Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động - Chương 46

Tác giả: Erly

Kiều Dương không giữ được khiêm tốn như mọi khi, nghe Hà Mật Khuê khen ngợi liền tự tin kiêu ngạo lên hẳn.
Mọi người lần lượt chọn món, anh gọi cơm chiên dương châu cùng vài món thanh đạm, gọi thêm trà thảo mộc cho bản thân và Hà Mật Khuê.
Trong lúc chờ món lên, Gia Hân ngồi đối diện bắt chuyện bằng chủ đề chuyên môn, những người có mặt trên bàn cũng tham gia cuộc trò chuyện một cách hứng thú, riêng Kiều Dương không quá nhiệt tình nhưng cũng góp lời ít nhiều.
Chỉ riêng mỗi Hà Mật Khuê như vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu những người còn lại đang nói về vấn đề gì, bởi đa phần bọn họ đều dùng từ ngữ chuyên ngành để nói chuyện với nhau.
Hà Mật Khuê chợt thấy vô vị, cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa mắt quan sát khắp khu vườn lớn để tìm cảnh đẹp chụp lại làm tư liệu vẽ tranh.
Bắt được góc độ đẹp từ chỗ đang ngồi, Hà Mật Khuê liền lôi điện thoại trong túi ra giơ lên canh góc chụp.
Bất chợt, từ phía sau lưng Hà Mật Khuê một thân hình lớn áp sát vào. Cô còn đang ngớ người hoang mang, Kiều Dương đã đặt cằm lên vai cô, cánh tay dài đồng thời vươn ra chạm vào biểu tượng chuyển đổi camera trên màn hình điện thoại.
Camera trước được bật lên, hình ảnh của Hà Mật Khuê và Kiều Dương phản chiếu trên màn hình.
Anh không báo trước đã nhấn nút chụp, Hà Mật Khuê giật mình thu tay đang duỗi ra, vội nhét điện thoại vào tay anh, gấp gáp vừa sửa tóc mình vừa nói: “Anh cầm máy đi, góc này
mặt em to quả”
Kiều Dương không có ý kiến, cầm điện thoại giơ ra xa lần nữa.
Trên màn hình, Hà Mật Khuê nhe răng cười khoái chí, bộ dạng hí hửng bỗng nghiêng mặt qua thì thầm bên tai anh: “Em sẽ lấy ảnh chụp chung với anh câu like.”
Kiều Dương: “…”
Cuộc hội thảo lần này diễn ra hai ngày, được thêm hôm cuối nghỉ ngơi trước khi trở về, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đi dạo ở những nơi có cảnh đẹp.
Được nghỉ ngơi một ngày, Kiều Dương lại phải trở thành người mẫu bất đắc dĩ cho Hà Mật Khuê, ngoài việc tạo dáng còn phải thể hiện nét mặt, chỉnh tới chỉnh lại mới chụp được một tấm đúng ý cô.
Loanh quanh ở công viên gần hai tiếng, Hà Mật Khuê ngồi ở ghế gỗ dưới bóng cây xem lại ảnh đã chụp bằng máy ảnh đem theo, còn Kiều Dương đi mua kem ở xe lưu động gần đó.
Tình cờ lúc ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Dương, Hà Mật Khuê bắt gặp một vài nữ sinh mặc đồng phục cấp ba vây lấy anh, vẻ mặt hớn hở giơ điện thoại có vẻ như muốn xin chụp hình chung.
Từ góc độ của Hà Mật Khuê, cô chỉ thấy được bờ lưng cao lớn vững chãi của Kiều Dương, biểu cảm hay thái độ của anh ra sao cô hoàn toàn không thể thấy được.
Ngẫm nghĩ vài giây, Hà Mật Khuê liền giơ máy ảnh lên chụp lại, biết đâu chứng sau này sẽ có ích.
Lát sau Kiều Dương quay lại với ly kem ba vị trên tay, Hà Mật Khuê dõi mắt theo anh không rời, vu vơ khơi chuyện: “Anh làm bác sĩ lại có nhiều “fan” nữ như vậy, hay anh cân nhắc làm nam chính cho truyện tranh của em đi?”
Kiều Dương từ tốn ngồi xuống bên cạnh Hà Mật Khuê, cười cười bắt bẻ: “Theo anh nhớ, ban đầu em tức giận đánh anh vì xen vào công việc của em, bây giờ lại mời anh làm nam chính?”
Hà Mật Khuê bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích: “Dù gì cũng lỡ lộ rồi, sẵn đây dùng mặt mũi và thân thể anh kiếm tiền cũng không thiệt.”
Kiều Dương: “…”
Hết cả buổi sáng lang thang bên ngoài, đến hơn hai giờ chiều Điều Dương và Hà Mật Khuê mới trở về khách sạn. Qua năm giờ, Vĩ Hào gọi điện cho Kiều Dương rủ xuống quán cafe sách ngay bên dưới lầu một.
Nghe xong cuộc gọi của Vĩ Hào, Kiều Dương đặt điện thoại sang cạnh gối, nhướng người chôm qua chỗ Hà Mật Khuê đang nằm xoay lưng về phía anh.
Nhìn thấy Hà Mật Khuê đang ngủ say, Kiều Dương không nỡ đánh thức. Anh nằm xuống lại, vòng tay ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào gáy cô nhắm hờ mắt.
Vĩ Hào gọi điện từ năm giờ, đến bây giờ tối Kiều Dương mới cùng Hà Mật Khuê xuống tới.
Cả hai vừa ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng mang Menu ra. Kiều Dương lật xem Menu, chợt quay sang hỏi Hà Mật Khuê bên cạnh: “Uống sữa nhé?”
“Thôi.” Hà Mật Khuê bày ra biểu tình cự tuyệt, ngày nào cũng đã phải uống sữa bầu nên muốn đổi khẩu vị một chút: “Em muốn uống cafe sữa.”
Kiều Dương không có ý phản đối, anh gọi hai ly cafe sữa, riêng ly của Hà Mật Khuê ít cafe.
Đợi phục vụ rời đi, ở đối diện quan sát từ đầu đến cuối, nhìn cách Kiều Dương quan tâm đến Hà Mật Khuê qua những điều nhỏ nhặt, Gia Hân không nhịn được lên tiếng cảm thán: “Hai người mới kết hôn đúng không? Như Vợ chồng son”
“Cậu cũng nhận ra sao?” Kiều Dương lơ đễnh đáp, sau đó nâng cằm kéo mặt Hà Mật Khuê qua hôn lên môi có một cái.
Ay da, nữa rôi!” Vi Hào bất mãn thốt lên, vội vàng dùng tay che mắt, nét mặt nhăn nhó đây cam chịu nhắc nhờ Gia Hân: “Đừngcó bàn về chuyện tình cảm của cậu ta, cậu ta chỉ được nước thêm khoe khoang làm đau mắt người đối diện thôi. Tie Kiểu Dương, Hà Mật Khuê cho đến Gia Hân và vài người ngôi cùng bàn đều đống loạt bật cười theo những cảm xúc khác nhau. Thêm vài giây trôi khi bầu không khi dân bình lặng trở lại, Gia Hân lúc này mới hỏi tiếp: qua, “Cậu có dự tính khi nào tổ chức hôn lễ chưa?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc