Bác Sĩ Cầm Thú - Chương 66

Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú

Chương 66: Phiên ngoại 3: nhất định tiếp cận (tiếp theo)
Niếp Duy Bình thật đúng là thảm, cứ nghĩ mình hằng đêm đều có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong иgự¢ mà ngủ lại sống cuộc sống như hoà thượng lâu như vậy nên động tác phía dưới không như ngựa đứt cương, càng lúc càng hung ác, giữ chặt lấy thắt lưng thon nhỏ đang cố gắng phối hợp với va chạm của hắn.
Niếp Duy Bình động tác ra ra vào vào không ngừng làm cho Na Na nhanh chóng tan ra thành một vũng nước xuân, sau khi đau đớn khó chịu qua đi là sự tê dại đến khó nhịn. Giống như vô số sâu nhỏ xảo quyệt, gặm cắn lên dây thần kinh, kích thích đến mức Na Na không thể chịu đựng được, mở miệng phát ra những âm thanh ՐêՈ Րỉ đứt quãng.
Niếp Duy Bình động tác càng lúc càng nhanh, thắt lưng căng thẳng không ngừng phập phồng lên xuống, Na Na ôm lấy đầu vai hắn, lơ đãng nhìn đến hình ảnh dây dưa gắn bó qua tấm gương, sự va chạm mãnh liệt dưới thân đều phản ánh rõ nét trong gương. Nam nhân loã lồ ở phía sau, cơ thể mỏng manh của cô tạo thành một đường cong mê người, mồ hôi không ngừng rơi, dưới ánh đèn càng kích thích thị giác hơn nữa.
Thị giác bị kích thích làm cho Na Na rất nhanh lên đến đỉnh, theo bản năng liều mạng co rút, tứ chi căng cứng, giống hệt như dây leo bám trên người Niếp Duy Bình, ngay cả ngón chân cũng vì quá mức kịch liệt mà không tự giác co quắp lại.
Niếp Duy Bình tự nhiên cảm nhận được biến hóa của người trong lòng, tham lam vừa hút vừa siết chặt lấy hắn, hắn cố gắng ra vào theo quy luật rồi hung hăng đâm vào nơi sâu nhất của co, từng dòng từng dòng dâng trào…
Na Na kìm lòng không được kinh sợ thét lên, trong đầu một mãnh trắng xoá, cả người nhẹ nhàng như đang trôi giữa không trung, rốt cục cũng hoàn toàn thả lỏng, đôi mắt ௱ôЛƓ lung tràn đầy hơi nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng không biết là mồ hôi hay là nước mắt, cực kỳ giống đoá hoa đào mang chút mưa móc nở rộ lúc sáng sớm, thật sự động lòng người quá mức.
Na Na qua hồi lâu mới tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy người đàn ông đang đè nặng trên người, làm cô có chút hô hấp không thông, cau mày đẩy đẩy hắn, suy yếu mở miệng nói: “Đứng lên…”
Niếp Duy Bình cũng rất phối hợp nâng tay chống người dậy, chỉ có nửa thân dưới là vẫn như cũ chặt chẽ chiếm giữ.
Na Na ngượng ngùng không dám nhìn xuống cũng không dám nhìn khuôn mặt đầy sự thoã mãn của hắn, nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài đi…”
“Không!” Niếp Duy Bình thích ý cử động thắt lưng, thở dài nói: “Em muốn sinh đứa nhỏ cho anh, nếu bây giờ anh đi ra ngoài thì con cháu Niếp gia chẳng phải liền ra ngoài theo sao?”
“Anh…” Na Na xấu hổ lấy tay bịt cái miệng xấu xa của hắn lại không hề có chút sức lực. Sau khi cao triều, bộ vị mẫn cảm lại bị hắn đùa bỡn liền vội vàng mở miệng nói: “Anh toàn nói bậy.”
Niếp Duy Bình không cho là đúng cười cười, nắm lấy bàn tay cô, khuôn mặt đầy vẻ sắc tình ngậm lấy đầu ngón tay cô mà ʍúŧ mà cắn, lâu lâu lại dùng lưỡi liếm qua kẽ ngón tay làm cho Na Na phải ngẩng đầu thở hổn hển.
Na Na không thể rụt tay lại, bất đắc dĩ van xin hắn: “Đừng…trước nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp…”
“Cái này thì không được?” Niếp Duy Bình cười đến ác liệt: “Phần đáp lễ này của em thật là không có thành ý!” Na Na giờ phút này không khỏi cảm thấy hối hận, cô tại sao lại tự làm khổ mình mà đi câu dẫn Niếp Duy Bình chứ? Bây giờ thì hay rồi, đưa thịt đến tận miệng, Niếp Duy Bình còn ở đó mà không vui vể thưởng thức sao?
Na Na vẻ mặt cầu xin, vất vả mệt mỏi đều cho cô, bác sĩ Niếp thì tận tình hưởng thụ…
Nói được mấy câu, ánh mắt Niếp Duy Bình lại trầm xuống, ánh mắt sâu kín lại dấy lên hai ngọn lửa.
Na Na nhìn thấy kinh hãi, càng kinh hãi hơn là, nam căn vừa mới phát tiết phía dưới lại nhanh chóng thức tỉnh, tiếp tục hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chiếm lấy chính mình.
“Anh, anh…trước nghỉ ngơi chốc lát đi!” Na Na trong lòng hoảng hốt, miệng khó khắn thốt ra tiếng: “Phóng túng quá độ sẽ hại thân thể…”
Niếp Duy Bình lạnh lùng cười, nhanh chóng ra vào, ở chỗ sâu nhất ma sát nhẹ nhàng, ngữ khí đầy sự nguy hiểm: “Em là đang nghi ngờ năng lực ông xã của em sao?”
Na Na đầu đau như đánh trống, không tiền đồ mà nghẹn ngào nhận sai nói: “Ông xã lợi hại nhất…em là sợ chính mình chịu không nổi, sẽ bị thương thân thể…”
“Đừng sợ!” Bác sĩ Niếp nghe vậy liền nâng người lên, mở hai chân cô rộng ra hết mức, lời nói hùng hồn: “Có ông xã em ở đây, cứ để ông xã em tưới nước, làm em lúc nào cũng được giữ ẩm…để luôn là bông hoa tươi xinh đẹp.”
Như hoa cái đầu nhà anh á!
Na Na khóc không ra nước mắt.
Cái đồ hoa ăn thịt người…Bác sĩ Niếp là muốn xé đôi cô sao?
Niếp Duy Bình đã phát tiết qua một lần, lúc này liền phá lệ kiên nhẫn, vươn tay chậm rãi xoa nắn một bên иgự¢ khéo léo mượt mà. Như cũ dùng ngôn ngữ kích thích cô một chút, mới như vậy đã tra tấn Na Na đến mức muốn hỏng hoàn toàn, giờ đay lại tiếp tục rơi vào Dụς ∀ọηg. Trong vòng lốc xoáy, tuỳ ý hắn dẫn dắt cô, nặng nề di động…
Cho đến lúc nến đỏ vừa cháy hết, Na Na rốt cục cũng không chống đỡ nổi, cũng không biết là do quá mệt mỏi hay vẫn là thừa nhận không nổi kích tình hoan ái quá mức mà đã chìm vào giấc ngủ.
Niếp Duy Bình vẫn còn đè nặng mà ra vào nhanh chóng, tận tình phát tiết, rốt cục cảm thấy mỹ mãn mới đem người trong lòng ôm lấy, mỉm cười ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau hai người tự nhiên không dậy nổi, Niếp Duy Bình mơ mơ màng màng tỉnh lại một lúc, nhìn thời gian cũng đã trễ liền quyết định đổi giờ làm, sau khi lấy điện thoại bàn giao công việc, lại tiếp tục vùi đầu vào gối ngủ.
Lúc Na Na tỉnh lại, sắc trời cũng đã thay đổi, may mà hôm nay cô làm ca đêm, bằng không nhất định sẽ nhéo mặt Niếp Duy Bình đến móp méo cho hả giận.
Na Na cố sức nghiêm mặt, hơi thở gấp gáp nhìn xuống hạ thân, giữa hai chân có thể cảm thấy rõ ràng dòng ấm áp chảy dọc xuống, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi, cố gắng chạy chậm vào phòng vệ sinh.
Na Na đứng dưới vòi sen, để nước ấm chảy dọc từ đầu xuống chân, ánh mắt đảo qua tấm gương trên tường, không khỏi giận dữ trừng lớn mắt.
Trong gương là cô gái hơn hai mươi tuổi nhếch nhác, gương mặt nhiều sắc thái xoay chuyển, tinh thần không chút phấn chấn, đôi mắt xanh đen, sắc mặt tái nhợt…
Na Na tức giận đến mức giơ tay lấy vòi sen xả nước vào gương, quả nhiên a, cả một đêm tự đặt mình là một bông hoa a!
Na Na tắm rửa xong mới cảm thấy thoải mái được một chút, sắc mặt cũng hoà hoãn không ít.
Niếp Duy Bình trực giác rất tốt, đang ngồi thảnh thơi xem tạp chí trong phòng khách, thấy cô đi ra liền nói: “Giữa trưa đi ra ngoài ăn đi! Tối hôm qua em cũng mệt rồi, hôm nay đừng nấu cơm…chúng ta lúc về nhớ mua thêm ít chân gà mang tới cho thằng nhóc đó ăn!”

Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Bạn nhỏ Na Viễn thích ăn nhất là chân gà nướng!
Na Na nhíu nhíu mày: “Còn anh trai em?”
Niếp Duy Bình để tạp chí ngang mặt, không tình nguyện nói: “Khách sạn bên cạnh có bán chút đồ ăn, cứ ghé đó mua đại vài món…”
Na Na do dự rồi hỏi: “Đồ ăn bên ngoài không có dinh dưỡng, lại không vệ sinh, anh của em hiện giờ tràng vị rất yếu, có ăn được không…”
“Nào có như vậy!” Niếp Duy Bình không kiên nhẫn xua tay chặn lời cô: “Anh đặt bàn ở khách sạn Sa Hoa rồi, chúng ta đi thôi!”
Đúng là từ ngày đó đến giờ đều ở suốt trong bệnh viện, trong nhà quả thật không có nguyên liệu gì để nấu ăn, Na Na đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Na Hác cùng Tiểu Viễn buổi sáng ăn khẩu phần cơm của bệnh viện, tiểu tử kia ở bên người ba ba cũng có chút kén ăn, ăn được vài miếng liền ném thìa không ăn.
Giữa trưa vừa thấy đến cô nhỏ cùng chú, bạn nhỏ Na Viễn nhướng mày còn chưa kịp oán giận, đã bị chân gà thơm nức mũi cấp đổ vào miệng, lập tức đem hết bất mãn quên mất không còn một mảnh, ôm chân gà vui rạo rực cắn ăn.
Na Hác quét mắt thấy hộp cơm mua ngoài khách sạn, cười như không cười nhìn Na Na.
Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, biết chuyện gì cũng không thể gạt được hắn, liền lập tức thành thực đi tới ngồi ở bên cạnh hắn.
Na Hác ý cười càng sâu sắc, thản nhiên mở miệng: “Làm phiền bác sĩ Niếp giúp tôi rửa một ít hoa quả, tí nữa Tiểu Viễn ăn cơm xong sẽ muốn ăn!”
Na Na vội vàng đứng lên: “Để em đi rửa!”
“Không!” Na Hác cười cười, nhìn chằm chằm Niếp Duy Bình không nhanh không chậm nói: “Em ở lại đút anh ăn cơm.”
Niếp Duy Bình tự giác cầm túi hoa quả to đi ra khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.
Na Hác vỗ vỗ bên giường gọi: “Em gái, lại đây ngồi.”
Na Na ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, mở ra hộp cơm đút hắn ăn.
Na Hác thở dài: “Không vội, chỉ là lấy cớ thôi…em gái, em thành thật nói cho anh biết, em ở chung với bác sĩ Niếp có thấy vui vẻ không?”
Na Na không chút do dự gật đầu: “Anh, em biết anh quan tâm em, anh yên tâm, em thực hạnh phúc!”
Na Hác nhẹ nhàng cười: “Anh tin tưởng em hiện tại là hạnh phúc…nhưng em ở cùng hắn, sau này còn hạnh phúc như vậy không?”
Na Na trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ai có thể đoán trước chuyện về sau đâu anh? Chỉ sợ con người tự thay đổi, em cũng không thể khẳng định sau này có còn hạnh phúc như vậy không.”
Na Hác thật lâu thở dài, nâng tay lên sờ đầu cô, vừa phiền muộn lại vừa vui mừng nói: “Em trưởng thành…”
“Anh hai….” Na Na trù trừ hỏi: “Anh không thích bác sĩ Niếp sao?”
Na Hác rốt cục cũng thu hồi biểu tình trên mặt, lạnh lùng cười nói: “Em gái yêu quý, bảo bối đáng yêu trong sáng anh thương yêu cưng chìu từ nhỏ, phải gả cho hắn làm trâu làm ngựa…Em bảo anh làm sao chấp nhận được?”
Na Na sắc mặt vội quýnh, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ mở miệng: “Em biết anh sợ em bị tổn thương, nhưng dù sao em cũng phải lập gia đình a…lại nói, bác sĩ Niếp đối với em tốt lắm, còn hao hết tâm lực cứu anh…”
“Đúng vậy!” Na Hác sắc mặt ghét bỏ hừ nói: “Ân cứu mạng, anh thiếu hắn không cách nào trả được, đành phải học cách của người xưa, đem em gái gán nợ!”
Na Na dở khóc dở cười: “Anh hai, anh đây là đang nói cái gì a! Bác sĩ Niếp cũng không phải người xưa…”
“Nhìn cũng giống lắm mà!” Na Hác không cho là đúng nói: “Nhìn vẻ mặt hắn cũng chẳng tốt lành gì, cũng chính là người thích ăn tươi nuốt sống người khác, cả da lẫn xương!”
Na Hác thật sự lo lắng, nhịn không được khuyên nhủ: “Em thật sự không suy nghĩ kĩ lại à! Đàn ông tốt còn rất nhiều mà…”
“Anh hai!” Na Na nghiêm mặt nói, “Em thích bác sĩ Niếp! Người đàn ông này theo em thấy không có vấn đề gì!”
Na Hác hơi hơi sửng sốt, không cam lòng chậc lưỡi, không còn lời nào để nói.
Niếp Duy Bình dựng thẳng lỗ tai nghe lén ngoài cửa nửa ngày, mới tâm hoa nộ phóng mang hoa quả đi xa.
Anh vợ tuy rằng có chút chán ghét, nhưng không thắng nổi được mấy lời của thỏ ngốc nha!
Chỉ cần nghỉ đến mấy lời thổ lộ suy nghĩ cùng đảm bảo kia của Na Na, Niếp Duy Bình liền cả người thư sướng!
Đây quả thực tương đương với tát một cái thật mạnh lên mặt Na Hác mà! Lại là do em gái yêu quý tự ra tay!
Sau khi nghe được lời thổ lộ của người trong lòng, làm sao còn có thể không hãnh diện đây?
Niếp Duy Bình sung sướng ngâm nga hát, lấy dao khắc hình bánh bao trên quả táo…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc