Hai người ở lại khách sạn trong vài ngày, Chu Quyên gọi qua vài cuộc điện thoại thì Bạch Lê cũng không nghe máy.
Mãi cho đến ngày mừng năm mới hai người mới trở về, cơm nước xong xuôi liền lấy hành lý rời đi.
Chu Quyên đang thu dọn trong nhà bếp, nhìn thấy bọn họ phải rời đi thì nhanh chóng lau tay, từ trong phòng lấy ra bao xì lì bỏ vào trong tay Bạch Lê, “Tuế tuế bình an, lại lớn thêm một tuổi rồi.”
Bạch Lê cúi đầu nhận rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
Chu Quyên cũng gửi một bao lì xì cho Thẩm Ám, ngược lại không nói lời chúc phúc mà chỉ dặn dò: “Đi đường chậm một chút, đến nơi nhớ báo bình an.”
“Dạ.” Thẩm Ám nói cảm ơn, vừa bước đến trước cửa thì lấy ra ba bao lì xì thật dày đưa cho đám người Bạch Phi.
Bạch Phi vừa cầm lấy phong bì đã bị độ dày kia làm cho sợ ngây người.
Cậu ấy còn tưởng rằng chỉ là mười đồng tiền thôi, kết quả vừa mở ra đã thấy toàn bộ đều là tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ, vẫn còn mới tinh, mỗi người được tám ngàn.
Cậu ấy hoảng sợ mà che miệng mình lại, bị Bạch Tuyết chọc chọc cánh tay lúc này mới vội vã lao xuống lầu, hướng về phía Thẩm Ám ngượng ngùng nói, “Cảm ơn…anh rể.”
Thẩm Ám cười phất phất tay với cậu ấy, “Tạm biệt.”
Bạch Lê đỏ bừng hai bên tai, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Phi một cái, cuối cùng cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ là bước nhanh chân xuống lầu.
Khoảnh khắc rời khỏi căn hộ, cô mơ hồ nghe được tiếng nạng thùng thùng nện xuống đất, Bạch Lê quay đầu nhìn lại nhưng cũng chẳng thấy gì.
Thẩm Ám nắm tay cô hỏi, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Bạch Lê nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên đường ngồi xe trở về, Bạch Lê dựa vào vai Thẩm Ám ngủ một giấc.
Mấy buổi tối ở lại khách sạn, mỗi ngày cô đều bị Thẩm Ám làm đến lăn qua lộn lại, toàn bộ cơ thể mệt mỏi đến cùng cực.
Khi cô tỉnh dậy đã được Thẩm Ám ôm vào trong lòng, anh đang bước lên lầu, nhìn thấy cô mở to mắt mơ mơ màng màng dụi vài cái thì không nhịn được cúi đầu hôn đối phương, “Tỉnh rồi?”
Bạch Lê đỏ mặt rụt lại, muốn từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh bước xuống thì bị bàn tay to của anh nắm chặt, “Sắp đến rồi.”
Đới Mi ngồi xổm trước cửa nhà, nghe Bạch Lê nói hôm nay trở về thì cô ấy liền đến đây chờ, vừa nhấc đầu đã thấy Thẩm Ám ôm Bạch Lê lại đây.
Đới Mi móc điện thoại di động của mình ra, giả vờ đang trả lời điện thoại, “Alo, cái gì? Hiện tại tôi không có việc gì cô cứ nói đi.
Ừ, bên cạnh không có ai…”
Bạch Lê: “…”
Thẩm Ám khẽ cười đặt Bạch Lê xuống rồi lấy chìa khóa ra mở cửa, mang hành lý vào phòng sắp xếp ổn thỏa.
Chờ đến khi ra thì đã thấy Đới Mi đang nhéo mặt Bạch Lê, “Khá lắm nha, mới mấy ngày không thấy đã chăm đến mũm mĩm như vậy? Có phải mang thai rồi hay không?”
Bạch Lê bụm mặt trốn sang bên cạnh, “Không có…”
“Quà mừng năm mới.” Đới Mi buông lỏng tay, lấy từng túi từng túi quà trên mặt đất trước cửa đến, “Cậu, bác sĩ Thẩm của cậu, à còn có tiểu Bạch nữa.”
“Cảm ơn.” Nhìn thấy Bạch Lê vất vả ôm chúng thì Thẩm Ám liền bước đến, từ trong lòng cô nhận những món đồ kia, “Để anh.”
Bạch Lê đỏ mặt thầm đáp: “Cảm ơn.”
Chờ cho Thẩm Ám đi vào thì Đới Mi chọc nhẹ vào mặt Bạch Lê hỏi, “Cậu đỏ mặt cái rắm gì! Đó không phải là người đàn ông của cậu sao? Còn nói cái gì mà cảm ơn, chẳng phải nên như thế à?”
Bạch Lê bị chọc đến toàn bộ khuôn mặt đều hồng cả lên.
Đới Mi: “…”
Cô ấy phất tay, “Tớ đi đây.”
Bạch Lê giữ chặt cánh tay của cô ấy, “Tớ cũng mua quà tặng cậu.”
“Cái gì?” Đới Mi cũng lấy lại tinh thần, “Bây giờ tớ tương đối thiếu bạn trai, hoặc là người đàn ông nào giống bác sĩ Thẩm á, cậu có không?”
Đúng lúc Thẩm Ám đi ra, anh dựa vào khung cửa cười đáp, “Không có.”
Bạch Lê đỏ mặt đi vào trong mang ra một túi nước sốt thịt bò rồi đưa cho Đới Mi.
“Wow, chị em tốt, cậu rất hiểu tớ đó, cảm ơn nhiều nha!” Mấy năm trước Đới Mi từng ăn qua một lần nước sốt thịt bò mà Bạch Lê mang đến, từ đó yêu luôn cái hương vị kia; chỉ là Bạch Lê vẫn không trở về nhà nên cô ấy cũng mới nếm qua một lần rồi thôi.
Không nghĩ đến đã qua nhiều năm như vậy mà Bạch Lê vẫn còn nhớ rõ.
Đới Mi ôm ôm Bạch Lê, “Tớ đi đây.”
Bạch Lê muốn tiễn đối phương liền bị Đới Mi phất tay đuổi vào, “Không cần tiễn, vào nhà ngay đi, bên ngoài lạnh ૮ɦếƭ đi được.”
Cô đứng ở kia mỉm cười rồi vẫy tay với Đới Mi, Thẩm Ám bước đến ôm Bạch Lê từ đằng sau, cằm đặt lên cổ cô, nhỏ giọng nói gì đó cùng đối phương.
Lúc Đới Mi đi đến cầu thang thì quay đầu nhìn lại, khóe miệng tươi cười không nhịn được lại càng lớn hơn.
Cô ấy nhớ đến một lần Bạch Lê từng dán chặt ௱ôЛƓ mình trong chăn bông, ngay cả khóc cũng không dám phát ra tiếng, lại nhìn một màn trước mắt này, hốc mắt Đới Mi tự dưng chua xót lên.
Cô ngẩng mặt lên, đè lệ nóng ở hốc mắt trở lại, vừa bước xuống cầu thang vừa cất cao giọng hát, “Sông lớn chảy về hướng đông a ~ sao Bắc Đẩu trên bầu trời a ~ đen ~ đen ~”
“Bạn của em…không sao chứ?” Thẩm Ám hỏi.
Bạch Lê: “…Không việc gì.”.