Em. Thế Giới Nhỏ Và Có Chồng Em Hạo Thiên vẫn tiếp tục đánh trống lảng mà không trả lời câu hỏi của em. Nó làm em cảm thấy thật sự khó chịu. Nhưng với cách đánh trống lảng của cậu ấy càng làm em thấy bối rố.
- Cậu và hắn quen nhau hả!
Thú thực là em không muốn nói dối, nhưng đôi khi ta cần phải bỏ qua vài điều.
- Anh ấy nói khi nào mình đủ tuổi anh ấy sẽ cưới mình!
- (cậu ấy sửng sốt) Minh Ngọc ơi! Cậu điên rồi! Hắn ta chỉ đang lợi dụng cậu mà thôi!
- Mình thì có gì mà lợi dụng- Em ngơ ngác.
Hạo Thiên lại vò đầu :
- Điên mất thôi, cậu ngốc thì cũng ngốc vừa vừa thôi chứ!
- Mình xin lỗi- Em có chút buồn.
- Rồi rồi, mình xin lỗi được chưa!- Cậu ấy vội vỗ về em.
Cậu ấy thở dài ngao ngãnh nhưng vẫn cố động viên em. Có thể bầy giờ chúng em đã chính thức trở thành bạn của nhau.
Lại Đẩy Nhanh Tiến Độ Nữa Rồi. Ads Ngay khi thằng điên Vu Chính đứng phía bên ngoài tấm kính bên trong là em là anh biết ngay kế hoạch baby sắp thành công rồi. Còn hơn cả mong đợi ấy chứ!
Kiểu như thế đấy, giờ thì cuộc đi chơi kết thúc, anh bước vào hiệu sách sau em khoảng 10 phút và anh đã bị chặn đứng bởi thằng lỏi con đó, tên là gì nhỉ, Rạo?... kệ đi.
- Tôi biết là anh đang lợi dụng Minh Ngọc, khôn hồn thì dừng lại đi!
Đây sẽ là cơ hội tốt để đấm vào mặt thằng điên này nhưng không, hôm nay nó sẽ lãnh đủ bởi một người khác.
- Thân cậu còn lo chưa xong đấy!
- Không cần ông nhắc!
“ Ông”, nó đang dìm hàng anh đấy, anh còn trẻ lắm, trẻ kinh hồn luôn, 20 chứ mấy! Nó đang ᴆụng vào nỗi đau của anh. Dám nói anh là ông già đi máy bay có nữ tiếp viên trẻ đấy! Nó vu khống! Anh sẽ kiện nó ra tòa. Nhưng không phải hôm nay, anh đá thằng lỏi con này ra khỏi hiệu sách.
Trông em kìa, Lâm Minh Ngọc, xin em đấy, đừng làm trái tim anh thêm lỗi nhịp nữa, xin em, tiểu tình yêu!
Một tay dựa vào kệ sách một tay nâng nhẹ mái tóc em. Và em cũng ngạc nhiên quay đầu lên làm ánh mắt của hai ta chạm nhau, mặt em đỏ ửng, vội quay đi.
- Công chúa, nàng đang làm gì vậy!
Hoàn Hảo Tên “lang thang” đã bị đuổi đi, giờ trong hiệu sách chỉ còn anh và em( không tính tên đầu hói coi tiệm). Một khung cảnh lãng mạng để có một nụ “mi”. Nhưng nếu như để anh làm người chủ động lần nữa thì,… thì buồn lắm đấy, có thể là còn sớm nhưng anh đang sợ, nếu không phải hôm nay hay ngày mai hoặc bao ngày khác có thể em sẽ biết được cái bí mật “nhỏ như con kiến” động trời giữa anh và “con chúng ta”.
- Anh thấy món quà tuyệt nhất là em đấy!
Em đỏ ửng, người mềm nhũ cứ thế này thì anh ôm em mất. Và em đã rất rất cố gắng khi mầ nhón gót chân lên để đôi môi hồng nhỏ bé của em chạm vào cằm anh. Hơi thất vọng đấy nhé! Tiểu tình yêu!
Anh không thể, không thể nữa rồi, anh đã để cảm xúc làm chủ tâm chí, anh cúi đầu, để môi mình chạm vào môi em, một đôi môi mát lạnh, hiền hòa và ngây thơ.
Tình yêu của anh dành cho em, Lâm Minh Ngọc, thứ tình cảm chỉ dành riêng cho em, nó nồng nàn và nóng bỏng hơn cả mặt trời nhưng cũng rất hiền hòa, tươi mát như anh trắng. Chắc cả đời này anh chỉ có thể nói yêu một người là em. Người đã, đang và sẽ mãi yêu em.
Em. Hạo Thiên lạ quáSau cái…(là cái kiss thứ 2) đó em đã không giận dữ, em cảm thấy nó khá ổn. Nhưng từ hôm ấy, hôm đi chọn quà cho người yêu của Hạo Thiên ấy, em không hề thấy cậu ấy đến trường và tính đến nay đã 5 ngày. Các giáo viên đã bắt đầu lo lắng về sự “mất tích” của Hạo Thiên.
Nhưng cuối cùng mọi thứ cũng bắt đầu ổn thỏa. Vào hôm thứ 7, Hạo Thiên đã đến lớp, nhưng biết sao đây, cậu ấy trông như vừa ẩu đả với một đám người nào đó, toàn thân cậu ấy chi chít những vết thâm tím. Thậm chí trong giờ học cậu ấy còn trông rất mệt mỏi và còn ngất nữa. Sau khi thầy Minh đưa cậu ấy đến phòng y tế thì cậu ấy xin phép về luôn.
Rồi cứ thế, mai nghỉ mốt đi học, em hỏi vì sao thì Hạo Thiên lúc nào cũng không nói gì hoặc giả vờ làm gì đó.
Và tình trạng này đã âm ỉ suốt một tháng qua. Vì không thể nhìn cảnh này lâu hơn được nên em đã đến tìm anh nói truyện ngay trong giờ giải lao giữa tiết 1 và tiết 2.
Phòng hiệu trưởng, anh nói nơi này rất an toàn vì hiểu trưởng giao cho anh chìa khóa và đi công chuyện đến thứ 3 tuần sau mới về.
- Hạo Thiên sao ấy, cậu ấy lúc nào cũng đến lớp với bộ dạng tàn tạ sơ xác, tinh thần cũng suy nhược hẳn.
Nhưng khi em đang thực sự nghiêm túc thì anh lại rất bớn cợt :
- Em lo lắng cho Hạo Thiên quá rồi đấy, em không thấy anh đang ghen sao!
- Anh thôi đi, đây không phải lúc đùa đâu!
Anh bỗng trở nên lạnh lùng kèm theo chút buồn, anh tiến lại gần, thì thầm :
- Em nghĩ anh đùa sao? Không hề, anh đang cảm nhận được thứ khó chịu này trong tim đấy, nó không đau nhưng đang dần thắt lại và khi anh nghĩ đến cảnh đó thì tim anh lại đau, anh thấy có lỗi, có lỗi nhiều nhiều lắm!
“Cảnh đó” là gì vậy anh, nhưng đây không phải lo trước mắt, bây giờ là chuyện của Hạo Thiên, có khi mai cậu ấy sẽ ૮ɦếƭ ấy chứ. Nhưng anh đã không để em nói lấy một từ :
- Hạo Thiên ư? Tất nhiên, sao em không nghĩ rằng thằng điên đó đanh bị BẠO HÀNH nhỉ!
Kế hoạch đã kết thúc đem theo nỗi đau mãi không phai trong anhĐây là chuyện nhất định phải đến, có thể anh sẽ hối hận, có thể anh sẽ đau, có thể anh sẽ ૮ɦếƭ nếu như em- trái tim của anh…
Sau khi cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta kết thúc em đã kiến quyết đòi nói chuyện riêng với Hạo Thiên. Và anh sẽ làm mọi thứ để kế hoạch của mình thành công, cho dù nó đem đến bao nhiêu bất chắc.
Em hẹn gặp thằng đó ngay gần cầu thang lên xuống vắng vẻ ở khu nhà cũ. Em đã làm đúng và cũng làm sai.
- Mình xin cậu đấy đừng hỏi thêm gì nữa!
Trong thằng này trông cũng buồn buồn đấy chứ, có khi bị đánh nhiều quá nên sinh trầm cảm.
- Mình cũng biết rồi đấy nhé, rõ ràng là cậu đang bị bạo hàng gia đình mà tại sao không nói chứ!
Em đúng là rất cứng cỏi, đúng như anh nghĩ, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Và thằng đáng ghét này thì như bị nắm thóp ấy, làm sao ta biết hả? Chính ta giúp ngươi như vậy mà!
- Bạn cứ mặc mình đi!- Thằng hâm đó dám quay đi trước mắt em sao, gan mày to đấy!
- Cậu phải nghe mình!- Em khẩn khoản.
Bỏ ra, bỏ tay em ra, ai cho phép em, vợ của anh, nắm lấy cổ tay của thằng Khờ Khạo người dưng này chứ!
Và em đã thấy chưa, nó hất tay em ra và em trượt chân ngã xuống cầu than, lăn lóc rồi cuối cùng đập mạnh vào nền gạch cứng nhắc, máu em chảy nhễn nhại trên sàn.
Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh và anh cũng không hề chối từ sự thật đó.
Anh chạy đến đỡ em dậy nhưng em đã bất tỉnh, anh giận dữ liếc nhìn lên cơ thể cứng đơ và đôi mắt sợ hãi của thằng điên đó.
Em. Mỗi Đau Mà Em Phải Nhận Toàn thân em mềm nhũn không thể cử động nổi. Và bỗng trong tình cảnh này em lại nhớ đến anh, chỉ anh thôi. Em đau quá, nhức quá, mệt lắm. Em ghét cái cảm giác này này.
Xung quanh em, toàn một màu trắng xóa, em biết đây là một phòng bệnh trong bệnh viện và em cũng biết cái mùi này là mùi đặc trưng của bệnh viện.
Và em cũng thấy anh, đôi mắt buồn quá, có sao đây chứ, em chỉ ngã cầu thang thôi mà.
- Anh!- Em gọi.
Nhưng anh vẫn im lặng không nói gì cũng chẳng nhúc nhích dù đôi hang mi của anh có chút nheo lại. Anh đang lam em sợ đấy. Em bắt đầu cảm thấy rưng rưng.
- Anh Lâm!- Em lại tiếp tục gọi anh trong nỗi lo sợ, sợ anh sẽ lại im lặng.
Nhưng không, anh quay lại nhìn em, anh trông thật buồn.
- Anh xin lỗi.
Anh thật sự đã làm em sợ rồi đấy, xin anh, đừng đùa nữa. Và anh tiến đến giường, cúi xuống, anh hôn lên trán em, nhẹn nhàng.
- Đứa bé đã không còn nữa, anh rất tiếc!
Thật tàn nhẫn
Anh Sẽ Thấy Mình Thật Tồi Tệ Anh biết em đang vô cùng đau khổ và anh cũng vậy, dẫu biết cái thai là điều tất yếu nhưng em phải hiểu. Hiểu rằng nếu có biến nó thành thật thì em cũng sẽ nhận ra nó ở trong bụng em những 11 tháng 10 ngày.
Đứa trẻ đó, con chúng ta, anh đã đem đứa trẻ đó đến với em bằng một lời nói dối ngu ngốc và anh kết thúc nó bằng một lời nói dối khác. Nhưng tình yêu của anh dành cho em không quá buồn như những lời anh nói.
Chí ít, anh đã giải thoát cho em và cả anh về đứa con không tên, không tuổi. Nhưng khi anh nhìn thấy em bây giờ anh lại thật hối hận, thứ cảm giác mà anh vẫn chưa sẵn sàng đón nhận.
Phải, anh đã từng nghĩ nó tốt cho hai ta và anh bây giờ vẫn nghĩ như vậy, anh xin lỗi em nhiều.
Trong bệnh việ, nơi em đang nằm im lìm với hai hàng mi ướt thấm. Em không nói, không cười thậm chí hơi thở còn có chút khó khăn.
Anh thật tệ!
Và anh đã không thể chịu đừng thêm được nữa, nhìn em như thế này ư! Thà anh ૮ɦếƭ còn hơn!
- Anh xin em! Anh xin em đấy, anh biết là em đang rất buồn nhưng cái gì đã qua thì cứ để nó qua níu kéo làm gì cho thêm đau khổ!
Nhưng em hững hờ :
- Bởi vì Tiểu Lâm không phải con anh nên anh mới không thấy gì đúng không! Em sẽ ૮ɦếƭ mất!
Em thậm chí còn đặt tên cho “đứa trẻ” đó. Em nghĩ anh vô cảm sao? Em nhầm rồi, anh, Triệu Tử Lâm đang ૮ɦếƭ lặng bởi thứ âm thanh răng rắc của con tim. Nó đau như trái tim em đau vậy.
Thằng Khốn Là Anh Em bị như thế này là lỗi một phần của thằng Hạo Thiên đó nhưng đến tận ngày hôm nay nó mới dám vác mặt đến đây khi mà em đã ở trong này 1 tuần. Tất nhiên là mắt thằng điên này xưng húp và vẫn còn những vết thâm tím như vừa bị đánh xong trên cơ thế.
Thực chất nó chỉ dám thập thò ngoài hành lang cách đó vài phòng bệnh. Và anh đã không ngần ngại tiến đến và nó cũng không dám chạy đi, nó đứng yên, sợ hãi, có thể là nó nghĩ anh sẽ nói cho nó về tình trạng sức khỏe của em. Được thôi, anh sẽ nói và nói luôn phần Tiểu Lâm.
- Minh Ngọc thế nào rồi “thầy”?
“Thầy” sao, nhưng anh không có tâm trạng để đùa giỡn lúc này. Và thế là anh gắt lên :
- Ổn hết cả rồi( nghe đến đây nó liền thở phào nhẹ nhõm nhưng đừng hòng, tao sẽ cho mày cái cảm giác hối hận cả đời), tất cả đều ổn trừ việc em ấy bị sẩy thai…
Và anh biết, nó sẽ có cái cảm giác gì, tốt thôi, tất cả đều đau, và cả anh và nó đều là lũ khốn.
Một Buổi Sáng Của Cô Gia Hân bước xuống phòng ăn thấy Gia Ân đang đặt dĩa salad trộn xuống bàn bên cạnh ba cô vẫn đang đọc báo và mẹ cô mang tạp dề chiên trứng.
-Buổi sáng tốt lành chị hai_Gia Ân thấy cô liền ngẩng đầu lên nhìn cô nở một nụ cười. Chợt lòng Gia Hân thắt lại, cô cảm thấy thật khó chịu trước biểu hiện này của Gia Ân, quả thật cô là diễn viên nên diễn giống đến độ không phân biệt được đâu là thật đâu là diễn. Cố nặn ra một nụ cười Gia Hân gật đầu ngồi xuống.
-Ba đọc tin tức cậu chủ của tập đoàn Hoàng Huy đã trở lại chưa ba?_Gia Ân nhìn ba cô.
-À, ba đọc rồi_Ba cô đặt tờ báo xuống.
-Ba đã biết chuyện vợ chủ tịch Hoàng Lâm không phải như những tờ báo kia đăng chưa?_Gia Hân tiếp lời.
-Chuyện đó ba cũng đã biết rồi_Ba Gia Hân.
-Con nói không sai mà đúng không ba. Cô ấy là người tốt..._Gia Hân còn chưa nói hết thì:
-Nói chuyện khác đi Hân_Ba cô khó chịu nhìn cô.
-Con...xin lỗi_Gia Hân cúi gằm mặt xuống, cô cũng chỉ là nói tốt cho mẹ Hoàng Huy thôi. Cô muốn ba cô có cái nhìn tốt về gia đình Hoàng Huy và quan trọng là để có thiện cảm về việc anh là bạn trai của cô. Nhưng hình như cô nói hơi nhiều về vấn đề này rồi. Hôm qua cô vì chuyện này mà lớn tiếng với mẹ nên chắc ba vẫn còn giận cô.
-A, Gia Hân dạo này con học sao rồi? Mẹ nghe nói cậu bạn Thiên Long gì đó kèm con học mà đúng không?_Mẹ Gia Hân lên tiếng giúp Gia Hân.
-Dạ con học vẫn tốt..._Gia Hân gượng cười. Gì chứ tên sao quả tạ mà kèm cô học sao? Bắt cô đọc toàn là sách không. Hoàng Huy mới là kèm cô học tốt thì có.
-Cuối cấp rồi con phải chuyên tâm học cho thật tốt, không được vì những chuyện khác mà ảnh hưởng đến việc học._Ba cô nhẹ giọng nhắc nhở.
-Dạ_Gia Hân gật đầu, hiểu ngay ý ba cô là không được yêu đương và quan tâm đến chuyện của người khác.
-Thôi mọi người ăn sáng rồi còn đi làm_Gia Ân lên tiếng.
Bữa sáng cứ thế trôi qua, Gia Hân bước đến trường với một tâm trạng buồn rầu. Ba cô có vẻ không thích cô yêu đương gì trong thời gian này. Vậy thì chuyện cô quen Hoàng Huy thì sao đây?
-Gia Hân!_Còn đang suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng gọi trầm ấm quen thuộc, quay người ra sau thì thấy anh.
-Hoàng Huy_Gia Hân nở một nụ cười.
-Suy nghĩ gì mà anh gọi không nghe thế cô chủ nhỏ_Hoàng Huy bước đến gần Gia Hân, đưa tay ra véo mũi, trêu cô một câu.
-A, em đang nghĩ không biết phải làm sao để học vô đây. Nhiều bài quá!_Gia Hân kéo tay anh xuống xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình. Không nhìn cũng biết nó chắc chắn là đang đỏ lên.
-Yên tâm anh sẽ luôn ở bên giúp cô chủ nhỏ của anh học tốt mà_Hoàng Huy mỉm cười tỏa nắng.
-Anh mà ở bên thì em mới là không học tốt được á_Gia Hân bĩu môi.
-Gì chứ anh đây học rất tốt mà_Hoàng Huy đầy tự tin khiến Gia Hân phải bật cười.
-Không phải chuyện đó mà là vì mải nhìn anh làm sao em tập trung học cho được_Gia Hân phì cười.
-Vậy thì anh sẽ bịt khẩu trang kín mít, đeo kính râm luôn lúc đó em sẽ không chú ý nữa_Hoàng Huy vui vẻ đưa ra biện pháp.
-Trời lúc đó thì em càng chú ý hơn đó, nhìn anh lúc đó sẽ giống như tên trộm mất_Gia Hân lại cười. Anh đúng thật là hài hước mà.
-Vậy thôi anh sẽ để em học một mình vậy_Hoàng Huy mặt ỉu xìu.
-Em giỡn thôi mà đương nhiên anh phải kém em học rồi, đâu phải dễ để có gia sư kèm học miễn phí chứ_Gia Hân cười. Cô vui vẻ hẳn lên.
-Anh sẽ không kèm em học không công hoài đâu_Hoàng Huy nhìn Gia Hân rất nghiêm túc.
-Chứ anh bắt em phải làm gì?_Gia Hân ngạc nhiên. Cô không ngờ anh cũng nhỏ nhen nha.
-Mỗi ngày đi học đều phải làm đồ ăn sáng cho anh_Hoàng Huy sau khi đưa tay lên cằm vẻ suy tư rồi cũng nói ra.
-Ukm.Được thôi nhưng mà em làm đồ ăn không ngon vậy cậu chủ nhỏ Hoàng Huy không chê chứ_Gia Hân nghiêng đầu nhìn Hoàng Huy
-Đương nhiên là không rồi đồ của cô chủ nhỏ của tôi nấu sao chê được_Hoàng Huy
-Sao vậy? Lí do là gì nhỉ?_Gia Hân mỉm cười ngại ngùng không nhìn Hoàng Huy mà hỏi. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Thầm nghĩ:"Là được ăn cơm của người mình yêu chứ gì?"
-Ai mà dám chứ cô chủ nhỏ dữ như vậy mà_Hoàng Huy nói xong rồi chuồn vô lớp trước đề Gia Hân ngẩn ngơ cười cười một mình:
-Thì đúng rồi em dữ mà ai dám chê chứ...Hả.Anh nói cái gì? Á! Hoàng Huy đứng lại cho em dám nói em dữ hả_Gia Hân giờ mới tiêu hóa xong tức giận đến độ phồng mang trợn má, hét lên.
Hương Mai mới tới lớp đã thấy cảnh tượng hết sức hài hước:Gia Hân cầm cây lau nhà đuổi theo Hoàng Huy khắp lớp, lắc đầu ngao ngán:"Đúng là cặp đôi khác người mà"
Cả hai còn đang hăng say chơi trò "Tom and Jerry" thì Gia Bảo bước đến gần Gia Hân nắm lấy tay cô đi ra ngoài:"Ra ngoài gặp tôi chút đi"
-Này Gia Bảo sao cậu lại nắm tay Gia Hân của tôi?_Hoàng Huy nhìn thấy Gia Bảo đột nhiên xen vào còn nắm tay Gia Hân khiến anh nổi cơn ghen.
-Mượn cô ta 5\' thôi rồi trả nguyên vẹn. Đồ của cậu tôi không có hứng đâu_Gia Bảo nhếch mép sau đó kéo Gia Hân ra ngoài.
-Ai là đồ vật chứ? Gì mà không có hứng? Làm như tôi muốn đi với anh lắm vậy. Bỏ tay anh ra coi!_Gia Hân bực mình vùng vằng.
-Trật tự dùm đi ồn ào nhiều coi chừng fan tôi tưởng cô có ý tiếp cận tôi đó_Gia Bảo cúi xuống nhỏ giọng bên tai cô.
-Á, Đồ biến thái bệnh hoạn. Anh phải là họ sở tên khanh mới đúng đó_Gia Hân tức giận hét lên. Cái tên này đúng là tự tin quá mà. Tự dưng kéo cô ra ngoài này làm gì.
-Ok cô muốn gọi tôi sao cũng được. Vào cấn đề chính chiều nay 5h tan học xong nhớ chờ tôi đưa cô đến một nơi, có người cần gặp cô._Gia Bảo khoanh tay trước иgự¢ nhìn Gia Hân, giọng đều đều.
-Sao tôi phải đi với anh chứ? Ai gặp tôi mà lại nhờ anh chứ? Đừng có giở trò đồi bại_Gia Hân nghi ngờ rú lên. Tên này bệnh hoạn như vậy ai mà dám đi cùng chứ. Không chừng hắn bắt cóc cô rồi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ hoặc giở trò thì sao?(Thông cảm chị ấy koi fim nhiều quá)
-Yên tâm đi tôi không có khùng mà để ý hay giở trò gì với cô đâu._Gia Bảo nhếch môi.
-Vậy thì được._Gia Hân liếc Gia Bảo, cô yên tâm được phần nào. Cô cứ nghĩ là Gia Bảo sợ Hoàng Huy chứ không hề biết ý trong câu nói của anh nghĩa là:"Cô không bình thường như vậy ai mà thèm có ý đồ với cô chứ"
-Tôi khuyên cô đừng tùy tiện lấy một người con trai làm chỗ dựa cho mình. Tốt nhất là nên cẩn thận đi Hoàng Huy anh ta không tốt như cô nghĩ đâu._Gia Bảo nói xong lạnh lùng quay người bước vào lớp.
-Ê nè kêu tôi ra là chỉ nói vậy thôi sao? Gì mà tùy tiện? Anh mới là không tốt á_Gia Hân bực mình gọi với theo nhưng Gia Bảo đã vào lớp rồi.
"Gì chứ? Sao ai cũng nói mình tránh xa Hoàng Huy. Anh ấy tốt mà. Lạ thật?"_Gia Hân cảm thấy kì lạ cũng có chút thắc mắc.
Gia Hân vào lớp. Trong giờ học cô viết giấy đưa cho anh:"Hoàng Huy anh thật sự yêu em đúng không? Không lừa gạt em chuyện gì đúng không?"
Hoàng Huy sững người nhìn dòng chữ trên tờ giấy, chần chừ một hồi rồi cũng ghi:"ừ" vào tờ giấy rồi đưa lại cho cô. Gia Hân nhận lấy tờ giấy môi nở một nụ cười. Cô cảm thấy bớt bất an hơn. Hoàng Huy nhận được tờ giấy lại ghi một dòng tin khác:" Em tin tưởng anh!" Chỉ vỏn vẹn bốn chữ thôi nhưng nó làm lòng anh chợt lo sợ. Anh đã quên mất chuyện nói lời chia tay với Gia Ân. Chiều nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho Gia Ân biết anh yêu Gia Hân. Viết giấy rồi gửi lại cho cô:"Mà sao em lại hỏi anh như vậy?"
Gia Hân loay hoay viết rồi gửi qua cho anh:"Em chỉ hỏi vậy thôi anh không giấu em chuyện gì là được rồi. Đừng chú ý tới nó nữa"
Hoàng Huy kết thúc cuộc hội thoại qua giấy bằng một từ:"ừ" gửi cho Gia Hân.(Hai anh chị này ghê thật viết giấy trong giờ học mà bị thầy cô bắt là ૮ɦếƭ chắc á)