"Xin lỗi..."
"Ko còn ai thương tôi nữa rồi!!"
"Còn ba mẹ you mà.."
"Mẹ ư?.. Mẹ đi trước cả bà.."
"Huh???"
"Và đừng có..NHẮC TỚI BA TÔI!"
"...ok.."
Mồ côi mẹ?Ôi... C.K đáng thương..tôi thật ko ngờ
là hắn cô đơn thế, đằng sau cái vẻ choai choai thấy ghét...
Tôi thật may mắn khi còn cha mẹ,
dù họ ko ở bên tôi..để cho tôi 1 gia đình trọn vẹn..
và tôi còn có dì Út nữa.
"còn..cậu you, mợ you... và...dì Út tôi cũng thương you lắm..^-^"
"nhưng...ko phải là NHẤT. tôi muốn là người họ thương nhất. như mẹ, như bà đã thương tôi."
"Trời...giống con nít quá. -__-"
"Uh..nhưng thật hạnh phúc khi là người thứ nhất trong lòng ai đó"
"Vậy à...tôi ko biết. tôi có được đâu! T__T"
Sự thật là thế. Ko biết dì Út có thương tôi nhất?
chắc là ko... Ba à? Chắc cũng ko... trước đây thì có.. mà ko, trước đây, ông yêu mẹ nhất.
còn mẹ? tôi ko chắc, nhưng dì bảo, mẹ ko yêu ba, nên..
làm sao bà có thể thương đứa con này..
"Tôi...thương you nhất"
O__O
Hắn...nói gì chứ??? Tôi vừa nghe..??
Giữa lúc tôi đang ... choáng váng và bủn rủn hết tay chân..
hắn tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại
và...cầm lấy tay tôi đặt lên đùi mình..
"Vì thế... hãy ngồi đây với tôi."
"Ok..you ngủ đi hen..."
............
Hắn ngủ thật say, tay vẫn giữ chặt bàn tay tôi.
tôi nhìn đồng hồ.. gần 9h. tôi chưa ôn lại bài cho ngày mai...
cũng chưa ăn tối... nhưng ko hề đói 1 chút nào,
tôi... thấy bình yên làm sao, như trong giấc mơ hôm nọ
dù ko phải trong căn nhà nhỏ ở sườn đồi.
"Hai ngày nay nó mới ngủ được như thế."
"Yah.. chắc là mệt lắm.."
"Cảm ơn cháu nhé..."
"Có gì đâu ạ.. khi nào thì chôn hả cậu?"
"Chiều mai. Nhưng hỏa thiêu."
"Yeah.."
Mai..thi xong tôi sẽ đưa tiễn linh cửu bà cùng hắn,
tôi cũng quý bà mà. Yah..tôi sẽ..
Tôi bắt đầu thấy hơi buồn ngủ, nên cũng tựa lưng vào tường,
định chợp mắt 1 chút...thì,
điện thoại tôi reo sau mấy ngày đình công >< "Con đi đâu vậy hả?" "Con..đang ở nhà Kiệt. Bà Kiệt vừa mất.." "Oh..thế sao.. để dì qua viếng.. Địa chỉ??" "Con ko rõ..hẻm 491.." "Ok!!" ............... Dì tôi tới và ngồi nói chuyện với cậu hắn 1 lát, trong lúc tôi với hắn đang ngủ cùng nhau... O_o ackkk! ko...ý tôi là..tôi và hắn cùng ngồi ngủ...TT__TT ......... Dì đánh thức tôi vì đã hơi khuya, và hắn cũng thức giấc theo dì tôi xoa tóc hắn và ôm đầu hắn vào bụng mình, "Đừng âu sầu thế con trai. Mạnh mẽ lên, bà con sẽ trông chừng con từ trên kia đó." Dì...an ủi tốt hơn tôi nhỉ. -__- Hắn gật đầu và cúi chào dì tôi, tôi vội đưa cho hắn giấy tờ và cũng ra về.. dù..tôi muốn ở lại cạnh hắn lúc này. T___T ......... "Tôi thương you nhất" ????? Thương tôi?? Thương nhất? Really? Arghh... quái quỉ. Sao cái câu ấy cứ làm phiền tôi thế này?! MAI TÔI PHẢI THI!! Quên đi!! >< ::Ngày hôm sau:: "Căng thẳng và mệt mỏi..." "Uh...vẽ mất 3 tiếng. Sao tui ghét Corel Draw quá!!" "Bà làm Logo tròn hay tam giác?" "Phong vẽ cái Logo elip đẹp lắm..." "Ồn quá đi! >
.........
Bọn nó cứ chí chóe mãi và người bực mình hôm nay ko phải Mai,
mà là tôi. <__< "Bà sao vậy Giang?" "Ko có gì, nhức đầu thôi." "Ko khỏe? Bệnh à? Uống thuốc chưa?" "Ko chừng nó bị cảm nắng rồi..." "Trời ạh..." Con gái đúng là nhiều chuyện thật!! Nhỏ Mai ko ngừng rờ trán tôi, còn Diệu nhìn mặt tôi như tìm "vi khuẩn".. chắc nó định làm thầy lang chắc? "Tui ko sao mà." "Thiệt ko? chiều nay còn thi môn nữa đó" "uh..biết rồi." "Ah... tui cũng mệt dễ sợ...cái lưng tui đau ghê." "Sao vậy?" "Ông anh tui đổ bệnh, nằm 1 đống ko ai lo, hồi tối tui phải qua nấu cháo cho ổng." "Bệnh?? Anh Lam??!! Sao bà nói ảnh ko có bệnh?" "Tui nói hồi nào??" Àh..ko. ko phải Mai. Là DJ. Nhưng lần trước tôi hỏi, nó cũng chỉ nói... nói gì nhỉ.. tôi ko nhớ.. hình như là "kệ ổng đi.." ?? Nhưng chuyện đó ko quan trọng, quan trọng bây giờ là anh ấy đã bệnh thật rồi!! còn ko có ai lo!! Ôi my prince. Poor you!~~~~~ "Ey!! cơ hội của bà đây!!" "Gì chứ..?" "Chiều thi xong tui dắt bà qua thăm ổng! bà chăm sóc ổng dùm tui..oh hô.. good idea ko?" "Chăm sóc ảnh á? Tui áh?" "YEAH!! Quyết định dzậy đi. nếu mọi việc tốt đẹp, nhớ bao tui ăn kem tươi!" ... Thế rồi Mai tỏ ra hí hửng với sáng kiến đó. tôi nghĩ bên cạnh việc nó muốn giúp tôi tiếp cận anh trai mình, thì nó cũng muốn tìm 1 oshin ko công chăm sóc cho anh nó, để nó tự do ôn bài mà ko lo lắng gì. Arghh!! Chỉ có tôi là ngu thôi vì tôi đã gật đầu đồng ý. T___T Nhỏ Mai bảo tôi bỏ xe ở trường để nó chở cho tiện, nhưng tôi thấy mắc công phải quay lại trường lần nữa nên đã đạp xe song song với nó. 1 đứa đi Spacy, 1 đứa đi Martin. -__- Mai bảo tui muốn nó hao xăng chơi. T__T ::Chung cư Đình An:: Hoàng tử của tôi ko ở trong tòa lâu đài lớn, mà thay vào đó là 1 căn hộ nhỏ trên tầng 6 chung cư này -1 chung cư loại sang. Mai gỡ nón và bấm chuông.. tôi thì hơi run tí xíu nên cứ đứng nép sau nó, tay cầm bịch trái cây vừa mua trên đường đi. Người mở cửa, với...cái áo thun ba lỗ... dĩ nhiên, ko thể là Hoàng tử của tôi, mà là... DJ!! O__o "Oh..anh Huấn? Sao anh ở đây?" "Anh ba của em gọi cho tôi với cái giọng ՐêՈ Րỉ..." DJ trả lời Mai nhưng mắt ko rời khỏi tôi. TT__TT Sau khi Mai bước vào thì tôi theo sau nó, DJ đóng cửa lại và kéo cái bịch trái cây trên tay tôi. "Huh??" "......" Gã ko nói gì cả, nhìn tôi rồi giật bịch trái cây đi vào trong. tôi thật chẳng hiểu nổi tay DJ này!! ... Wow... 1 căn hộ xinh xắn với cửa sổ lớn và rộng, cùng chiếc rèm dày màu xanh lam.. trên bộ ghế Salon dài màu xám tro, Hoàng tử Lam đang nằm và tay gác lên trán, 1 chiếc chăn carô xanh đen đắp kín tận cổ.. Oh.. Sleeping prince!! ^0^ "Ảnh ngủ à?" "Uh, mới uống thuốc." "ảnh ăn gì chưa? Còn anh nữa?" "Rồi. Tôi có mua phở đem tới" "Yeah... anh ăn trái cây nhé..?" "...Thi tốt chứ?" "Cũng okay..." "Còn... Giang?" DJ lần đầu tiên gọi tên tôi trong lúc tôi đang mải mê nhìn Hoàng tử ngủ trong rừng..T__T nên cái vẻ ngơ ngác của tôi bị nhỏ Mai véo cho 1 cái rõ đau..hic hic. "uh huh?" "Ảnh hỏi bà thi được ko?" "Thi gì?" "Trời ơi là trời!! bà bệnh theo anh tui luôn rồi àh!??" >< Nhỏ Mai giậm chân sau khi phán câu ấy rồi đi vào 1 căn phòng bên trong..
bỏ lại tôi với gã ςướק biển đáng sợ đang nốc lon bia Heineiken,
và hỏi tôi với cái giọng lạnh lùng.
"Quên tôi đã nói gì với em rồi sao? Đừng mơ tưởng tới thằng Lam"
"??..yah.. mơ tưởng gì chứ.."
"Tôi không muốn nhìn em khóc vì thất tình, rõ chưa?"
"Gì cơ.. khóc vì tình áh?? anh..nói gì thế hở? -__-"
Ko hiểu sao DJ lại ngăn cản tôi thích anh Lam. <___< liệu... Hoàng tử đã có Công nương cho riêng mình? Ko thể thế được, vì... giả sử anh đã có người yêu, thì nhỏ Mai phải là người đầu tiên cản tôi. Đằng này, nó đang cổ xúy tôi kia mà. -__- "Việc thổi kèn thế nào?" "Kèn ư? oh..." "?? Ko phải em đã làm mất nó??" "Ko phải... nó nằm ở nhà.. từ hôm ấy chưa có ᴆụng vào.-__-" "Gì?? Em...?" Mặt của anh ta hơi sùng, tay Ϧóþ chặt lon bia khẽ dứ lên. tôi rụt vai lại và sợ gã sẽ ném lon bia về mặt tôi, nên giơ tay lên đỡ... "Làm gì vậy??" "Oh..ko.. tưởng.." "Tưởng tôi đánh em à?" -__- Tôi ko đáp và quay chỗ khác, bắt gặp nhỏ Mai trong bộ đồ lửng đi ra. tôi ko che giấu vẻ ngạc nhiên... "Gì nhìn dữ vậy bà già??" "Bà... kiếm đâu ra bộ đồ??" "Tui có tủ đồ ở đây. thỉnh thoảng tui vẫn ghé chỗ này ở vài ngày mà, anh ba tui dành hẳn 1 phòng cho tui đó!!" "Oh..ra thế.." "Bà có muốn thay đồ cho thoải mái ko? mặc đồ của tui" "Khỏi đi, chút xíu về rồi...." "Về gì chứ? Ở lại ăn tối luôn... ahh haa.. em và Giang sẽ nấu ăn chooo!!" "Shii.. ảnh đang ngủ mà, bà nói nhỏ chứ!" "xời..coi nó kìa. Yên tâm đi, anh tui ngủ thì ồn mấy cũng chẳng nhằm nhò gì ^0^" Oh..really? Hèn chi hôm ấy họp, anh ngủ ngon lành. ^=^ tôi đã từ chối vụ bếp núc đột ngột này nhưng nhỏ Mai ko cho, bản thân tôi đến đây để gặp anh, thế mà... .. thôi thì, ở lại vậy...tôi muốn anh nhìn thấy tôi!! T__T "Ey!! Ở dưới có Siêu thị, bà xuống mua mấy thứ này!" "Sao lại là tui?" "Ko lẽ bà kêu tui bận bộ đồ này xuống đó??" "Hừ..." Tôi quạu quọ lấy ví trong túi và cầm tấm giấy ghi mấy thứ cần mua nhỏ Mai đưa, nó cũng dúi vào tay tôi 1 ít tiền... DJ bước theo sau tôi ra cửa, chắc là mở cửa cho tôi. nhưng......sao gã lại khóac thêm áo Jacket nhỉ? ...... Đó là vì... anh ta đã theo tôi đi siêu thị ở Tầng trệt chung cư! Arghh... Giống như là đi giám sát tôi vậy!! "Sao em cứ cau có thế? Chẳng lẽ nở 1 nụ cười lại khó khăn đến vậy?" "um... thế còn anh?? làm như dễ cười lắm áh!! -__-" "huh?..um.. phải vui thì mới cười.. khi ko lại cười như đười ươi à?" "yeah..so.. em cũng vậy" "Làm sao thì em vui? để em có thể cười?" "Huh??" Tôi đứng sựng lại giữa quầy đồ hộp và nhìn DJ ngơ ngáo, làm sao thì tôi vui à?? nhưng tại sao anh muốn biết..? Còn anh ta thì giả vờ ngó mấy kệ hàng vẻ như đã thốt lên 1 câu hỏi ko định hỏi.. cái vẻ ấy.. thật khác với DJ mà tôi quen biết. ..vui..? cười...? tôi đã cười nhiều với C.K..nhưng DJ thì..hình như chưa bao giờ. ...vì anh luôn làm tôi sợ hơn là làm tôi vui như C.K. ......... Tôi đã ko ᴆụng đến tiền trong ví của mình, kể cả số mà nhỏ Mai đưa vì...DJ đã thanh tóan tất cả.. Khi chúng tôi đang tiến đến thang máy, và DJ thì 2 tay xách 2 bịch đồ vừa mua.. Bỗng... một bé trai hơn 1 tuổi lững chững chạy tới chân DJ và ... giơ 2 tay ra đòi bế!! mặt nó khẩn thiết nhưng dễ thương cực.. oh.. nó cứ thế và bắt đầu mếu máo khi DJ trố mắt ra nhìn nó mà ko chịu bế.. Baby dễ thương, lại đây với chị nào.. Nó ko màng đến tôi đang cúi người giơ tay ra sẵn sàng bồng nó..><
mà ôm chặt chân DJ!! WHY??
Con anh ta?? O__o