Người đàn ông đó tính ra cũng khá quan tâm tới Thẩm Ám, có lẽ là muốn bồi dưỡng Thẩm Ám thành người đáng tin cậy của mình, trả tiền cho Thẩm Ám vào lớp võ thuật.
Yêu cầu của Thẩm Ám không cao, chỉ có hai vấn đề: Một, bảo vệ ông nội anh và phòng khám, hai, tiếp tục được đi học.
Tư chất anh thông minh, thành tích học tập rất tốt, nhiều lần thi đều đạt hạng nhất, điểm thi vào cấp ba đã dẫn tới sự tranh đoạt người giữa không ít các trường ngoài, anh không tới nơi nào khác để đọc sách, anh chỉ muốn bảo vệ ông nội và phòng khám, còn muốn lăn lộn theo vị đại ca kia.
Nhưng số phận của vị đại ca kia không được tốt cho lắm, năm ấy mới bốn mươi tuổi đã bị kẻ thù trên phố vung đao chém ૮ɦếƭ.
Khi đó Thẩm Ám vừa mới mười lăm tuổi đã bị bắt phải cuốn vào cuộc phân tranh bang phái, ngày nào cũng phải đánh đánh Gi*t Gi*t với một đám người chỉ để đoạt lấy địa bàn, hôi ấy anh mới đang độ thiếu niên khinh cuồng, đánh nhau tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác, lại thêm năm năm học võ hơn so với những người đó, đánh nhau liều mạng như hoàn toàn không tiếc rẻ sự sống.
Cũng vào chính lúc ấy, anh đã quen biết Vạn Quân, khi đó Vạn Quân lớn hơn anh mười mấy tuổi, đã lăn lộn lên vị trí phó lãnh đạo, hắn nhận thấy năng lực đánh đấm của Thẩm Ám rất mạnh nên mời người qua đây, hắn là người thẳng thắn, yêu cầu của Thẩm Ám hắn cũng có thể thỏa mãn được, vì vậy Thẩm Ám lại đi lăn lộn cùng hắn.
Mỗi lần Thẩm Quảng Đức nợ tiền, đám người kia sẽ lại tới nhà đòi nợ, Thẩm Ám chỉ cần gọi điện thoại, một đoàn anh em sẽ tới nhà anh đứng canh ở cửa, khoảng thời gian đó, hàng xóm láng giềng đều rất sợ bọn họ, sợ nhất Thẩm Ám.
Ông nội đã vài lần khuyên anh nhất định phải đi theo con đường chân chính, không được đi sai đường, Thẩm Ám lại lấy bài thi điểm tối đa đưa cho ông xem, cũng nhiều lần bảo đảm với ông rằng bản thân mình nhất định sẽ đi theo con đường chân chính.
Kế hoạch của anh là đợi đến khi học xong chuyên ngành động vật học ở đại học rồi lấy được chứng chỉ thú y, đến lúc đó sẽ đưa ông nội chuyển nhà tới một nơi khác, mở một phòng khám đặc biệt lớn, hai ông cháu sẽ cùng nhau hành nghề thú y.
Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, kế hoạch của anh bị Thẩm Quảng Đức đánh gãy, phải đặt một dấu chấm hết khi anh ở độ tuổi hai mươi lăm.
Khi Thẩm Ám tới đồn công an, vài vị cảnh sát nhân dân đang khuyên nhủ Thẩm Quảng Đức, nhìn thấy anh bước lại gần, có người nhận ra anh rồi chào hỏi với anh, sau đó bảo anh đưa ông bố già về nhà khuyên nhủ cho tốt.
Thẩm Ám đưa ra hai bao thuốc, miệng nói lời khách sáo: “Đã làm phiền các anh rồi.
”
Anh đưa mắt nhìn Thẩm Quảng Đức, không nói gì, bước vài bước ra ngoài, Thẩm Quảng Đức tự giác đi theo, hai bên chân khập khiễng, nhưng một bên khập khiễng trông rõ hơn một chút.
Anh lái xe máy đến, cũng không đợi Thẩm Quảng Đức, một mình lái xe rời đi, Thẩm Quảng Đức ở đằng sau chạy đuổi theo hơn mười mét, rồi chẳng đuổi theo được nữa, ngã trên mặt đất không dậy nổi.
Không bao lâu sau, một chiếc taxi dừng lại trước mặt ông ta, Thẩm Quảng Đức biết là Thẩm Ám gọi, ông ta nhanh chóng bò lên xe, xe đưa ông ta tới chung cư ở phố Hồ Đồng.
Ông ta chống gậy lên tầng, Thẩm Ám đang đứng ở hành lang tầng hai, đèn cảm ứng loé loé rồi tắt ngúm.
Thẩm Quảng Đức nuốt nuốt nước bọt, lùi lại một bước theo bản năng, “Thẩm Ám…”
Ông ta rất sợ Thẩm Ám.
Nhưng hiện giờ ông ta đã trở thành một con chuột chui lủi khắp các ngóc ngách ở đường phố bị người người đòi đánh đập, nếu không dựa dẫm vào Thẩm Ám, chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ đói ૮ɦếƭ, hoặc là, đến mùa đông bị ૮ɦếƭ cóng.
“Ông dám bước vào sao?” Thẩm Ám vừa dứt lời, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu chợt sáng lên, ánh sáng hắt vào mặt anh, chiếu đến đôi mắt đen nhánh lạnh băng không hề có chút độ ấm nào của anh.
Thẩm Quảng Đức van nài nói: “Ba không còn nơi nào để đi nữa rồi, ba thật sự không còn nơi nào để đi nữa rồi, Thẩm Ám, ba cầu xin con…”
Thẩm Ám hít sâu một hơi, “Ông có biết không? Nếu tôi làm thịt ông thì ông đã không có loại phiền não ấy rồi.
”
Thẩm Quảng Đức chợt im bặt.
“Sao tôi lại có loại ba như ông cơ chứ?” Thẩm Ám cười tự giễu, “Ông ђàภђ ђạ áp bức chính vợ của mình, hại ૮ɦếƭ ba ruột, bây giờ lại còn muốn con trai ông tới chăm sóc ông, trước kia khi ông còn ở phận làm con, khi ông ở bậc cha mẹ, đã bao giờ ông nghĩ tới chúng tôi chưa?”
“Ba sai rồi… Thẩm Ám, ba thực sự sai rồi…” Thẩm Quảng Đức khóc sướt mướt xin tha.
“Tôi đã từng nói, nếu ông xuất hiện lại lần nữa, tôi sẽ thật sự ђàภђ ђạ ông tới ૮ɦếƭ đúng không nhỉ?” Thẩm Ám lấy một cây gậy từ sau cửa ra, bước vài bước từ trên tầng xuống dưới.
Thẩm Quảng Đức bị dọa sợ không ngừng lùi về phía sau, ông ta luôn miệng xin tha, “Thẩm Ám… Ba sai rồi, ba thực sự sai rồi… Con tha thứ cho ba đi mà!”
Thẩm Ám nên một gậy vào bức tường sau lưng Thẩm Quảng Đức, anh nhắm chặt hai mắt, sự u ám và cáu kỉnh trong cơ thể gần như không kiềm chế nổi, anh quát to về phía Thẩm Quảng Đức: “Con mẹ nó ông cút đi cho tôi ——”
Thẩm Quảng Đức té ngã lăn lê trên nền đất cố gắng chạy đi.
Đèn cảm ứng trên hành lang đã tắt, Thẩm Ám dựa người vào bức tường sau lưng, hoà vào làm một với màn đêm u tối.