Ngón tay Bạch Lê run rẩy tới nỗi cô không thể cởi được cúc áo của anh mấy lần, cả người cô còn bị anh hôn đến mềm nhũn, hai chân như nhũn ra khiến cô không đứng vững nổi.
“Làm sao mà cởi lâu thế?” Anh cố ý hỏi, miệng ngậm lấy vành tai cô nhẹ nhàng liếm cắn.
Cổ họng Bạch Lê phát ra từng tiếng nức nở yếu ớt, cơ thể run lên từng đợt.
Thẩm Ám dùng một tay ôm chặt người nọ, một tay khác luồn vào trong áo, cách lớp áo lót bao lấy иgự¢ cô, đốt ngón tay hơi dùng sức xoa nắn chúng.
Bạch Lê bị xoa đến mức vươn tay muốn đẩy anh ra, khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, đôi mắt nhắm chặt, miệng lại bắt đầu kêu cứu không ngừng: “Hức hức… Cứu với…”
Thẩm Ám cười nhẹ, “Chủ động hôn anh một cái, anh sẽ tha cho em.
”
Lông mi Bạch Lê run khẽ lên, đôi mắt của cô như hàm chứa nước xuân, vừa thẹn thùng vừa khẩn trương nhìn anh.
Một lúc sau, cuối cùng cũng kiễng chân, chủ động hôn một cái lên môi anh.
Thẩm Ám giữ chặt gáy cô, ôm cô vào trong lòng, hôn cô càng mãnh liệt hơn.
Anh gằn giọng xuống như đang giận dữ.
“Cứ thế chủ động như vậy, anh sao có thể thả em đi, hửm?”
Âm cuối của anh vừa dứt, da đầu Bạch Lê đã trở nên tê dại, toàn bộ sống lưng bủn rủn như có dòng điện chạy qua.
Bàn tay to lớn của Thẩm Ám đưa vào trong áo cô, đẩy áo lót ra, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đầย שú cô.
Bạch Lê che miệng lại, tiếng nức nở bị lòng bàn tay kìm nén.
Cơ thể cô run lên từng hồi, không thể khống chế nổi.
Thẩm Ám há to miệng ngậm ✓ú của cô, 乃ú liếm vô cùng dâm loạn, âm thanh ʍúŧ mát kích thích đến nỗi Bạch Lê không nhịn được mà bật khóc đẩy anh ra, “Ưm hu hu…Bác sĩ Thẩm… Đừng mà…”
Phía dưới của cô chảy ra từng đợt dâm dịch ấm nóng, ướt đẫm hai chân.
Một tay khác của Thẩm Ám nắm lấy bầu ✓ú đầy đặn của cô, ngón tay khảy khảy ภú๓ שú, tiếp theo dùng tay ép hai bên ✓ú lại cho hai ภú๓ שú chạm nhau rồi mạnh mẽ xoa nắn.
Anh cúi đầu xuống, ngậm cả hai ภú๓ שú vào miệng, răng nanh khẽ ray cắn.
Cổ họng Bạch Lê phát ra tiếng hét thất thanh, cả người cô giật bắn, sau đó mềm nhũn trượt xuống.
Thẩm Ám mỉm cười bế cô lên, ôm ngang người đi thẳng đến phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, cởi hết cúc áo sơ mi của mình, cơ thể cường tráng che kín hình xăm hiện ra, nửa người trên đè lên người Bạch Lê, lại hôn môi cô một lần nữa.
Phía dưới của Bạch Lê đã ướƭ áƭ vô cùng, ngón tay của Thẩm Ám vừa mới cắm vào thôi mà lòng bàn tay đã dính đầy nước.
Anh cười khẽ hôn lên tai cô, hơi thở nóng bỏng thì thầm hỏi: “Thích anh làm vậy sao?”
Bạch Lê xấu hổ nhắm chặt hai mắt, không dám đối diện với anh.
Thẩm Ám đẩy ngón tay vào, đâm thọc trong cơ thể cô một lát rồi cho thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay hợp vào, hơi cong lại, ấn lên khối thịt nhô lên bên trong cơ thể cô mấy lần.
Bạch Lê không tự chủ được hơi cong người lại, cô khóc lóc đẩy ngón tay Thẩm Ám, muốn bảo anh rút ra ngoài, nhưng lời còn chưa kịp nói, toàn bộ bụng dưới đã run rẩy kịch liệt, một dòng nước phun ra, bắn thẳng lên mặt Thẩm Ám.
Thẩm Ám lấy khăn giấy bên cạnh lau mặt, anh ૮ởเ φµầɳ, đè lên trên người Bạch Lê, anh vuốt ve gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi của cô, cúi đầu nhấm nháp đôi môi đỏ bừng.
ďươñğ √ậț thô tô được giải phóng, Thẩm Ám tách hai chân Bạch Lê ra, cọ cọ miệng lỗ nhỏ ẩm ướt vài cái, sau đó mới đâm vào.
Bạch Lê bị cắm vào thét lên một tiếng rên cao ✓út, âm thanh mềm mại, mang theo cả tiếng khóc nức nở.
Cơ thể dường như bị kéo căng, thân dưới trướng đau chua xót tê dại.
Thẩm Ám mới di chuyển vài lần, Bạch Lê đã không chịu nổi mà run rẩy, khoái cảm như lan truyền từ đại não ra khắp cơ thể, cô ở trong cơn khoái cảm tột độ, không tự chủ được ôm chặt lấy anh.
Thẩm Ám cười nhẹ hôn lên môi cô, phần hông đột nhiên thúc một cái.
Anh đâm rất mạnh, tốc độ cũng càng ngày càng cao, toàn bộ phòng ngủ đều vang lên những tiếng cơ thể va chạm với tần suất cao.
Tất cả tiếng ՐêՈ Րỉ nức nở của Bạch Lê đều bị anh nuốt vào bụng, khắp người như điện giật, cả người run rẩy không ngừng, cô chìm đắm trong cơn lốc khoái cảm chỉ biết cao giọng ՐêՈ Րỉ.