Còn U Linh tứ vệ thì sao? Lúc họ thức giấc thì Hãn Thanh đã đi rồi, bốn gã ăn sáng xong, vui vẻ bàn bạc. Tam Vệ Lộ Vi Nhân nói ngay :
- Tối qua công tử đã cho phép chúng ta dạo chơi, trong lúc người đi đón phu nhân. Tiểu đệ đề nghị đến Thanh Xuân viện giải khuây. Đại ca và nhị ca thấy thế nào?
Tứ Vệ Mễ Bất Thông cười khà khà :
- Tiểu đệ nghe bọn tiểu nhị đồn rằng Thanh Xuân việc có một ả kỹ nữ rất đẹp tên gọi Địch Phấn Hương. Chúng ta đi sớm thế này tất sẽ gặp được nàng!
Nhất Vệ Đặng Thám đăm chiêu nói :
- Không hiểu sao ta lại áy náy chẳng yên, lo lắng cho Thiếu tổng giám!
Gương mặt của lão đạo sĩ kia dường như ta đã gặp qua, nhưng nhớ mãi không ra! Hay là các đệ cứ đi đi, ta ở lại suy nghĩ xem sao!
Nhị Vệ Quách Phủ lên tiếng :
- Thiếu tổng giám đã khẳng định Thần Tiên giáo không thể biết tánh danh của Thiếu phu nhân. Đai ca lo lắng làm gì vô ích? Anh em chúng ta phúc họa cùng hưởng, bọn tiểu đệ đâu thể vui thú một mình?
Hai gã kia cũng phụ họa, khiến Nhất Vệ xiêu lòng, đi theo hai em.
Từ ngày theo hầu Hãn Thanh, lúc nào trong túi Tứ vệ cũng rủng rẻng mấy nén vàng, nên gương mặt họ phởn phơ, phong thái mạnh dạn, ra dáng đại ca!
Kỹ viện thường sinh hoạt tư buổi chiều, nhưng cũng chẳng từ chối những khách phong lưu nóng ruột đến sớm. Gã qui nô dụi mắt, cố nặn ra nụ cười tươi tỉnh chào đón bốn thượng khách :
- Tứ vị đại gia giá lâm mở hàng sớm thế này, thật tạo phúc cho bổn viện, xin mời vào!
Mụ qui nương chủ thanh lâu nghe báo có khách, che miệng ngáp dài, bò dậy phấn son sơ sài, chạy ra ngay.
Tam Vệ hỏi liền :
- Tiểu cô nương Địch Phấn Hương đã dậy chưa?
Mụ qui nương gượng cười :
- Mong đại gia thông cảm! Địch nữ nhân khó chịu trong người nên không thể tiếp khách được. Tuy nhiên, bổn viện vẫn còn nhiều nữ nhân xinh đẹp, trẻ trung, đang sẵn sàng hầu hạ bậc anh hùng!
Mụ đổi hơi, che miệng cười :
- Hơn nữa, chư vị có đến bốn người, chẳng lẽ lại định liên thủ giáp công một nữ nhân?
Tam Vệ ngượng ngùng gắt :
- Thôi được! Mụ gọi cho anh em ta bốn nàng đẹp nhất!
Mụ qui nương nói thẳng :
- Sáng sớm mở hàng, mong đại gia trả tiền trước để bổn viện lấy hên!
Nhất vệ bực bội hừ nhẹ, nhưng vẫn móc vàng ra trả.
Tứ Vệ tuy đã gần bốn mươi nhưng chưa vợ nên hăng máu truy hoan, cho bõ những năm phòng không chiếc bóng.
Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, hơn canh giờ sau họ kiệt sức, nằm nói chuyện vu vơ với mấy ả kỹ nữ. Tất nhiên là mỗi cặp một phòng.
Người nằm với Nhất Vệ tên gọi Hoa Hoa. Nàng ta cố thủ thỉ kể lể kiếp hồng nhan bạc phận của mình, để xin thêm tiền thưởng. Khách làng chơi ít kinh nghiệm thường dễ dàng mủi lòng trước cảnh ngộ thương tâm do bọn kỹ nữ bịa ra.
Hoa Hoa mơn man Ⱡồ₦g иgự¢ lông lá của Đặng Thám, kể lể khúc nôi. Sau trận mây mưa, đầu óc Nhất Vệ thư thái hơn, gã cố nhớ lai lịch của gã đạo sĩ Hoàng Thạch Công kia.
Hoa Hoa thấy gã cứ im lìm như tượng gỗ, nhìn lên trần nhà liền đổi đề tài :
- Tướng công biết vì sao danh kỹ Địch Phấn Hương lại nằm liệt giường hay không? Số là tối qua có một lão đạo sĩ tóc bạc đã bỏ ra ngàn lượng bạc để bao nàng suốt đêm. Nghe Hương tỷ kể lại rằng lão ta quả là khủng khi*p, không biết mệt là gì, lão liên tục thượng mã, ђàภђ ђạ Hương tỷ cho đến đầu canh năm mới buông ra, chính vì vậy mà nàng ta mới phát ốm nặng!
Nhất Vệ nghe xong choáng váng, hỏi ngay :
- Có phải lão ta làm nghề bói toán hay không?
Hoa Hoa xác nhận :
- Dúng vậy! Trưa hôm qua thi*p đứng trên lan can có nhìn thấy lão cầm chiêu bài đi ngang qua!
Nhất Vệ linh cảm chủ nhân đã gặp nguy, ngồi bật dậy. Hoa Hoa níu lại nói :
- Thi*p còn cha mẹ già ở An Khánh, mong tướng công ban thưởng để thi*p về cho họ!
Câu nói của nàng kỹ nữ đã phá tan mây mù trong ký ức Nhất Vệ, gã thảng thốt kêu lên :
- Quang Minh Tôn Giả ở Hoàng Sơn!
Mười năm trước, Nhất Vệ đã được tháp tùng Tổng giám Tề Phi Tuyết đi An Khánh. Trong dịp này, họ Tề đã ghé núi Quang Minh Đỉnh trong rặng Hoàng Sơn để thăm Tôn giả. Khúc Tú Sơn vốn là bằng hữu với sư phụ U Linh cốc chủ! Do thời gian quá lâu nên Nhất Vệ quên mất diện mạo họ Khúc.
Đặng Thám mặc vội quần áo, ném ngay nén vàng mười lượng tặng cho Hoa Hoa rồi phóng ra ngoài quát vang :
- Công tử đã sa vào bẫy! Các ngươi hãy nhanh chân lên!
Ba gã Quỷ Tốt kia hồn phi phách tán, xỏ nhanh y phục chạy ra. Nhất Vệ nghẹn ngào nói :
- Ta đã nhớ ra rồi! Lão đạo ma kia chính thực là Quang Minh Tôn Giả. Tổng hộ giáo của Thần Tiên giáo!
Cả bọn lao xuống như bay xô ngã cả gã qui nô gác cửa. Mụ qui nương lẩm bẩm :
- Họ làm gì như bị ma đuổi thế kia? May mà lão nương đã khôn ngoan lấy tiền trước!
- Chỉ một mình Hoa Hoa cô nương biết nguyên nhân, nhưng không dại gì nói ra, hân hoan lắng nghe hơi lạnh của nén vàng giấu trong bụng.
U Linh tứ vệ khẩn cấp đến nỗi không kịp về khách điếm lấy ngựa, thi triển khinh công lướt đi như bốn bóng ma mờ mờ. Người trong thành kinh hãi nhìn theo, xôn xao bàn tán rằng hôm nay là ngày rằm tháng bảy nên ma quỷ xuất hiện cả ban ngày!
Gần khắc sau, bốn gã Quỷ Tốt đến chân núi Dương Sơn, ôm иgự¢ thở hồng hộc, vui mừng nhận ra con tuấn mã của chủ nhân đang gặm cỏ gần đồi loạn thạch.
Chúng chỉ nghỉ ngơi một lát đã bủa ra tìm kiếm, miệng gọi vang :
- Công tử! Mộ Dung công tử!
Nhưng lúc này Hãn Thanh đã rơi xuống vực thẳm nên không ai đáp lại những tiếng gọi khẩn thiết kia.
Bốn gã đồng thanh hô một lượt nên tiếng gọi rất lớn và vang xa. Vì vậy, lát sau có người từ hướng Tây chạy đến. Đó là một nữ lang áo trắng, tóc buông dài ngang lưng, mặt xinh đẹp tuyệt trần, da dẻ trắng hồng.
Vừa đến nơi, nữ lang đã hỏi ngay :
- Chư vị đang gội vị Mộ Dung công tử nào vậy?
Tứ Vệ linh cảm nữ nhân tuyệt sắc này là Trịnh Tiểu Thuần, mừng rỡ nhìn nhau. Nhất Vệ là anh cả nên thường nói trước :
- Phải chăng cô nương họ Trịnh?
Nữ lang gật đầu :
- Thi*p là Trịnh Tiểu Thuần đây!
Tứ Vệ nhất tề quỳ xuống :
- Chúng thuộc hạ bái kiến phu nhân!
Tiểu Thuần mỉm cười :
- Té ra chư vị là thủ hạ của Tiểu Hầu Gia. Nhưng công tử đi đâu mà các vị đến đây tìm?
Nhất Vệ biết ngay nàng chưa gặp Hãn Thanh. Gã run rẩy nói :
- Chiều qua, công tử hỏi thăm một lão đạo sĩ bói toán. Lão bảo rằng Quỷ Môn quan ở đây, hẹn đưa công tử đi tìm!
Tiểu Thuần biến sắc :
- Quỷ Môn quan chỉ là câu nói của ta chứ nào có thực! Chàng là người thông minh sao không chờ ta đến đón mà lại đi tìm? Nhưng lão đạo sĩ kia là ai mà lại đi gạt gẫm Hãn Thanh?
Nhất Vệ sa lệ đáp :
- Thuộc hạ đoán rằng lải là Quang Minh Tôn Giả Khúc Tú Sơn, hiện giữ chứ Tổng hộ giá dưới trướng Hải Hà Tiên Tử! Trên đường đến Phong Đô công tử đã từng gặp mai phục của họ, có lẽ Quang Minh Tôn Giá là chặng cuối!
Gã bèn kể lại trận chiến với Đông Nhạc Thần Đao ở ngoài thành Quảng Nguyên. Tiểu Thuần tái mặt, rưng rưng nước mắt :
- Do lỗi tại ta nên chàng mới sa vào bẫy!
Tứ Vệ Mễ Bất Thông có tật lúc nào cũng cười. Dù trong hoàn cảnh thế này mà gã vẫn cười rồi mới ấp úng hỏi :
- Vì sao phu nhân lại không thể xuất hiện sớm hơn?
Tiểu Thuần gạt lệ đáp :
- Gia mẫu lâm trọng bệnh, ta phải chầu chực phụng hầu. Đến cuối canh tư đêm qua bà mới hoàn toàn thoát hiểm. Mờ sáng ta đã vào thành tìm kiếm, nào ngờ lại quá muộn.
Nhị Vệ thấy thương nàng vô hạn, vội an ủi :
- Phu nhân hãy bình tâm, công tử có bản lĩnh siêu phàm, lẽ nào lại ૮ɦếƭ bởi tay Quang Minh Tôn Giả!
Tiểu Thuần bật khóc :
- Tứ vị không biết đấy thôi! Võ công của Khúc Tú Sơn hơn chàng đến mấy bực.
Nhất Vệ thở dài :
- Dẫu không còn hy vọng, nhưng phải tìm cho thấy thi thể của công tử. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm lão quỷ họ Khúc kia mà hỏi tội!
Câu nói của gã trấn tĩnh được Tiểu Thuần! Nàng còn có bổn phận phải báo thù cho trượng phu. Tiểu Thuần vốn là bậc kỳ nữ, chỉ vì choáng váng trược sự mất tích của trượng phu nên mới trở thành yếu đuối. Nay nàng tỉnh táo lại, sáng suốt và kiên quyết như xưa. Tiểu Thuần nghiêm giọng :
- Tứ vị đã lục soát những nơi nào rồi?
Nhất Vệ đáp thay cho cả bọn :
- Bẩm phu nhân! Chỉ còn đám loạn thạch là chưa kịp vào mà thôi!
Tiểu Thuần cau mày bảo :
- Vậy thì chư vị hãy đi theo ta!
Dứt lời, nàng phi thân vào khu vực ấy, thân pháp nhanh đến nỗi bọn Quỷ Tốt phải bái phục.
Chẳng lâu la gì, họ đã đến được khe núi và phát hiện được vực thẳm phía trong. Đây là một vết nứt ngang do địa chấn, tuy chỉ rộng bốn năm trượng nhưng chiều sâu thì hun hút.
Vết máu hồng còn vương đầy trên cỏ chứng tỏ nơi đây chính là chỗ Hãn Thanh bị hại! Nhưnh không thấy xác chàng đâu, Tiểu Thuần kinh hãi chạy đến bên bờ vực gọi vang :
- Tướng công! Tướng công!
Chỉ có tiếng của chính nàng vang vọng lại. Tiểu Thuần quị xuống khóc nức nở :
- Hãn Thanh ơi! Thi*p đã hại chàng rồi!
Nhất Vệ và Nhị Vệ vội lao đến nắm chặt gót chân nàng, còn hai gã kia níu vai họ. Tiểu Thuần quay lại cười lạnh :
- Ta không tự sát đâu mà các vị phải lo lắng như vậy! Chưa phân thây được Quang Minh Tôn Giả, ta sao dám gặp mặt chàng!
Hai gã Quỷ Tốt lúng túng buông chân nàng ra. Tiểu Thuần đứng lên nhiêm giọng :
- Các ngươi hãy trở lại nội thành mua thật nhiều dây thừng mang đến đây!
Bốn gã cúi đầu nhận lệnh, cùng bước ra. Hai khắc sau họ đã quay lại với hàng đống vòng dây chão trên hai vai. Mỗi cuộn xả ra dài năm trượng, tổng cộng bốn chục cuộn, vị chi là hai trăm trượng.
Tiểu Thuần chờ Tứ Vệ nối xong mười cuộn, liền nghiêm giọng :
- Như vậy là tạm đủ! Để ta xuống thử, nếu thiếu thì nối thêm!
Nhị Vệ vội nói :
- Dám xin phu nhân cho phép thuộc hạ xuống đáy vực!
Tiểu Thuần cười nhạt :
- Vực thẳm này đầy dẫy chướng khí, người chưa đến nơi đã ૮ɦếƭ ngạt rồi!
Nàng cột một đầu dây vào bụng rồi bảo chúng thả mình xuống.
Tuy không có đuốc nhưng lúc này vầng dương lơ lửng đỉnh đầu khiến vực thẳm đỡ tối tăm.
Tiểu Thuần nhận ra lòng vực có rất nhiều những sợi dây leo nhỏ hơn cổ tay, đan từ vách đá này sang vách đá kia, một số sợi bị đứt chứng tỏ Hãn Thanh đã rơi vào đấy. Một tia hy vọng bừng lên trong Tiểu Thuần. Nàng ngửa cổ quát vang :
- Thả nhanh lên!
Tứ Vệ vội làm theo lời nàng. Tiểu Thuần xuống rất mau. Miệng thầm van vái cho đáy vực đừng có đá tảng. Nếu là nước, bùn, hay cỏ mục thì Hãn Thanh có cơ sống sót. Chàng đã luyện công phu Thiên Ma Bách Luyện thân thể rắn chắc hơn người thường gấp mấy lần, lại nhờ những sợi dây leo cản bớt đà rơi.
Nếu không gặp đá khó mà ૮ɦếƭ được.
Đáy vực lờ mờ dâng cao dần. Tiểu Thuần trợn mắt cố nhìn cho rõ. Cuối cùng, cũng thấy Hãn Thanh nằm sấp trên thảm lá mục. Thân hình chàng lún sâu xuống, cơ hồ ngập hết bề cao của thân, chứng tỏ thảm rất dầy. Tiểu Thuần rú lên, tháo dây chão khỏi bụng, chạy đến xem xét. Nàng lật ngửa Hãn Thanh, nắm cổ tay chẩn đoán. Thấy mạch vẫn còn đập dù rất yếu Tiểu Thuần thở phào, áp mặt vào иgự¢ chàng khóc nức nở.
Gần tháng sau, bến đò Nam Hán Thủy Đoạn đối diện với thành Hán Trung xôn xao vì sự xuất hiện của một đám ma kỳ quái.
Gọi đám ma cũng không chính xác vì không có kèn trống, cờ phướn, hay tang quyến, chỉ có một cỗ quan tài bằng gỗ Bách, do không được sơn phết nên lộ ra những thớ mịn màu nâu nhạt, và tỏa mùi thơm thoang thoảng.
Chiếc linh cữu mộc mạc này có chiều cao hơi khác thường, nghĩa là chỉ bằng một nửa. Như vậy nắp hòm sẽ cách mặt tử thi độ gang tay. Nhờ thu nhỏ thể tích nên áo quan nằm gọn trên hai vai của hai hán tử mặt mũi hốc hác, râu ria lởm chởm.
Ba người còn lại gồm một nữ lang và hai nam nhân nữa. Nàng ta không chít khăn tang, toàn thân bạch y, tóc xõa dài, sắc diện buồn vời vợi nhưng xinh đẹp não nùng.
Năm người, ba con tuấn mã. Sao họ không buộc cỗ quan tài kia lên ngựa, hay mua cỗ xe mà chở mà lại phải vác?
Xem ra không phải do họ thiếu tiền, vì vừa đến nơi, hán tử mày rậm đã nhảy xuống, bao nguyên chiếc thuyền cạnh bờ để sang sông, chứ không chờ đò ngang.
Lão chủ thuyền vừa mở miệng đòi mười lượng bạc, đã nghe câu trả lời
- Ta sẽ trả hai mươi lượng, nếu lão chèo nhanh gấp đôi, và năm mươi lượng nếu qua sông trong vòng một khắc.
Lão chủ thuyền mừng rỡ, gọi thêm tay chèo, quyết lấy cho được năm mươi lượng!
Người vừa yên vị thì thuyền lập tức rời bến. Tám trạo phu lực lưỡng ra sức đẩy mái chèo, lướt sang bờ Bắc. Trong lúc ấy hai hán tử vẫn giữ tấn, giữ hòm trên vai, xuống tấn, chịu đựng không để chiếc linh cữu bị lắc lư.
Tất nhiên thuyền đến bờ Bắc vượt quá thời gian một khắc, nhưng chủ thuyền vẫn được nhận năm chục lượng. Lão khom lưng cảm ơn rối rít.
Ba ngươi kia lên bờ là ra roi phi nhanh như bị ma đuổi, còn đôi hán tử vác hòm cũng vậy. Họ hành vân nên chiếc hòm gỗ không hề bị dao động.
Khi vào đến nội thành, người trên đường qua lại tấp nập nên đám tang kỳ lạ phải chậm lại.
Bỗng nữ lang bạch y lên tiếng :
- Hãy dừng chân tìm chỗ ăn uống!
Thế là hai hán tử vác hòm ghé ngay vào phạn điếm bên đường.
Chưởng quỹ hốt hoảng chặn lại :
- Mong chư vị để linh cữu ở ngoài cho!
Hai gã vẫn thản nhiên tiến vào, cẩn thận đặt hòm trên mặt bàn rồi quay lại trả lời :
- Ai nói với lão rằng đây là người ૮ɦếƭ? Mau dọn cơm ra đây, nếu không ta sẽ đốt sạch cái ổ chó này!
Dứt lời, gã vung quyền giáng xuống mặt ghế đôn. Hán Thủy tửu lâu sang trọng nhất thành nên bàn ghế đều làm bằng danh mộc. Thế mà chiếc ghế vững chắc kia gãy như gỗ mục.
Lão chưởng quỹ kinh hoàng, van lạy rối rít, đốc thúc tiểu nhị bày cơm rượu trên chiếc bàn thứ hai.
Nữ lang áo trắng vào đến móc ra đĩnh bạc năm lượng, đưa cho chưởng quỹ và dịu giọng :
- Mong túc hạ nhanh tay cho, bọn ta cần lên đường sớm!
Ánh hoàng kim đã khiến lão già to béo, nhút nhát này vững bụng cười hì hì :
- Phu nhân yên tâm, chỉ nửa khắc là có ngay!
Năm người ngồi xuống bàn, uống tạm mấy hớp trà. Nữ lang nhìn bốn gương mặt hốc hác kia, cau mày nói :
- Nếu tiếp tục đi kiểu này, e rằng tứ vị sẽ kiệt sức mất. Có lẽ phải mua một chiếc xe mui kín để thay phiên ngủ nghỉ!
Nàng rút tấm thẻ bài bằng vàng trao cho Nhất Vệ :
- Ngươi cầm Hầu Tước kim bài đến trạm dịch trong thành, đổi ngựa, nhớ thưởng cho bọn dịch thừa để lấy ngựa tốt.
Đặng Thám lãnh lệnh đi ngay. Tiểu Thuần lại gọi chưởng quỹ :
- Phiền túc hạ cho biết nơi nào có bán xe long mã?
Lão béo vui vẻ chỉ dẫn, và Nhị Vệ Quách Phủ lãnh nhiệm vụ này. Thời gian đối với họ còn quý hơn vàng bạc nên chẳng có ai cò kè đắt rẻ, mua bán rất nhanh, chỉ lát sau là có đủ ngựa và xe.
Com được dọn ra, bốn gã Quỷ Tốt ăn như rồng cuốn, nhưng không dám ᴆụng đến rượu. Thấy Tiểu Thuần không cầm đũa, Nhất Vệ bùi ngùi nói :
- Phu nhân nên ăn vài miếng để có sức bôn hành. Đường đến Lạc Dương còn xa lắm!
Tiểu Thuần nở nụ cười thê lương :
- Ta không đói, các ngươi cứ ăn đi!
Nàng rời bàn, đến bên hòm gỗ, mở nắp ra. Thực khách nín thở, chỉ sợ phải nghe mùi hôi thối.
Nhưng Hãn Thanh vẫn còn cách Quỷ Môn quan một bước. Tâm mạch chàng đã tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần bị chấn động mạnh là ૮ɦếƭ ngay.
Chính vì vậy, Tiểu Thuần phải đặt chàng vào hòm gỗ, bắt Tứ Vệ khiêng đi. Chỉ có bước chân êm ái của họ mới không làm Hãn Thanh thiệt mạng.
Chàng phải được đưa đến Lạc Dương càng sớm càng tốt, vì Thiết Địch Thần Y là người duy nhất có thể cứu được Hãn Thanh!
Tiểu Thuần bảo chưởng quỹ sửa soạn một số thức ăn để lâu được như :
thịt sấy, vịt lạp.... mang theo. Nàng biết tính đàn ông thích rượu nên mua thêm vài vò rượu ngon.
Chưa đầy khắc sau họ đã lên đường. Tam Vệ, Tứ Vệ, lăn ra sàn xe ngủ vùi, vì giờ đây đến phiên Nhất Vệ và Nhị Vệ.
Tiểu Thuần tuy là nữ nhân nhưng sức chịu đựng quả phi thường. Suốt tháng nay, nàng ngủ rất ít và giờ đây thản nhiên đánh xe, tiếp tục cuộc hành trình.
Thu về từ đầu tháng tám, rừng cây vàng úa, được điểm xuyến thêm màu đỏ rực của cây Phong, cây Thích, cây Hoàng Lư.... Và màu xanh muôn thuở của Tùng, Bách khiến cảnh vật muôn phần diễm lệ. Nhưng những cảnh chiếc lá ngô đồng rụng rơi theo gió lại làm cho lòng Tiểu Thuần đau đớn. Hãn Thanh giờ đây cũng như chiếc lá sắp lìa cành! Hai hàng lệ lén trào ra đôi mắt nhung huyền sâu thẳm, chảy dài trên gương mặt xanh xao!
Đến cuối giờ Thân, đoàn người đã cách xa Hán Trung năm chục dặm.
Đến cây cầu gổ bắc ngang dòng suối chảy từ trong rừng ra. Tiểu Thuần cao giọng gọi :
- Dừng lại!
Đặng Thám và Quách Phủ thở phào nhẹ nhõm. Họ đã cảm thấy rất mệt mỏi. Tiểu Thuần nhảy xuống xe, khoác bọc hành lý chạy đến đỡ lấy hòm gỗ và bảo :
- Ta sẽ thay áo cho tướng công! Các ngươi cũng nên tắm rửa, ăn uống, nghỉ một lúc sẽ đi tiếp! Đêm nay trăng sáng!
Tiểu Thuần đặt hòm gỗ lên vai, lướt nhanh vào rừng. Đến đoạn bờ suối sạch sẽ, nàng đặt hòm xuống, nhẹ nhàng bồng trượng phu ra. Hãn Thanh hoàn toàn lõa thể cho thoáng mát, vì quanh hòm chỉ có những lỗ thông hơi nhỏ.
Tiểu Thuần bồng chàng xuống suối đặt trong lòng mà tắm gội. Thân thể rắn chắc của Hãn Thanh giờ đã ốm đi nhiều và trên mặt râu ria lởm chởm.
Nước mắt Tiểu Thuần tuôn ra vì thương cảm, và đôi má thoáng hồng khi nhớ lại ngày nào lúc nàng giả ૮ɦếƭ được Hãn Thanh chăm sóc!
Cuộc ái ân ngày ấy đã khiến nàng không thể luyện thành Ngọc Nữ Nhất Âm thần công. Nhưng Tiểu Thuần không bao giờ ân hận về điều ấy, vì đã cứu được Hãn Thanh. Nàng đã cố giữ gìn cho đến lúc luyện xong tuyệt kỹ gia truyền, nên mới giả ma quỉ, xác ૮ɦếƭ mà gần gũi người mình yêu dấu!
Là nữ nhân, Tiểu Thuần cần gì võ công vô địch và tấm thân kim cương bất hoại? Nàng chỉ cần có được một đấng trượng phu tài mạo như Hãn Thanh thôi!
Lần đầu gặp nhau, cũng là lúc nàng sắp ૮ɦếƭ vì tẩu hỏa nhập ma. Trời đã se duyên nên sét đánh vỡ trận kỳ môn, xui khiến cho cậu bé mười ba tuổi kia vào miếu, cứu sống nàng. Lòng biết ơn vô hạn đã biến thành tình yêu từ lúc nào không rõ! Hơn nữa, dù Hãn Thanh còn nhỏ cũng đã là một nam nhân.
Thân xác nàng đã được chàng ôm ấp, nhìn ngắm, chẳng thể thuộc về ai được nữa!
Khi Hãn Thanh trở lại Hằng Sơn, sau năm năm học nghệ, Tiểu Thuần đã giả ૮ɦếƭ và để lại di thư để xem tình cảm của chàng đối với mình ra sao. Nếu Hãn Thanh chỉ coi mình như người chị, nàng sẽ rời xa mãi. Nào ngờ Hãn Thanh cũng yêu mình say đắm, nên tơ duyên mới trói buộc cả hai.
Tiểu Thuần bồng trượng phu đặt lên lớp chăn êm trong hòm. Nàng trở xuống suối tắm gội qua loa. Vì luyện Ngọc Nữ Nhất Âm thần công từ nhỏ nên cơ thể có luồng cương khí bao bọc không lấm bụi đường, dù nhịn tắm cả tháng cũng không hôi hám!
Tiểu Thuần ra đến chân cầu thì U Linh tứ vệ đã tắm táp xong xuôi. Đang bày rượu thịt. Nàng đặt hòm gỗ xuống đất, ăn vài miếng cho họ vui lòng!
Cỏ ở vệ đường xanh tốt nên ngựa cũng được no nê, nghỉ ngơi tổng cộng chỉ nửa canh giờ, bọn Tiểu Thuần lại lên đường, tiếp tục cuộc hành trình vất vả.
Mười hai ngày sau, bốn gã môn nhân gác cửa Hầu phủ hầm hầm nổi giận khi thấy hai hán tử râu ria, bụi bậm vác quan tài xăm xăm đi vào, đương nhiên là họ bị chặn ngay lại :
- Quay lại ngay! Bổn Hầu phủ đâu có ai ૮ɦếƭ mà mang vật xui xẻo kia đến đây!
Tam Vệ và Tứ Vệ thở hồng hộc, cáu kỉnh quát :
- Xui xẻo cái mả cha ngươi! Tiểu Hầu Gia ở trong này đấy!
Bốn gã gia đinh kinh hãi dạt ra, để khách vào. Theo sau đó còn có một cỗ xe song mã mà xà ích là nữ nhân!
Không biết trong xe có gì và hư thực ra sao, một gã môn nhân bèn gõ chuông báo động. Cả nhà xách νũ кнí ùa ra sân trước!
Lộ Vi Nhân và Mễ Bất Thông đã hoàn toàn kiệt lực, đặt hòm xuống trước sân gạch xong là ngã lăn ra ngay. Một gã môn nhân đã nhanh chân chạy vào cửa sảnh báo tin nên mặt Lão Hầu Gia và mọi người tái mét. Hà Hồng Hương và Lạc Bình thét lên, ngất xỉu ngay. Họ đã mỏi mòn chờ đợi, lo lắng nên giờ đây không còn đủ sức để chịu đựng hung tin nữa!
Tiểu Thuần lặng lẽ quỳ xuống cạnh hòm gỗ. Khi Mộ Dung Cẩn, Bạch Nguyên Giáp, Chu Minh bước đến, nàng sụp lạy :
- Tiện nữ Tiểu Thuần bái kiến Lão Hầu Gia và các trưởng bối!
Mộ Dung Cẩn thẫn thờ nhìn chiếc hòm gỗ mộc mạc, đau xót vô vàn. Ông ngửa cổ than trời :
- Lão phu suốt đời hành thiện sao hoàng thiên nỡ đối xử thế này? Thanh nhi tuổi chưa đến hai mươi mà đã ૮ɦếƭ thảm, không có được một chiếc quan tài cho đúng lẽ!
Tiểu Thuần vội nói :
- Bẩm Lão Hầu Gia, Hãn Thanh vẫn còn sống!
Câu nói của nàng khiến mọi người vui mừng khôn xiết, nhưng lại giật mình khi thấy Tiểu Thuần gục ngã.
Mộ Dung Cẩn kinh hãi hỏi :
- Nàng ta sao vậy?
Tứ Vệ Mễ Bất Thông vẫn nằm sóng soài, cố gượng trả lời :
- Suốt tháng nay, Trịnh phu nhân không hề ngủ!
Thiết Địch Thần Y ngồi xuống thăm mạch, gật gù :
- Đúng vậy! Nàng chỉ thiếu ngủ mà thôi! Mau cho tỳ nữ khiêng vào phòng!
Hai ả tỳ nữ vội đỡ Tiểu Thuần, dìu vào phòng Hãn Thanh. Viên Nguyệt Hằng Nga và Ngũ Đài Ma Cơ cũng đã hồi tỉnh, nghe nói trượng phu còn sống, vội chạy đến, ôm hòm khóc nức nở.
Tam Vệ bực dọc nói :
- Khóc lóc chỉ tổ phí thời gian. Sao không gọi lão Bạch Thần Y đến đây?
Bạch Nguyên Giáp biết ngay bệnh tình của Hãn Thanh rất nguy kịch, nếu không đã có thể chở bằng xe thay vì phải vác.
Ôn gạt hai nữ nhân ra mở nắp hòm thăm mạch. Sắc mặt Bạch Thần Y tái mét như tàu lá, gọi Nhất Bất Thông phụ một tay, đưa ngay hòm gỗ vào trong!
Một gã môn nhân nói nhỏ với Mộ Dung Cẩn :
- Bẩm Lão Hầu Gia! Trong xe còn có hai hán tử nữa đang ngủ li bì!
Mộ Dung Cẩn biết ngay là bốn gã này đã thay phiên vác cháu mình vượt quãng đường gần hai ngàn dặm từ Phong Độ về Lạc Dương ! Ông cảm kích nói :
- Bọn ngươi mau dìu họ vào hậu viện nghỉ ngơi và đối xử như thượng khách!
Năm ngày sau, nhờ tài y thuật tuyệt thế, Bạch Nguyên Giáp đã vãn hồi được mạng sống của Hãn Thanh. Vừa mở mắt ra, chàng đã hỏi ngay :
- Tiểu Thuần ở đâu?
Mộ Dung Cẩn cười mà mắt nhòa lệ :
- Thanh nhi yên tâm! Cháu dâu trưởng của nhà Mộ Dung đang có mặt trong Hầu phủ!
Ông lui ra cho ba nữ nhân đến bên giường. Hai nàng kia nhường Tiểu Thuần đi trước. Hãn Thanh gượng nói :
- Các nàng cùng đến đây, ta có lời muốn nói!
Ba giai nhân sa lệ quì xuống cạnh giường. Hãn Thanh vuốt tóc họ rồi mỉm cười :
- Ta may mắn có được đến bốn vị phu nhân xinh đẹp, chẳng dại gì mà ૮ɦếƭ sớm. Nhưng nếu chẳng may không qua khỏi các nàng hãy vì ta mà đi Bắc Kinh Gi*t cho bằng được lão gian thần Hải Trường Công Chu Kích để trừ họa cho xã tắc. Năm xưa, ta đã từng ghé qua Quả Phụ Thôn, nên rất hiểu tình cảnh thê lương của những người đàn bà góa bụa. Vì vậy, nếu muốn ta yên tâm nhắm mắt, các nàng hãy lấy chồng cho khỏi uổng phí kiếp hồng nhan!
Ba nàng bật khóc, không nói nên lời. Thiết Địch Thần Y gượng cười :
- Thanh nhi chớ nên bi quan, lão phu không cứu được ngươi thì cũng chẳng sống làm gì? Không lẽ cái danh Thần Y này chỉ là giả sao?
Hãn Thanh ngượng ngùng đáp :
- Tiểu điệt không có ý xem thường y thuật của lão bá, chỉ vì phòng xa nên mới dặn dò trước thế thôi!
Lão Hầu Gia rất tin tưởng tài nghệ của họ Bạch nên chỉ quan tâm đến Hải Trường Công. Ông cau mày hỏi :
- Tại sao Thanh nhi lại muốn Gi*t Tổng đốc Sơn Đông Chu Kích?
Tiểu Thuần đỡ lời :
- Bẩm gia gia! Tôn tức có nghe U Linh tứ vệ kể qua việc này! Nghe nói hoàng thân Chu Kích đã lấy đưọc bản địa đồ Kim Ngọc Bồng Lai đảo. Tháng mười một này lão ta sẽ dương bườm ra Đông Hải, nếu thành công tất sẽ có điều kiện tạo phản!
Họ Mộ Dung tuy không làm quan nhưng một lòng trung nghĩa với triều đình, xã tắc. Lão Hầu Gia nghe xong biến sắc, trợn mắt nói :
- Giỏi cho Chu Kích! Lão phu sẽ thượng kinh ngay để tấu lên Thánh thượng trị tội kẻ phản thần!
Nhất Bất Thông cười mát :
- Chu Kích là hoàng thân quốc thích, được Hoàng thượng sủng ái, giao cho nắm binh quyền đất Sơn Đông. Nếu không có chứng cứ cụ thể, Lão Hầu Gia có đi cũng chỉ hoài công và mang họa vào thân thôi!
Mộ Dung Cẩn buồn rầu vì biết Chu Minh nói rất chí lý.
Hãn Thanh bỗng nói :
- Bạch lão bá! Phải mất bao nhiêu ngày tiểu điệt mới hồi phục hoàn toàn?
Thiết Địch Thần Y nghiêm giọng :
- Chỉ bảy ngày là ngươi có thể sinh hoạt bình thường, nhưng việc khôi phục võ công thì cần có kỳ trân hãn thế như Thiên Niên Hà Thủ Ô, Thiên Niên Tuyết Sâm.... mới được!
Hãn Thanh mỉm cười :
- Sao lão bá không cho người đi U Linh cốc xin một miếng Bạch Hỏa Quả? Chẳng lẽ Tề nhạc phụ lại tiếc với con rể?
Thần Y thở dài :
- Nửa tháng trước, Lục phán quan có ghé Hầu phủ, báo rằng Tề tổng giám đã đến Âm Dương Linh Cảnh nhưng không sao qua được cửa ải cuối cùng. Họ vẫn bám trụ nơi ấy, cố tìm cách vào chẳng được. Dẫu họ lấy được Linh Quả thì cũng không thể cho ngươi vì ngươi cẩn cả trái chứ không phải một phần!
Tiểu Thuần hiếu kỳ hỏi :
- Bạch lão bá! Chẳng hay cửa ải ấy có gì lạ?
Năm năm trước, lão phu đã tìm ra Âm Dương Linh Cảnh, nhờ có họa đồ nên qua được Thạch trận phía trước. Nhưng khi vào đến đoạn đường hẹp ở cửa thạch động thì bị những luồng gió mạnh như vũ bão đẩy bật ra. Thấp thoáng bên trong là những bóng ma trắng toát qua lại, thay phiên giáng chưởng. Thân pháp họ nhanh đến mức không tưởng nên chẳng thể là người được!
Đêm ấy, Tiểu Thuần nói với Hãn Thanh :
- Thi*p sẽ đi Hồ Sơn hái Bạch Hỏa Quả cho tướng công dùng!
Chàng cười đáp :
- Ta đã tặng Linh Quả cho U Linh cốc. Nay nàng đi đến đấy tất sẽ xảy ra tương tranh. Bằng như nàng hái được cũng sẽ khiến ta trở thành bất nghĩa. Dù ta mất hết võ công cũng vui vẻ sống với các nàng. Đâu cần phải gây khó xử cho Tề Đạm Vân như vậy? Hay là nàng không thích có một trượng phu bạc nhược như ta?
Ba nàng hết lời phân minh, không nhắc gì đến Bạch Hỏa Quả nữa.
Nhưng bốn ngày sau, bệnh tình Hãn Thanh trở nặng, mê man bất tỉnh như lúc đầu. Bạch Thần Y rầu rĩ nói :
- Giờ đây chỉ có Bạch Hỏa Quả mới cứu được Hãn Thanh mà thôi!
Lão Hầu Gia buồn bã bảo :
- Sinh tử hữu bệnh, hà tất phải cố làm điều bất tín để níu kéo cuộc sống.
Chẳng lẽ lại đánh nhau với thông gia mà dành lấy Linh Quả?
Dù nói vậy nhưng lòng già như đứt từng đoạn một, ông bỏ vào trai đường tọa thiền, không dám ở lại nhìn cháu yêu ૮ɦếƭ dần.
Tuy nhiên, đám nữ nhân không dễ dàng chịu thua số phận. Họ chẳng cần để ý đến điều tín nghĩa, chỉ cần cứu cho được trượng phu.
Ba nàng bàn bạc đến tận nửa đêm, và sáng hôm sau, Hầu phủ náo loạn vì sự biến mất của Tiểu Hầu Gia và các phu nhân. Cả Thiết Địch Thần Y và U Linh tứ vệ cũng vậy!
Chu Minh cười khà khà, nói với Lão Hầu Gia :
- Khổng Tử từng nói rằng :
Đàn bà và kẻ tiểu nhân là khó lường nhất!
Không chừng ba con nha đầu kia sẽ cứu được Thanh nhi đấy!
Mộ Dung Cẩn mỉm cười :
- Thực ra lão phu cũng đã tiên đoán việc này! Hơn nữa, Phương trượng Thiếu Lâm tự, Thiện Hội thiền sư đã từng xem tướng Hãn Thanh ngay lần đầu gặp gỡ. Ông ta bảo rằng số Thanh nhi rất thọ. Chính vì vậy lão phu mới dám để y một mình đi Tứ Xuyên.
Chu Minh dơ ngón tay cái lên tán dương :
- Đúng là gừng càng già càng cay! Tiểu điệt xin bái phục!
Mộ Dung Cẩn ngượng ngùng :
- Lão phu chỉ có một mình Thanh nhi là ruột thịt, nên đành phải quyền biến, dùng kế khích tướng để tránh tiếng xấu thế thôi!
Lần này sinh cơ của Hãn Thanh không đến nỗi mong manh như lần trước, lại có Thiết Địch Thần Y chăm sóc, nên chàng được chuyển đi bằng xe ngựa.
Đây là cỗ xe đặc biệt, dành riêng cho Lão Hầu Gia nên rất rộng và êm ái.
Ba nữ nhân ở cả trong thùng xe với Hãn Thanh, còn Bạch Thần Y và U Linh tứ vệ thay nhau làm xà ích!
Bạch Nguyên Giáp không có con nên vẩn âm thầm xem Hãn Thanh là nam tử của mình. Vả lại, chàng cũng là ân nhân của ông. Do vậy, khi nghe ba nàng trình bày kế hoạch, ông nhận lời ngay!
Tuy Hãn Thanh đang lâm trọng bệnh, nhưng cuộc hành trình khiến ba nữ nhân thư thái hơn ở lại nhìn trượng phu đi vào cõi ૮ɦếƭ.
Ghế trong thùng xe đã được gỡ bỏ, để họ có thể nằm song song với nhau.
Tình cảm giữa ba nữ nhân chung thuyền ngày càng thắm thiết.
Tiểu Thuần tuy ít nói, ánh mắt khoan dung nhưng lại được hai nàng kia tôn kính và yêu mến. Dẫu sao, Tiểu Thuần cũng là chính thất của Hãn Thanh.
Mối tình giữa nàng và Hãn Thanh sâu nặng và đẹp lạ lùng!
Theo sau họ là cỗ xe mui kín thứ hai, dành làm chỗ nghỉ ngơi, tá túc cho đám nam nhân. Sau lần đưa Hãn Thanh vượt hơn ngàn dặm bằng đôi chân, Tứ Vệ được cả Hầu phủ quí mến và coi trọng!
Lão Hầu Gia đã thưởng riêng cho mỗi gã hai ngàn lượng bạc, khiến họ vô cùng khoan khoái. Giờ lại được tháp tùng trong chuyến này. Tứ Vệ tự nhủ sẽ phát tài to nếu Hãn Thanh bình phục trở về!
Nhân lúc phiên Bạch Thần Y làm xà ích xe trước, bốn gã Quỷ Tốt bàn bạc sôi nổi. Tam Vệ hớn hở nói :
- Nếu Thiếu tổng giám tai qua nạn khỏi, tiểu đệ sẽ xin Lão Hầu Gia gã bọn nữ tỳ trong phủ cho anh em ta!
Tứ vệ cười hì hì hỏi lại :
- Đấy quả là ý hay. Nhưng Tam ca định lấy một hay hai vợ?
Tam Vệ Lộ Vi Nhân là gã ngốc nhất bọn, không hiểu ý mai mỉa nên đắc ý đáp :
- Tứ Vệ nói phải! Trai anh hùng năm thê bảy thi*p, công tử cũng có đến bốn vợ, vậy chúng ta cũng nên cưới hai ba nàng một lúc cho đáng mặt trượng phu!
Ba gã kia phá lên cười :
- Một ả còn đối phó không xong, ba vợ chắc ngươi bị họ xé ra thành từng mảnh mất!
Nhất Vệ là người cẩn trọng suy nghĩ sâu xa, gã nghiêm sắc mặt bảo :
- Các ngươi không nghĩ đến lúc đối mặt với Tổng giám và Nhị phán quan sao?
Quách Phủ cười nhạt :
- Theo ý đệ, chúng ta cứ nhờ tam vị phu nhân cáo giác việc này với Tề tiểu thư, để nàng âm thầm cảnh báo Tổng giám. Khi cần đối chất thì chúng ta mới xuất hiện.
Nhị Vệ thông minh hơn cả nên ý gã được tán thành!
Đúng ngày hai mươi hai tháng chín, bọn Tiểu Thuần vượt Hoàng Hà, rời đất Sơn Tây đi sang Thiểm Tây. Nhánh phải sông Hoàng Chính là ranh giới giữa hai địa phương này.
Nhưng cả hai bên bờ sông cùng là đất Hoàng Thổ nên chẳng khác gì nhau. Cảnh vật mùa thu đã tiêu điều, lại bị phủ lớp bụi đất vàng dơ bẩn, càng thêm xơ xác.
Mặt đất bị nước mưa chia cắt, sông ngòi đào xới, tạo thành những bậc thềm có độ cao khác nhau Từ vài trượng đến vài chục trượng, làng mạc, đường sá, ruộng đồng hầu hết đều được phân bố trên các thềm ấy.
Và kỳ lạ hơn nữa, ở vùng cao nguyên Hoàng Thổ này, muốn tìm mái nhà cũng khó, vì bách tính thường khoét sâu các sườn thung lũng mà làm nơi cư trú.
Nhờ những cơn mưa cuối thu nên đất không đến nỗi quá khô mà tan thành bụi, theo gió vỗ vào khách lữ hành. Nếu là mùa hạ thì ba nữ nhân sẽ được nếm mùi những cơn bão đầy cát bụi.
Trưa hôm sau, trước mặt đoàn lữ hành hiện ra một đoạn trường thành sụp lở. Đây là Trường Thành của nước Tần thời xưa, kéo dài gần hai ngàn dặm từ Lâm Thao Phía Nam sông Vị Đến phía Bắc tỉnh Sơn Tây. Đến thời nhà Minh thì lãnh thổ Trung Quốc đã bao gồm cả đất Hà Tây nên đoạn Trường Thành này không cón tác dụng nữa, dần dần bị hủy hoại.
Đêm ấy, bôn Tiểu Thuần nghỉ lại trong một hẻm vực chờ sáng lên đường.
Và chiều hai mươi bốn, họ đến Du Lâm, vào khách điếm nghỉ ngơi.
Từ trên lan can lầu, Bạch Thần Y chỉ cho mọi người thấy rặng núi Hồ Sơn ở phía Tây nam. Còn hướng Tây chính là Vạn Lý Trường Thành sửng sững. Cách Du Lâm chừng ba chục dặm. Bên kia Trường Thành là đất Nội ௱ôЛƓ!
Gió thu se sắt, trăm hoa tàn úa, nhưng dưới khu vườn quanh lữ điếm, người bụi cúc vàng, trắng vẫn còn khoe sắc, cho đến tận đầu Đông!
Giờ đã sắp cuối thu, bảo sao Tiểu Thuần không buồn khi ngắm nhìn kiếp sống sắp tàn của loài hoa? Nàng là người kín đáo, trầm lặng, tâm hồn nhạy cảm nên vì hoa mà nhớ đến người! Hãn Thanh nào khác gì những bông cúc buổi tàn thu?
Bỗng Ngũ Đài Ma Cơ Lạc Bình thở dài não nuột :
- Trịng đại thư! Mùa thu ở vùng Tây bắc quả là lạnh lẽo và thê lương, tiểu muội nhìn hoa mà chẳng thấy vui.
Tiểu Thuần mỉm cười, buồn bã quàng tay siết chặt vai nàng.
Ba người trở vào trong chăm sóc Hãn Thanh. Nhìn gương mặt xanh xao và Ⱡồ₦g иgự¢ nhấp nhô vì hơi thở đứt đoạn, Hà Hồng Hương sa lệ lẩm bẩm :
- Tướng công tưởng rằng thi*p có thể tái giá được sao? Thi*p cũng như hoa cúc, chỉ nở với mùa thu mà thôi!
Theo đúng kế hoạch đã định, cuối canh tư đoàn người đã lên đường. Họ gởi hai cỗ xe lại khách điếm và Hãn Thanh được Tiểu Thuần bồng trên tay.
Bạch Thần Y đã từng ở Hồ Sơn một tháng nên rất thông thạo địa hình, địa vật, ông đưa đoàn người vượt qua thạch trận, vào một động đá tren sườn núi, cách cửa Âm Dương Linh Cảnh chừng vài chục trượng. Từ vị trí này, họ có thể nhìn thấy năm chiếc lều vải lớn của phe U Linh cốc.
Đối diện với các lều vải là vách đá dựng đứng, có động khẩu đưa vào Băng Hỏa Đàm, nơi Linh Quảtỏa hương. Tuy Đông chưa đến mà đỉnh của rặng Hồ Sơn phủ đầy tuyết thắng. Nhưng lạ thay, thung lũng chân núi lại ấm áp, cỏ cây tươi tốt như đang mùa xuân!
Khắp nơi, những cây Mễ Lan già nua, cao đến hai trượng, đang trổ hoa vàng rực, và thơm ngát.
Mễ Lan là loài hoa nở hai kỳ, mùa hạ và mùa thu, thích hợp với khí hậu ấm áp ở miền Nam Trường Giang. Thế mà chúng lại xanh tốt ở chốn này, chứng tỏ Âm Dương Linh Cảnh là vùng đất có một không hai.
Bọn Tiểu Thuần ăn điểm tâm bằng lương khô, giao Hãn Thanh cho Hà Hồng Hương giữ và ba gã U Linh tứ vệ chăm nom rồi tiến về các liều trại.
Dưới gốc Mễ Lan là những bụi rậm rất dầy, che giấu hành tung của bốn người, Tiểu Thuần, Lạc Bình, Bạch Thần Y và Nhất Vệ lặng lẽ quan sát tình hình, từ khoảng cách tám trượng.
Tiếng gà rừng gáy vang, đánh thức mọi người trong lều vải. Họ thức giấc, bước ra ngoài, múa vài đường quyền cho dãn gân cốt. Bọn quỷ tốt gần mười tên mau mán gầy lửa nấu bữa sáng. Còn Bắc Thiên Quỷ Hồ tổng giám Tề Phi Tuyết và ba vị Phán quan rửa mặt xong, ngồi xuống những tảng đá mà bàn bạc!
Nhất Vệ Đặng Thám giới thiệu :
- Tề tổng giám là lão nhân mặt đỏ, cao lớn, tóc hoa râm. Người cao gầy ngồi cạnh Tổng giám là Nhị phán quan Hồ Vượng. Còn lão bà mập mạp kia là Tam phán quan Lâm Trúc Bạch và Tứ phán quan Lâm Hiểu Ngộ.
Lạc Bình thấy dung mạo hai lão bà khá giống nhau nên hỏi lại :
- Họ là chị em hay sao?
Nhất Vệ xác nhận :
- Bẩm phu nhân, đúng vậy!
Tiểu Thuần cau mày :
- Sao không thấy Tề tiểu thư đâu nhỉ?