Bạch nhật quỷ hồn - Hồi 08b

Tác giả: Ưu Đàm Hoa


Hãn Thanh biết ngay lão muốn đề cập đến cỗ xe của Tề Đạm Vân! Như vậy thì U Linh cốc chính là trọng địa của Âm Dương Đạo!
Hứa Hữu Tinh vuốt râu cười :
- Có người trông thấy các hạ lên cỗ xe ma ấy. Bổn giáo và Âm Dương Đạo có mối quan hệ đặc biệt, không muốn làm sứt mẻ. Mong các hạ hãy nói thực!
Hãn Thanh không ngờ Thần Tiên giáo hùng mạnh như thế mà cũng ngán sợ Âm Dương Giáo. Chàng mỉm cười hỏi lại :
- Nếu tại hạ nói mình là người thân của Âm Dương Đạo, liệu Mộc lão đầu có chịu bỏ qua mối thù Gi*t con hay không?
Tà Tẩu rít lên ghê rợn :
- Dù ngươi có là ai cũng đừng mong thoát ૮ɦếƭ. Bọn lão phu Gi*t người hủy xác, có trời mới biết được!
Hãn Thanh bật cười :
- Lão cứ yên tâm ra tay, ta chẳng biết Âm Dương Đạo là tổ chức nào cả!
Hứa Hữu Tinh vội nhắc nhở :
- Mộc lão huynh hãy đề phòng Sách Hồn tiễn của y. Tây Nhạc lão quái đã ૮ɦếƭ vì thứ ám khí ấy đấy!
Mộc Tiểu Luân cười rộ :
- Lão phu nào xem chất độc của bọn man mọi ra gì!
Dứt lời, lão vung kiếm tấn công ngay. Dĩ nhiên, cũng là pho Khổng Tước kiếm pháp mà Ngũ Đài Ma Cơ đã từng thi thố, nhưng lợi hại hơn nhiều. Có điều Mộc Tiểu Luân đã bước qua tuổi tám mươi, lại ham mê châu báu, vàng bạc nên xao nhãng kiếm cung. Tuy lão có đến năm mươi năm công lực nhưng bản lãnh còn kém cả Tây Nhạc lão quái Hàn thế Đức.
Hãn Thanh lại vừa mới ăn Hồng Sắc Mãng Xà, công lực rất sung mãn.
Chàng dỡ pho Nhất Nguyên kiếm pháp, liên tiếp ra đòn, dồn đối phương vào thế hạ phong.
Dẫu vậy, Hãn Thanh vẫn cẩn trọng, chàng đã được Lạc Bình tiết lộ bí mật trong võ công của Tà Tẩu, nên hết sức đề phòng.
Quả nhiên, Mộc Tiểu Luân bất ngờ quát vang như sấm, khiến Quỷ Trảo và Hứa Hữu Tinh cũng phải rụng rời. Và từ trong tay tả của lão, một luồng độc vụ thơm nồng tỏa ra như đám mây chụp lấy Hãn Thanh.
Tà Tẩu lập tức lùi nhanh, nở nụ cười đắc ý. Chất độc Tương Tư Tử này cực kỳ lợi hại, chỉ chạm vào da cũng phát sinh tác dụng.
Ai cũng thấy rõ Hãn Thanh lảo đảo ôm bụng. Nhưng bất ngờ, từ tay tả chàng xạ vào mắt phải của Tà Tẩu. Và thân hình chàng lao đến như ánh chớp kiếm ảnh phủ kín người Tà Tẩu.
Lão rú lên đau đớn, ngã vật xuống mặt đất, tay hữu đã bị chặt ngay khuỷu, bụng thủng ba lỗ.
Hãn Thanh trầm giọng :
- Tại hạ nể mặt Ngũ Đài Ma Cơ nên tha mạng cho lão một phen!
Quỷ Trảo vội nhảy đến tấn công chàng, còn Hứa Hữu Tinh chăm sóc Kim Thạch Tà Tẩu!
Không như Mộc lão ma, bản lãnh Bắc Nhạc Quỷ Trảo rất lợi hại, nhờ dầy công rèn luyện. Đôi cánh tay của lão cứng rắn như thép luyện, ngang nhiên va chạm với trường kiếm của Hãn Thanh, và mấy lần đã suýt đoạt được νũ кнí của chàng.
Công lực của Hà Tu Nghệ lại thâm hậu gấp đôi đối phương, khiến thanh Hầu Tước kiếm run lên bần bật khi va chạm.
Pho Bắc Thiên Thần Trảo lại vô cùng ảo diệu, công thủ đều kín đáo, khiến Hãn Thanh không sao phá thủng nổi. Chàng phải tận dụng pho Cửu Cung Mê Bộ, lúc ẩn lúc hiện, liên tiếp tung ra những chiêu kỳ ảo mới duy trì được thế quân bình.
Phép du đấu rất tốn hao chân khí, mồ hôi Hãn Thanh toát ra như tắm, Hà Tu Nghệ vẫn vững vàng như núi Thái, lầm lì xông đến, khiến Hãn Thanh phải lùi dần. Áo của chàng đã bị mười ngón tay sắc như dao kia xé rách tơi tả, nhưng chưa chạm vào da thịt. Những đòn phản công của Quỷ Trảo rất bất ngờ và quỷ dị.
Hãn Thanh không dám diên trì, vì sợ kiệt lực. Chàng xạ mũi Sách Hồn tiễn chặn đối phương rồi nhảy lùi ra xa đứng im như pho tượng, miệng mỉm cười.
Quỷ Trảo xông đến liền bị những mũi phi tiễn nhỏ bé tấn công vào những yếu huyệt. Thủ pháp phóng Sách Hồn tiễn của Hãn Thanh đã đạt đến mức Hỏa Hầu, ngón tay chỉ máy nhẹ cũng đủ để ám khí bay ra với tốc độ sao băng. Hà Tu Nghệ phải rất vất vả mới né tránh hay gạt ra được.
Hãn Thanh nghỉ ngơi một thoáng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tái chiến.
Sự kỳ diệu của tuổi xuân là như thế đấy!
Bắc Nhạc Quỷ Trảo động nộ gầm vang, song thủ chợt dài ra thêm một gang. Lướt đến như cơn bão, chưởng ảnh trùng trùng điệp điệp. Không biết đâu là hư thực.
Lão đã chiếm được tiên cơ nên chiêu này công nhiều hơn thủ, sát khí mịt mờ.
Chiêu công bao giờ cũng lộ nhiều sơ hở và Nhất Nguyên kiếm pháp là chuyên gia khai thác nhược điểm ấy, nhưng liệu kiếm của Hãn Thanh có đến được mục tiêu trước song thủ của đối phương hay không?
Hãn Thanh xem thường sống ૮ɦếƭ, xuất chiêu “Tử Sinh Bất Biệt”, lao mình vào lưới trảo. Mũi kiếm của chàng điểm nhanh cố tìm ra khe hở mà đâm vào.
Nhưng tay hữu của Hà lão quỷ bỗng dài thêm một đoạn, chụp lấy иgự¢ Hãn Thanh. Năm ngón tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt chàng. Ta tả Hà Tu Nghệ khóa chặt lưỡi kiếm. Lão ta vừa phát hiện da thịt đối phương bền chắc phi thường thì đã bị Hãn Thanh vung cước đá vào hạ nang.
Hà Tu Nghệ văng xa như cánh diều đứt dây, rú lên thảm khốc. Còn Ⱡồ₦g иgự¢ trái của Hãn Thanh đã bị bóc đi một lớp thịt dầy.
Tuy nhiên, phần thắng đã thuộc về chàng! Bắc Nhạc Quỷ Trảo ôm hạ thể lăn lộn, kêu lên những tiếng não lòng.
Hãn Thanh khá hơn một chút nhưng đã thọ thương trầm trọng. Trảo kình công phá đến tâm mạch, khiến chàng đau đớn, hơi thở nẳng nề.
Hứa Hữu Tinh lạnh lùng bước đến, cười lạnh nói :
- Mộ Dung tiểu cẩu! Phen này ngươi đừng hòng sống sót!
Hãn Thanh nhìn lão họ Hứa và số người đông đảo đang khép chặt vòng vây, biết mạng mình đã tuyệt.
Chàng mỉm cười khô héo, dồn hết toàn lực vào tay hữu đợi chờ. Dù đã điểm huyệt chỉ huyết, nhưng vì vết thương quá lớn nên máu vẫn tuôn dầm dề.
Hứa Hữu Tinh xử dụng một thanh loan đao, thủ hạ của lão cũng vậy! Lão ma thấy bộ dạng tiều tụy của đối phương, tin rằng sẽ đắc thắng. Lão nhếch mép cười hiểm độc, vung đao tấn công.
Đao chiêu mãnh liệt và ảo diệu vô song, cuốn đến như bão tố. Hãn Thanh vẫn đứng im, đưa kiếm điểm nhanh chống đỡ.
Đôi mắt chàng sáng rực tinh thần bất khuất, vô úy, điềm nhiên chống đỡ. Trong giây phút hiểm nghèo này mới thấy được tính thần diệu của Nhất Nguyên kiếm pháp! Hãn Thanh tuy kiệt sức nhưng vẫn chống trả kiên cường bằng những chiêu thức tinh kỳ!
Thói thường, khi gác ngoài tai sự sống ૮ɦếƭ, con người lại kiên dũng phi thường. Hãn Thanh lại được chân truyền của Bất Biệt cư sĩ nên kiếm thuật bác tạp, bao la như biển. Chàng không Gi*t được người nhưng vẫn bảo vệ được mình. Có điều, máu từ vết thương tuôn chảy, mang theo sức lực của bậc anh hào. Đường kiếm của Hãn Thanh dần mất đi sự linh hoạt và chàng sắp đi vào tử địa.
Nhưng bất ngờ thay, từ trên đầu tường xuất hiện những bóng ma áo trắng. Họ bay chập chờn như không có trọng lượng, lướt trên đầu bọn giáo chúng Thần Tiên. Những bóng trắng kia lướt đến đâu thì phe đối phương đều gục ngã, chẳng một tiếng than van.
Riêng Phó giáo chủ Thần Tiên giáo Hứa Hữu Tinh lại được chăm sóc nồng hậu hơn bởi hai bóng ma. Quái phong từ bàn tay họ giáng xuống như sấm sét. Dù đã đề phòng nhưng họ Hứa vẫn trúng đòn, khóe miệng rỉ máu.
Hứa Hữu Tinh khôn hồn đào tẩu ngay, chẳng nghĩ gì đến đồng đảng nữa!
Chưa đầy nửa khắc, chẳng còn ai sống sót cả, trừ Hãn Thanh. Các bóng ma biến mất để lại mình chàng ngơ ngẩn.
Hãn Thanh xé áo băng chặt vùng thương tích, rồi tiến thẳng vào phía Bách Thảo sơn trang. Chàng nén đau cao giọng gọi :
- Tại hạ là Mộ Dung Hãn Thanh đây! Có ai còn sống không?
Nói xong, chàng định thần lắng nghe. Bỗng nhiên có tiếng người văng vẳng vọng lại :
- Lão phu là Bạch Nguyên Giáp đây! Dưới cây hòe mé trái đại sảnh có hầm ngầm!
Hãn Thanh từng nghe Bạch Thần Y khoe khoang về hệ thống mật thất trong Bách Thảo sơn trang, nên mới hy vọng lão còn sống! Nay nghe phúc đáp, chàng mừng rỡ chạy đến gốc hòe lục soát.
Cây hòe này có lẽ đã hơn trăm tuổi nên thân to cỡ bốn người ôm. Hãn Thanh nghe tiếng của Thiết Địch Thần Y từ trên ngọn cây vọng xuống, liền bám theo cành mà lên. Thì ra thân cây rỗng ruột, có thang tre để đi xuống.
Hãn Thanh lần từng nấc, cuối cùng lọt vào một bí thất.
Thiết Địch Thần Y Bạch Nguyên Giáp đang nằm trên đất, thều thào nói :
- Lão phu bị Thần Tiên giáo giam hãm đã bốn ngày không ăn uống, tưởng mạng không còn, nào ngờ công tử lại đến kịp.
Hãn Thanh vội bồng lão ra ngoài. Bạch Thần Y nhìn thấy hàng trăm xác áo vàng nằm la liệt, bỡ ngỡ hỏi :
- Chẳng lẽ mình công tử mà Gi*t sạch bọn họ?
Hãn Thanh không đáp, cúi xuống nhặt một túi da đựng nước trên thi thể của một gã hoàng y, cho Bạch Thần Y uống!
Cuối tháng tư, một con ngựa có chiếc đầu lạc đà dừng cương trước Mộ Dung Hầu phủ.
Bọn môn nhân gác cổng rú lên mừng rỡ, mau mắn mở rộng đại môn đón Tiểu Hầu Gia!
Ngoài Hãn Thanh, trên lưng Quái mã còn có một lão nhân nữa, đó là Thiết Địch Thần Y Bạch Nguyên Giáp, lão đã gom góp tài sản về sống với Hãn Thanh, vì cơ ngơi cháy rụi và đệ tử ૮ɦếƭ sạch bởi bàn tay Thần Tiên giáo.
Một gã gia nhân đã mau mắn chạy vào báo tin, nên Lão Hầu Gia xuất hiện ngay.
Hãn Thanh vội quỳ xuống thềm sảnh bái kiến :
- Tiểu tôn khiến nội tổ phải lo lắng, tội đáng đánh đòn!
Mộ Dung Cẩn cười ha hả, đỡ chàng lên xiết chặt vào lòng :
- Không sao! Cháu còn sống là tốt lắm rồi!
Hãn Thanh nhận ra dòng lệ từ mắt lão chảy xuống cổ mình, lòng vô cùng cảm động!
Bỗng có tiếng nữ nhân sụt sùi :
- Nô tỳ mừng được gặp lại công tử.
Đây chính là giọng của Ngũ Đài Ma Cơ! Nhưng lại có tiếng ai trong trẻo :
- Nô tỳ bái kiến Tiểu Hầu Gia!
Hãn Thanh giật mình quay lại, thì ra là Viên Nguyệt Hằng Nga Hà Hồng Hương!
Chàng cau mày hỏi :
- Vì sao tiểu thư lại xưng hô như vậy?
Lão Hầu Gia cười vang :
- Thanh nhi! Sau khi mi đi được ít lâu thì Tinh Châu Tài Thần Hà Hồng Tập cho ái nữ đến Hầu phủ để hầu hạ ta, để báo đáp ơn cứu mạng của mẫu thân ngươi ngày xưa! Lão phu từ chối mãi mà không được!
Hãn Thanh hiểu ngay Nhất Bất Thông đã bày kế này. Chàng mỉm cười bảo :
- Hai nàng đứng lên đi!
Hãn Thanh bước đến xiết chặc Thương Tâm Kiếm. Nãy giờ gã vẫn đứng lặng lẽ sau lưng Lão Hầu Gia, nhìn chàng bằng ánh mắt ấm áp. Ân Khiếu Hồ thì thầm :
Tại hạ tưởng kiếp này không còn có ai là bằng hữu nữa! Câu nói tuy đơn giản nhưng chan chứa nghĩa tình. Hãn Thanh Ϧóþ chặt bàn tay gã nói :
- Tiểu đệ cũng vậy!
Chàng quay lại giới thiệu Bạch Nguyên Giáp với mọi người. Lão Hầu Gia hoan hỉ bảo :
- Bạch lão đệ cứ xem đây là nhà mình. Lão phu rất mừng vì có người bầu bạn!
Mộ Dung Cẩn hối thúc hai người vào tắm gội và quát gia nhân chuẩn bị yến tiệc tẩy trần!
Lạc Bình và Hà Hồng Hương e lệ đưa Hãn Thanh vào hậu viện. Lúc chàng ϲởí áօ, họ rú lên khi thấy иgự¢ chàng quấn đầy băng. Ngũ Đài Ma Cơ sa lệ hỏi :
- Phải chăng công tử đã gặp cường địch?
Hãn Thanh thở dài :
- Bọn Thần Tiên giáo phá hủy Bách Thảo sơn trang và gài bẫy chờ ta trở lại lấy ngựa. Có đến ba đại cao thủ là Quỷ Trảo, Tà Tẩu và Phó giáo chủ Hứa Hữu Tinh. Ta xin lỗi vì đã chặt tay và hủy một mắt của lệnh sư!
Lạc Bình buồn rầu đáp :
- Gia sư đã Gi*t ૮ɦếƭ nhũ nương của nô tỳ, xem như không còn tình nghĩa sư đồ nữa! Công tử bất chấp phải áy náy!
Hãn Thanh cúi xuống hôn lên trán Ma cơ, mắt liếc nhìn Viên Nguyệt Hằng Nga để xem thái độ.
Nãy giờ Hà Hồng Hương vẫn nhẫn nhục đứng im, hai tay bối rối ђàภђ ђạ gấu áo, mắt long lanh như sắp khóc. Một nàng thiên kim tiểu thư tính tình ngang ngạnh, nay trở nên hiền thục như vậy, quả là kỳ lạ. Điều ấy nói lên tình yêu của nàng dành cho Hãn Thanh to lớn đến dường nào!
Lạc Bình hiểu rất rõ tâm tình thầm kín của Hồng Hương, vì hai người đã thân thiết như chị em. Nhưng vị trí của Ma cơ cũng chỉ là một nô tỳ, sao có thể nói dùm cho Viên Nguyệt Hằng Nga?
Hãn Thanh nghiêm giọng hỏi Hồng Hương :
- Lệnh đường có tán thành việc cô nương đến làm nô tỳ cho Hầu phủ hay không?
Dù câu nói chẳng thân tình chút nào, nhưng cũng đủ cứu vớt Hồng Hương thoát khỏi tình trạng bị bỏ rơi. Nàng ấp úng đáp :
- Bẩm công tử! Gia mẫu đã biết lỗi nên không phản đối việc này.
Hãn Thanh gật gù :
- Hay lắm, Lão Hầu Gia đã già, cũng cẩn có một tỳ nữ nhanh nhẩu linh hoạt như nàng. Ta rất biết ơn tấm lòng của nàng và phu thê Hà trang chủ!
Hà Hồng Hương ૮ɦếƭ điếng người, lắp bắp nói :
- Nhưng tiểu muội muốn được hầu hạ đại ca!
Nàng bối rối đến rơi nước mắt nên xưng hô như ngày nào!
Lạc Bình đánh bạo nói đỡ cho Hồng Hương :
- Công tử! Nô tỳ và Hương muội đã kết nghĩa chị em, xin được cùng hầu hạ công tử.
Hãn Thanh cười mát :
- Lạ thực! Hai nàng đều muốn làm dâu họ Mộ Dung mà lại từ chối bổn phận chăm sóc Lão Hầu Gia, ta thực không hiểu nổi!
Câu nói của chàng như tiếng sấm giữa trời xuân, khiến cả hai nàng ngơ ngác!
Hãn Thanh bước đến, kéo cả hai vào vòng tay rộng rồi nói tiếp :
- Ta có nhiều thê thi*p này tất hương hồn của tiên mẫu sẽ không vui!
Hai nàng đã hiểu ra, bật khóc vì sung sướng. Hà Hồng Hương muốn chứng tỏ mình đã khác xưa, vui vẻ nói :
- Tiểu muội và Bình tỷ yêu thương nhau như chị em ruột, không hề ghen hờn để chàng phải bận tâm đâu!
Hãn Thanh mỉm cười :
- Nhưng ta còn hai người vợ khác nữa, Hương muội tính sao?
Hồng Hương ngẩn người một lúc mới đáp :
- Hai hay bốn cũng thế thôi, hà tất phải đố kỵ để gia sự rối ren?
Hãn Thanh hài lòng, hôn lên má nàng khiến mỹ nhân sung sướng ngất ngây!
Tắm gội xong, Hãn Thanh tìm đến thư phòng để thưa chuyện với nội tổ.
Chàng chưa kịp nói thì Mộ Dung Cẩn đã phán :
- Thanh nhi! Lão phu thấy cả hai con bé đều xinh đẹp như tiên, xứng đáng làm dâu họ Mộ Dung. Ngươi thấy thế nào?
Hãn Thanh kính cẩn hỏi lại :
- Chẳng lẽ nội tổ không xem trọng việc môn đăng hộ đối?
Lão Hầu Gia cười xòa :
- Ta nào phải kẻ thiển cận, hủ lậu như thế! Do phụ thân ngươi thành danh quá sớm nên mới lụy vì danh thôi! Mẫu thân ngươi biết gã câu nệ nên mới phải giấu diếm lai lịch đưa đến thảm kịch. Phần ngươi, gia gia cho phép tự do quyết định việc hôn nhân!
Hãn Thanh cười khổ :
- Nhưng tiểu tôn còn có thêm hai người vợ khác thường nữa! Một là ma, còn nàng kia là chồn tinh, gia gia có chấp nhận được hay không?
Mộ Dung Cẩn giật mình :
- Thanh nhi không đùa đấy chứ? Ta đã sống hơn tám mươi năm mà nào thấy ma quỉ, hồ ly gì đâu?
Hãn Thanh chính sắc đáp :
- Tiểu tôn cũng nghi họ là người, nhưng không dám đoan chắc nên đành phải xem là ma quỉ! Xin nội tổ dạy bảo!
Mộ Dung Cần vuốt râu suy nghĩ, lát sau mỉm cười :
- Thanh nhi tưởng chỉ có mình lệnh sư thấu hiểu được phép Bất Diệt hay sao? Lão phu dám tự hào đạo hạnh không thua gì Cao Hán Ngọc!
Hãn Thanh mừng rỡ vòng tay vái tạ :
- Gia gia quả là bậc chân nhân thông đạt, khiến tiểu tôn cất được gánh nặng trong lòng.
Mộ Dung Cẩn cười khà khà :
- Lão phu chỉ mong ngươi sớm cho ra vài đứa tiểu hài, để già này có chắt ẵm bồng thôi!
Hãn Thanh ngượng ngùng gật đầu, cùng nội tổ ra khách sảnh, vì yến tiệc đã dọn xong!
Chiều hôm ấy, Nhất Bất Thông Chu Minh về đến. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, nghe Hãn Thanh kể lại cuộc tình kỳ lạ của chàng với Trịnh Tiểu Thuần và Tề Đạm Vân!
Nghe xong, Lão Hầu Gia cười khà khà :
- Chu Minh! Ngươi tự hào cái gì cũng biết, sao không thử kiến giải việc này xem?
Nhất Bất Thông thản nhiên đáp :
- Vãn bối chỉ thông thạo việc của người sống chứ không biết việc của quỷ thần. Danh hiệu Nhất Bất Thông đã chỉ rõ điều ấy! Trịnh cô nương kia là ma hay người thì chẳng biết, nhưng Tề Đạm Vân chắc chắn không phải là chồn!
Lão khề khà nhấp hớp rượu, khiến Hồng Hương nóng ruột :
- Nhị thúc nói ngay đi!
Từ lúc được Hãn Thanh nhận làm vợ, nàng đã vui vẻ, lanh lợi như xưa.
Nhưng tất nhiên đối với phu tướng vẫn một lòng nhũn nhặn.
Ngay trong buổi yến tiệc buổi trưa, Lão Hầu Gia đã nhận cháu dâu, và hai nàng trở thành thiếu phu nhân Hầu phủ!
Chu Minh khệnh khạng kể tiếp :
- Âm Dương Dạo là một chi phái của Thiên Sư giáo, giáo đồ tự xem mình là chồn, quỷ chứ không phải là người. Họ ít khi xuất hiện giang hồ, chỉ chuyên tâm tu luyện để thành tiên, vì vậy thành tựu võ công rất cao. Pho khinh công Ảo Ảnh thân pháp của Âm Dương Đạo nhanh nhẹn và kỳ ảo vượt ngoài sức tưởng tượng của con người. Lại còn thêm chất độc Vụ Tảo Thiên Quân Gi*t người trong nháy mắt, khiến ai cũng phải sợ hãi. Cũng may Tiểu Hầu Gia đã trở thành rể của Âm Dương Đạo, nếu không, Thần Tiên giáo mà lôi kéo được họ thì võ lâm sẽ trở thành biển máu!
Thiết Địch Thần Y thở dài :
- Lão phu cũng biết chút ít về nội tình Âm Dương Đạo. Y thuật của họ rất đáng khâm phục, nhất là nghề giải phẩu. Dẫu tứ chi bị cắt rời, họ cũng có thể nối lại dễ dàng. Nhưng Âm Dương Đạo cũng có một nhược điểm, đó là Băng Hỏa Quả ở Âm Dương Linh Cảnh. Họ tin rằng nếu có được kỳ trân ấy sẽ luyện thành tiên đan, uống vào liền bạch nhật phi thăng. Thần Tiên giáo nắm được điều ấy nến cố bắt lão phu để biết đường vào Linh Cảnh. Khi lấy được Băng Hỏa Quả, họ sẽ mua chuộc được Âm Dương Đạo rất dễ dàng!
Thương Tâm Kiếm thắc mắc :
- Biết đâu Hải Hà Tiên Tử không chiếm lấy Bạch Hỏa Quả mà thụ hưởng.
Lúc ấy bà ta trở thành vô địch thiên hạ, còn sợ gì ai nữa?
Bạch Thần Y mỉm cười :
- Ân hiền điệt không biết đấy thôi! Người trên sáu mươi tuổi chỉ cần ăn một phần tám quả cũng sẽ vỡ mạch máu ૮ɦếƭ ngay! Chỉ có cơ thể thanh xuân mới chịu đựng được dược lực mãnh liệt kia!
Ngũ Đài Ma Cơ ngượng ngùng cất tiếng :
- Vậy thì tướng công mau đến Âm Dương Linh Cảnh để hái Bạch Hỏa Quả trước khi Thần Tiên giáo tìm ra!
Hãn Thanh mỉm cười :
- Lỡ ăn vào ta thành tiên thì hai nàng ở với ai?
Cả nhà bật cười vui vẻ. Hãn Thanh lại nói :
- Bạch lão bá! Tiểu điệt sẽ trở lại U Linh cốc, báo cho Âm Dương Đạo biết vị trí của Âm Dương Linh Cảnh. Đó là cách tốt nhất để ngăn ngừa hậu hoạn.
Chu Minh ngạc nhiên :
- Sao Thanh nhi lại bỏ qua một vật báu hãn thế như vậy?
Chàng điềm nhiên đáp :
- Nhị thúc thử nghĩ xem! Tiểu điệt dù có tăng thêm bốn mươi năm công lực cũng không thể địch lại sự liên thủ của bốn lão ma đầu. Hơn nữa, Âm Dương Đạo sẽ vì việc này mà sinh lòng oán hận, hậu quả khó lường.
Lão Hầu Gia hài lòng khen phải. Mọi người cũng tán thành cao kiến của chàng!
Nhất Bất Thông nhớ ra một việc :
- Thanh nhi! Hôm ấy ngươi đả thương Bắc Nhạc Quỷ Trảo và Kim Thạch Tà Tẩu, nhưng liệu Âm Dương Đạo có tha cho họ không?
Hãn Thanh gật đầu :
- Lúc rời Bách Thảo sơn trang, tiểu điệt không thấy xác hai người ấy!
Chu Minh cân nhắc :
- Nếu vậy thì lực lượng đầu não của Thần Tiên giáo còn rất hùng hậu.
Thanh nhi phải mau chóng liên hệ với U Linh cốc để tranh thủ họ. Ta sẽ cải trang đến dự khai đàn của Thần Tiên giáo để xem tình hình ra sao?
Viên Nguyệt Hằng Nga nũng nịu :
- Chẳng lẽ tướng công mới về đã đi ngay?
Hãn Thanh mỉm cười :
- Ta tin rằng người của Âm Dương Đạo lúc nào cũng quanh quẩn để bảo vệ rể quý. Vì vậy, đêm nay ra sẽ gọi họ vào mà báo tin!
Canh hai đêm ấyn Hãn Thanh ra sau vườn vận công gọi vang :
- Thủ hạ U Linh cốc mau xuất hiện, ta là Mộ Dung Hãn Thanh có chuyện này cần bàn!
Quả nhiên, từ trên tàn cây cao ✓út có bóng trắng rơi xuống nhẹ nhàng như lá rụng. Khinh công kia khiến Hãn Thanh khâm phục sát đất.
Người ấy là một lão già đầu hói, mũi lân, miệng rộng, ánh mắt ranh mãnh. Hãn Thanh nhận ra lão là một trong sáu vị Phán quan liền cung kính vòng tay :
- Không ngờ bậc trưởng bối lại đi theo chiếu cố, tiểu tế vô cùng cảm kích, xin Phán quan cho biết đại danh?
Lão bèn cười hề hề :
- Lão phu là Lục phán quan Khuất Quỳ. Công tử cứ gọi là Lục thúc là được rồi! Phải chăng công tử cần người đối ẩm nên cho gọi già này?
Hãn Thanh biết ngay lão già vui tính này đang thèm rượu, chàng cười đáp :
- Quả đúng vậy! Kính thỉnh Lục thúc dời gót vào trong!
Khuất Qùy tươi tỉnh hẳn lên, bưới đi ngay. Hậu viện ngăn cách với tiền sảnh bằng một vườn hoa nhỏ, giữa có tòa tiểu đình bát giác không vách, bốn góc treo đèn Ⱡồ₦g rất sáng sủa. Đây quả là nơi nhâm nhi rất thích.
Trên chiếc bàn bát tiên đã có sẵn dăm món nhắm và vò rượu lâu năm.
Lạc Bình, Hồng Hương đang sắp xếp chén đũa, gật đầu chào khách.
Hãn Thanh nghiêm giọng giới thiệu :
- Hai nàng hãy thi đại lễ vì đây là Lục thúc của Tề Đạm Vân!
Cả hai vội nghiêng mình :
- Tiện nữ bái kiến Lục thúc!
Khuất Qùy xua tay lia lịa :
- Lão phu không ưa tục lễ rườm rà, cứ đem thật nhiều rượu là xong!
Hãn Thanh cố nín cười, giới thiệu hai nàng :
- Bẩm Lục thúc, đây là Lạc Bình và Hà Hồng Hương, chuyết thê của tiểu điệt!
Họ Khuất gật gù :
- Công tử giỏi lắm, lấy được toàn vợ đẹp như tiên.
Hai nàng được khen, bất giác có cảm tình với Lục phán quan, hớn hở rót rượu và gắp thức ăn.
Tửu lượng của Khuất Qùy thật khủng khi*p, lão uống một hơi mười bát lớn mà vẫn tỉnh bơ. Thấy Hãn Thanh tận tình cạn theo, Lục phán quan rất hài lòng :
- Công tử quả là kẻ biết điều, không uổng công lão phu cực khổ mấy ngày nay!
Hãn Thanh bỗng nhớ ra :
- Dám hỏi Lục phán quan mang theo bao nhiêu thủ hạ và họ đâu cả rồi?
Khuất Qùy cười đáp :
- Cốc chủ bảo ta mang theo mười tám gã Hồ Tốt để bảo vệ công tử.
Chúng đang nằm cả ở trên cây ngoài vườn sau!
Hãn Thanh áy náy :
- Từ nay Lục thúc và anh em cứ vào phủ mà ăn ở cho thoải mái đừng tiếp tục chịu cảnh gió sương nữa!
Lục phán quan tinh quái nháy mắt rồi hạ giọng mỉa mai :
- Như thế thì đâu giống ma quỷ, chồn tinh? Cốc chủ mà biết được sẽ trách phạt bọn ta đấy!
Chàng cười bảo :
- Sau này, Lục thúc cứ báo với gia nhạc phụ rằng Thanh này đã biết rõ lai lịch của Âm Dương Đạo, chư vị không cần giấu diếm nữa!
Chàng quay sang bảo Hồng Hương :
- Hương muội mau truyền lệnh dọn tiệc rượu cho mười tám người ở khách sảnh!
Viên Nguyệt Hằng Nga dạ rất ngoan, mở cửa bước đi ngay.
Trong Hầu Phũ lúc nào cũng có sẵn thức ăn, chỉ hơn khắc đã bày xong tiệc. Hồng Hương trở lại báo cáo phu tướng. Hãn Thanh bảo Khuất Quỳ :
- Phiền Lục thúc gọi dùm anh em vào!
Họ Khuất trở ra vườn, lát sau quay lại với đám Hồ Tốt. Những người này đều đã ở tuổi tứ tuần, dung mạo chất phác, hiền lành. Họ sụp xuống thi đại lễ :
- Chúng Hồ Tốt bái kiến Thiếu tổng giám!
Hãn Thanh bảo họ đứng lên, rồi dặn dò :
- Ta đã cho bày bữa tiệc mọn trên khách sảnh, mong các vị chiếu cố cho. Kể từ nay các vị cứ vào Hầu phủ mà nghỉ ngơi, không cần phải ẩn nấp nữa!
Cả bọn hân hoan cảm tạ, đi theo Hồng Hương lên nhà trên, Lục phán quan vui vẻ nói :
- Thực ra công tử có điều gì muốn nói với lão phu?
Hãn Thanh hỏi lại :
- Phải chăng Âm Dương Đạo rất khao khát có được Bạch Hỏa Quả ở Âm Dương Linh Cảnh?
Khuất Qùy giật mình :
- Đúng vậy! Hải Hà Tiên Tử, Giáo chủ Thần Tiên giáo đã hứa sẽ tặng kỳ trân ấy cho Tổng giám! Nhưng sao công tử lại hỏi đến việc ấy?
Hãn Thanh mỉm cười :
- Tiểu điệt may mắn biết được tọa lạc của Âm Dương Linh Cảnh, muốn báo lại để chư vị đến đấy!
Lục phán quan hoan hỉ phi thường :
- Tuyệt diệu thật! Công tử mau nói cho lão phu nghe thử!
Hãn Thanh chậm rãi đáp :
- Ở vùng giáp giới giữa Thiểm Bắc và Nội ௱ôЛƓ có dãy núi Hồ Sơn gồm bốn đỉnh. Âm Dương Linh Cảnh nằm sâu trong lòng ngọn núi hướng chính Bắc. Nơi này quanh năm phủ tuyết. Nhưng Hồ Sơn lại là Hỏa Diệm Sơn còn âm ỉ, vì thế mới sản sinh được Bạch Hỏa Quả!
Chàng nói rõ đường đi nước bước cho Lục phán quan nghe. Lão vui mừng đến nỗi không ăn uống được nữa, cáo từ đi ngay về U Linh cốc!
Mười tám gã Hồ Tốt ở lại và trở thành môn nhân nhà Mộ Dung. Bao năm sống khổ hạnh trong U Linh cốc, giờ được ấm no, họ vô cùng biết ơn Hãn Thanh. Tiểu Hầu Gia không đi Tung Sơn dự lễ khai đàn của Thần Tiên giáo.
Trưa ngày sáu tháng năm, Nhất Bất Thông trở về, sắc diện u ám, nặng nề.
Lão thở dài kể :
- Hải Hà Tiên Tử đã được Thần Y của Âm Dương Đạo nối lại bàn tay cụt, dung mạo độ đôi mươi và diễm lệ phi phàm. Ánh mắt và nụ cười của bà ta khiến lão già tám mươi cũng phải xao xuyến. Chính vì thế mà Tiên tử cũng đã lôi kéo được thêm lão quái vật Quang Minh Tôn Giả Khúc Tú Sơn về làm Tổng hộ giáo! Lão quỷ này đã chính mươi tuổi, bản lãnh cao siêu khôn lường, có thể ngang với Hải Hà Tiên Tử!
Hãn Thanh lại chú ý đến việc khác :
- Nhị thúc! Chẳng hay Lãng Đãng Hồng Nhan Chúc Tây Sương và gia nghĩa phụ Nhất Tà có mặt ở đấy không?
Chu Minh gật đầu :
- Có! Nam Nhạc Nhất Tà vẫn mang mặt nạ Hoạt Tử Nhân như trước, ngồi cạnh Chúc Tây Sương!
Hãn Thanh gật gù :
- Hay lắm! Để tiểu điệt đi Tứ Xuyên đón Trịnh Tiểu Thuần xong sẽ đến Tung Sơn hỏi tội Chúc Tây Sương!
Hai mỹ nhân nhao nhao đòi đi theo nhưng Hãn Thanh không cho :
- Đường xa ngàn dặm, sức nữ nhân không chịu nổi đâu! Hơn nữa, sự có mặt của hai nàng sẽ khiến ta khó ăn nói với Tiểu Thuần!
Họ đành cam chịu nhưng giữ Hãn Thanh ở lại đến cuối tháng năm mới cho khởi hành!
Trong thời gian này, Hãn Thanh khổ luyện ba chiêu Ảo Ảnh chưởng pháp. Nhờ đã nhìn thầy U Linh cốc chủ Tề Phi Tuyết thi triển nên chàng thành tựu dễ dàng

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc