Bất quá Lưu Mân tốt xấu gì cũng đã làm y tá trưởng nhiều năm như vậy, cũng không phải ngốc nên hơi cân nhắc một chút liền nhận ra vấn đề không thích hợp a.
Lưu Mân hoài nghi nhìn Niếp Duy Bình: “Con bé ngốc kia hiện tại đang ở cùng cậu? Cậu làm thế nào mà lại lừa gạt được người hả?”
Niếp Duy Bình mất hứng, nhẹ nhàng hừ một tiếng nói: “Lừa sao? Ký túc xá bệnh viện như thế nào chị lại không biết? Ngoắc ngoắc ngón tay cô ý liền theo thôi!” Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Lưu Mân mới không tin lời nói của hắn, trào phúng cười rộ lên: “Tiểu Bình à, cậu vẫn là không thành thật như vậy a…… Nói đi, Na Na rốt cuộc vì sao đáp ứng ở chỗ cậu?”
Niếp Duy Bình vốn muốn tránh nặng tìm nhẹ đem vấn đề giấu kĩ, không nghĩ tới Lưu y tá trưởng không thuận theo như vậy, chỉ phải nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: “Cô ấy muốn mang đứa cháu về ở cùng để chăm sóc, ký túc xá lại không tốt để trẻ nhỏ ở, lại tìm không thấy nơi khác, tôi gợi ý thế là cô ấy mang đứa bé tới ở cùng thôi!”
Lưu Mân cũng hiểu, cô cũng đã gặp qua đứa bé đó, biết Na Na khẳng định có gì đó khó xử không muốn nói cho người khác biết, liền không hề hỏi nhiều tay ôm иgự¢ mắt đánh giá Niếp Duy Bình.
Khó trách cảm thấy có cái gì không đúng a!
Niếp Duy Bình kia ngày ngày đều trưng cái bản mặt không đổi, tuy rằng trước sau như một mà cao ngạo lãnh đạm, nhưng đuôi mày khóe mắt đều ánh vẻ xuân tâm nhộn nhạo như vậy, ngay cả cái mắt kính thật chướng mắt kia cũng không thể che dấu nổi!
Lưu Mân cười không có ý tốt: “Tiểu Bình a, cậu đây là xuân tâm nảy mầm nha!”
Niếp Duy Bình mi máy nhảy dựng, chậm rãi khép lại tờ báo, sau đó chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Xuân tâm? Với ai?”
Lưu Mân ha ha cười đến thập phần sung sướng: “Còn có thể có ai, cậu nếu không thích con bé ngốc nghếch kia thì làm sao có thể cho nó ở nhà của cậu? Còn chạy tới hỏi tôi làm thế nào lấy lòng cháu của con bé?”
Lưu Mân khinh thường liếc mắt nhìn hắn, ra vẻ kỳ quái bổ sung: “Nếu không động tâm cậu làm sao lại giống như con cẩu tè lên cột điện để đánh dấu lãnh thổ như vậy, sớm đã nhìn chằm chằm con gái nhà người ta rồi!”
Niếp Duy Bình sắc mặt chuyển đen, liều ૮ɦếƭ mạnh miệng nói: “Cô ta? Tròn xoe lại ngốc nghếch! Tôi mắt không có lẹo, não không phẳng, như thế nào lại có thể để ý cô ta!”
Lưu Mân không cho là đúng nhún vai: “Cậu cũng đừng chối nữa! Đợi người khác ςướק mất rồi, tôi xem cậu hướng chỗ nào mà khóc a!”
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, Niếp Duy Bình ngậm miệng, khuôn mặt lại lãnh đạm một lần nữa mở báo ra giả bộ đọc.
Họp giao ban xong, Niếp Duy Bình rời đi đầu tiên.
Trương Vi Đống đi cuối cùng, xoay mặt hỏi Lưu Mân: “Bác sĩ Niếp làm sao vậy? Cô lại trêu chọc hắn ?”
Thời điểm giao ban, Niếp Duy Bình trưng cái khuôn mặt than làm cho mấy hộ lý trẻ sợ tới mức lắp bắp, văn phòng ấm áp đều nhanh chóng hạ nhiệt.
Lưu Mân nhíu mày, ý vị thâm trường cười rộ lên: “Lúc này cũng không phải là tôi! Tôi nói chuyện tâm lý với bác sĩ Niếp, cuối cùng chưa nói xong lại có người tới.”
Trương Vi Đống nghe mà không hiểu ra sao, khó hiểu hỏi lại: “Có ý gì?”
Lưu Mân không kiên nhẫn phất phất tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đi đi đi, làm việc của anh đi! Một chút suy nghĩ cũng không có, anh thì biết cái gì!”
Trương Vi Đống bị mắng mà khó hiểu, vuốt cái mũi xám xịt rời đi.
Lưu Mân hừ ra tiếng, tâm tình tốt vô cùng, ngay cả khi tiêm cho bệnh nhân, đều hận không thể ở trên tay trên lưng chích ra hình hoa!
Bất quá Niếp Duy Bình tâm tình không vui vẻ như vậy, cả ngày tâm tư luôn phập phồng khó có thể bình tĩnh trở lại.
Hắn không phủ nhận đối với Na Na có hứng thú, cũng không thừa nhận mình đã động tâm, nhưng Lưu Mân từng bước ép sát làm cho hắn không thể không nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Niếp Duy Bình có bệnh tự biết, rất rõ ràng chính mình không được bình thường, nếu không phải thật sự động tâm thì làm sao lại có thể cho phép người khác tùy tiện bước vào lãnh thổ riêng của mình, lại làm sao có thể vội vàng giữ người bên cạnh như vậy?
Niếp Duy Bình không phải chưa yêu qua, nhưng lại chưa từng giống như bây giờ, cái tâm tư lãnh đạm sắt đá kia lần lượt bị trêu chọc mà có cảm xúc phập phồng, khống chế không được sự hỗn loạn của tâm trí, mà dẫn đến là bộ dáng ngạo mạn, bình tĩnh, tự tin chỉ cần đứng trước con thỏ nhỏ không có gì đặc biệt kia liền sụp đổ.
Niếp Duy Bình nhắm mắt.
Cái gì là tình yêu?
Thật lâu trước kia khi hắn nghiên cứu và đạt giải thưởng, tình yêu bất quá chỉ là một trình tự thông qua kích thích điều tiết mà sinh ra của sinh vật, là một loạt các phản ứng hoá học tác dụng trên cơ thể người tổng hợp lại thành biểu hiện. Mà kích thích lúc đầu có lượng phân bố lớn đồng đều nhưng chỉ qua một thời gian sẽ bắt đầu ít đi, dần dần tác dụng sẽ hoàn toàn mất đi!
Kích thích phân bố là có tính chu kỳ.
Ai có thể biết, thời điểm hắn gặp con thỏ nhỏ không phải trùng hợp là thời điểm chu kì kích thích của bản thân xuất hiện tràn đầy?
Niếp Duy Bình chậm chạm cả một đoạn đường vừa đi vừa suy tư, thời điểm về đến nhà sắc trời đã tối đen.
Than nhẹ một tiếng, Niếp Duy Bình vừa lấy ra chìa khóa, cửa đã mở ra từ bên trong, con thỏ nhỏ đeo tạp dề màu hồng nhạt thò đầu ra, gương mặt trắng noãn nộn nộn đầy tươi cười, phía dưới cô là gương mặt tương tự của nhóc con đang cố vươn cái đầu nhỏ ra tò mò ngó xem.
Niếp Duy Bình ngẩn người, chợt nghe Na Na ngọt ngào cười nói: “Anh đã về rồi? Cơm chiều đã sớm xong, rửa tay là có thể ăn cơm !”
Tiểu Viễn thanh âm non nớt mang theo khoe khoang: “Cô út hôm nay làm sườn chua ngọt nha ~ thật là ngon!”
Niếp Duy Bình trầm mặc bước vào nhà, đứng trước cửa thay dép trong nhà đã chuẩn bị từ trước.
Vốn dĩ là căn phòng lạnh lẽo không chút hơi người lại tràn ngập hương vị thức ăn thơm ngon làm cho người ta an tâm, mùi đồ ăn làm cho hắn cảm nhận sự ấm áp của gia đình bình thường, bên tai là tiếng vui đùa của trẻ nhỏ, tiếng nói liên miên chuyện trò, rõ ràng là từng chán ghét sự ồn ào đến cực điểm ồn ào, giờ này khắc này lại cảm thấy có một loại vui vẻ khác thường.
Niếp Duy Bình chậm rãi cảm thán một tiếng, thả lỏng mình đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Cứ như vậy đi, mặc dù là trùng hợp gặp nhau tại thời điểm bản thân mình bị hoocmon kích thích, một loạt phản ứng hoá học cũng không thể làm cho mình sinh ra biến hóanh thế chứ?
Mặc kệ nó là nhu cầu hoocmon sinh lý bình thường hay là phản ứng tâm lý động tâm, sao lại không thuận theo tự nhiên, giống như là kê thêm vitamin, mặc dù công dụng lớn nhất cũng chỉ là tiếp thêm chất dinh dưỡng cho cơ thể nhưng ít nhất nó có thể an ủi tâm lý người ta.
Niếp Duy Bình cầm lấy đũa, chờ hắn động tay trước tiểu Viễn liền vui vẻ hoan hô một tiếng, giơ lên muỗng nhỏ gõ vào bát nói: “Cô út cháu muốn ăn sườn”
Na Na vỗ nhẹ bé một cái: “Đừng vội đừng vội, ăn cẩn thận!”
Na Na giơ đũa gắp một miếng sườn dưới ánh mắt chờ mong của bạn nhỏ Na Viễn, chậm rãi gắp tới……trong bát của Niếp Duy Bình.
Bạn nhỏ Na Viễn liền mất hứng, chu chu miệng.
Na Na cười cẩn thận lấy lòng: “Bác sĩ Niếp anh mau nếm thử, không hợp khẩu vị thì nói ra tôi sẽ sửa!”
Niếp Duy Bình chậm rãi gắp đến bên miệng, tao nhã khẽ cắn một miếng, sau đó buông xuống thản nhiên nói: “Còn nữa?”
Na Na mặt mày vui vẻ cười rộ lên: “Vậy ăn nhiều một chút!”
Tiểu Viễn xụ mặt, tất cả lực chú ý của cô nhỏ đều đặt lên ông chú xấu kia, ánh mắt bé trừng qua trừng lại toàn bộ đều là địch ý.
Niếp Duy Bình mặt không chút thay đổi nhìn bé một cái, một lần nữa gắp miếng sườn kia nhét vào miệng, cố ý tạo ra tiếng ngâm tỏ vẻ đang ăn mỹ vị.
Sau đó lại nhẹ nhàng gắp các món ăn khác nhau vào bát.
Ai bảo dám khoe cái chân gà đó!
Ai bảo tại thời điểm hắn đói bụng mà lại dám ăn đến mức dầu mỡ đầy miệng!
Niếp Duy Bình vừa lòng nhếch mắt lên một cách khiêu khích, cười đắc ý.
Bạn nhỏ Na Viễn nhất thời nổi giận, đôi mắt to dần dần mờ sương, ủy khuất méo miệng bộ dáng muốn khóc mà lại không dám khóc thật đáng thương.
Cô nhỏ lúc đó lại chỉ có chú ý đến ông chú xấu đó với vẻ mặt chờ mong nhìn chăm chú……
Na Viễn bỏ thìa xuống, oa một tiếng gào khóc.
“Cô út thật xấu! Có đàn ông khác sẽ không để ý tiểu Viễn ~ ô ô ô, cháu muốn về nhà……”
Na Na nhất thời ngây ngẩn cả người, không ngừng đem nhóc con ôm trên đùi, vừa ôm vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Làm sao lại vậy, sao lại khóc a? Không phải đã sớm đói bụng sao, như thế nào lại không ăn nha……”
Nhóc con kia cầm lấy vạt áo Na Na khóc thập phần thương tâm, thút thít lớn tiếng chỉ trích: “Cô út là cô gái xấu! Có mới liền bỏ người yêu cũ, có ông chú xấu cô út sẽ không thương tiểu Viễn……”
Na Na lập quýnh lên, xấu hổ ngẩng đầu nhìn Niếp Duy Bình.
Niếp Duy Bình lạnh lùng cười: “Lông cũng chưa mọc dài, tính là người yêu cũ cái gì?”
Oắt con tự coi mình là Dương Quá chắc, còn nghĩ rằng bản thân nó cùng cô của nó không có quan hệ huyết thống sao?
Niếp Duy Bình lòng dạ hẹp hòi tà ác oán thầm.
Bé con kia nhất thời tiếng khóc càng thêm to hơn, cái miệng nhỏ nhắn cũng gào thét thật lớn.
Na Na đau đầu đối với Niếp Duy Bình lắc lắc đầu vẻ mặt cầu xin, vỗ vỗ tiểu Viễn đang không ngừng gào: “Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc! Bảo bối nhỏ thật ngoan, tiểu Viễn vĩnh viễn là tâm can bảo bối của cô út, cô út như thế nào lại có khả năng không cần cháu? Chú ấy chưa từng ăn qua đồ ăn cô út nấu, tiểu Viễn có phải hay không muốn cho chú ấy nếm thử trước? Đây là nhà của chú ấy, tiểu Viễn không thể không hiểu chuyện, đừng khóc a, ngoan……”
Đồ ăn đầy bàn với hương vị mê người đột nhiên làm cho người ta mất đi khẩu vị.
Niếp Duy Bình “ba” một tiếng, không nhẹ không nặng buông đũa, lãnh đạm mở miệng nói: “Hai người ăn đi, tôi mệt mỏi, đi nghỉ trước!”
Na Na vội vàng mở miệng: “Bác sĩ Niếp……”
“Phanh”
Tiếng đóng cửa đánh gãy lời Na Na chưa kịp nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời là hoảng loạn cùng lo lắng.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Một người đang khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ còn chưa dỗ xong, lại thêm một người khác nghiêm mặt lãnh đạm náo loạn a!
Này ngày…… Không biết phải làm sao bây giờ?
Bạn nhỏ Na Viễn dừng lại tiếng khóc, bàn tay béo mập sờ mặt Na Na.
“Cô út, cô không vui……”
Na Na thu hồi sợ hãi cùng bất đắc dĩ trên mặt, miễn cưỡng cười lắc đầu: “Không có, cô út không có không vui!”
Na Viễn rướn người lên, khuôn mặt ướt sũng nước mắt dán lên mặt cô, tay nhỏ béo mập nhẹ nhàng vỗ đầu cô, mỗi lần dỗ bé cô nhỏ đều sẽ làm như vậy, mềm giọng nói: “Cháu biết cô út không vui…… Có phải do tiểu Viễn không hiểu chuyện làm cho cô út không vui?”
Na Na trong lòng ê ẩm muốn ૮ɦếƭ, dùng sức lau đi chút nước ở hốc mắt, hôn gương mặt đáng yêu đầy nước mắt của bé: “Tiểu Viễn thực ngoan, cô không phải vì tiểu Viễn mà buồn…… Cô chỉ là lo lắng, nếu chú ấy không chịu thu lưu chúng ta nữa, chúng ta sẽ không chỗ ở……”
Na Viễn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mê mang hoảng sợ, Na Na nhìn mà đau lòng không thôi, gượng cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nữa chúng ta ăn cơm thôi!”
Vốn rất thích sườn chua ngọt lại không ăn được mấy miếng, đứa nhỏ trong lòng tràn ngập cảm giác không an toàn, ngay cả món ăn ngon cũng khồn làm cho bé vui vẻ lên.
Cơm nước xong, Na Na do dự nghĩ không biết có nên phần cho bác sĩ Niếp chút đồ ăn nóng, lại không dám tùy tiện quấy rầy hắn, chỉ có thể thở dài từ bỏ.
Quên đi, một lát nữa nếu bác sĩ Niếp cảm thấy đói bụng thì làm chút đồ ăn khuya cho hắn là được!
Na Na ở phòng bếp dọn dẹp, tiểu Viễn vừa đánh răng xong lén lút chuồn ra khỏi phòng, chạy nhanh đến cửa phòng Niếp Duy Bình.
Niếp Duy Bình không có khóa cửa, Na Viễn đẩy nhẹ liền mở, thật cẩn thận ngó đầu vào, liền nhìn thấy ông chú xấu ngồi thẳng tắp ở trước bàn, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào mình.
Na Viễn sợ hãi rụt đầu lại, cẩn thận đi vào rồi đóng cửa lại, cúi đầu chậm chạm bước đến trước mặt hắn.
Niếp Duy Bình trầm mặc nhìn bé, nhóc con bụ bẫm này được nuôi dưỡng rất tốt, gương mặt mềm mại béo tròn như có thể véo ra nước!
Na Viễn nhìn chằm chằm mũi chân xoay xoay trên mặt đất, cúi đầu không lên tiếng.
Niếp Duy Bình rốt cục nhịn không được, thản nhiên mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”