Kiss Thế là đủ, anh đứng lên, nào, anh sẽ cho em thấy, anh “ngầu” thế nào.
Anh vứt gọc kính ra một bên, vuốt lại tóc, kệ sách vở, anh túm lấy cổ áo thằng vừa “nâng cằm” em lên và đấm cho nó một cú. Nó ngã vật ra chỉ với một cú chạm nhẹ. Quá thất vọng!
Thế giới này không hề nhỏ nhưng cũng không đủ lớn để em có thể chốn anh quá lâu. Bởi anh yêu em, chỉ mỗi em và duy nhất em.
Anh tiếp thêm vài “chàng”. Cũng lại thất vọng. Bỗng. Em túm lấy áo anh kéo đi thì ra là 3 thằng bảo vệ chạy đến khi thấy xung đột. 3 chúng mày nhớ đấy, tao không tha cho chúng mày đâu! Dám làm tao bớt ngầu trước tiểu tình yêu hả! Tao Gi*t hết chúng mày! Anh yêu em! Lâm Minh Ngọc!
Sau một lúc lâu chạy cũng đã thấm mệt(chỉ em thôi, anh còn khỏe lắm). Em dừng lại, lúc ấy như một cơn gió nồng nàn thoảng qua, xung quanh không có lấy một bóng người, bên trên là cả một bầu trời gợi mây. Em hiện lên bởi vẻ đẹp hiền hòa, dễ thương làm anh say đắm. Em ôm lấy anh, người run run :
- Anh thật quá đáng.
Và anh cũng rất tự nhiên ôm lấy em vỗ về, có thể anh đã hơn quá đáng và làm việc theo cảm xúc nhưng anh không thấy điều này là hoàn toàn xấu.
Và ngay lúc ấy, em ngẩng đầu lên, đôi môi căng mọc của em chạm vào môi anh, một nụ hồn trong sự ngượng nghịu của em và anh nắm vai trò chủ động.
Một đôi môi làm khuynh đảo thế giới, một nụ hôn làm cả thế giới tan chảy.
Anh yêu em!
Nhưng trước khi đưa em về xe anh phải nhắn cái tin này đã : “ Mày đã thấy thằng nâng cằm vợ tao chưa! Tao thấy rất ngứa mắt về tay của nó, và cả 3 thằng bảo vệ nữa nhưng nhẹ thôi, chúng cũng có công để thế giới tan chảy đấy” – Gửi cho thằng đàn em.
Và (thở dài) đây là tin nhắn thật mà anh nhắn cho thằng đàn em : “die”
Thế thôi!
Anh yêu em.
Kế Hoạch Bắt Đầu Có thể em đang cảm thấy anh thật đáng ghét, nhưng sớm thôi, khi mà em mắc phải lưới tình mà chính em giăng ra. Không thoát được đâu, em!
Anh đưa em về nhà và em vẫn không thèm nhìn mặt anh dù sau nụ hôn nồng ấm đó, đáng yêu ૮ɦếƭ mất!
- Em vào nhà đi và đừng để ai vào đấy! Anh đi có chút việc!
Em thậm chí còn đi thẳng vào nhà nói có một câu vô cảm : “Anh đi cần thận”
Muốn khóc ghê, nhưng giờ thì chưa được, để tình yêu của chúng ta thăng hoa, hạnh phúc hơn thì việc anh cần làm là giản quyết “em bé H”.
Và cũng nên xin lỗi “con” trước, ba xin lỗi “con” nhiều nhiều lắm, nhưng con sẽ lại tồn tại trong bụng mẹ nhanh thôi! “Con” của ba!
Em có muốn biết anh đi gặp ai không? Là đứa con gái khốn nạn đã tát em đấy, nhưng em yên tâm, anh sẽ không làm gì con ả cả, chỉ nói chuyện thôi, về Hạo Thiên.
Anh đã hẹn con ả Hồng Duyên tại một quán café với lí do đó là một buổi “hẹn hò”. Anh đến đó, đến chỗ ngồi mà con ả đang ngồi, ngồi xuống, nở nụ cười sát gái :
- Xin lỗi anh đến muộn!
- Không em vừa mới đến- Câm mồm lại!
Một tên phục vụ tiến đến và anh từ chối gọi bất cứ thứ thức uống nào, vì anh cảm thấy thật ghê tởm khi ngồi uống với kẻ đã ᴆụng vào tiểu tình yêu của anh.
Hạo Thiên Hông Duyên, hạng con gái dưới mức bình thường, nhưng em biết không, anh trai của cô ta, kẻ thù của anh.
- Em đã bỏ Hạo Thiên rồi sao?
- Vâng, so với thằng đểu đó thì anh tốt hơn nhiều- Cả hai chúng mày đều cùng một dạng với nhau kia mà, đứng dìm hàng nhau thế chứ!
- Vậy em không nghĩ cần phải trả thù kẻ đã làm em mất mặt sao!
Con ả đỏm đảnh đứng lên, tiến đến chỗ ngồi của anh, ngồi xuống, thậm chí ả còn dửa đầu vào vai anh :
- Làm thế nào hả anh!- Đừng gọi tao là anh, nghe kinh quá!
- Sao em lại không nhờ anh của em nhỉ, anh của em việc gì mà không thể làm được!
Ả giật mình, ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc :
- Làm sao anh biết anh trai em?
- Thì anh em đã từng cứu anh nhưng giờ có nói anh em cũng chẳng nhớ anh là ai đâu!- Anh nói dối trắng trợn.
Anh vuốt tóc con nhỏ này để nó nghe lời dụ dỗ của anh. Và nó đã mắc bẫy, nó ngẩng đầu lên chuẩn bị cho một nụ hôn nóng bỏng, mơ đi, anh lản tránh :
- Vậy làm thế nào để trả thù Hạo Thiên?
- Tất nhiên là có rồi, đầu tiên em sẽ…
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của thằng “Trời Đánh” lúc đó là anh thấy vui rồi, anh sẽ cho toàn bộ đàn ông trên thế giới này biết em là của anh. Tiểu tình yêu là của Triệu Tử Lâm.
Anh Đã Từng Nhưng Chưa Thế Anh đã từng thích một cô gái nhưng đó không phải tình yêu, anh đã từng từ chối bao người tình và anh chưa từng yêu ai như em, một thứ tình yêu đúng nghĩa
Hôm qua, lần đâu tiên anh thấy em giận, nhưng anh lại thích thấy em giận, trông rất đáng yêu, cưng lắm cơ.
Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới bắt đầu chầm chậm. Sau cơn hoảng vụ zombie Gạo và cái mi đầu tiên tuyệt vời giờ chắc anh chỉ còn mong chờ kế hoạch cái thai thành công mĩ mãn. Sau đó anh sẽ đền bù cho em một cái thai mới! Chịu không! Chịu liền ấy chứ!
Sáng sớm hôm sau.
Sau nụ “mi” đó em vẫn không chịu chuyển về phòng chúng ta. Thế là giấc mơ nụ hôn chào buổi sáng của anh hỏng bét.
Anh uể oải xuống nhà và anh luôn biết, em đang ở trong bếp. Mùi thơm phức của tô phở lan tỏa khắp phòng. Nhưng hôm nay anh sẽ không ăn sáng. Anh đang rất háo hức đế trường để xem kế hoạch của mình thế nào.
Nhưng em quá mạnh. Anh vẫn phải ăn tô phở đó. Anh đưa em đến trường, không đỗ lại nơi nào xa xa trường cả, phóng thẳng vào luôn.
Với “quyền lực” mà anh có thì việc đẩy tiết đại số lên đầu chỉ là chuyện con kiến.
Và em biết không, không thể tin được, thằng zombie Gạo đó, nó, đang cười hạnh phúc, nhìn mà tếu!
Kế hoạch của anh đã thanh công một nửa rồi đấy!
Em. Kì Lạ Không phải là em có ý gì đâu đó, không phải em để ý đến cậu ấy đâu nhé! Đừng ghen mà!
Nhưng làm sao đây, Hạo Thiên trông thật khác, cậu ấy cứ ngồi tự kỉ một mình chốc chốc đầu lại bay theo mây ngàn rồi cười cười.
Cuối cùng thì cậu ấy trở nên ngỡ ngẫn suốt mấy ngày liền, đến trễ về sớm. Nhưng cậu ấy luôn vui vẻ. Và không còn làm phiền em nữa.
Kì lạ
Nhưng hôm nay Hạo Thiên lại chủ động nói chuyện với em sau chuỗi ngày “cạch mặt”. Và em cũng đang có tâm trạng khó chịu sao ấy khi mà Hồng Duyên cứ bám lấy anh mà anh cũng chẳng buồn giải thích hay kháng cự. Đáng ghét!
- Minh Ngọc! Cho mình xin lỗi vì đã xử sự như thế với cậu bao lâu nay nhé!
Tử tế đến bất ngờ :
- Mình không để ý đâu!
Hạo Thiên ngồi xuống cạnh em :
- Vậy bạn có thể đi chọn đồ với mình không? Làm ơn đấy!
Kì lạ
Anh Tưởng Mình Thắng Rồi Chứ! Hôm nay, lại một chủ nhật “không” như ý. Điên nhất là tối qua em thông báo sẽ bỏ ra cả buổi chủ nhật để đi chơi với thằng trời đánh “Khờ Khạo”. Hâm hơn thế là vì kế hoạch “baby” mà anh không thể Gi*t thằng lỏi đó bây giờ được.
Điên mất thôi.
Anh yêu em nhưng mà chuyện này không tha thứ được. Chỉ cần thêm 1 cuộc hẹn nữa thôi. Anh sẽ… Anh sẽ…(bí mật).
Dù sao anh cũng chẳng thể tin tưởng vào cái bản mặt “xấu xí” của thằng nhãi đó được. Vậy nên anh đã “thân chinh” “giám sát” cuộc hẹn “không đúng nghĩa” này.
Trên bầu trời có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao nhưng em dù có căng mắt tìm anh trong đống sao bàng bạc đó thì cũng chỉ thêm nhói đau thôi. Anh là vầng trăng sáng “hiền hòa”, “nhân từ” và yêu em bất kể ngày đêm. Còn em, không phải là những vì sao xa sôi. Em chỉ đơn giản là hành tinh màu xanh dần chuyển xám mà anh đang ngày ngày nhảy điệu “xoay tròn”. Bởi cái lẽ vòng tròn đó mà anh và em không thể tách rời.
Và một khi em để vầng trăng thuần khiết này ra xa anh thề sẽ kéo theo hàng vạn ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm đi theo để em chỉ còn thấy mặt trời, ban ngày và cảm nhận mình đã đánh mất trái tim nhỏ bé vào ánh trăng nhạt nhòa phía màn đêm lạnh lẽo.
Anh yêu em hơn tất cả những thứ phù du trên đời, nhiều hơn tất cả những lời lẽ hiện hữu nơi nơi. Yêu em hơn cả làn không khí dịu nhẹ. Yêu em đến nỗi những cánh rừng xanh cũng phải nghiêng mình.
Em. Khó Hơn Em Nghĩ Đúng như lời hứa với Hạo Thiên, em đến chỗ hẹn tại trạm xe buýt. Thật sự là việc xin phép anh làm em cảm thấy thật ngột ngạt. Có thứ gì đó trong em mách bảo anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn dù nó có điên rồ thế nào đi chăng nữa. Và điều đó lại càng khiến em thấy mình thật xấu xa.
Thôi, bỏ qua một bên, hôm nay em sẽ trở thành bạn tốt của Hạo Thiên.
Cậu ấy rất đúng giờ, 8 giờ sáng đã có mặt để đón em và cậu ấy luôn thắc mắc tại sao không để cậu ấy đến nhà đón. Thật khó giải thích.
Hạo Thiên đưa em đến trung tâm mua sắm nghe đâu tính mua quà tặng người yêu nhân dịp này em tính mua tặng anh một cái gì đó.
Tại cửa hàng trang sức, thú thật Hạo Thiên đã có một sự lựa chọn sai lầm khi nhờ em chọn quà hộ. Em không có khiếu thẩm mĩ giống như các cô gái khác đối với em cái nào cũng giống cái nào cả. Khó ghê!
- Minh Ngọc chọn được cái nào chưa?- Hạo Thiên hỏi em.
- Mình chắc là chưa, mình không có khiếu về mấy cái này, xin lỗi nhé!
- Thì mình cũng có đâu!- Cậu ấy cười.
Em. Món Quá Tuyệt Nhất. Ads Theo em phỏng đoán trước đây anh là một bác sĩ sau đó đổi nghề làm giáo viên nên chắc là anh thích sách lắm. Em cũng thích sách, vậy nên em đã quyết định sau khi chọn quà cho Hạo Thiên xong em sẽ ghé qua hiệu sách và chọn cho anh một quyển.
Nhưng mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy khi mà người cậu ấy yêu lại rất mạnh mẽ và có chút tàn bạo. Thật khó hiểu, làm sao cậu ấy có thể yêu một cô gái như vậy nhỉ. Em không cso ý phê phán về tính cách của các bạn gái khác nhưng em cũng khá bất ngờ về cách cậu ấy “yêu nhanh” thế nào. Và em cũng chưa yêu bao giờ em cũng không chắc lắm.
Và cuối cùng tụi em mất hơn 2 giờ đồng hồ lẩn quẩn trong khu mua sắm. Luôn là những tiếng thở dài. Nhưng cuối cùng Hạo Thiên cũng chọn cho người yêu một món đồ. Món đồ đó đơn giản chỉ là một chiếc hộp gỗ nhỏ có ổ khóa với những hoa văn bên ngoài hết sức tinh xảo và có thêm một ổ khóa. Cậu ấy thậm chỉ còn viết gì đó vào một tờ giấy rồi bí mật để vào chiếc hộp, khóa lại, em cũng tình cờ nhìn thấy thôi. Thật đấy!
- Bạn nên cẩn thận với hắn!- Hạo Thiên có chút khó chịu khi em nhắc đến ý định vào hiệu sách mua sách tặng anh.
- Anh ấy cũng tốt lắm mà.- Em phân giải.
- Thôi đi, mình và hắn đều là đàn ông nên mình biết…
- Biết gì vậy?- Em tò mò.
Chương Đặc Biệt : Happy Birthday Có thể anh đã quên điều gì đó, điều rất quan trọng. Là gì nhỉ? Anh đang ở trụ sở, nơi làm việc thật sự của anh. Tại sao em lại không biết nơi này ư? Đơn giản thôi, đây là một nơi bí ẩn mà anh sẽ không bao giờ cho em biết, một khi em biết tất cả về anh. Em sẽ chỉ còn cảm giác sợ hãi mà thôi. Nên xin em đừng biết gì hết.
- Này, hôm nay có gì đặc biệt không?!- Anh hỏi thằng đàn em đang làm việc gần nơi anh ngồi và em biết không, thằng điên này thậm chí còn cười tủm tỉm khi nói :
- Đại ca đúng là, muốn thì nói thẳng đi!
Đúng là điên mất thôi, anh tức tối cầm khẩu súng trên bàn chía thẳng vào nó :
- Mày thích đùa không!
- Em xin lỗi- Rất thành thật
Nhưng nó làm anh nhớ đến, nhớ đến rằng hôm nay là ngày sinh của em, 29- 3, tại sao anh lại không nhớ ra chứ!
- Thằng kia, mày mau chuẩn bị mọi thứ để tao và vợ có một bữa tiệc sinh nhật “nổ” nhất quả đất!
Thằng này nó điếc hay sao ấy em ạ, hâm thật rồi, thậm chí nói còn đơ mặt ra nói :
- Nhưng đại ca đã hứa sẽ tham dự buổi sinh nhật của Lam Thanh Thanh mà, đại ca còn chuẩn bị rất nhiều quà mà!
- Hoãn tất, kệ bà già Lam đó, giờ vợ tao là nhất!
- Có nghĩa là…- Thằng điên này ngập ngừng không nói tiếp làm anh phát bực, nó không hiểu là anh đang vội đến bên em sao, có ngày anh cho nó lãng 10 viên đậu trong đầu.
- Gì là gì?! Tao bắt mày đấy!
- Thì hôm nay là 29-3, ngày sinh nhật của Lam Thanh Thanh, của Đại ca, của tiểu thư Lâm Minh Ngọc mà nghe đâu cũng là ngày sinh của Die, J.one, …
Tại em hết đấy! Tại em cứ ở trong tâm trí anh cả ngày lẫn đêm, làm anh chỉ nghĩ đến em, mỗi em và duy nhất em. Anh thậm chí còn quên luôn một việc đáng xấu hổ là Lam Thanh Thanh thích lấy ngày sinh của chính mình làm ngày cho các nhận vật chính của từng chuyển con nhỏ đó viết. Và anh, em đều nằm trong số đó, đúng là địa ngục, thôi thì chúng ta sẽ cũng đi chúc mừng “mẹ hai” tròn 15 tuổi vậy. Anh yêu em!