Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động - Chương 56

Tác giả: Erly

Hiện tại, khi hỏi đến người quyền lực nhất Kiều gia, ai cũng sẽ nghĩ đến Kiều lão gia hoặc Kiều Lục Nghị đầu tiên. Nhưng bên trong điều gia, người nắm quyền lại là một nhân vật “miệng còn hội sữa”, ngay cả Kiều lão gia cũng phải nhường vài bước.
Điển hình như, vài lần Mật Nhiên về chơi cùng ông cố, cô nhóc bảy tháng tuổi ngồi chễm chệ ở ghế ăn cho em bé, khi đói bụng phải đợi đồ ăn liền đập bàn thể hiện sự phẫn nộ, miệng liên tục gọi “Cổ” dù không tròn vành rõ chữ. Kiều lão gia lúc ấy phải vội vội vàng vàng bừng cháo vừa tự tay nấu ra, xót gan xót ruột dỗ dành.
Bảy tháng tuổi, chỉ có bốn cái răng cửa, gặm dưa hấu lại trở thành món ăn khoái khẩu của Mật Nhiên, mỗi bữa ăn đều phải có một miếng dưa nhỏ để “cạp”. Và để chiều lòng cháu gái, Kiều lão gia cày một mảnh đất trong vườn mới xây trồng dưa hấu, để quanh năm đều có dưa cho cháu ăn.
Trong nhà ai ai cũng nói, Mật Nhiên là “viên kẹo ngọt” của Kiều lão gia, bởi chỉ cần hai ông cháu ở cạnh nhau sẽ nghe thấy tiếng cười đùa không ngớt. Hơn nữa, dinh thự của Kiều lão gia cũng dần biến thành nhà trẻ, bốn cậu nhóc lớn thường xuyên ghé qua, chủ yếu để đến công viên và vào vườn chơi.
Nhưng hễ cả đám nhóc tụ về một chỗ, không gian chắc chắn sẽ trở nên vô cùng ồn ào, duy nhất chỉ có Kiều Kiến Bảo điềm tĩnh giúp Kiều lão gia trông em, còn lại đều là siêu quậy.
Thời gian Mật Nhiên ở cạnh Kiều lão gia hầu như là hàng ngày, cứ mỗi buổi chiều trong tuần, hai ông cháu lại lên xe đến trường đón Kiều Kiến Bảo, Kiều Lục Kỳ, Kiều Mạc Vũ và Kiều Chính Vũ tan học.
Về nhà tắm rửa sạch sẽ, ăn uống chơi đùa một hồi Kiều lão gia sẽ cắt dưa hấu nhà trồng cho bọn trẻ ăn. Đối với cháu trai, ông tùy ý cắt đôi, cứ hai đứa nửa trái tự cầm muỗng xúc ăn. Còn đối với Mật Nhiên, ông cắt ra từng miếng hình tam giác có độ dày vừa phải để cô nhóc dễ ăn.
Thấy được món tủ, cặp mắt đen láy to tròn của Mật Nhiên sáng lên, tuyệt đối không chịu chờ đợi mà kêu gào đòi hỏi trong lúc Kiều lão gia đang cắt nhỏ dưa.
Kiều Kiến Bảo có kinh nghiệm trong em giúp ông cố, thấy Mật Nhiên đòi dưa, cậu bé sẽ chọn phần ruột đỏ ngọt nhất xúc một miếng nhỏ đút cho em. Thấy anh lớn địƭ em gái ăn, những tên nhóc còn lại ắt cũng sẽ tranh nhau đút cho Mật Nhiên.
Khi ăn được dưa, Mật Nhiên sẽ tự động cười tít mắt, vui vẻ vỗ tay. Cô nhóc so với các anh vây quanh như em bé tí hon, da dẻ hồng hào trắng nõn, gương mặt tròn trịa, mắt to, mũi nhỏ, khuôn miệng đỏ chúm chím hay cười, mái tóc đen dày được cột hai chỏm trên đỉnh đầu, mặc váy công chúa xúng xính xinh như 乃úp bê khiến ai cũng không thể rời mắt.
Chính vì sở hữu vẻ ngoài đáng yêu, Mật Nhiên lại càng có thêm một lý do chính đáng để được lớn lên trong tình yêu và sự bảo bọc của gia đình, dòng họ.
Dù có chỗ “chống lưng” quá mức vững chắc, Mật Nhiên trưởng thành vẫn là một cô bé ngoan ngoãn, không hề nhõng nhẽo mít ướt, tuy nhiên bản tính có chút ranh mãnh.
Kiều Mật Nhiên một tuổi, ánh mắt lanh lợi luôn chú ý xung quanh, đặc biệt vô cùng dạn dĩ vì thường xuyên được đưa ra ngoài.
Về mối quan hệ giữa hai bố con Kiều Dương và Mật Nhiên, ngày trước Hà Mật Khuê vẫn cho rằng anh nói đùa, nhưng không ngờ lời nói lại ứng với hiện thực.
Lúc Mật Nhiên tập nói, chữ đầu tiên là “ba ba” dành cho Kiều Dương, tiếp đó đến “cổ” dành cho Kiều lão gia, rồi đến “hấu” dành cho dưa hấu.
Khi Mật Nhiên lớn lên một chút, Hà Mật Khuê dạy cô nhóc cách nói chuyện có đầu có đuôi. Ví dụ như trên bàn ăn, cô nhóc muốn ăn dưa hấu, cô sẽ dạy con nói là: “Mẹ ơi, cho con dưa hấu ăn với ạ.”
Hà Mật Khuê lặp đi lặp lại thật chậm không biết bao nhiêu lần, Mật Nhiên gật đầu chắc nịch, sau đó lại nói: “Mẹ, hấu… nhăm nhăm nhăm.”
Lần khác, khi Hà Mật Khuê dạy Mật Nhiên nói xin sữa uống, cô nhóc cũng chỉ nói ngắn gọn: “Mẹ, sữa… ực.”
Đối với việc dạy con, Hà Mật Khuê hoàn toàn bó tay.
Quay về với Kiều Dương, trong nhà ai muốn động đến anh đều phải có sự đồng ý của Mật Nhiên, nếu không cô nhóc sẽ mách lại Kiều lão gia. Và dĩ nhiên, đối tượng thường bị cô nhóc “nhắm” đến nhiều nhất chỉ có thể là Hà Mật Khuê.
Cứ mỗi khi Kiều Dưỡng trực ca đêm, buổi sáng về nhà sẽ đưa Mật Nhiên lên sân thượng tắm nắng cho khỏe xương cốt. Có lần, không rõ hai bố con làm gì trên sân thượng lại phá hư mấy chậu rau sạch của bà nội, khi bị hỏi đến Mật Nhiên không thèm nghĩ ngợi liền “nhẹ nhàng” đổ thừa sang mẹ.
Vào một buổi tối như mọi khi, Hà Mật Khuê mang kiếp “mẹ ghẻ” pha sữa cho Mật Nhiên về phòng. Vừa mở cửa, bắt gặp cảnh tượng ví tiền của mình bị cô nhóc lục lấy tiền, cô liền lên tiếng và dọa: “Mật Nhiên! Con lại lấy tiền mẹ cho bố nữa phải không?”
Mải mê làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Mật Nhiên giật mình, theo phản xạ có điều kiện vội cầm tiền một mạch chạy về phía Kiều Dương đang nằm tươi cười trên giường, nhanh chóng đu bám leo lên đệm.
Được Kiều Dương bể lên ôm vào lòng, Mật Nhiên liên xoay người lại lục túi áo túi quần anh nhét tiên via lấy được vào. Cất được tiên xong, cô nhóc khép nép trong người anh, dùng gueơng mặt vô tội lén đưa mắt nhìn trộm Hà Mật Khuê đang đi tới. Hà Mật Khuê hừ lạnh, đến gần oán trách: Ai mua sữa cho con? Ai mua quần áo đẹp cho con? Sao con toàn lấy tiền của mẹ cho bố thế hà?” Mật Nhiên không rời mắt khỏi Hà Mật Khuê, bàn tay nhà lại lén lút đặt lên túi áo pijama của Kiệu Dương để không bị cô giành lại tiên, cái miệng nhỏ chu lên giải thích: “Babi.. không có. Hà Mật Khuê vừa trừng mắt một cái Mật Nhiên lập tức mím môi xoay lại ôm cổ Kiều Dương bảo vệ, còn anh từ đầu đến cuối chỉ việc ngồi cười hưởng lợi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc