Bắc Thành Có Tuyết - Chương 51

Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp

Sau khi Chu Di mua đồ ở cửa hàng tiện lợi xong, cô quay lại sảnh đợi thì Đàm Yến Tây cũng vừa nhận phòng xong.
Thực ra cô đã cố tình đi chậm lại, nhưng hiển nhiên không cần đánh giá về hiệu suất làm việc cao, vô cùng chu đáo và cẩn thận của người Nhật Bản.
Vì thế họ chỉ có thể cùng đứng chung trong một thang máy đi lên lầu.
Chu Di hơi hướng ánh mắt nhìn xuống thì ᴆụng phải tầm mắt của Đàm Yến Tây phản chiếu trên bốn bức tường kính trong thang máy, thẳng thừng hỏi anh: "Trợ lý của anh không tới à?"
"Chiều mai anh sẽ về, không cần cô ấy đi cùng."
Chu Di im lặng một lúc, anh chỉ thiếu điều chưa nói rằng: Anh đến đây là vì em.
Phòng khách sạn ở cùng một tầng, sau khi ra khỏi thang máy, đi qua hành lang trải thảm màu xám đậm, Đàm Yến Tây lấy thẻ phòng ra đối chiếu với từng phòng rồi dừng lại.
Hai người ở cách nhau bảy, tám phòng.
Chu Di còn đứng ở phía trước.
Đàm Yến Tây mở cửa ra nói: "Chờ một chút, em tới phòng của anh lấy quà sinh nhật."
"Bây giờ không lấy được à?"
Đàm Yến Tây do dự một lúc, có vẻ như đang cân nhắc, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Lát nữa em quay lại đây đi.
Anh phải thu dọn hành lý mới tìm thấy được quà của em để ở chỗ nào." Lời nói mang theo chút ý cười.
Chu Di nói: "Cũng được.
Khi nào em qua đây được?"
"...!Tầm mười phút."
Quay trở lại phòng mình, Chu Di gõ cửa.
Ở bên trong Tống Mãn đáp "Tới đây" theo sau là tiếng bước chân đi tới mở cửa ra.
Chu Di lạnh lùng nhìn cô bé nói: "Để đề phòng chị vẫn mua cho em, nhưng thiết nghĩ bây giờ chắc em không cần dùng đến đâu nhỉ."
Tống Mãn cười hì hì đi tới nhận lấy đồ trong tay cô: "Lần này em không dùng thì để dành lần sau sẽ dùng mà!"
"Đàm Yến Tây đã cho em lợi lộc gì mà em trở mặt nhanh vậy?"
Tống Mãn cười nói: "Cái này không gọi là trở mặt, phải gọi là hợp tác mới đúng! Lần trước khi chị trở về từ Paris anh ấy đã bắt đầu hỏi em sinh nhật chị có kế hoạch gì không.
Không ngờ chị lại đi công tác ở Tokyo, vừa khéo em và Tiểu Bạch cũng có kế hoạch đi Osaka chơi vào tháng 9, nên từ sớm đã làm xong hộ chiếu rồi, nếu không thì muốn tạo cho chị bất ngờ cũng chẳng được đâu!"
"Tất cả đều là ý tưởng của Đàm Yến Tây?"
"Gần như là vậy.
Đến phòng chị gõ cửa là ý tưởng của em, bánh kem đặt ở phòng kế bên là ý tưởng của anh ấy.
Anh ấy nói chị chắc hẳn sẽ đoán được là do anh ấy sắp xếp, nên lợi dụng tâm lý này tạo ra bất ngờ nhân đôi cho chị."
"..." Chu Di có chút không nói nên lời, "Chậc chậc, anh ấy khá giỏi giở trò lấy lòng người nhỉ."
Giọng cô lạnh lùng, Tống Mãn lúc này hơi hoảng hốt nói: "Chị ơi, em không biết chuyện khác Đàm Yến Tây như thế nào, nhưng hôm nay, đối với việc này anh ấy thật sự rất để tâm.
Anh ấy vốn không hề có thời gian rảnh đâu, em đã xác nhận với anh ấy vài lần, kể cả sáng nay khi em hỏi anh ấy, anh ấy còn nói rằng anh ấy thực sự không thể đến được.
Anh ấy nói không chừng em đến đây ăn sinh nhật với chị, ngược lại còn khiến cho chị vui vẻ hơn một chút."
Chu Di không nói gì.
Tống Mãn nhìn vẻ mặt của cô: "Chị sẽ không tức giận đúng không? Thật ra nếu là những việc khác em thật sự không muốn giúp anh ấy, đó là chuyện riêng của hai người, em nhất định sẽ không xen vào.
Nhưng hôm nay dù gì cũng là sinh nhật của chị, em cũng rất muốn ở bên cạnh chị...!"
Chu Di sờ sờ đầu Tống Mãn: "Em dụng tâm để chuẩn bị bất ngờ cho chị, sao chị lại tức giận cơ chứ, chị là người khắt khe như vậy sao?"
Cô liếc mắt nhìn qua bàn trà: "Hoa này là ai đặt?"
Tống Mãn cười gượng một tiếng: "...!Bó hoa lớn như vậy, chị không phải là không biết giá cả hàng hóa ở Nhật Bản.
Chị thấy sao?"
Chu Di kết luận: "Cho nên vé máy bay, khách sạn, quà cáp đều do người khác cung cấp, em vác cái thân đến thôi."
"Em cũng chuẩn bị quà cho chị chứ bộ! Gửi đến Đông Thành."
Chu Di "thẩm vấn" cô bé đến lúc này mới tạm thời kết thúc, nói: "Em ngủ trước đi, chị đến tìm Đàm Yến Tây để lấy đồ, lát nữa sẽ quay lại."
Tống Mãn cười đầy mờ ám nói: "Chị không trở lại cũng không sao."
Trước khi bàn tay của chị gái chụp tới, Tống Mãn đã nhanh chóng chuồn đi.
Chu Di đi sang gõ cửa phòng Đàm Yến Tây.
Một lát sau, anh tới mở cửa, áo khoác trên người đã được cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.
Đón cô vào phòng, anh lại đi vào phòng tắm, bảo cô đợi thêm một lát nữa, cả đường lăn lộn mệt mỏi, anh thật sự không thể chịu nổi cảm giác nhớp nháp như đang lăn qua lăn lại trong đất bụi này nên muốn đi tắm trước
Chu Di ngồi trên sofa, có chút ngẩn người.
Cô nhìn thấy trong thùng rác có một điếu thuốc bị bẻ gãy, suy đoán chắc mới vừa rồi anh định hút thuốc, nhưng trong phòng khách sạn này bị cấm hút thuốc nên phải bỏ đi.
Phòng tắm bên cạnh vang lên tiếng nước mơ hồ
Cô có cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, trong giây lát cô thấy hối hận vô cùng, đáng ra cô nên trực tiếp từ chối món quà của Đàm Yến Tây, không cần thêm bất kỳ món quà nào nữa.
Cô thường bị ảnh hưởng bởi sự mâu thuẫn trong lòng.
Cô đặt hai tay trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ các ngón tay của mình trong vô thức.
Vì để thả lỏng, cô dựa người về phía sau.
Sau đó cô cảm thấy có cái gì đó đang trượt xuống.
Quay đầu nhìn lại thì thấy chiếc áo khoác màu đen của Đàm Yến Tây nằm phía sau ghế sofa.
Cô đứng dậy, đi vòng qua để nhặt nó.
Cô thề rằng chính mình không cố ý.
Ngón tay cầm áo khoác lên, tình cờ chạm vào một vật vuông vức trong túi áo, khi áo khoác rơi xuống nó gần như sắp rơi ra ngoài, chỉ cách mép túi có một gang tay.
Cô có thể nhìn thấy nó bằng cách dùng các ngón tay kéo nhẹ túi áo ra.
Hộp da màu đen như mực, xếp theo chiều dọc ở mặt hộp là logo của "HW" được buộc lại bằng một dải ruy băng màu xanh mực, với dòng chữ màu bạc HARRY WINSTON.
*Harry Winston là nhãn hiệu trang sức hàng đầu của Mỹ.
Nhịp tim của cô đập không thể kiểm soát được.
Chu Di thường kìm hãm sự tò mò của mình ở mức vừa phải, nhưng lúc này một cảm xúc không thể nói thành lời cứ thôi thúc cô đi về phía trước, cô không tự chủ được mà thật cẩn thận tháo dây ruy băng ra rồi nhẹ nhàng mở hộp.
Có lẽ, hiếm có người phụ nữ nào không cảm thấy hoa mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương như vậy, và cô cũng không ngoại lệ.
Hơn mười viên kim cương trong suốt làm nổi bật lên một viên đá quý Aquamarine* lớn hơn ngón tay cái.
Độ trong suốt và độ bão hòa sống động như là thật sự mang một giọt nước biển đọng lại trên nhẫn.
*Đá Aquamarine là một loại đá qúy có màu xanh lam nhạt.
Trong truyền thuyết, đá Aquamarine là kho báu của những nàng tiên cá trong thần thoại, sẽ bảo vệ cho những người đi biển sở hữu chúng.
Ngoài giá trị về tính thẩm mỹ đá Aquamarine còn có công dụng tốt cho sức khỏe, cải thiện phong thủy,..
Chu Di cũng không ngoại lệ, cô quả thực cũng có một lúc hoảng hốt.
Nhưng giờ khắc này qua đi cô lại bỗng nhiên ngộ ra được một điều, bắt đầu từ khoảnh khắc mở cửa ra nhìn thấy Tống Mãn, trong lòng cảm thấy hơi choáng váng, tâm trạng như đang đi trên mây trong nháy mắt cũng không còn sót lại một chút gì.
Trái lại có một sự khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Cô cúi đầu, nhìn thêm một lần nữa.
Sau đó cô không chút do dự đóng nắp lại, quấn ruy băng và thắt nơ lại như cũ rồi cất vào túi như chưa từng chạm vào.
Cô nhặt chiếc áo khoác lên và đặt lại ngay ngắn trên lưng ghế sofa.
Quay lại chỗ cũ và ngồi xuống một lần nữa.
Khoảng năm phút sau, Đàm Yến Tây bước ra.
Anh không mặc áo choàng tắm của khách sạn mà mặc áo phông cotton màu trắng và quần dài màu xám ở nhà.
Trước kia có đôi khi Chu Di ở lại trong nhà của anh cũng thấy anh thường mặc như thế.
Cảm giác hiếm thấy thuộc về cuộc sống thường ngày.
Đàm Yến Tây bước đến, cách khoảng nửa cánh tay thì ngồi xuống bên cạnh cô.
Chu Di lập tức đứng dậy hỏi anh: "Anh có muốn uống rượu không?"
Đàm Yến Tây tỏ ý sao cũng được rồi gật đầu, ánh mắt anh nhìn theo cô.
Gần cửa có một cái tủ lạnh nhỏ, cô ngồi xổm xuống đất để mở, vài sợi tóc xõa ra khỏi vai khẽ đung đưa.
Chiếc váy dệt kim màu trắng mà cô đang mặc không phải kiểu dáng quá mỏng, nhưng động tác ngồi xổm vẫn làm hiện lên các đường nét eo hông và đường cong của chân.
Đàm Yến Tây liếc nhìn một chút thì thấy cô lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon bia Asahi.
Chu Di đi tới, đưa cho anh một lon.
Tự mình mở lon trong tay và ngẩng đầu uống hai ngụm, sau khi ướp lạnh vị của bia hơi đắng dường như còn đọng lại lâu hơn.
Chu Di lúc này mới quay đầu lại nhìn anh, anh đang từ từ mở nắp lon, vang lên một tiếng "Bốp" dường như xé rách không khí.
Chu Di nói: "Chiều mai mấy giờ anh về?"
"Bốn giờ anh ra sân bay."
"Vậy em mời anh đi ăn trưa."
“Cũng được.” Đàm Yến Tây mỉm cười nhìn cô.
Chu Di thoáng thấy anh hơi ngẩng đầu lên nhấp một ngụm bia, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, nốt ruồi màu nâu nhạt thấp thoáng dưới ánh đèn.
Cô thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhấp một ngụm bia rồi hỏi: "Ngoài hoa do Tống Mãn đưa đến, anh còn có quà gì khác không?"
Đàm Yến Tây gật đầu.
"Vậy đó là cái gì?"
Đàm Yến Tây nghiêng đầu nhìn cô, giống như đang đánh giá tâm trạng của cô lúc này, anh hơi nhướng mày nói: "Món quà này có thể trực tiếp làm hỏng chuyện mất?"
Chu Di gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó quay đầu nhìn anh nói: "...!Nhưng thật ra, em thà rằng anh không chuẩn bị quà."
Đàm Yến Tây nâng cánh tay lên, đặt trên lưng ghế sô pha, cười hỏi: "Tại sao?"
"Không phải anh đã chuẩn bị đủ bất ngờ cho em rồi sao? Nếu lại đưa thêm quà nữa, chẳng phải quy luật hiệu suất sẽ giảm dần* sao."
Đàm Yến Tây đột nhiên bị thuật ngữ kinh tế học chuyên nghiệp của cô chọc cười nói: "Em còn chưa biết anh sẽ tặng em món quà gì cơ mà."
*Quy luật hiệu suất giảm dần (hay còn được gọi là quy luật tỷ lệ biến đổi, quy luật hiệu suất cận biên giảm dần) phát biểu rằng mỗi đơn vị yếu tố sản xuất tăng thêm sẽ bổ sung ít hơn vào tổng sản lượng so với các đơn vị trước.
(wikipedia)
Tặng cái gì chẳng phải đều giống nhau à, bấy nhiêu đó đã đủ rồi.
Tục ngữ có câu “Tham thì thâm”.
Em rất sợ trở thành người hạnh phúc trong lúc nhất thời.
Cô vô cùng chân thành, trong lời nói mang chút theo chút ý tứ khuyên nhủ.
Mà đôi mắt của cô từ trước đến nay luôn trong sáng, giờ đây bất đắc dĩ lại có thêm vài phần kiên định.
Cô tuyệt đối sẽ không trở nên bối rối.
Điều này làm cho Đàm Yến Tây bất giác nhìn thoáng qua áo khoác của anh ở phía sau ghế sofa, nói: "Em thật sự không tò mò anh muốn tặng cái gì cho em sao?"
"Không tò mò.
Nếu quý trọng quá em cũng không nhận nổi, còn sẽ cảm thấy…"
"Em cảm thấy gì?"
Chu Di không hề lui sợ mà nhìn anh: "Em sẽ cảm thấy anh là người vì chiến thắng mà không từ thủ đoạn gì."
Lời nói ban đầu trong lòng cô nghiêm trọng hơn, nhưng lúc nói ra cô vẫn không thể không nói khéo đi một chút.
Lời nói ban đầu cô vốn là: Anh lợi dụng chỗ trống để tiến vào.
Diễn xuất rất đậm mùi thương nhân, rất vội vã kiếm tiền lời.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn cảm thấy nói như vậy chẳng khác nào là tát vào mặt anh, không cần thiết.
Đàm Yến Tây nhìn cô, mỉm cười, từ chối cho ý kiến: "Thật là một lời buộc tội nghiêm trọng."
Sau khi anh cười xong, im lặng một lúc lâu mới hỏi lại: "Em nói đêm nay đã có đủ bất ngờ rồi, trong đó có bao gồm anh không?"
Chu Di dừng lại một chút, rũ mắt xuống, nhưng không trả lời anh.
Đàm Yến Tây chậm rãi phì cười nói: "Nếu em không phủ nhận thì anh xem như em đã đồng ý với lời anh nói rồi nhé."
Chu Di im lặng uống thêm một ngụm bia.
Đàm Yến Tây theo sau cô, cầm cốc bia lên, hương vị thanh mát và hơi đắng biến thành một cơn ngứa ngáy vô cớ trong cổ họng, giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Anh nghe lời em, phần quà còn lại anh sẽ không tặng cho em.
Vậy anh có thể yêu cầu một chút gì đó từ người được chúc mừng sinh nhật không?"
Chu Di nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Tuy nhiên, Đàm Yến Tây không nói gì.
Theo sau giọng nói của anh là âm thanh của lon bia nhẹ nhàng gõ vào bàn trà.
Cánh tay anh đặt trên lưng ghế sô pha lúc này mới thể hiện ý định đã từ lâu của nó, rũ xuống, chỉ một chút nữa thôi sẽ được đặt lên vai cô.
Nhưng Chu Di cũng gần như đứng dậy cùng lúc, cô nói: "...!Em nên về phòng rồi, Tống Mãn còn đang đợi mở cửa cho em."
Cô tự cảm thấy từ hành động, lời nói và giọng điệu của mình đều vô cùng cứng nhắc, dừng một chút cô vẫn không nhịn được nói thêm: "...!Cảm ơn anh đã tốn nhiều công sức để chuẩn bị những thứ này cho em.
Em rất vui vì buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay."
Đàm Yến Tây có chút lười biếng "Ừm" một tiếng, rồi đứng dậy tiễn cô.
Chu Di nói không cần, nhưng anh vẫn nhất quyết không đồng ý.
Bước chân của Đàm Yến Tây nhanh hơn nhiều so với cô, anh bước hai bước đã đi tới trước mặt cô.
Anh giơ tay định mở cửa cho cô, tuy nhiên, khi ᴆụng vào tay nắm cửa thì lại dừng lại.
Anh không chần chừ mà giơ tay lên, dùng lòng bàn tay ấn nhẹ vào hàng nút công tắc điện.
Tất cả đèn trong phòng đều tắt.
Một tình huống không còn chỗ nào để trốn.
Trong bóng tối, một cánh tay duỗi ra ôm ngay lưng cô, bước chân của cô không tự chủ mà tiến lên, trực tiếp nhào vào vòng tay anh.
Hai người đều dùng sữa tắm do khách sạn cung cấp, nhưng Chu Di vẫn cảm thấy mùi hương trên người anh vẫn đậm hơn một chút, như thể hơi thở không chỉ tiến vào khoang mũi mà còn đi sâu vào, khiến cổ họng của cho cô có chút nghẹn lại vì ngứa ngáy.
Cô rất tự giác mà không hề đẩy anh ra, vì rõ ràng rằng bất kỳ hành động nào không đủ quyết đoán, tất yếu sẽ diễn biến thành “Giả vờ từ chối nhưng thực ra là mời chào”.
Tình hình có lẽ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Hiện tại anh cũng không hề an phận, bàn tay ở bên hông cô khe khẽ chạm nhẹ có vẻ như đang thăm dò.
Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, khoảnh khắc đó làn da của cô như đang bị thiêu cháy.
Cô có thể nhận ra rằng rất nhiều lần, anh dường như đều muốn quay đầu lại, ý đồ tấn công rất mạnh mẽ, nếu anh muốn hôn cô, cô không thể nào tránh được.
Tuy nhiên, anh vẫn kiềm chế.
Chỉ ôm cô như thế này, mang sức mạnh như muốn khảm cô vào xương thịt.
"...!Đàm Yến Tây"
Chu Di gần như thở dài.
Nhiệt độ khi tiếp xúc cơ thể khiến trong lòng cô đột nhiên nảy sinh một loại khao khát xuất phát theo bản năng, khiến cho những lời nói nghiêm khắc của cô biến thành một trò đùa.
Chỉ có một chút ý chí tỉnh táo là vẫn ngoan cường chống cự.
Cô biết rằng sự ấm áp này sẽ khiến người ta gục ngã, nhưng đó không phải là điều cô thực sự mong muốn vào lúc này.
"Mở cửa một chút, được không?"
Đàm Yến Tây dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn buông tay ra.
Anh đưa tay ra bật đèn lên.
Chu Di trở lại với căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Mà vẻ mặt của Đàm Yến Tây, dường như đã nhận được thông tin anh cần từ cô, anh mỉm cười ấm áp rồi đưa tay ra mở cửa cho cô, tay nắm cánh cửa và đưa mắt nhìn cô.
"Ngủ ngon.".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc