Chu Di vẫn nhớ rõ tình huống chụp bức ảnh này.
Là một đêm mùa thu, giữa núi rừng tĩnh mịch, bọn họ ngồi cạnh nhau bên cạnh đống lửa.
Bức ảnh có chất lượng chụp không cao, lúc đó cô cũng cảm thấy tiếc nuối, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nhưng lại mơ hồ cảm thấy mối quan hệ của bọn họ khi đó không vẻ vang gì, cũng không cần thiết phải chụp ảnh kỷ niệm.
Vì thế, cô chưa từng cho ai xem bức ảnh này.
Chỉ là có những thời điểm khốn khổ đến cùng cực, cô cũng sẽ lấy ra xem.
Tựa như giải khát bằng rượu độc.
Con người ta có khi chịu được nỗi khổ dai dẳng, nhưng lại không thể chịu được cơn khát kéo dài.
Chu Di xoay đầu đi, mắt liếc nhìn anh, Đàm Yến Tây nhắm nghiền hai mắt nghỉ ngơi, lộ ra hai hàng mi vừa dài vừa mảnh.
Anh đương nhiên biết cô sẽ nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại, nhưng cũng không định nói gì thêm vào lúc này.
Nhưng Chu Di lại có thể hiểu được ý anh:
Không cần phô trương, cũng không cần để ý tiểu tiết.
Di Di, chỉ cần em thấy, chỉ cần em biết, thế là đủ.
Chu Di không khỏi nở nụ cười.
Ghế salon có phần chật chội, Đàm Yến Tây lại đang gối đầu trên vai cô, làm cô có cảm giác tư thế của anh không được thoải mái, nhưng Đàm Yến Tây lại có thể ngủ quên trời quên đất.
Có thể thấy anh đã mệt mỏi biết chừng nào.
Bả vai Chu Di đã sớm ê ẩm, vì chống đỡ vóc người cao lớn của anh, cô phải cố ngồi thẳng người để anh tựa vào thoải mái hơn, lại ngồi yên một tư thế không cử động, lúc này cả người cô đều tê cứng.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều cố chịu đựng không nhúc nhích, cho đến khi Đàm Yến Tây tỉnh lại.
Anh mù mịt mở mắt, chốc lát sau mới phản ứng lại được, nhận ra mình vẫn còn ở sân bay.
Không biết vì sao anh lại cười một tiếng, âm thanh lúc vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn: "Nửa ngày trôi qua rồi mà anh còn chưa chịu để em đi.
Đợi cho đến lúc em quay về không phải lại càng khó khăn hơn sao?"
Chu Di cực kỳ thích ý nghĩa dịu dàng trong từ "quay về" mà anh nói.
Dừng một chút, Đàm Yến Tây lại nói: "Đến Tết anh dành thời gian sang với em."
Nhưng Chu Di lại nói: "Em vừa mới bàn trên Wechat với Tống Mãn và Cố Phỉ Phỉ xong.
Hai mươi chín tết, em cùng Tống Mãn về Bắc Thành ăn tết.
Giao thừa em ở với bọn họ.
Sau đó, anh xem ngày nào rảnh..."
"Em ngày nào rảnh, anh lúc nào cũng rảnh cả."
"Anh không phải đối phó với cả đống bà con thân thích sao?"
"Sau khi ông mất rồi quy củ cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa.
Một số người thân thích không thể từ chối, còn lại thì qua loa là được."
Chu Di nhớ đến một chuyện, có lần trong tiệc rượu, nghe nhắc đến ông cụ Đàm qua đời.
Khi đó cô thực sự lo cho anh, thậm chí còn định nhắn tin cho anh hỏi một chút.
Đàm Yến Tây cười nói: "Nếu em thực sự đồng ý cho anh công khai, tình cảnh chắc chắn còn náo nhiệt hơn."
Chu Di không hiểu.
Đàm Yến Tây nói: "Lần sau nói đi, vài lời cũng không thể nói rõ được.
Chỉ là mấy chuyện gia đình vớ vẩn thôi mà.
Thời gian của chúng ta quý báu, nhắc đến bọn họ làm gì."
Chu Di cười nói: "Quý báu sao? Chúng ta hình như đang nói chuyện phiếm thôi mà."
"Chuyện vô nghĩa của người khác, nhưng cứ liên quan đến chúng ta thì anh đều thích nghe."
Chu Di: "...Cảnh cáo trừ điểm."
Đàm Yến Tây cười thành tiếng.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoáng chút đã hết.
Tiếng thông báo thời gian lên máy bay vang lên.
Trước khi chia tay, chuyện cuối cùng Đàm Yến Tây nói là việc ăn Tết cùng nhau, nói phải giữ lấy lời, anh xem đây là lý do để sống qua ngày.
Chu Di lập tức trừ anh thêm năm điểm.
-
Tống Mãn vừa nghe nói được về Bắc Thành ăn tết đã không khỏi chờ mong, lại cảm thấy kỳ nghỉ đông quá dài, đã lâu cô bé không được gặp Bạch Lãng Hi.
Chu Di làm việc không dám nghỉ ngày nào, cho đến tận ngày trước giao thừa mới lên máy bay cùng với Tống Mãn trở về Bắc Thành.
Cố Phỉ Phi cười nói hình như cuối cùng mình là người thắng lớn nhất, cứ tưởng phải vất vả đi đến Đông Thành, bây giờ chỉ cần ngồi một chỗ chờ người đến.
Ngày giao thừa của các cô cũng khá tùy ý, sáng ngủ đến tự tỉnh, buổi trưa làm một nồi sủi cảo, gộp cả bữa sáng và bữa trưa lại ăn một thể.
Buổi tối, dùng bếp từ nấu lẩu ăn tại nhà.
Đồ ăn lẩu đều là Cố Phỉ Phỉ mua, cô đặt hàng trên ứng dụng mua hàng rồi được giao đến tận cửa, mọi thứ đều tiện lợi.
Đủ các loại rau, thịt, thích món gì thì nhúng cái đấy.
TV vẫn đang phát xuân vãn nhưng cũng không ai xem, các cô lại mở một chương trình tạp kỹ trên laptop rồi vừa ăn vừa xem, nói cười nghiêng ngả.
Một bữa ăn lẩu mất đến tận hai giờ.
Nhiệm vụ rửa bát được giao cho Tống Mãn.
Tống Mãn lại tủi thân, tự xem mình như cô bé Lọ Lem.
Mà Cố Phỉ Phỉ lại thủ vai "cô chị ghẻ độc ác", vênh vênh tự đắc đi vào phòng bếp lên tiếng dặn dò: "Cinderella, rửa sạch một chút nhé!"
Chu Di và Cố Phỉ Phỉ ngồi xuống ghế salon, mỗi người ôm một cái gối, cơm no rượu say lại cảm thấy uể oải trong người.
Đang lúc xem không chủ đích mấy chương trình trên truyền hình, điện thoại di động Chu Di trên bàn trà lại vang lên.
Cô đưa tay lấy sang xem xong, đứng phắt dậy.
Cố Phỉ Phỉ cũng không thèm hỏi, biết hơn phân nửa là người nào đó tìm cô, cười trêu chọc: "Mình thấy cậu mới đúng là cô bé Lọ Lem ấy.
Có về được nhà trước 12 giờ đêm không đây?"
Chu Di cũng không thèm đếm xỉa đến cô, nhắn lại trên điện thoại một câu rồi vội vàng vào nhà vệ sinh đánh răng.
Cô kéo quần áo của mình, khẽ ngửi, toàn mùi lẩu.
Đánh răng xong, cô lại vào phòng thay bộ quần áo khác rồi mới xuống lầu.
Đàm Yến Tây đứng dưới lầu, buổi tối anh uống rượu nên không lái xe, là do tài xế đưa đến, lúc này đang chờ ở ngoài đầu tiểu khu.
Không phải chờ quá lâu, đã nhìn thấy cửa bên dưới lầu mở, Chu Di từ trong bước ra.
Hôm nay cô ăn mặc không giống phong cách thường ngày, trên người mặc một chiếc áo khoác lông thỏ màu trắng, bên dưới một chiếc váy dài màu đen.
Chân cô mang một đôi botte kiểu dáng lao động, vậy mà lại dung hòa bớt lại vẻ ngọt ngào của bộ quần trang phục.
Chờ cô đi đến bên cạnh, Đàm Yến Tây tháo chiếc khăn quàng cổ cashmere màu xám tro quàng lên người cô, lại nói: Sao hôm nay lại ăn mặc thế này..." Anh vắt óc để chọn từ, đều cảm thấy không phù hợp, đều như kiểu anh thấy xấu.
Nhưng thật ra, ánh mắt anh lại sáng lên, cảm thấy cực kỳ tươi trẻ.
Chỗ cổ áo khoác lẫn với mái tóc rối đen màu mực, cực kỳ tương phản với làn da trắng nõn, gương mặt hơi ửng đỏ, nhìn rất tự nhiên, không phải do trang điểm, mà dường như chỉ là hồng lên do từ nơi ấm áp đi ra bên ngoài.
Nhìn cô có mấy phần giống với nữ sinh, như một quả cam tươi ngon ngọt ngào.
Chu Di cười nói: "Không phải là vì đến đòi lì xì của anh Ba sao?"
Thanh âm cô trong trẻo, đôi mắt sáng ngời, cả người tươi tắn như muốn lan tỏa cả sự bừng sáng cho anh, bao nhiêu chán nản, buồn bực tích tụ trong bữa tiệc tất niên đều bị cuốn trôi đi hết.
Càng bất ngờ hơn là, cô lại gọi anh bằng xưng hô thân thiết mà đã từ lâu cô không chịu gọi cho anh nghe.
Nhiều người đều gọi như thế, anh đều cảm thấy bình thường, nhưng từ miệng cô phát ra, cảm giác lại hoàn toàn khác, dường như từ cả giọng nói lẫn cách phát âm đều như một ngón tay cào nhẹ qua trong lòng.
Anh cho rằng họ nên hồi tưởng lại một chút về đêm giao thừa đầu tiên bên nhau.
Đàm Yến Tây hơi nhướng mày, nói: "Lì xì để trong túi, em tự lấy đi."
Chu Di bước gần thêm một bước, đưa tay vào trong túi áo khoác của anh.
Không có gì trong túi cả, mà Đàm Yến Tây nhân lúc này lại thuận thế kéo cánh tay cô, ôm chặt người vào lòng.
Mượn ánh sáng đèn đường mờ ảo nhìn cô, cúi đầu, ánh mắt cũng trầm xuống vài phần.
Anh ngửi được mùi kem đánh răng bạc hà lành lành tươi mát từ trong hơi thở cô, cười, cúi sát đến lỗ tai cô, thấp giọng nói: "Biết trước anh sẽ hôn em sao?"
Chu Di không nói lời nào, cắn nhẹ môi anh.
Đàm Yến Tây ôm cô chặt hơn, một nụ hôn đuổi tới, thật dài, thật nóng bỏng.
Lâu thật lâu, mới chịu buông ra.
Đàm Yến Tây hỏi cô: "Lên xe ngồi một lúc hay là đi tản bộ một chút."
"Đi loanh quanh một chút đi, anh cũng không ở lại được lâu phải không?"
"Anh bảo đi ra hút điếu thuốc, từ trên bàn đánh bài mà trốn ra."
"Không chủ động được sao?" Chu Di cười nói.
"Nghe ý em thì hình như không muốn anh đi?"
Chu Di cười nói: "Nếu anh thực sự không muốn trở lại, thì ai bắt ép được anh? Nhưng thay vì cùng bọn họ đánh bài xã giao, không bằng làm chuyện gì có ích hơn.
Vốn cũng chỉ là chuyện lãng phí thời gian, lại tiêu tốn sức khỏe thì không có lợi lắm."
Đàm Yến Tây gật đầu cười nói: "Anh cũng đang nghĩ vậy."
Vừa nói chuyện, Đàm Yến Tây vừa nắm tay cô, đi dọc theo con đường phía trước, hỏi cô: "Tối nay em ăn gì?"
"Ăn lẩu".
Chu Di không nhịn được mà kéo tay áo ngửi một cái, không biết bộ quần áo mới thay có ám mùi lẩu không.
Đàm Yến Tây nhìn động tác của cô, cười một tiếng, "Tối mai dẫn Tống Mãn sang chỗ mẹ Diêu ăn cơm đi, anh cũng đến.
Bạn em nếu đồng ý thì cũng cùng đến."
"Để em hỏi lại xem.
Có điều chưa chắc cậu ấy muốn.
Lần trước, sao anh biết em đến Bắc Thành, cậu ấy nói với anh sao?"
"Không phải."
"Haaa, vậy chắc chắn là Tống Mãn.
Người bên cạnh em đều bị anh mua chuộc hết rồi à."
Đàm Yến Tây cười ha ha.
Chu Di nhìn anh một cái, làm như thật, "Em có nên lôi kéo Monica làm đồng minh không?"
"Tùy em thôi." Đàm Yến Tây cười nói.
"Nói vậy thôi, em không thèm.
Đồng ý với anh thì sẽ tin tưởng anh.
Huống chi, với trình độ gian xảo của anh, nếu thật sự muốn lừa em, nhất định một giọt nước cũng không lọt."
Đàm Yến Tây nhướng mày, "Em quá khen rồi."
Dọc đường đi, đâu đâu cũng nhìn thấy đèn Ⱡồ₦g đỏ treo cao, người đi trên đường không nhiều, rất có không khí lễ hội.
Ý nghĩa chính của lễ hội là làm cho người ta cơm no rượu say mà không cần phải quan tâm đến bộn bề cuộc sống, thu qua đông đến, tới đâu hay tới đó.
Tâm tình Chu Di hiếm có khi buông lỏng tuyệt đối như thế, bởi vì tạm thời không cần phải nhắc đến công việc, mà cũng bởi vì, được cùng Đàm Yến Tây thong thả dạo bước trên đường như thế này.
Ngay cả khi gió rét táp vào mặt, cũng cảm thấy không khí mùa đông cũng trở nên mười phần đáng yêu.
Đèn đuốc sáng choang, những cửa hiệu nhỏ không đóng cửa, miệng ống cống khắc chữ "nước mưa", đám trẻ con chạy qua...
Mọi thứ xung quanh, đều trở nên vạn phần đáng yêu.
-
Buổi chiều ngày tiếp theo, Chu Di và Tống Mãn đến chỗ mẹ Diêu ăn tối, Chu Di cũng hỏi qua Cố Phỉ Phỉ nhưng câu trả lời không ngoài dự đoán.
Mùng một đầu năm thực sự khó bắt xe, Đàm Yến Tây cho xe đến đón, bảo các cô đến trước, anh sẽ đến sau một chút.
Xe dừng ở cửa, cổng rào không khóa, đẩy một cái là mở ra.
Tống Mãn vào trong sân, phản ứng đầu tiên là "Wow" một tiếng, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra chụp ảnh làm tư liệu vẽ tranh, không bỏ qua bất kỳ góc nào.
Chu Di bảo cô chụp nhanh rồi nhanh chóng vào chào mẹ Diêu.
Tống Mãn bảo tới ngay, Chu Di đã đi trước một bước.
Bước chân lên cầu thang, đi đến lối vào của tòa nhà nhỏ, không nghĩ đến cánh cửa kia cũng chỉ khép hờ.
Cô gõ cửa một tiếng, bên trong không có tiếng đáp lại, cô đành dè dặt đẩy ra.
Bên trong đèn đuốc sáng trứng, không khí tràn ngập một mùi hương ấm áp.
Ánh nhìn đầu tiên, cô nhìn thấy Đàm Yến Tây đang ngồi trên bậc thang dẫn lên lầu hai, cánh tay đặt trên đầu gối, trên tay kẹp một điếu thuốc.
Nhìn tư thế ngồi tựa như đã chờ từ rất lâu.
Anh mặc một chiếc áo len màu xám tro, mặt mũi tươi tắn.
Anh khẽ cụp mắt nhìn cô, nụ cười ẩn chứa những xúc cảm sâu kín.
Chu Di có một thoáng bối rối và sửng sốt, bởi vì, lời đầu tiên Đàm Yến Tây nói khi cô bước vào cửa, không phải là "Em đến rồi", mà là "Em về rồi.".