Thẩm Thiển không thể hiểu được dụng ý của Vưu Nhiên khi đột nhiên dẫn cô đến căn phòng dành cho tuần trăng mật này mà chỉ cảm thấy khắp phòng tràn ngập những nét không hài hòa, còn cả nhịp tim đập không theo quy luật nào của mình nữa. Cô giương mắt nhìn về phía Vưu Nhiên, chỉ thấy anh ngồi dựa trên sô pha, mỉm cười nhìn cô, dáng vẻ cứ như là tất nhiên phải vậy.
"Anh Vưu, vì sao anh lại muốn tôi đến căn phòng dành cho tuần trăng mật này? Anh không thấy không thích hợp sao?"
Vưu Nhiên xì cười nói: "Như vậy quái lạ lắm sao?"
"Đương nhiên, chúng ta... Chúng ta đâu phải... Như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm không tốt." Thẩm Thiển lại nhịn không được mà liếc mắt qua mấy cái “áo mưa” để trên đầu giường, mặt bắt đầu nóng ran.
Vưu Nhiên nhìn thấy bộ dạng Thẩm Thiển vừa nhõng nhẽo lại vừa xấu hổ lại có chút buồn cười nói: "Đây là chuỗi hoạt động quảng bá cho hệ thống phòng dành cho tuần trăng mật của khách sạn Sunshine mới tung ra, ở một tuần được miễn phí cho thuê xe thể thao hạng sang đi du ngoạn thành phố, ông ngoại bảo tôi đến thử xem. Tôi không có người bạn nào nên mới tìm cô thôi."
Thẩm Thiển bỗng nhiên ngẩng đầu mở to hai mắt, gương mặt thể hiện rõ vẻ hết hồn. Vưu Nhiên lại cười: "Đây vốn là khách sạn của ông ngoại tôi, lúc tôi tròn hai mươi tuổi đã tặng lại cho tôi, mấy năm không tới mà nó thay đổi lớn như vậy, đúng không? Thiển Thiển?"
"Ớ, tôi đã đến đây lần nào đâu mà biết?" Thẩm Thiển tránh ánh nhìn của Vưu Nhiên, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng lên. Vưu Nhiên chỉ có thể cười cười, ánh mắt vốn lấp lánh hữu thần cũng ảm đạm hẳn, bộ dạng nhìn như cụt hứng.
Anh đột nhiên đứng lên, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng tắm dành cho nữ, đưa cho Thẩm Thiển, "Cô đi tắm đi, đi một quãng xa như vậy tới đây, cả người đều là mồ hôi."
Cũng đúng, hiện tại tuy rằng không nóng như lúc lập hạ, nhưng nhiệt độ vẫn đủ để cho cả người đổ mồ hôi nhày nhụa. Thẩm Thiển nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, tắm rửa một cái có lẽ sẽ thoải mái hơn.
Có điều... cô vẫn có chút ngượng ngùng. Mặc dù ở nhà, bọn họ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng ít ra tắm rửa xong là trở lại trong không gian có một mình mình. Nay, trước mắt lại cái khăn tắm buộc bên hông dường như đang lung lay sắp trượt, trên mái tóc vẫn còn ướt nước, từng giọt từng giọt trượt dài theo những đường nét tinh tế, trên Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng cũng vươn lại ít hơi nước, dáng người đẹp đẽ hình tam giác ngược lắc lư ở trước mặt cô một chút là Thẩm Thiển liền cảm thấy choáng váng.
Đàn ông khi tắm ra cũng có thể làm người ta phun máu mũi. Tội lỗi, tội lỗi, không nên quan sát kỹ như thế.
Vưu Nhiên không hề để ý đến Thẩm Thiển đang cẩn thận quan sát như vậy, ngược lại khóe môi anh lại nhếch lên, mỉm cười nói với Thẩm Thiển: "Nếu cô vẫn không đi tắm thì tôi sẽ phải kéo khăn tắm ra cho cô nhìn kỹ hơn một lần. Nhé?"
Thẩm Thiển hoảng quá, chạy nhanh như bay vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại, há mồm ra mà thở. Để mặc Vưu Nhiên ở bên ngoài cười khổ, thế sự khó lường, lúc trước cũng là một cô gái nào đó dùng chiêu này hù dọa anh, lúc đó, nếu anh thái sơn bất động, anh thật sự hoài nghi, cô gái kia sẽ không dám ૮ởเ φµầɳ áo ngay trước mặt anh, đáng tiếc thời gian không thể quay trở lại.
Vưu Nhiên mặc quần áo, đi ra ngoài ban công, hai tay chống lên lan can đưa mắt nhìn ra xa... Phía đối diện vẫn là biển rộng mênh ௱ôЛƓ không bến bờ, trên bãi biển rải rác có mấy người đang nằm úp sấp tắm nắng. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi bốn phương, rọi cả vào mắt anh đau nhức. Từ sau khi hồi phục thị lực, anh vẫn rất khó đón nhận ánh nắng, có lẽ do anh đã quen với bóng tối. Trong thế giới của anh mấy năm nay chỉ có tồn tại ba thứ. Bóng tối, Thiển Thiển con chó dẫn đường và những ký ức đã ăn sâu vào xương tủy. Nếu cô không xuất hiện, anh nghĩ anh vẫn sẽ đắm chìm ở trong bóng tối của chính mình, vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.
"Anh Vưu?" Thẩm Thiển qua quýt dội nước lạnh rồi lập tức đi ra, cô hai tay trùm khăn tắm, trên người khoác chặt áo choàng, thử lên tiếng gọi Vưu Nhiên đang đứng đưa lưng về phía của cô một câu.
Cô vừa ra, lại không thấy Vưu Nhiên đâu, nhìn khắp bốn phía, mới nhìn thấy anh đang đứng ngoài ban công. Dáng người cao lớn cô độc đứng giữa cảnh sắc tươi đẹp, cho dù vẫn lấp lánh chói lọi như vậy nhưng Thẩm Thiển vẫn mơ hồ có cảm giác thật lẻ loi, không chạm đến được.
Vưu Nhiên bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Thẩm Thiển mái tóc ướt sũng rối tung, cả người bao bọc thật kín, vẻ mặt thì vừa sợ sệt vừa thẹn thùng, anh lại thấy buồn cười. Anh đi về phía Thẩm Thiển, chỉ chỉ vào đầu óc còn chưa lau khô của cô: "Lau thêm chút nữa đi."
Thẩm Thiển vội vàng giơ cái khăn tắm trên tay lên lau, chỉ mới khoát tay mà cô đã thấy cái áo choàng tắm hình như muốn nới lỏng ra, làm cô vô cùng bối rối, chỉ có thể cúi đầu, lau qua loa phần ngọn tóc.
Vưu Nhiên thấy bộ dạng "Gian nan" này của cô mà bật cười, đón lấy cái khăn tắm, giúp cô lau khô tóc. Thẩm Thiển khẽ la lên, "Anh Vưu, tôi tự làm được rồi, không cần làm phiền anh đâu."
"Cô im lặng."
Thẩm Thiển quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Vưu Nhiên dịu dàng giúp cô lau khô tóc, hơn nữa còn làm rất đầy đủ, từ trong ngăn kéo anh lấy máy sấy ra, sấy tóc giúp Thẩm Thiển. Đầu ngón tay anh lướt qua những sợi tóc của cô, màu tóc của Thẩm Thiển không được đẹp, có hơi hoe vàng, may mà chất tóc được chăm sóc tốt nên rất ít bị chẻ ngọn, mà hầu như là không có. Vưu Nhiên vừa sấy tóc cho cô, trong đầu vừa không kiềm được mà nhớ tới khi đó, cô cũng giúp anh sấy tóc, còn lải nhải nói: "Ông xã, tóc anh đen thiệt đó, em cũng muốn đen được như vậy, tóc em nó cứ ngả vàng hoài hà."
"Cả người anh cho em hết đấy."
"À đấy!" Cô hôn lên đỉnh đầu anh, sau đó ngả đầu tựa vào cổ anh, hai tay ôm lấy thắt lưng ôm anh từ phía sau, "Ông xã, mọi thứ trên người anh đều là của em. Không được em cho phép thì không được tự mình cho người khác mượn."
"Ừ." Anh sủng nịch cười nói.
"Bao gồm cả tiểu JJ của anh nữa, chưa cho phép thì không được ra ngoài dùng linh tinh!"
"Thiển Thiển..." Anh lúc này thì dở khóc dở cười.
"Hửm?" Cô lập tức nâng giọng lên, giống như là uy Hi*p.
"Rồi, chỉ cho em dùng." Anh vô cùng ủy khuất.
"Hì hì." Cô vừa lòng, ôm lấy anh mà hôn.
Tiếng máy sấy vẫn ù ù không ngớt, Vưu Nhiên đưa tay sờ, thấy tóc đã gần khô liền tắt đi, thuận tay ném sang tủ đầu giường bên cạnh. Thẩm Thiển sờ sờ tóc, cảm giác vẫn còn hơi âm ẩm, thực sự không tồi. Cô đang muốn đứng dậy quay đầu nói tiếng cám ơn, không ngờ có người đã nhanh một bước, Vưu Nhiên bỗng nhiên cúi người tựa vào lưng cô, sau đó ôm lấy cô, có chút không khống chế được mà thấp giọng lẩm bẩm, "Thiển Thiển."
Thẩm Thiển lập tức cứng đờ cả người, không thể nào động đậy, chỉ cảm thấy toàn bộ nhiệt lượng của anh đều lập tức truyền hết cho cô, làm cho cả người cô nóng như lửa đốt, mặt cũng nóng ran.
"Vưu..." Cô vừa định mở miệng, lại nghe thấy Vưu Nhiên nói một câu mà nhất thời khiến cô có cảm giác nguyên một chậu nước đá lạnh dội thẳng vào cơ thể đang nóng như lửa.
"Vòng eo của cô Thẩm là 70 cm hả?"
"..."
Cô rõ ràng chỉ là 60 cm thôi mà... (ㄒoㄒ)/~~
Chính xác thời gian hai người ra khỏi khách sạn Sunshine là hơn mười một giờ trưa. Gói khuyến mãi của loại phòng dành cho tuần trăng mật này quả nhiên là bưu hãn, chiếc xe được dùng miễn phí một tuần đó lại có thể là một chiếc Aston Martin?
Thẩm Thiển lên xe mà không ngớt miệng khen khách sạn, "Gói khuyến mãi này thật đúng là lợi hại nha. Còn đặc biệt chuẩn bị cho những cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật một chiếc xe phong cách như vậy."
"Một tuần tám vạn, có thể ở được, còn đối với loại xe này nhìn có quen không." Vưu Nhiên bắt đầu lái xe vào đường cao tốc.
Thẩm Thiển nhìn kỹ thuật lái xe thành thạo của Vưu Nhiên thì không thể không hỏi, "Anh học lái xe bao lâu rồi?" Thẩm Thiển từ lúc bắt đầu đi làm cũng học lái xe, lần nào cũng mượn xe của Lý Mỹ Lệ nên cứ phải thấp thỏm xem chừng, sợ sẽ bị trầy xước gì gì đó, cho dù là Lý Mỹ Lệ lái xe đã gần ba bốn năm mà tư thế cũng không tự nhiên, thoải mái như Vưu Nhiên.
"Mười ba tuổi đã biết lái xe rồi."
"Sớm vậy?" Thẩm Thiển thật muốn lệ rơi đầy mặt một phen, cô phải hai mươi bốn tuổi mới bắt đầu học lái xe, trọn một vòng lớn.
"Mười lăm tuổi ông ngoại đã cho tôi một chiếc xe đạp thể thao, nhưng tôi lại thích lái xe ô tô." Vưu Nhiên đầu tiên là cười cười, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt lại như đi vào cõi thần tiên, cứ im lặng không nói.
Đàn ông bỗng nhiên im lặng thì nhất định là nghĩ đến một việc gì đó, phần lớn là mấy chuyện không vui. Thẩm Thiển cũng thức thời không nói nữa. Dọc theo đường đi, cả hai gần như đều trầm lặng.
Chỗ Vưu Nhiên đưa Thẩm Thiển đến không phải là khu thương mại cô đã quen thuộc, mà là một vùng ngoại ô phồn hoa cô cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi qua. Hơn nữa Vưu Nhiên cũng không dự tính đưa Thẩm Thiển đến thiên đường mua sắm cỡ lớn như công ty bách hóa, anh dẫn cô đến một tiệm chuyên kinh doanh thời trang nữ thời thượng cao cấp.
Cửa hàng này rất lớn, ước chừng cũng phải ba trăm mét vuông, nằm ở gần ngã tư. Bên trong có đủ loại quần áo các kiểu, Thẩm Thiển chỉ nhìn thôi mà muốn hoa cả mắt. Từ trong quầy thu ngân có một cô nhân viên bán hàng, mặc đồng phục đen chỉnh tề đi ra, lễ phép hỏi: "Phu nhân có cần giúp đỡ gì không?"
Phu nhân? Thẩm Thiển co rút khóe miệng. Cô... cô nhìn già dữ vậy sao?
Lúc này, Vưu Nhiên hỏi ngược lại: "Sếp các cô đâu?"
"Dạ, hôm nay nay sếp đi tham dự buổi trình diễn thời trang rồi ạ."
"Khi nào mới về?" Vưu Nhiên lại hỏi.
"Xin hỏi anh là anh Vưu đúng không?"
"Đúng vậy."
"A, anh Vưu, sếp bọn em đã đặc biệt dặn dò, khi nào anh tới, chị ấy sẽ lập tức về ngay, xin anh chờ một lát." Cô nhân viên bán hàng cúi người, quay trở lại quầy, gọi điện thoại, "Sếp, anh Vưu đã đến rồi ạ."
Thẩm Thiển có chút không rõ Vưu Nhiên đưa cô tới đây là để chọn quần áo hay là đến ôn chuyện cũ nữa? Đang lúc ngơ ngác, Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước một bộ lễ phục hai tầng cổ V màu trắng tú hoa, anh cầm nó lên, khẽ vuốt, bỗng nhiên khẽ cười, nói với Thẩm Thiển, "Thiển Thiển, cái này hợp với cô lắm này."
Ấy, lại gọi cô là Thiển Thiển... Nói thật ra, anh Vưu này cứ mưa nắng thất thường khiến cô không thể nào chống chọi nổi.
Bị ép buộc bất đắc dĩ, Thẩm Thiển đi thử bộ lễ phục kia. Lúc cô đi ra, Vưu Nhiên bỗng cười đến tận cùng quyến rũ. Thẩm Thiển biết nói một người đàn ông quyến rũ là không ổn, nhưng cô chỉ có thể dùng từ như thế mà hình dung nụ cười trong veo của Vưu Nhiên lúc ấy, mặt hồ phẳng lặng nơi tim Thẩm Thiển cũng phải dập dờn nổi sóng, khiến cô thần hồn điên đảo.
Hai người đang nhìn nhau chăm chú hết sức, thì một cô gái nào đó bỗng nhiên vội vàng đẩy cửa đi vào. Cô gái có một mái tóc ngắn gọn gàng, trên người khoác bộ âu phục màu đen tuyền, còn cả cái quần thấp dưới thắt lưng bó sát người khiến người ta cảm giác vừa trung tính vừa khí chất thục nữ chỉ phụ nữ mới có.
"Anh rể!" Cô gái kia có vẻ khá hưng phấn, thậm chí còn kích động muốn nhảy dựng lên, Thẩm Thiển lại càng hoảng sợ, nhìn qua chỉ thấy môi Vưu Nhiên nở một nụ cười nhẹ trong veo, vô cùng thỏa đáng.
"Chị..." Cô gái kia giống như là thấy quỷ, đột nhiên ngây ra nhìn Thẩm Thiển. Thẩm Thiển phát hiện mắt cô ấy rưng rưng...