Niếp Duy Bình mới sáng sớm đã bị ba Niếp gọi tỉnh.
Người già giấc ngủ ngắn nên tờ mờ sáng Niếp Phụ Phong đã tinh thần phấn chấn rời giường, rửa mặt xong liền ho hào gọi con dậy cùng ông đi tập quyền, thuận tiện ở bên ngoài giải quyết luôn bữa sáng.
Niếp Duy Bình rời giường nghẹn khí mà không có chỗ phát, sắc mặt khó coi tới cực điểm nên đối mặt với món cháo ngoài cửa hàng cũng thấy khó chịu, không khỏi bắt đầu hoài niệm khi được con thỏ ngốc nghếch kia ôn nhu đánh thức phục vụ cẩn thận, cùng bữa sáng đa dạng phong phú…… Quả nhiên, trong nhà vẫn là nên có bàn tay phụ nữ mới tốt!
Ăn xong điểm tâm, Niếp Duy Bình về nhà tắm rửa thay quần áo rồi chuẩn bị đi làm.
Niếp Phụ Phong gọi người lại: “Hãy cùng con bé nói chuyện cho tốt đừng sĩ diện mà khổ thân, mày cũng đã trưởng thành khó có con bé nào không chê mày ác khí……”
Niếp Duy Bình lúc này bước nhanh rời đi, phanh một tiếng đóng sầm cửa thay câu trả lời.
Đến phòng ban chuyện thứ nhất chính là phải uống một cốc cà phê, Niếp Duy Bình bỏ thêm rất nhiều đường uống một ngụm liền nhăn mi lại.
Cầm lên vỏ bao giấy nhìn nhìn, cùng một thương hiệu, cũng không hết hạn, nhưng vì sao lại không giống với hương vị mà con thỏ ngốc nghếch kia mang tới?
Niếp Duy Bình ghét bỏ đem cà phê đổ vào bồn nước rửa tay, bưng cái cốc không bước đi ra ngoài, ung dung bước tới cửa phòng hộ trực lý để xem lịch trình.
Lưu Mân thay quần áo xong vừa ra tới thì thấy Niếp Duy Bình, một bên lấy trong túi bảng tên cài lên иgự¢ một bên châm chọc khiêu khích nói: “Ai ui, bác sĩ Niếp, chân của cậu nếu còn hoạt động thì phiền đi một chút! Đây chính phòng thay đồ của mấy cô gái trẻ a, đại lão gia như cậu mà cũng ở đây rình coi như vậy không sợ bị người ta kêu là biến thái a!”
Niếp Duy Bình mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, lãnh mặt nói: “Giao ban , mọi người đến đông đủ sao?”
“Đến đông đủ !” Lưu Mân nhíu mày, cười như không cười nhìn hắn: “Cậu muốn nói tất cả ư!”
Niếp Duy Bình vội ho một tiếng, ánh mắt hướng trong phòng nhìn lại nhìn, không thấy được người nào đó mới hừ một tiếng bưng cái cốc rời đi.
Lưu Mân cười cười đầy ẩn ý, trong đầu rõ như gương sáng chỉ là không chủ động mở miệng!
Đúng!
Cho cậu khó chịu!
Niếp Duy Bình đến khi chấm dứt hội chuẩn cũng không thấy Na Na.
Gọi điện thoại về nhà vô số cuộc cũng không có người nghe, Niếp Duy Bình rốt cục nóng nảy, không ngại mất mặt tìm Lưu Mân lạnh giọng hỏi: “Cô ấy đang ở đâu!”
Lưu Mân vẻ mặt vô tội: “Cô ấy? Bác sĩ Niếp cậu đây là muốn tìm ai a?”
Niếp Duy Bình cắn chặt răng, áp chế tức giận trong lòng tận lực kiềm chế mở miệng nói: “Na Na ở đâu, tại sao không tới đi làm?”
Lưu Mân ôm иgự¢ cười lạnh: “Niếp Tiểu Bình cậu cứ luôn mang cái bộ dáng như người ૮ɦếƭ này! Càng là thích ai lại càng là khi dễ người ta, suốt ngày vác cái mặt thối, lại mồm miệng xấu xa xem ai cũng không không vừa mắt, biểu tình kia ai gặp đều muốn đánh ૮ɦếƭ cậu! Cậu cho là phụ nữ khắp thiên hạ đều là mẹ cậu sao lúc nào cũng phải nhường nhịn lo lắng cho cậu? Cậu nói xem cậu thế nào hả? Con gái nhà người ta tốt như vậy chỗ nào có lỗi với cậu mà phải ủy khuất bản thân chịu đựng cậu đây! Không cảm động đến rơi nước mắt đem con bé yêu thương trân trọng như Phật sống còn chưa tính, lại còn dám lãng phí tâm ý của người ta như vậy, xứng đáng bị người ta bỏ rơi mà!”
Niếp Duy Bình tức giận đến mức trước mắt chỉ còn màu đen, trước đây chỉ có có hắn nói lời ác độc công kích người khác nhưng hiện tại là sao đây? Hắn bị cha già ở nhà dạy dỗ còn chưa tính, mà mới sáng sớm đã bị Lưu Mân mắng cho một chữ đều nói không được!
Lưu Mân giống như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhíu mi trào phúng nói: “Cậu còn muốn không phục! Biết lúc này vì sao không thể phản bác không, đuối lý a! Hừ, tìm không thấy người thì bắt đầu sốt ruột ? Tôi nói cho cậu, về sau a, chỉ có mình cậu khóc thôi!”
Lưu Mân lưu loát đem Niếp Duy Bình sụp đổ hoàn toàn, sau nhiều năm áp bách rốt cục nông nô cũng có thể xoay người ca xướng, rất là hãnh diện vui vẻ a!
Niếp Duy Bình nắm chặt cái cốc đến mức các khớp ngón tay đều trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh, có thể thấy được sự tức giận đến cực điểm.
Nhưng cố tình…… Thật sự giống như lời Lưu Mân nói, bởi vì đuối lý cho nên mấy lời thối độc đều ngạnh ở cổ họng không thoát ra được……
Thiếu chút nữa tự độc ૮ɦếƭ chính mình!
Niếp Duy Bình thở ra một ngụm ức khí thật dài, lãnh đạm quay đầu bước đi, đi ngang qua thùng rác hung hăng ném cái cốc vào rầm một tiếng vỡ nát.
Lưu Mân không khách khí cười nhạo ra tiếng sắc nhọn lại chói tai, lớn tiếng châm chọc nói: “Ai nha, bác sĩ Niếp cậu nên kiềm chế chút! Có tiền cũng không nên đập phá như vậy, đừng làm mấy cô lao công tăng thêm lượng công việc……”
Niếp Duy Bình đen mặt mở cửa văn phòng chủ nhiệm, hung thần ác sát vọt tới trước bàn Trương Vi Đống, làm cho vị đại chủ nhiệm đang uống trà sợ đến mức phun nước ra bằng cả hai lỗ mũi.
Trương Vi Đống cái mũi vừa chua xót lại vừa đau, nước mắt tự động trào ra, luống cuống tay chân rút giấy lau, hàm hồ hỏi: “Tiểu Bình cháu có chuyện gì a?”
Niếp Duy Bình bộ dạng ghét bỏ, đem ௱ôЛƓ trên ghế dịch ra xa một chút, lạnh lùng nói: “Bệnh nhân giường số 5 tạm thời không cần chuyển tới Lâm Hải, hôm nay cháu làm giải phẫu đã xong, ngày mai đừng xếp lịch khám gấp cho cháu, cháu muốn phẫu thuật cho anh ta lần nữa!”
Trương Vi Đống vừa nghe lúc này là thật sự muốn khóc, cầm khăn giấy lau hai mắt đẫm lệ lưng tròng khuyên nhủ: “Tiểu Bình à, có chí tiến thủ muốn khiêu chiến là chuyện tốt…… Nhưng là hiện tại ở trong nước giá cả hiện tại không cho phép làm xằng làm bậy như vậy a! Tình huống bệnh nhân kia chú cũng hiểu biết, căn bản không có cách nào khác phẫu thuật lần nữa, tiếp tục trị liệu cũng chỉ là tăng thêm thống khổ làm cho người nhà tăng thêm gánh nặng nữa? Hơn nữa một khi có tranh cãi sẽ rất phiền toái……”
Niếp Duy Bình sắc mặt thản nhiên nói: “Có vấn đề gì, chỉ mình cháu gánh vác!”
Trương Vi Đống đem giấy đang lau mũi đặt lên trên bàn, tận tình khuyên bảo: “Cháu một mình gánh vác, cháu gánh vác nổi sao! Đến lúc đó nháo loạn lên, thì không phải chỉ có mình cháu, mà chính là chú,là toàn bộ bệnh viện!”
Niếp Duy Bình trầm mặc một lát, bình tĩnh mở miệng nói: “Chủ nhiệm, cháu nhớ rõ chuyện trước đây chú còn nói quá, bác sĩ có chức trách là cứu sống người bệnh, không thể vì ham lợi nhỏ trước mắt mà tổn hại tánh mạng!”
Trương Vi Đống nét mặt già nua có chút không nhịn được, thở dài nói: “Vậy cháu cũng có biết, bác sĩ trị bệnh nhưng không chống lại được mệnh……”
Niếp Duy Bình lắc lắc đầu: “Người nhà bệnh nhân đã nói chuyện xong, giấy cam kết giải phẫu cũng đã ký…… Chú Trương, cháu còn nhớ rõ mới trước đây đi theo ba cháu, chú khi đó là trợ thủ đắc lực của ba cháu, lúc ấy chú cũng khiêu chiến với ca phẫu thuật không có khả năng hoàn thành, ba cháu đối chú là toàn lực giúp đỡ!”
Trương Vi Đống nhớ tới dĩ vãng cũng không khỏi thổn thức: “Khi đó Niếp chủ nhiệm quả thật cho chú rất nhiều cơ hội luyện tập…… Nhưng là khi đó thân nhân bệnh nhân không dây dưa lằng nhằng như bây giờ, quan hệ giữa bác sĩ bệnh nhân cũng không rắc rối như vậy!”
Trương Vi Đống nhìn sắc mặt hắn trầm xuống, ha ha cười vuốt cái bụng nói: “Bất quá cháu nói đúng, khi đó ba cháu toàn lực duy trì giúp đỡ chú, hiện tại chú nế không đồng ý với cháu…… Chú còn thực sợ ba cháu trở về tìm chú tính sổ!”
Niếp Duy Bình sắc mặt vui vẻ: “Chú đồng ý ?”
Trương Vi Đống bất đắc dĩ khoát tay áo: “Có thể không đồng ý sao? Thủ tục trước phẫu thuật cháu đều chuẩn bị rồi, còn đem lão Niếp nguyên chủ nhiệm ra, chú không đồng ý cũng không được a!”
Niếp Duy Bình đứng lên mỉm cười: “Cám ơn chú Trương!”
Trương Vi Đống phất phất tay đuổi người, cầm lên bát tiếp tục ăn điểm tâm.
Niếp Duy Bình thức thời xoay người rời đi, trước khi bước ra khỏi cửa đột nhiên quay đầu giống như lơ đãng nhắc nhở: “Đúng rồi chú Trương, chú vừa mới từ lỗ mũi phun ra đều bắn vào trong bát đó, hiện tại chú ăn vào trong miệng có hơi……”
Trương Vi Đống vội bịt miệng tìm thùng rác.
Văn phòng khôi phục yên lặng, Trương Vi Đống nôn khan nửa ngày một bên sầu khổ một bên dở khóc dở cười, trong lòng thầm than có người như Niếp Duy Bình ở đây cũng không uổng công bọn họ lúc trước hao tổn tâm cơ như vậy……
Thời điểm Niếp Duy Bình toàn tâm nghiên cứu phương án giải phẫu, Na Na đang ở dưới ánh nắng mặt trời dọn đồ chuyển nhà.
Tuy rằng đồ đạc không nặng nhưng là mỗi bao đều rất cồng kềnh vác leo cầu thang thực muốn đòi mạng, Na Na cảm thấy mệt mỏi đầu đầy mồ hôi ngồi ở ven đường nhìn tới hai túi hành lý mà thở dài.
Đỉnh đầu một bóng người che phủ, Na Na híp mắt ngẩng đầu nhìn người mới tới mà không khỏi xấu hổ cười cười, vẫy cánh tay hữu khí vô lực chào hỏi: “Khỏe, Ngụy Triết anh tại sao lại không đi làm a?”
Ngụy Triết không có trả lời, cau mày đánh giá cô, ngữ khí trầm thấp hỏi: “Cô chuyển nơi ở?”
Na Na gật gật đầu, vắt hết óc tìm một cái cớ: “À, cứ ở lại nhà người khác thật sự không tốt lắm……”
Ngụy Triết lạnh lùng đánh gãy lời cô hỏi: “Niếp Duy Bình kia khi dễ cô?”
Na Na liều mạng lắc đầu nhưng Ngụy Triết làm sao lại nhìn không ra ủy khuất của cô, thở dài ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cô nói: “Đừng lo lắng, Niếp Duy Bình kia thế nào cũng sẽ có người thu thập hắn!”
Na Na không nghĩ nhiều miễn cưỡng cười cười nói sang chuyện khác: “Tôi sắp mệt ૮ɦếƭ rồi, Ngụy Triết anh có thể giúp tôi đem hai cái túi này lên tầng được không?”
Ngụy Triết đương nhiên vui vẻ thoải mái đồng ý cầm đồ đi lên trên tầng.
Cầu thang âm u bẩn thỉu tản ra mùi vị mục thối cùng hỗn hợp khí từ WC làm cho Ngụy Triết nhịn không được nhíu mày.
Ký túc xá đặt hành lý loạn xạ ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, Ngụy Triết đem túi đồ tùy tiện đặt trên bàn, bình tĩnh ngồi lên trên giường khiến nó lắc lư không ngừng, nhất thời sợ hãi mà đứng bật dậy.
“Cô muốn dẫn tiểu Viễn ở tại chỗ này?”
Na Na không ngừng dọn dẹp đồ đạc lấy chỗ cho hắn ngồi, nghe vậy thì bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, trước tạm chấp nhận ở hai ngày, chờ tôi tìm được phòng trọ thích hợp liền mang theo tiểu Viễn chuyển ra ngoài!”
Ngụy Triết ngồi ở trên tấm ván giường ọt ẹt, ánh mắt quét khắp mọi nơi, lúc này mới nói: “Không được! Đây đâu phải là nơi cho người ở? Cô không có chỗ thì đến chỗ tôi ở trước! Bệnh viện có phân phòng ở tuy rằng không lớn, nhưng hai người vẫn có thể ở được, hơn nữa cách bệnh viện rất gần……”
Na Na lắc lắc đầu, cười nói: “Không nên làm phiền anh, dù sao cũng chỉ ở mấy ngày này thôi……”
“Na Na!” Ngụy Triết giận tái mặt, nhìn cô nói: “Tôi là thiệt tình muốn giúp cô, cô vì sao cứ luôn cự tuyệt ý tốt của tôi? Cô nếu là bạn của tôi sẽ không khách khí như vậy! Nếu tôi để cho cô ở trong nhà của ta sẽ không ngại phiền gì cả!”
Na Na trầm mặc không nói, hồi lâu mới cúi đầu hít một hơi thành khẩn nói: “Ngụy Triết, anh là người tốt, thật sự! Tôi thực cảm kích anh, tôi biết anh là thiệt tình muốn giúp tôi…… Nhưng là, tôi thật sự không muốn lại tiếp tục ăn nhờ ở đậu ỷ lại người khác nữa! Ngụy Triết, tôi biết anh sẽ không đem tôi đột nhiên đuổi đi nhưng đối với anh vẫn là có lo lắng sợ hãi, anh không biết…… Bị đuổi ra khỏi nhà không chỗ ở là cái cảm giác gì, cái loại cảm giác này tôi thật sự chịu đủ……”
Na Na nói xong, nhớ tới Niếp Duy Bình lạnh lùng tuyệt tình, nhịn không được trong lòng lại chua xót, hít mũi đem nước mắt nhịn lại, cười khổ nói: “Cho dù tôi không vì chính mình lo lắng cũng không nhẫn tâm làm cho tiểu Viễn sinh hoạt trong hoàn cảnh bất an đâu!”
Ngụy Triết đau lòng sự kiên cường của cô, sau một lúc lâu mới cúi đầu hít sâu nói một câu: “Là tôi chậm một bước……”