Bạch Mã Hoàng Tử - Chương 49

Tác giả: Hồng Sakura

Một cô lớn tuổi đáp khi tôi hỏi và câu trả lời của cô làm tôi la toáng,
Củ Chi àh?? Arghh...omg..
"Chuyến về mấy giờ hả cô?"
"Chuyến này chuyến cuối."
"Trời ơi..."
Tôi nhìn đồng hồ, gần 9h. Sao lại hết chuyến sớm thế trời?
Vội móc điện thoại trong ba lô ra, định gọi cho dì...
thì thấy 2 cuộc gọi bị nhỡ...của Mai và... DJ.
Mai, chắc nó gọi vì sốt ruột chờ tôi.. cuộc gọi lúc 8h10
còn DJ, vừa gọi cách đây vài phút...
sao anh ta lại gọi tôi?? Hay..lại có chuyện gì ??
Hốt hỏang với suy nghĩ điên rồ, tôi gọi lại cho DJ..
"Anh gọi em? Có gì sao?? Anh đang ở đâu?"
"Ở nhà. Tôi quên vì sao đã gọi em rồi.."
">< Đồ dzô dziên!! Rảnh quá hả??"
"Em đang ở ngòai à?Sao ồn thế?"
"Đang ở Củ Chi!"
"HUH?? Em làm gì ở đó???"
"Lên lộn xe. TT___TT Thôi, cúp máy đây. Bye!!"
Tôi tiếp tục cuộc gọi vào máy của dì,
thì thật tệ hại... tổng đài thông báo: "Cuộc gọi ko thực hiện được vì số tiền trong tài khỏan ko đủ"
>___< Tôi chỉ muốn phát điên lên.
Tôi cố tìm 1 nơi gọi Điện thoại công cộng, nhưng có vẻ ko hy vọng gì,
cả con đường phía trước chẳng thấy nơi nào treo bảng ĐTCC...
Ko lẽ nhào đại vào 1 nhà dân xin gọi nhờ??
Arghh...tôi ko dám!! TT___TT
.........
Khi đồng hồ chuyển sang 9h30 hơn, tôi bắt đầu lo sợ vì những cửa tiệm lác đác trên đường
đã dần đóng cửa...
Tôi liều mình định tạt đại vào 1 cửa hiệu thuốc tây gần đó..
thì chuông điện thoại tôi reo.. Huray!!
Chắc là dì!! Oh thanks god...
Ko phải dì. Là Solo DJ.
Dù sao..cũng phải có ai đó nghe tôi vào lúc này..
mừng quýnh, tôi mở máy...
"Em đang ở đâu?"
"Củ Chi, lúc nãy anh ko nghe àh?? Này, gọi giúp cho dì em, số nhà 9188332, nhanh, bảo dì đón em!!"
"Tôi đang ở Củ Chi. Em ở khúc nào??"
"Huh?? Gì cơ??"
......
DJ đến chỉ sau 3 phút cuộc điện thoại kết thúc,
để che vẻ mặt còn tái do bị thương, DJ đội cái mũ lưỡi trai màu đen xụp kín,
nhưng tôi vẫn thấy...
Anh ta... tôi ko nghĩ là anh ta lại đến tìm tôi..với tình trạng như thế..
"Anh..."
"Lên xe đi, nhanh lên!"
...
Tôi ngồi sau DJ và câm như 1 con hến.. chẳng biết nói gì..
cứ mỗi lần định mở miệng hỏi vết thương anh ra sao, thì lại cảm thấy nó sáo rỗng quá..
DJ cũng chẳng buồn nói câu gì với tôi..
Đèn đỏ.
DJ dừng xe và đột ngột cúi ôm bụng..
tôi lo còn hơn là khi nãy đang bị lạc ở Củ Chi..
"Anh...sao vậy... đừng làm em sợ.."
"..."
Đèn xanh mà chíêc xe của tôi và DJ vẫn đứng yên, vì DJ gần như khụyu xuống,
tôi leo ra khỏi xe để gọi ai đó giúp đỡ, nhưng DJ kéo tôi lại..
"Tôi sẽ ổn. Chỉ chút thôi."
"Anh thế mà ổn à..?? Để em nhờ..."
"Trên đường thế này ko tin ai được. ngồi yên đi!!"
DJ giữ chặt tôi trên xe, và nổ máy... nhưng tôi chắc chắn anh ta sẽ ko thể tiếp tục,
mặt anh rất ko ổn..
Tôi phải làm sao đây..!!
"Để em chạy!"
"???"
Tôi vừa nói...gì?? DJ nhìn tôi... còn tôi cũng ko tin là tôi vừa đòi...cầm lái..
nhưng... hết cách rồi... anh Lam nói đúng, phải đối mặt với nó.
DJ lùi ra sau và tôi thế chỗ của anh,
tay tôi run như cầy sấy..
"Đừng sợ. Tôi ở ngay sau em."
DJ cầm chặt tay tôi và điều đó làm tôi bình tĩnh lại,
anh đã ko sợ khi giao sinh mạng cho tôi, 1 con nhỏ ko bíêt chạy xe..TT___TT
thì việc gì tôi phải sợ??
Cố lên!!
.........
Sau vài lần lạng quạng ủi xe trước, quẹt xe sau, cả...đâm vào cột điện,
DJ vẫn ko hề la lối... chỉ khẽ hạ giọng "Em làm được mà, nào..."
mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc...
Cuối cùng, tôi cũng thành công.
Tôi đã xóa được ám ảnh, với DJ bên cạnh... à ko.. đằng sau..
Khi tôi sung sướng reo lên "yeahh... Em chạy được rồi..." thì..
DJ đã gục vào vai tôi.. thở mệt mỏi...
::Nhà Giang::
Dì nhìn tôi trân trân, khi thấy tôi vác 1 gã đàn ông về nhà,
mà tôi lại còn là người cầm lái... O___o
Tôi đỡ DJ đang nhăn nhó ôm bụng vào nhà...
"Gì vậy? Sao anh này..."
"Ảnh bị thương..."
Tôi chỉ giải thích ngắn gọn và đặt DJ nằm xuống Salon..
run run giở áo của DJ lên, ôi... máu... đẫm đỏ ra ngòai dải băng...
tôi sợ ૮ɦếƭ khi*p!! còn dì thì lắp bắp...hỏi dồn...
"Trời..gì đây?? sao vậy?? Con quen giang hồ à?? Gọi cứu thương đi.."
"Ảnh ko thích vào bệnh viện, nhà còn bông gòn ko? Con thay băng cho ảnh..."
Dì nhất định ko chịu cho tới khi tôi phải kể lể đầu đuôi,
thì dì mới đi lấy bông băng, thuốc đỏ cho tôi..
Lần đầu tiên tôi thấy 1 vết thương sâu như thế..
máu cứ tuôn xối xả... lẽ ra, anh ko cần phải đến đón em..
anh khờ quá, DJ àh!
...............
Tôi thức đêm canh chừng DJ, lỡ như có gì bất ổn, tôi sẽ gọi ngay cho Quang hay anh Lam..
thật ra tôi cũng ko ngủ được...
"Tại sao tôi ở đây?"
Mắt tôi sáng lên khi thấy DJ có thể tỉnh táo ngồi dậy,
hóa ra tài nghệ chăm sóc của tôi cũng ko tệ..
-__-
"Anh ra máu nhiều nên em phải để anh ở đây.."
".. Em đã thay băng cho tôi??"
"Yeah..!! Gỉoi ko? ^-^"
DJ sờ dải băng tôi quấn, cau mày...rồi gật gù... "Cũng khá..."
Tôi cười khoái chí : "Còn phải nói!!"
Và... DJ cũng cười... nụ cười hiếm thấy trên mặt chàng trai Solo lạnh lùng...
Tôi thấy nhẹ nhõm ra..
"Sao anh lại điên tới mức xách xe tìm em khi đang bị thương nặng?? Em sợ muốn ૮ɦếƭ!!"
"...ko biết sao tôi luôn nghĩ rằng em cần tôi..và tôi ko ngồi yên được.."
"Trời ạh... anh...đúng là..."
"Thôi, tôi về."
"Huh??? Giờ này mà về cái gì??"
Tôi vội vã đứng lên chụp tay của DJ lại,
và ôm khư khư cánh tay anh ta ko buông...
vì thế, DJ đành ngồi lại và chúng tôi nói chuyện tới sáng...
thật ra, tôi chỉ nói được 1 lúc thì ngủ mất!! T____T
đến khi thức dậy, thì đã thấy mình nằm trên giường trong phòng,
còn DJ thì đã đi tự lúc nào..
Ko biết anh đã ổn chưa??
............
Sáng chủ nhật, tôi định xách chiếc xe của dì ra chạy.
để tận hưởng cảm giác đi xe máy...
Dì tôi cứ hỏi liệu có điều kỳ diệu nào đã giúp tôi,
tôi chỉ cười... Điều kỳ diệu đó.. là DJ!! ^-^
Lúc bước ra cửa, Diệu đến.
Sự xuất hiện của nó làm tôi bất ngờ vô cùng, hình như... cũng đã lâu rồi,
tôi và nó ko còn liên lạc với nhau...
Tôi bảo nó vào nhà.
"Sao tự nhiên..."
"Tui có chuyện cần nói với bà."
"Uhm.."
"Bà có biết, Kiệt sắp đi rồi ko?? Thứ tư này."
"Sao..??"
bây giờ..là tháng mấy rồi??
Tôi ngó lên lịch và phát hiện ra, mới đó đã gần 3 tháng,
kể từ ngày chúng tôi trở thành 1 đôi...
Hắn sắp rời xa tôi rồi, lần này, sẽ chẳng có lý do gì để hắn ở lại,
cho dù tôi có bị tai nạn lần nữa!! TT___TT
"Tui ko rõ chuyện gì đã xảy ra giữa 2 người, nhưng tui chỉ muốn nói cho bà 1 điều..."
"Bà làm tui căng thẳng quá, Diệu!?"
"Hy vọng là bà ko hiểu lầm tui với Kiệt?"
"Huh?? Hiểu lầm gì? Bà với hắn có gì thì cũng ko liên quan đến tui! ^^"
"Bà bao nhiêu tuổi rồi mà cứ trẻ con thế hả Giang?"
...
Nhỏ Diệu làm tôi bối rối, nó, hình như đã trưởng thành hẳn sau 1 thời gian ngắn ngủi,
trước nó, tôi thấy mình nham nhở và tội nghiệp làm sao..
Sao tôi ko chính chắn được như nó?
"Kiệt yêu bà hơn bất cứ điều gì, bất cứ ai. Tui cũng muốn được là người yêu của Kiệt lắm chứ, nhưng vô phương. Trong tim hắn chỉ có mỗi chữ Giang thôi..."
"Bà nói những điều này với tui cũng chẳng ích gì đâu..."
"Uh... thì tùy bà... tôi chỉ cảm thấy mình cần phải nói.. Tui và Kiệt là bạn tốt của nhau. Chỉ có vậy"
"Yeah.. tui hiểu rồi..."
Diệu cũng giải thích về vụ việc khoai tây..TT___TT
rằng hôm đó nó lên trường coi kết quả thi, thấy mình bị rớt 1 môn,
nên ngồi thu lu 1 đống buồn bã... đúng lúc gặp C.K...
Hắn chỉ muốn an ủi nó......
"Tui rất ganh tỵ với bà... Nhưng tui hiểu tình yêu thì khó mà lý giải được.."
"Cảm ơn, Diệu..."
"Bà nhớ tiễn hắn, dù sao, hắn rất muốn nhìn thấy bà ngày lên đường."
"Ok.. tui sẽ suy nghĩ về điều này..."
............
...........................
Tôi biết, nếu Diệu nói ko, nghĩa là ko.
tôi thật tệ khi nghĩ rằng hắn đã thay lòng đổi dạ. TT__TT
Nhưng cho dù, hắn luôn yêu thương tôi, thì cũng ko thay đổi được sự căm uất mà hắn dành cho mẹ..??
Thế thì thà tôi cứ tin hắn đã thích 1 người khác sẽ tốt hơn..
::Kana Studio::
Chiều nay hắn sẽ bay. Tôi thấy trong người nóng bừng bừng..
khó chịu, cáu bẳn, gắt gỏng với tất cả những gì xung quanh.
Chị Kim, chị Thúy cũng bị tôi cằn nhằn... +___+
cũng may là họ ko để ý nên ko giận tôi...
tôi cũng chẳng làm được cái gì ra hồn, bảng vẽ poster trước mặt cứ ko hài hòa về màu sắc gì cả...
"Em ko khỏe?"
"Ah..anh Tiến... em ko sao.."
"Nếu ko khỏe thì về nghỉ đi"
Tôi xem đồng hồ, còn 1 tiếng nữa. Phải đi thôi.
Dù sao cũng phải đi... tôi muốn gặp hắn...
My bodyguard!!
Tôi vội gom đồ vào balô và bay ra khỏi phòng,
sau khi cúi đầu chào nhanh mọi người...
......
Tôi thoáng thấy bóng của DJ khi đã ngồi trên xe ôm...
Sao anh đã đi làm rồi??
DJ ko nhìn thấy tôi... nhưng có vẻ anh đã khỏe hơn..
::Sân bay::
Tôi đi nhanh vào khu vực cổng sân bay,
và sớm nhận ra đám người đang đứng vây quanh 1 chàng trai...
C.K của tôi... mặc chiếc áo thun xám tro, và đeo ba lô to bên vai phải,
tay trái kéo hành lý..
tôi...nhớ you quá...C.K... I want to hug you!! TT____TT
Tôi định mặc kệ mọi người mọi việc chạy ù tới,
nhưng chân tôi chùn bước khi thoáng thấy bóng mẹ tôi.
Mẹ cũng ở đây.
.........
Tôi lùi lại nép sau 1 cái cột lớn,
C.K vẫn thờ ơ trước những người tiễn đưa, gồm cậu hắn, ba hắn, mẹ tôi,
thêm chị gì ở nhà hắn tôi gặp hôm trước nữa,
và dĩ nhiên có cả Diệu. Nó đang bấm điện thoại và gọi...
Máy tôi reo. Nó gọi tôi.
Tôi hoảng hồn tắt máy, ko nghe.
Tôi ko thể xuất hiện được. Nếu mẹ thấy tình cảm quyến luyến của tôi và hắn,
thì có trời mới biết mẹ sẽ quyết định ra sao...
tôi ko muốn vì tôi mà mẹ phải đánh đổi hạnh phúc với người đàn ông đó.
......
Tay tôi bấu chặt vách cột, và lòng tôi đau như cắt,
hắn đã vào phòng cách ly với 1 gương mặt chán chường...
Sorry, C.K. Goodbye, C.K....
I love you, C.K...... 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc