinh nguyệt đến trước thời hạn, thật sự đau bụng .
Chuyện kinh nguyệt đến, không có nhiều người biết. Nhưng nàng đau bụng, người sáng suốt đều nhìn ra được. Bạch Uyên thấy từ khi Bạch Chỉ bắt đầu đứng ở cửa, thỉnh thoảng bất chợt ôm bụng, cảm thấy mất hứng hỏi: “Conlại muốn tìm cớ gì?”
Bạch Chỉ lắc đầu, không thể nhịn được nữa, lại nhịn.
Bạch Chỉ đến kỳ có thói quen đau bụng. Nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, đứng cũng đứng không thẳng. Hiện tại là ngày xuân, hơi lạnh, nàng đau tới mức ra mồ hôi. Bạch Thược đứng ở một bên hình như cũng nhận thấy được sự đau đớn của Bạch Chỉ, đi qua hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ… như thế nào?”
“Không có việc gì.” Nàng cảm thấy ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể vất vả cắn môi, miễn cưỡng nói hai chữ.
Bạch Chỉ không ngừng tự mình an ủi, lại chờ một chút thì tốt rồi…
Rốt cục, Cung Thân Vương phi cùng Mộ Đồ Tô khoan thai đến chậm. Bạch phủ từ trên xuống dưới đều hoan nghênh, thấy cỗ kiệu liền vội vàng cúi đầu. Mộ Đồ Tô xuống ngựa trước tiên đưa vương phi đến bên cạnh đám người Bạch gia, hắn rất lễ phép chào Bạch Uyên, nói một vài lời nói khách sáo. Đôi mắt phượng hẹp dài của Mộ Đồ Tô băn khoăn trong đám người, cuối cùng ánh mắt dừng ở một người đang cúi đầu là Bạch Chỉ, ngừng một chút, “Bạch cô nương, tấm vải lần trước cô mua, còn tại chỗ ta, đợi lát nữa ta bảo Nghiên Mực đưa đến biệt viện của cô.”
Bạch Chỉ chịu đựng cơn đau, hơi hạ thấp người, “Làm phiền thế tử.” Ánh mắt nàng tùy ý đảo qua, Bạch Uyên đang hướng nàng vừa lòng gật đầu mỉm cười. Thiên địa chứng giám, thất vải kia là nàng vô tâm quên ở chỗ Mộ Đồ Tô, nhưng ánh mắt Bạch Uyên lại truyền cho nàng biết …
Nàng đang thả dây dài, câu cá lớn!
Thông minh như Mộ Đồ Tô, hắn khẳng định nhận thức giống như cha nàng, rằng nàng tuyệt đối cố ý. Bạch Chỉ vụng trộm nâng đôi mắt lên nhìn Mộ Đồ Tô một cái, rất đúng dịp, hắn đang mang theo ý cười bỡn cợt nhìn nàng.
Giống như đang nói, rốt cuộc cô có ý với ta?
Bạch Chỉ khí huyết không thông, môi càng trở nên trắng. Hiểu lầm quá lớn, nàng cần làm sáng tỏ. Thân mình nàng bắt đầu lung lay đứng không vững, Bạch Thược bên cạnh vốn định đỡ lấy, lại bị Mộ Đồ Tô nhanh tay lẹ mắt đến trước.
Vào thời khắc Bạch Chỉ nhắm mắt, thân mình bị Mộ Đồ Tô ôm, nghe thấy Mộ Đồ Tô đang nói: “Thương hương tiếc ngọc? Hay.”
Bạch Chỉ run run dựng thẳng ngón tay, oán giận muốn chỉ trích hắn nói hưu nói vượn, tay treo ở không trung bỏ dở nửa chừng, bản thân tức đến hôn mê…