Hà Mật Khuê xoay người qua đối diện Kiều Dương, vẻ mặt tràn đầy tự tin trêu anh: “Em đang nghĩ, khẩu vị gần đây của em thay đổi rồi, em cũng muốn thử đổi chồng khác.”
“..” Nét cười trên mặt Kiều Dương vụt tắt không đến nửa giây.
Trước đây chưa từng yêu đương hẹn hò, Hà Mật Khuê căn bản không hiểu được cảm giác của người đang ở trong mối quan hệ tình cảm.
Sau khi cùng Kiều Dương phát triển tình cảm, Hà Mật Khuê lại tìm ra những cung bậc cảm xúc khác nhau do tình yêu mang lại.
Vui vẻ nhất, chính là những lần trêu anh.
Số lần Hà Mật Khuê trêu Kiều Dương càng lúc càng nhiều, nhưng hầu như anh đều không phản bác lại, bởi anh không muốn làm tắt đi nụ cười trên môi cô.
Hà Mật Khuê từng là một người hướng nội, cảm xúc cá nhân ngại bày tỏ, nhưng giờ đây chỉ cần một vài câu nói trêu đùa khiến Kiều Dương chịu thua, tâm tình của cô có thể vui đến cả ngày.
Bỗng nhiên Kiều Dương bày ra vẻ mặt ấm ức, Hà Mật Khuê ít nhiều cảm thấy áy náy, vội thu lại dáng vẻ hớn hở để dỗ anh: “Em đùa chút thôi mà.”
P
+
Kiều Dương chợt thở dài một hơi, bộ dạng có hơi trầm ngâm, từ tốn cất tiếng bộc bạch nỗi lòng: “Em phải sinh cho anh một đứa con gái, để anh có đồng minh bảo vệ”
Hà Mật Khuê lên giọng “Hứ” một tiếng, cô ngồi thẳng lưng, không cam tâm đối đáp: “Người mang nặng đẻ đau là em, tại sao phải sinh đồng minh cho anh chứ?”
“Nhưng trong nhà anh là người bị bắt nạt nhiều nhất.” Kiều Dương dùng giọng đáng thương bày tỏ.
“Cũng phải” Hà Mật Khuê đồng cảm thốt lên, khẽ VỖ VỖ lên vai anh an ủi: “Em không giành đồng minh với anh nữa, nhưng nhỡ cả con chúng ta cũng ăn Hi*p anh thì không phải lỗi tại em, em nói trước rồi đó.”
Kiều Dương không nói gì nữa, biểu tình trở nên có chút hoang mang.
Cuối cùng, ngoài tài năng cứu người, chữa bệnh và cho Hà Mật Khuê “giống” ra, còn lại Kiều Dương đều không có giá trị.
Trêu đùa nhau một hồi, Kiều Dương và Hà Mật Khuê chia ra ai làm việc nấy. Anh xem tài liệu chuyên môn về y học, còn cô vẫn tiếp tục công việc vẽ tranh của mình.
Đến mười giờ, Hà Mật Khuê bị Kiều Dương cưỡng chế lên giường ngủ, mặc cho cô phản kháng hay tỏ ra đáng thương xin xỏ thêm nửa tiếng để hoàn thành trang truyện cũng bị anh cự tuyệt.
Dùng lời nói, Hà Mật Khuê đương nhiên thắng. Nhưng đầu về thể lực, cô dĩ nhiên không đối đầu lại được Kiều Dương.
Bị anh ép lên giường đi ngủ, Hà Mật Khuế không vui nhắc nhở: “Đàn ông dùng vũ lực với phụ nữ không phải là đàn ông tốt.”
Kiều Dương nằm xuống chỗ trống bên cạnh Hà Mật Khuê, dùng ngón trỏ khều lướt qua đầu mũi cô, từ tốn đáp trả: “Lớn rồi còn không tự giác, đừng có làm gương xấu cho con sau này.”
“Em có công sinh, phần dạy nhường lại cho anh.”
“Được.” Kiều Dương khẳng định một câu chắc nịch, câu sau liền bồi thêm vài lời nhắc khéo: “Nếu là con trai, anh sẽ dạy không được học theo em thức khuya. Nếu là con gái, anh sẽ dạy không được chuốc rượu ςướק “giống” của người khác”.
Nhắc đến Hà Mật Khuê liền xấu hổ mím môi nhịn cười. Khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Kiều Dương, cô không nhịn được đánh vào tay anh.
Đôi môi Kiều Dương còn vương lại nụ cười, anh trở người dùng điều khiển tắt đèn phòng, sau đó kéo chăn đắp lên cao cho cả hai.
Trôi qua một hồi lâu, Hà Mật Khuê nằm lăn lộn mãi chưa ngủ được, ban ngày cũng chỉ ngủ có hai tiếng, không lý nào lại mất ngủ vào buổi tối.
Do Hà Mật Khuế chuyển động nên đệm cũng bị rung theo, khiến Kiều Dương vừa ngủ thi*p đi không lâu đã bị đánh thức.
Anh lồm ngồi dậy bật đèn ngủ treo tường phía trên đầu giường, chống khuỷuuỷu tay nâng người chồm qua phía Hà Mật Khuê.
“Em không ngủ được sao?”
Hà Mật Khuê nằm nghiêng, có người lại ôm chăn dày vào người: “Phải.”
Kiều Dương bật đèn phòng, bước xuống giường đến mở hành lý, lấy một gói trong hộp sữa bầu Morinaga vị trà sữa đi pha cho Hà Mật Khuê uống.
Lúc pha xong, Kiều Dương vừa khuấy sữa vừa thổi cho nguội bớt, đến khi áp tay ngoài thành ly cảm giác đã ấm xuống mới đưa cho cô.
Đợi Hà Mật Khuê uống xong, Kiều Dương mang ly đem dẹp, trở lại giường liền ϲởí áօ thun dài tay ra.
Bình thường ở nhà, Kiều Dương đã quen ૮ởเ φµầɳ áo khi ngủ, trừ lúc ở ký túc xá hoặc nơi lạ anh mới mặc đồ ngủ.