Năm năm sau, vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, có chàng kỵ sĩ dừng cương dưới chân rặng núi Hằng Sơn đang phủ đầy tuyết trắng.
Đó là một chàng thiếu niên hiệp khách tuổi đôi chín anh tuấn phi thường. Mặt chàng ta mịn màng trắng hồng như da thiếu nữ, mắt to tròn, hắc bạch phân minh. Đôi lông mày chữ nhất đen như mực, sống mũi dọc dừa đoan chính, và cặp môi đỏ hồng không khỏng không dày. Tất cả những bộ phận ấy nằm trên một gương mặt chữ điền vuông vức, đầy vẻ cương nghị.
Điều đáng chú ý không phải là chiếc áo lông cừu trắng muốt, dài đến gối, mà là con vật chàng trai mang kiếm kia đang cỡi.
Quả thực nó có thân hình của một con tuấn mã nhưng chiếc đầu kia lại là của lạc đà. Một sự lai tạo tuyệt diệu tưởng như không bao giờ có.
Chàng kỵ sĩ ngửa cổ gọi vang :
- Trịnh tỷ tỷ! Tiểu đệ đã về đây!
Như sợ người ấy không biết, chàng ta lại gọi :
- Trịnh Tiểu Thuần! Trịnh Tiểu Thuần!
Giờ thì chúng ta đã biết chàng trai này là cậu bé Nam Cung Hận Thiên ngày nào. Cậu đã học xong tuyệt nghệ, từ Hồ Đạt Lai trở về đây tìm kiếm người chị ma quỷ của mình.
Hận Thiên gọi mãi chẳng thấy ai xuất hiện, sắc mặt nặng trĩu ưu tư, thúc Quái mã tiến vào khu rừng, để lên ngọn núi thấp kia. Năm năm trước, chàng đã nhìn thấy Tiểu Thuần đi vào con đường mòn ở cánh rừng ấy.
Lối đi giờ đây gai góc phủ đầy như đã lâu không có người qua lại. Cánh rừng này sâu độ năm chục trượng. Chỉ gần khắc sau, Hận Thiên đã vào đến sát chân núi. Chàng nhảy xuống, vỗ về Quái mã :
- Đà nhi! Ngươi ở đây chờ ta nhé!
Con vật nhướn đôi mắt ươn ướt, hí nhẹ và liếm tay chủ nhân. Hận Thiên mỉm cười, rung mình lướt nhanh lên sườn núi. Thân hình chàng như được gió đưa đi, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn.
Hận Thiên điểm chân lên những tảng đá phủ tuyết, chạy khắp nơi và luôn miệng gọi tên Tiểu Thuần. Hơn canh giờ sau, chàng mới lục soát đến khu vực gần đỉnh núi, phát hiện một bình đài, nằm trước một động khẩu.
Hận Thiên hồi hộp, tiến vào thạch động. Chàng mừng rỡ nhận ra ở cuối hang đá có một người áo trắng nằm trên tảng đá bằng. Mảnh da báo lốm đốm đắp ngang иgự¢ tố cáo rằng nàng ta là Trịnh Tiểu Thuần.
Nỗi vui mừng biến thành lo âu khi Hận Thiên thấy nàng vẫn bất động, dù chàng đã đặng hắng mấy lần.
Hận Thiên chẳng còn úy kỵ gì nữa lao ✓út đến bên thạch sàng. Dung mạo người xưa vẫn như cũ, nhưng thân thể lạnh giá như băng, khí huyết không lưu chuyển nữa.
Hận Thiên nghe như bầu trời sụp đổ ôm lấy xác Tiểu Thuần khóc nức nở.
Lát sau, chàng mới trấn tĩnh lại, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nơi đây có cả nồi niêu, chén bát, và bọc hành lý của Tiểu Thuần vẫn còn treo lủng lẳng trên vách động.
Thì ra Tiểu Thuần đã cư trú ở đây trong suốt năm năm qua để đợi chờ!
Hận Thiên không bao giờ thắc mắc về chuyện hồn ma cũng ăn uống như người thường, vì trong những chuyện cổ tích của người Cao Sơn cũng kể lại như vậy.
Hận Thiên lấy một chiếc chén sành ra ngoài cửa động, bốc tuyết rửa thật sạch, rồi xúc đầy mang vào. Chàng vận công dùng lửa tam muội làm nóng chén tuyết chỉ một lúc sau đã có chén nước trong âm ấm.
Hận Thiên cắt tay, nhỏ chín giọt máu vào chén nước, cạy miệng cho Tiểu Thuần uống. Xong xuôi, chàng lục tìm kim châm cứu, tiến hành thủ pháp kim châm quá huyệt.
Theo thói quen ngày xưa, Hận Thiên ϲởí áօ xác ૮ɦếƭ chẳng chút ngại ngùng. Nhưng khi làn da trắng bệch và đôi gò bồng đảo hiện ra, chàng thoáng đỏ mặt. Giờ đây Hận Thiên đã là một chàng trai trưởng thành, từng thao thức vì sự phát triển tự nhiên của bản năng tính dục, không còn ngây thơ như trước nữa.
Hận Thiên cắn răng đè nén cảm giác ngượng ngùng, cắm mười tám chiếc kim bạc vào thân trước Tiểu Thuần. Ba mũi cuối cùng nằm ở gần đồi trinh tiết, khiến chàng run tay.
Biết còn phải ở lại khá lâu, ít nhất là ba ngày, Hận Thiên trở xuống chân núi, dẫn Quái mã lên. Đường thượng sơn dốc đứng, chẳng hề dễ đi chút nào cả, chàng phải tốn rất nhiều sức lực mới đưa được con vật thân thiết lên trên bình đài.
Đà nhi hoan hỉ khi thấy cỏ nơi đây xanh mơn mởn, và ngon hơn những bụi rậm ở chân núi! Nó vui vẻ hí lên, may mà giống tiếng ngựa hí, nếu không thì tác giả cũng chẳng biết phải diễn tả như thế nào!
Hận Thiên đi một vòng quanh đỉnh núi, săn được ba chú thỏ tuyết béo tròn, gầy đống lửa nướng ăn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, rồi cũng đến nửa đêm. Hận Thiên nhổ kim trèo lên ôm lấy thi hài của Tiểu Thuần để truyền dương khí. Nghe thân thể nàng lạnh toát, chàng bèn vận công sưởi ấm cho nàng.
Nhưng sau ba đêm làm như vậy, Trịnh Tiểu Thuần vẫn nằm im bất động, Hận Thiên tuyệt vọng khóc lóc :
- Tỷ tỷ ơi! Tiểu đệ mỏi mòn trông đợi suốt năm năm qua để được gặp lại người mình yêu quí nhất trên đời. Nào ngờ trời già cay nghiệt nên tỷ tỷ đã không chờ được.
Hận Thiên bầu bạn với thi hài thêm ba ngày nữa, với hy vọng mỏng manh. Sau này, vì mối huyết cừu, chàng quyết định rời núi Hằng Sơn.
Trước khi ra đi, Hận Thiên đổ túi hành lý của Tiểu Thuần ra, định phủ lên xác nàng để tử thi đỡ lạnh lùng.
Nào ngờ chàng phát hiện trên một mảnh yếm иgự¢ màu hồng có những dòng chữ rất nhỏ, có lẽ được viết bằng mũi kim chấm máu :
- “Thiên đệ nhã giám! Năm xưa khởi hành trước khi giải phá hoàn toàn ma pháp của Dạ Lang đại pháp sư. Tuy cứu được hiền đệ nhưng nguyên thần bị tổn thương trầm trọng. Chính vì vậy ngu tỷ mới phải ở lại Hằng Sơn tĩnh dưỡng. Nhưng lực bất tòng tâm, ngu tỷ chỉ cầm cự được ba năm là kiệt lực.
Trước khi xuất hồn về âm cảnh, ngu tỷ muối mặt thố lộ tâm tình sâu kín của mình, mong kiếp sau được cùng chắp cánh uyên ương!”
Cuối thư lại có hai câu thơ :
Âm Dương vô lộ nan tương kiến.
Nhất Đán hồi sinh hựu hữu duyên.
Hận Thiên chạy đến bên giường đá, gục mặt vào иgự¢ Tiểu Thuần khóc kể :
- Tỷ tỷ đâu biết rằng mỗi lần theo gia sư đi dự hôn lễ ở trấn Nam Sa, lòng tiểu đệ đã mơ đến ngày chúng ta được sánh đôi. Với tiểu đệ thì ma hay người cũng chẳng quan trọng, lòng này đã khắc sâu hình bóng của nàng rồi! Kể từ nay, Thiên này tự xem như mình đã mất đi người vợ thân yêu.
Chàng hôn tới tấp lên mắt lên môi tử thi. Lệ tuôn như suối làm ướt cả mặt Tiểu Thuần.
Hận Thiên gạt lệ đắp những bộ y phục lên xác ૮ɦếƭ miệng lẩm bẩm :
- Hiền thê cứ an nghỉ chốn này! Khi nào báo xong gia thù, ta sẽ trở lại đây đưa xác nàng về Vũ Di sơn.
Chàng chỉ giữ lại mảnh yếm hồng có di thư làm kỷ vật. Hận Thiên khoác bọc hành lý, ra ngoài cửa hang, lăn những tảng đá thật lớn phong toa? thạch động, để lũ thú rừng không thể xâm phạm di thể của người mình yêu dấu.
Quả thực là Trịnh Tiểu Thuần đã luôn hiện về trong tâm tưởng Hận Thiên. Trong suốt năm năm trường, chàng không hề kể cho Bất Biệt cư sĩ biết bí mật này. Càng lớn, Hận Thiên càng hiểu rõ lòng mình, và quyết sẽ thố lộ khi tái ngộ.
Hoàn cảnh đặc cách đã đưa đến một tình yêu ngoài khuôn khổ thông thường. Những kỷ niệm ma quái, mơ hồ kia đã hằn sâu trong tâm hồn trong trắng của Hận Thiên.
Không thể trách chàng là người viển vông vì chuyện người lấy ma đầy dẫy trong dân gian Trung Hoa, trước khi Bồ Tùng Linh viết tác phẩm Liêu Trai Chí Dị.
Ở vùng phía Bắc Hoàng Hà, tháng mười đã bước vào Đông. Giờ đã là rằm tháng mười một, cao nguyên Sơn Tây cực kỳ giá lạnh, tuyết rời đầy, đọng đầy trên mũ và áo lông cừu của Hận Thiên.
Chàng đã rời Hằng Sơn được sáu ngày đường, và bên tay tả thấp thoáng bóng dáng của rặng Ngũ Đài sơn danh tiếng. Ngũ Đài sơn không nằm trong Ngũ Nhạc của Trung Hoa, nhưng lại đứng đầu Tứ đại Phật sơn.
Ngoài hình thế kỳ lạ, tuấn vĩ, Ngũ Đài sơn còn là một thế giới trong lành, nhờ khí hậu tiểu vùng độc đáo. Trong năm, ngoài ba tháng sáu, bảy và tám, đỉnh núi luôn luôn phủ đầy tuyết, khiến Ngũ Đài sơn cơ hồ không có mùa hạ!
Vì thế nó còn được gọi là Thanh Lương sơn.
Ngũ Đài sơn được coi là cõi tu luyện của Văn Thù Bồ Tát, được Phật tử bốn phương sùng mộ. Đây còn là nơi hình thành các tông phái như Thiền Tông, Hoa Nghiêm Tông, Luật Tông, Mật Tông có ảnh hưởng và thế lực rất lớn ở Trung Nguyên.
Vào những ngày rằm, các ngôi chùa danh tiếng như Nam Thiên tự, Phật Quang tự, Hiển Thông tự, Thanh Lương tự đều chật ních tín đồ. Ngay hoàng tộc và gia quyến các đại thần ở Bắc Kinh cũng thường lui tới Ngũ Đài sơn.
Nhưng Hận Thiên đang ở trong tâm trạng sầu muộn nên chẳng hề để ý đến những đoàn xe ngựa ngược chiều, đang lũ lượt rẽ phải để đến Ngũ Đài sơn.
Đám khách hành hương này đi từ hướng Nam lên có lẽ là người Tinh Châu. Họ cũng chẳng thèm nhìn đến chàng kỵ sĩ độc hành, chỉ ngạc nhiên trước cái đầu của Đà nhi, tranh luận với nhau xem con vật kia là ngựa hay lạc đà.
Càng lúc, khách thập phương trên đường ngày càng thưa thớt. Có lẽ đó là toán cuối cùng, vì đã sắp đến giờ tỵ.
Hận Thiên lỏng tay cương, để mặc Quái mã đi nước kiệu. Chàng thẫn thờ như người mất hồn vì luôn nhớ đến thi hài của Trịnh Tiểu Thuần đang đơn độc trong hang đá lạnh lùng! Chắc giờ đây tuyết đã phủ kín cửa hang, chôn cả trái tim chàng trong đấy.
Bỗng Hận Thiên nghe văng vẳng có tiếng nữ nhân kêu cứu, vọng ra từ đường mòn ở cánh rừng mé hữu. Tiếng kêu bi thiết kia đã đánh thức tấm lòng hào hiệp của người võ sĩ, Hận Thiên lập tức rẽ vào và phi nước đại.
Lúc cấp bách này mới thấy được cước trình thần tốc của Quái mã. Đà nhi lao đi mũi tên, bốn vó nện rất êm trên mặt đường phủ tuyết. Tiếng thét thất thanh càng lúc càng gần, và dưới một gốc cây cổ thụ đang diễn ra cảnh tượng khó coi.
Tàn lá bên trên rất dày, nên phía dưới ít tuyết, còn phơi vài mảng cỏ xanh mơn mởn. Một hán tử ở trần đang ngồi dày vò thân thể nõn nà của một thiếu nữ lõa lồ. Tên dâm tặc này dường như thích thú trước tiếng kêu cứu của nạn nhân nên không thèm điểm á huyệt, dù đã phong tỏa tứ chi.
Lúc trưởng thành Hận Thiên nhớ lại tử trạng của mẫu thân, biết rằng bà đã bị Hồng Phát Ma Quân xâm phạm tiết hạnh. Chính vì vậy, trước sự việc hôm nay, sát khí bốc mờ tâm trí Hận Thiên. Chàng tung mình khỏi lưng Quái mã, quyết không tha cho tên tặc.
Nhưng gã đã nhận ra người lạ, chụp thanh đao bên canh, đứng lên thủ thế. Nhờ vậy mà gã thoát được chiêu kiếm đầu của đối phương. Xem khinh công cũng biết hán tử mặt vàng kia thuộc hàng cao thủ.
Thực ra do Hận Thiên còn úy kỵ việc hán tử đứng quá gần nạn nhân, nên cố tình tạo ra kiếm phong mãnh liệt để hù dọa y phải tránh né, chứ chưa có ý sát hại. Chiêu kiếm thứ hai tuy nhẹ nhàng êm ái nhưng lại là chiêu đoạt mệnh.
Thanh đoản kiếm trong tay Hận Thiên phá tan màn đao quang dầy đặc, chặt phăng tả thủ và ďươñğ √ậț của đối phương. Hán tử mặt vàng đau đớn rú lên, quay mình đào tẩu, để lại những vệt máu hồng, rải dài trên mặt tuyết xám.
Gã dâm tặc kia không ૮ɦếƭ là do phút cuối Hận Thiên nhớ đến lời giáo huấn của ân sư. Bất Biệt cư sĩ đã luôn nhắc nhở đồ đệ đừng tạo sát nghiệp trừ trường hợp bất khả kháng, không nên Gi*t người.
Chàng đến bên thiếu nữ, cau mày nhận ra nàng hoàn toàn lõa thể, y phục đã bị hán tử cắt vụn, quẳng rải rác chung quanh.
Điều ấy chứng tỏ hán tử mặt vàng này dùng đao chém rách vải thành từng mảnh, đao pháp như vậy quả là lợi hại, vì trên da thịt thiếu nữ hoàn toàn không một vết trầy.
Hận Thiên bỗng nhớ ra chiêu đao lúc nãy rất giống chiêu 乃úa của lão đầu lĩnh béo lùn Phù Dung hội năm xưa. Thực ra, phép đánh đao và phủ rất giống nhau, cả hai loại νũ кнí này đều nặng nề, chỉ ở chém bằng lưỡi.
Chàng từng phát hiện dấu xâm Hoa Phù Dung đỏ trên cánh tay của các xác ૮ɦếƭ, để lại trước Lạc Hà đại tửu lâu, nên giờ đây bước đến xem thử. Quả nhiên cánh tay trái của hán tử mặt vàng cũng vậy.
Thiếu nữ đã qua cơn hoảng sợ, dương đôi mắt to tròn, linh lợi ngắm nhìn vị ân nhân anh tuấn của mình.
Hận Thiên quay lại nghiêm giọng hỏi :
- Cô nương đã bị gã kia điểm vào những huyệt đạo nào?
Thiếu nữ đã nhớ đến trạng thái phơi bày trống trải của mình. Mặt đỏ như gấc chín, thẹn quá hóa giận :
- Ngươi nhìn như vậy chưa đủ hay sao? Mau kiếm gì đắp cho ta rồi hãy hỏi han!
Khẩu khí kia nói lên tính nết ngang tàng, kiêu ngạo của cô ta, chẳng ai nói với ân nhân của mình như vậy cả.
Nói xong, nàng ta nhảy mũi hắt hơi liền mười mấy cái. Tiết trời như thế này không thích hợp với những màn thoát y.
Hận Thiên vội ϲởí áօ choàng lông phủ lên người nàng. Thiếu nữ vẫn chưa hài lòng :
- Lưng ta lạnh lắm!
Hận Thiên lại phải nhét hai vạt áo xuống dưới tấm thân mềm mại. Lúc này thiếu nữ mới chịu mỉm cười :
- Ta là Hà Hồng Hương, chẳng hay danh tính công tử là gì?
Hận Thiên hững hờ đáp :
- Nam Cung Hận Thiên!
Hồng Hưong cười khúc khích :
- Cái tên nghe hay thực.
Biết nàng có ý chê bai, Hận Thiên lạnh lùng nói :
- Đừng nhiều lời! Hãy cho tại hạ biết tên những huyệt đạo đã bị phong tỏa.
Hồng Hương đọc một hơi, Hận Thiên suy nghĩ rồi vén áo choàng lông lên, thò tay vào để giải huyệt. Thiếu nữ nhột nhạt cười nắc nẻ :
- Ngươi làm gì vậy? Nhột quá làm sao ta chịu được?
Thân hình nàng rung động nên không thể xác định được vị trí huyệt đạo, Hận Thiên đành phải lật áo choàng lông ra. Chàng thận trọng điểm vào những huyệt cần thiết. Khi còn hai huyệt nữa thì Hồng Hương ỏn ẻn nói :
- Sau này công tử sẽ lấy ta làm vợ chứ?
Hận Thiên giật bắn mình :
- Sao lại thế được?
Hồng Hương đắc ý nói :
- Ta thường đọc tiểu thuyết võ hiệp, thấy các thiếu nữ ngộ hại đều phải lấy ân nhân của mình, vì thân thể họ đã bị người ấy nhìn thấy và chạm vào!
Hận Thiên dở khóc dở cười, khép áp choàng lông đắp lại cho Hồng Hương rồi đứng lên :
- Nếu cô nương đã quyết như vậy thì tại hạ xin cáo lui.
Hồng Hương biến sắc :
- Chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm để ta nằm lại chốn này? Ta cũng rất xinh đẹp sao ngươi lại chê?
Hận Thiên thản nhiên đáp :
- Tại hạ cũng biết cô nương rất đẹp nhưng Thiên này mới mất hiền thê, không thể lấy ai được cả. Còn nói như cô nương thì gã dâm tặc kia mới xứng là trượng phu. Y đã ᴆụng chạm cơ thể cô nương khá nhiều đấy.
Hồng Hương cứng họng, hậm hực nói :
- Thế thì thôi vậy! Ta cũng chẳng ưa gì cái mặt mốc của ngươi.
Hận Thiên cười thầm, ngồi xuống giải nốt hai huyệt cuối cùng, Hồng Hương lồm cồm ngồi dậy, xỏ tay vào áo choàng. Thấy Hận Thiên đã nhảy lên lưng Quái mã định đi, nàng hớt hải chạy theo :
- Tiểu tử kia, không lẽ ngươi lại bỏ ta ở lại đây?
Hận Thiên đành dừng cương, Hồng Hương lập tức nhảy lên ngồi phía sau ôm lấy chàng. Với tư thế ấy, đôi chân thon dài, trắng muốt của nàng lộ ra trước gió Đông, có kéo choàng lông xuống cũng chẳng che được bao nhiêu.
Hồng Hương bực bội đấm vào lưng Hận Thiên :
- Dừng lại! Hở hang thế này thì đi đâu được?
Hận Thiên gò cương cởi bọc hành lý, đưa cho nàng chiếc quần dài, Hồng Hương nhảy xuống đất mặc vào. Áng quần dài trùm kín cả hai bàn chân trông rất hoạt kê. Nhưng Hồng Hương lại nghe ấm vì chẳng có giầy. Nàng trở lại chỗ ngồi vui vẻ nói :
- Nam Cung đại ca đưa tiểu muội về Tinh Châu nhé! Nhà muội ở nơi ấy.
Tính khí Hồng Hương thật tức cười lúc thì cộc lốc, thô lỗ, lúc ngọt ngào mềm mỏng. Tuổi nàng độ mười bảy, xưng hô như thế là phải. Hận Thiên suốt đời cô độc, không anh em, nay có người gọi mình bằng đại ca, lòng chợt nghe ấm lại. Chàng dịu giọng đáp :
- Ta cũng đang trên đường xuôi Nam, trước sau gì cũng phải ghé Tinh Châu, hiền muội yên tâm.
Nghe chàng chấp thuận lối gọi thân mật, Hồng Hương nở nụ cười đắc ý, xiết chặt vòng tay, áp má vào tấm lưng rộng ấm áp của chàng, Hồng Hương đã thề phải lấy cho được chàng trai thần dũng và anh tuấn phi phàm này. Đó là cách duy nhất để xoá đi ấn tượng khủng khi*p của lần suýt bị cưỡng dâm. Hận Thiên chỉ đến trễ một chút là nàng đã cắn lưỡi tự sát.
Ra đến đường quan đạo, Hồng Hương thỏ thẻ hỏi :
- Đại ca chắc chỉ chừng hai mươi, sao lại goá vợ sớm như vậy?
Quả thực là dung mạo Hận Thiên có già hơn tuổi tác một chút. Hận thù và nỗi nhớ thương là kẻ địch của tuổi xuân.
Hận Thiên lạnh lùng đáp :
- Nếu Hương muội còn muốn đi chung với ta về Tinh Châu, thì từ nay đừng bao giờ hỏi đến chuyện ấy.
Hồng Hương le lưỡi sợ hãi, không dám hỏi thêm nữa, dù lòng vẫn thắc mắc khôn nguôi. Nàng biết mình rất xinh đẹp, năm mười sáu tuổi đã được thiên hạ tôn xưng là Viên Nguyệt Hằng Nga. Thế mà Hận Thiên lại chẳng thèm chú ý đến, phải chăng người vợ quá cố của chàng xinh đẹp hơn nhiều?
Được mười mấy dặm, đã đến trấn Thăng Long. Hận Thiên đi thẳng đến cửa một tiệm y phục để Hà Hồng Hương mua sắm.
Nàng ta chọn lựa lâu đến nỗi Hận Thiên phải bực mình. Ba khắc sau, hai người phạn điếm dùng cơm.
Cuối giờ Mùi, họ tiếp tục xuôi Nam. Tuyết vẫn rơi nhiều, cảnh vật toàn một màu trắng xóa, càng khiến cõi lòng tang tóc của Hận Thiên thêm ảm đạm.
Vì vậy, chàng lặng lẽ như pho tượng, chẳng nói năng gì. Hồng Hương phụng phịu hỏi :
- Phải chăng đại ca giận vì tiểu muội mua sắm tốn kém nên không thèm nói chuyện?
Hận Thiên gượng cười :
- Nào phải thế! Ta vốn quen tính trầm lặng ít lời!
Như để tạ lỗi, chàng liền hỏi :
- Hương muội đi đâu mà lại chỉ có một mình, để sa vào tay gian tặc?
Hồng Hương nhân cơ hội này kể lể giông dài, như muốn tự giới thiệu :
- Tiểu muội là ái nữ của Tinh Châu Tài Thần Hà Hồng Tập, có biệt danh là Viên Nguyệt Hằng Nga, thụ giáo võ công của một trong Ngũ Nhạc đại kỳ nhân Tây Nhạc lão quái Hàn Thế Đức. Khoảng nửa năm nay, có rất nhiếu thế gia vọng tộc đến cầu hôn, nên tiểu muội chán ghét bỏ nhà đi chơi, định sẽ ghé đến Ngũ Đài sơn dâng hương. Nào ngờ giữa đường lại bị gã mặt vàng kia bắt cóc.
Hận Thiên phì cười :
- Ta chỉ hỏi một câu sao nàng nói lắm thế?
Hồng Hương mắc cỡ dụi mặt vào lưng Hận Thiên thì thầm :
- Chẳng lẽ đại ca không muốn tìm hiểu gia thế tiểu muội hay sao?
Hận Thiên cười nhạt :
- Chúng ta bình thủy tương phùng, đến Tinh Châu là chia tay nhau, hà tất phải tìm hiểu lai lịch cội nguồn.
Hồng Hương tái mặt, buồn rầu than thở :
- Đại ca đã thấy hết thân thể, tiểu muội còn lấy ai được nữa?
Hận Thiên mai mỉa :
- Nếu nàng cứ nói thế thì ta tìm gã mặt vàng kia về làm chồng nàng vậy.
Hồng Hương lắc đầu bỗng bật cười :
- Nhưng đại ca thiến gã mất rồi còn đâu? Tiểu muội thấy rất rõ gã ôm hạ thể đầy máu mà đào tẩu.
Hận Thiên cũng vui lây :
- Ừ nhỉ! Ta đã lỡ tay nên Hương muội không kén được chồng.
Hồng Hương là cô gái tinh ranh, đã muốn làm gì là làm cho được. Vì vậy nàng đổi chiến thuật vui vẻ nói cười với Hận Thiên Trưa ngày mười tám, thành Tinh Châu thủ phủ đất Sơn Tây hiện ra trước mặt hai người. Hận Thiên dịu giọng :
- Đã đến chỗ đô hội, đông người, ta không tiện đưa Hương muội đi đến tận nhà. Xin cáo biệt.
Hồng Hương không chịu xuống cứ ôm xiết lấy bụng chàng, tha thiết van nài :
- Mong đại ca di giá đến tệ xá để tiểu muội phụng hầu vài hôm, gọi là tạ chút ơn tương trợ.
Hận Thiên điềm đạm lắc đầu :
- Không được! Ta phải đi ngay Lạc Dương để tìm Nhất Bất Thông Chu Minh.
Hồng Hương hân hoan bảo :
- Chu nhị thúc vì trốn tránh bọn Phù Dung hội nên đã về tá túc ở Hà gia trang ba năm nay. Gia phụ chính lá bái huynh của Chu lão.
Hận Thiên mừng rỡ đáp :
- Hay lắm! Nếu thế thì ta sẽ đến quí trang để bái kiến.
Chàng nhăn mặt nói tiếp :
- Nhưng Hương muội đừng ôm ta mãi, khó coi lắm.
Hồng Hương vui vẻ đáp :
- Thôi được! Để tiểu muội đứng lên.
Nói là làm, mỹ nhân đứng thẳng lên ௱ôЛƓ Quái mã, tay đặt lên hai vai Hận Thiên. Cảnh tượng này càng khiến mọi người thêm chú ý. Họ chỉ trỏ, trầm trồ khen ngợi đôi tài tử giai nhân.
Hà Hồng Hương nổi tiếng đất Tinh Châu ai cũng biết mặt, có rất nhiều người vẫy chào nàng. Hồng Hương chọn được ý trung nhân tài mạo xuất chúng hoan hỉ đáp lễ, miệng cười như hoa nở.
Đường trục chính trong thành rộng đến bốn mươi bước chân, hai bên là hàng cây Hoàng Cam già lão, cành lá sum xuê, vươn ra đến tận giữa lộ.
Đột nhiên, trên tàn cây phủ tuyết ấy có hai bóng người lao xuống, chụp lưới thép vào đầu Hận Thiên và Hà Hồng Hương.
Đòn tập kích tả hữu này cực kỳ hiểm độc, vì Hồng Hương đang đứng chơ vơ, tay không νũ кнí, khó mà thoát ૮ɦếƭ được!
Hận Thiên không còn kịp suy nghĩ, vung cả song thủ. Từ chưởng tâm của chàng, hai đạo kình phong vàng nhạt vỗ thẳng vào đối phương. Hai gã bạch y kia hự lên, văng ngược ra, rơi xuống mặt đường ૮ɦếƭ tốt.
Trong lúc nguy cấp, Hận Thiên đã dùng đến tuyệt học Kim Sa Ấn chưởng pháp của ân sư. Lớp vải trên Ⱡồ₦g иgự¢ hai xác ૮ɦếƭ mất một miếng hình bàn tay. Chưởng kình đã nghiền vụn miếng vải, khảm lên lớp da nạn nhân. Và tất nhiên, xương cốt bên trong đều gẫy nát!
Qua cơn kinh khi*p, Hồng Hương hoàn hồn ngồi ngay xuống, ôm chặt lấy Hận Thiên mà run cầm cập, miệng thúc giục :
- Đại ca chạy nhanh lên, tiểu muội sợ lắm!
Lúc này, người đi đường đã dạt cả vào những mái hiên, cố tránh xa cuộc chiến.
Hận Thiên rút kiếm, mặt lạnh như sương, thúc Quái mã tiến lên. Tay tả chàng không cầm cương mà đặt hờ trên đùi, và đội mắt lấp loáng hàn quang!
Chỉ được năm sáu trượng, Hận Thiên đã phát hiện địch nhân. Không chờ đối phương tấn công, chàng vẫy nhẹ tả thủ, phóng ra hai mũi Sách Hồn phi tiễn.
Thủ pháp của chàng giờ đây còn linh diệu hơn ௱ôЛƓ Diện La Sát ngày xưa, nhờ công lực thâm hậu. Hai gã áo trắng gào lên thảm thiết, rơi xuống gốc cây.
Hận Thiên thúc mạnh gót chân vào bụng Quái mã. Đà nhi hiểu ý Ⱡồ₦g lên phi nước đại. Nhãn lực của chàng tinh tường như chim ưng, từ xa đã thấy kẻ địch và hạ thủ trước. Sách Hồn tiễn khá nặng nên tầm sát thương xa đến năm sáu trượng, người ngựa chưa đến nơi thì ám khí đã chạm mục tiêu.
Có thêm tám tên nữa rơi xuống như mít rụng. Chạy thêm một đoạn, thấy không còn tên sát thủ nào nữa, Hận Thiên quay ngựa, lần lượt thu hồi những mũi Sách Hồn tiễn quí giá.
Bách tính trong nhà hai bên đường đổ xô ra hoan hô nhiệt liệt, khiến Hồng Hương quên cả nỗi kinh hoàng, vênh mặt tự hào!
Khi hai người về đến Hà gia trang ở cửa Nam thành thì cả Tinh Châu xôn xao vì việc rể quí của Hà tài thần hạ sát mười sát thủ!
Tin đồn lan nhanh hơn gió thoảng, một gã mau chân nào đó đã hộc tốc đến Hà gia trang báo cáo trong lúc Hận Thiên và Hồng Hương chưa về đến nhà.
Phu thê Hà tài thần đang uống trà thưởng tuyết nghe nói vậy nhìn nhau nghi hoặc! Hà Hồng Tập lẩm bẩm :
- Lạ thực! Chẳng lẽ con nha đầu Hồng Hương lại tự kén chồng? Nó chê bai hàng chục đám vương tôn công tử, giờ lại chịu gã này chắc nhân phẩm không tồi!
Hà phu nhân lộ vẻ lo lắng :
- Không hiểu gia thế tiểu tử ấy ra sao, liệu có xứng với gia đình chúng ta hay không?
Thời ấy quan niệm môn đăng hộ đối rất phổ biến, giàu nghèo khó mà nên duyên được! Hà tài thần xuất thân từ giới võ lâm, nhưng Hà phu nhân lại là tiểu thư nhà đại phú quyền quý. Bà sợ mất mặt với họ hàng nên mới lo lắng thế!
Tài Thần cười mát :
- Bà lo cũng vô ích. Nếu con nha đầu Hồng Hương đã yêu thì có trời mà cản được. Dẫu tiểu tử kia là ăn mày bà cũng phải chịu thôi!
Hà phu nhân giận dữ đáp :
- Không được! Thi*p mang nặng đẻ đau, khổ công nuôi dưỡng, tất phải có quyền định đoạt chứ?
Vừa lúc Hận Thiên và Hồng Hương về đến. Nàng phụng phịu bái kiến rồi giới thiệu khách :
- Bẩm song thân! Đây là Nam Cung đại ca, ân nhân của hài nhi!
Hà Hồng Tập lão luyện đường đời, mới nhìn đã nhận ra cốt cách như rồng như phượng của Hận Thiên, lòng vui mừng khôn xiết. Lão cười ha hả bảo :
- Hay lắm! Mời hiền điệt an toạ!
Chàng vòng tay thi lễ, xưng tên rồi mới dám ngồi. Hà phu nhân bị ám ảnh vì việc sang hèn, nên dẫu lòng rất vừa ý về dung mạo, khí chất, vẫn cứ hỏi :
- Chẳng hay Nam Cung hiền điệt xuất thân thế nào?
Hận Thiên hơi bỡ ngỡ nhưng vì kính lão nên thành thật đáp :
- Tiểu điệt quê ở Phúc Kiến, huyên đường đều đã thất lộc! Hồng Nương hiểu ý mẫu thân vội nháy mắt ra hiệu. Nhưng bà già hủ lậu kia vẫn ngoan cố nói :
- Tiếc thật! Giá mà gia thế hiền điệt khá hơn thì việc làm rể nhà này cũng không khó!
Hận Thiên lạnh lùng nói :
- Lão thái lầm rồi! Tại hạ đến đây để gặp Nhất Bất Thông Chu Minh, chứ không phải để cầu hôn Hà tiểu thư. Xin hỏi Chu đại thúc có đây không?
Hà tài thần biết vợ mình đã thất thố, vội gượng cười :
- Công tử đừng giận, bà ấy già rồi nên lẩm cẩm. Còn Chu nhị đệ thì mới rời Tích Châu mấy hôm trước, chẳng rõ đi đâu. Nhưng chắc chắn ngày mai về sẽ đến!
Hận Thiên đứng lên cáo từ :
- Nếu vậy tại hạ không dám làm phiền nữa! Khi Chu đại thúc về đến, làm ơn nhắn giùm là tại hạ đang đợi ở Thái Nguyên lữ điếm!