Khi mới mười tuổi, Thẩm Ám là một đứa lông bông chơi bời lêu lổng.
Hồi ấy, ông nội anh mở một gian phòng khám rất nhỏ, chỉ là một gian mặt tiền, bên trong đặt một cái bàn giải phẫu, một bàn làm việc, điều kiện đơn sơ đến cùng cực, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật xuất sắc của ông, cộng thêm phí thu thấp, lúc này mới mời chào được không ít khách tới.
Sau khi Thẩm Quảng Đức ly hôn, ông ta suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nhậu nhẹt gái gú cờ bạc, đánh cược đã ăn sâu vào bản tính, chưa tới một năm, tiền trong hòm đã thấy đáy, tiêu xài hoang phí toàn bộ gần như bay hơi hết, còn rước về không ít khoản vay nặng lãi.
Đám người kia nếu tìm tới ông ta mà không đòi được tiền đều sẽ tới phòng khám của ông nội để phá phách.
Lúc Thẩm Ám được ông nội đón về, anh không muốn tới phòng khám tàn tạ của ông nội mình, tan học xong là về thẳng nhà, cho tới tận khi có một hôm thấy ông nội về muộn, anh chạy tới phòng khám mới phát hiện ra toàn bộ phòng khám bị đập phá tan nát tới nỗi không còn hình còn dạng gì.
Ông nội đang cong thắt lưng nhắt lấy cái ghế dựa, nâng cái bàn rách nát tàn tạ kia dậy, ở cửa có bao nhiêu người đang đứng nói nói: “Nghe nói là do con trai thiếu nợ cờ bạc nên đám người đó tới đòi nợ ông ấy, ây da, hù ૮ɦếƭ người ta rồi, đám người kia ai cũng xăm khắp người, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì… Hung dữ thật sự, vừa tới đã Ϧóþ cổ ông ấy, đòi tiền cho bằng được…”
Thẩm Ám nghe xong, hai mắt đỏ lên, anh bước tới hỏi ông nội là ai đã làm, ông không hé răng, bảo rằng không có việc gì đâu, có mỗi vài cái bàn, sửa chữa lại một chút là được.
Thẩm Ám cất bước chạy ra ngoài, muốn tìm đám người kia tính sổ, ông nội giữ chặt anh lại, hỏi anh rằng một đứa trẻ thì làm được cái gì, anh khóc nói: “Ông nội, sau này con không để người khác ức Hi*p ông nữa, ông đừng bỏ con lại.
”
Ông nội nghe xong, hốc mắt hoen đỏ, ôm lấy anh thủ thỉ: “Không đâu, đời này ông chỉ còn trông chờ vào mỗi con dưỡng lão cho ông thôi, sao có thể bỏ rơi con được.
”
Sau hôm đó, Thẩm Ám cứ tan học xong là tới cửa phòng khám nằm vùng, mấy tháng sau anh vẫn ngồi xổm ở cửa như vậy, một đứa bé nho nhỏ như anh hằng ngày đều đi theo đuôi người ta, không lâu sau đã bị phát hiện, xách ra đánh cho một trận, xương cốt anh quả thực rất cứng cáp, một đám người dẫm đạp lên bả vai anh bắt ăn phải quỳ xuống, bảo rằng nếu quỳ xuống dập đầu một cái thì sẽ thả anh ra, nhưng anh không quỳ.
Đêm hôm đó, anh bị đánh đến nỗi khắp người đều là máu, anh về đến nhà, dùng nước tẩy sạch toàn bộ máu bám trên người, anh không ăn cơm tối, trực tiếp bò lên giường đắp chăn giả bộ ngủ.
Ban đêm khi ông nội dém chăn cho anh mới phát hiện ra trên khắp người anh đều là vết máu bầm, xương sườn bị người ta đá gãy.
Đeo dáng vẻ người lớn lên người, vốn đã đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, anh lại không rên lấy một tiếng, ông nội xách anh lên mắng cho một trận, rồi dẫn ăn tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là phải nằm viện, điều ông nội quan tâm tới không phải là tiền, mà là hỏi xem sau này liệu có để lại di chứng cho đứa nhỏ hay không, bác sĩ nói nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không thành vấn đề, lúc bấy giờ ông nội mới quay ra an ủi Thẩm Ám, “Ông nội có tiền, đừng lo lắng gì nha, ông nội đi lấy tiền.
”
Thẩm Ám nhìn ông nội bận trước bận sau đi trả tiền viện phí, vừa khóc vừa cho mình một cái tát, khiến bác sĩ và y tá đi ngang qua đó đều sợ hết hồn.
Sau khi anh xuất viện, mỗi ngày vẫn cứ tan học xong là về phòng khám, ông nội thích giảng cho anh nghe phương pháp chữa trị và quá trình giải phẫu cho những động vật đó, anh ngoan ngoãn lặng im nghe, đi học rất nghiêm túc, chỉ muốn lấy điểm tối đa về để ông nội xem, thậm chí lúc tan học còn nhặt lấy mấy cái chai từ thùng rác về bán lấy tiền.
Anh là người hiểu chuyện nhất trong những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng anh không được thượng đế ưu ái bao bọc.
Phòng khám của ông nội lại bị đập phá một lần nữa, anh đúng lúc đang ở hiện trường, anh nhào lên giống như phát điên, ôm chặt lấy gã đàn ông cầm đầu kia, cắn vào cổ đối phương như một con chó điên không chịu buông tha.
Đám người kia vất vả lắm mới kéo anh xuống được, trên cổ gã cầm đầu tóc vàng kia đã bị anh cắn xuống một khối thịt.
Miệng Thẩm Ám dính đầy máu trừng mắt trước mặt hơn chục người lớn, dẫu sao anh cũng mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng đôi mắt ấy loé lên sự tàn nhẫn như loài lang sói, khiến hơn chục người lớn đứng đó phải sững sờ.
Bọn họ nhả ra mấy lời tàn nhẫn hung hiểm gì đó rồi rời đi, ngày hôm sau khi Thẩm Ám tan học, một chiếc xe dừng lại trước mặt anh, một người đàn ông với khuôn mặt đầy sẹo hỏi anh rằng: “Nhóc con, muốn đi gây lộn với chú không?”
Thẩm Ám liếc mắt nhìn xe của hắn, lại nhìn nhìn vòng cổ vàng chói và nhẫn vàng trên người hắn, hỏi hắn: “Tôi đi gây lộn với chú, chú có thể bảo vệ ông nội của tôi hay không, không để những kẻ khác ức Hi*p ông tôi?”
Người đàn ông cười cười, “Nói đùa à, chỉ có chúng ta ức Hi*p người khác, sao có thể để người khác ức Hi*p chúng ta chứ.
”
Thẩm Ám gật đầu, “Vậy được, tôi đi gây lộn với chú.