Em nhỏ nhắn như một nhành hoa mai trong sương giá. Mềm mại như cánh hồng nhưng cũng cứng cỏi như thân mai. Em là niềm tự hòa của gia đình, một vẻ đẹp mĩ miều nhưng không khoa chương. Hiền lành, nhân từ và đầy đức hi sinh. Em vẫn còn là cô thiếu nữ 16 tuổi ngây ngô không thể nào thấu hiểu trần đời. Và em, một bé thỏ con lạc lỗi trong khu rừng lạ.
Em thật đen đủi khi gặp anh!
- Lâm Minh Ngọc! Cô đã có thai!
Em nhìn tôi kinh ngạc còn mẹ em, bà Châu Hương Mai thì vô cũng hoản hốt và dần chuyển sang giận dữ. Bà trông có vẻ không mấy có thể bình tĩnh lại ngay. Bà còn hỏi đi hỏi lại anh điều này có thật không. Em nghĩ anh sẽ trả lời sao khi mà nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn của em :
- Điều này là hoàn toàn chính xác!
Mẹ em, bà ấy nghe vậy ngất luôn, còn em, em vẫn dùng đôi mắt đau đớn đang ứ nước mắt nhìn anh. Em nghĩ em khóc thì điều này sẽ thay đổi sao?
Tất nhiên là không rồi. Không có dễ vậy đâu. Nhưng anh đã tìm ra một cách, cách duy nhất đấy. Anh đứng lên, tiến đến chỗ em, ngồi quỳ xuống và nắm lấy đôi bàn tay run run của em.
- Em biết ai là cha đứa bé không?
Em chỉ khẽ lắc đầu trong nỗi đau tột cùng, em đang rất xấu hổ, tủi nhục.
- Tại sao em không biết?
Em nhìn tôi, nấp náy môi như không nói ra thành tiếng.
- Em không biết, em còn không biết thế nào thì có thai mà!
Sao em ngốc quá vậy, cái điều mà trẻ em nó còn biết. Bởi em quá ngây thơ mà khiến anh động lòng. Em hãy về và lên chùa xin ông trời trừng phạt anh. Xin lỗi nhé!
- Em hãy nói với mẹ em. Đừng phá thai, nếu em mà phá bây giờ là không còn có con được nữa đâu.
Lại một lần nữa tôi nhận được từ em đôi mắt đau buồn ấy. và tôi đã giúp em.
- Hãy nói với mẹ em, anh sẽ chịu trách nhiệm về đứa con trong bụng em!
Em nhìn anh sửng sốt, cũng phải thôi một người vừa mới quen biết nhau sao lại làm như vậy. Nhưng em không hiểu đâu.
- Vậy em muốn chết trong tủi nhục sao. Mẹ em thì nghĩ khác đấy.
Em không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng lau nước mắt và chờ đợi mẹ mình tỉnh.
Em rất ngây thơ. Em nghĩ một kẻ không quen không biết lại đồng ý nhận cái trọng trách to lớn này sao. Bởi anh bị tiếng sét ái tình của em mê hoặc. Và về việc. Cái thai của em là một lời nói dối.
Em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh!
Em giống như một chú thỏ ngọc trên cung trăng và anh chắc là chú cuội bay lên cùng cây đa thần. Khi chú cuội lên cung trăng vì không có gì để ăn, chú đã bắt bé thỏ ngọc của hằng nga mà xơi tái. Em thật xúi quẩy!
Anh giống như bất cứ thằng đàn ông nào trên đời luôn bị cái đẹp làm mờ mắt. Và em chính là cái đẹp mà anh tìm bấy lâu nay. Với bản tính ích kỉ của đàn ông, anh sẽ không bao giờ buông tha cho em.
Hôm nay, anh đến nhà em với sự hào hứng đến tột cùng. Cũng phải, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên thì làm sao mà không cảm thấy vậy. Căn biệt thự sang trọng em ở thật sưng với em. Nhưng khi cánh cửa vừa mở, một cú đấm trọn vẹn ghé thăm anh. Em nghĩ sao nếu chồng em bị "bố vợ" đánh mà không có lí do. Em yên tâm, anh vẫn sẽ cư xử đúng mực trong lúc này nhưng nếu có lần sau thì...
Anh ghét sự giả dối bởi nó sẽ khiến con người nghi ngờ lẫn nhau. Và anh sợ lời nói dối của anh sẽ khiến em đau_Vì anh vẫn đang nói dối!
- Mày là thằng làm con gái tao có thai?_ "bố vợ" túm lấy cổ áo anh mà xốc lên. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không dùng cú đã kiểu con gái vào đúng giữ cái khe nơi mà cái quan trọng nhất của đàn ông đang ngủ yên. Bởi nó sẽ khiến anh trở thành một người đàn bà. Hay đấm trả bằng một cú đánh móc từ sau lưng. Vì anh yêu em!
- Có thể bố đã nhầm nhưng con đúng là cha đứa trẻ mà không theo nghĩa người "sản xuất"
Theo kiểu nói dối trơ trẽ mà anh mang đến cho em.
Anh mất thêm một chút thời gian để giải thích cho bố em hiểu. Anh vẫn sẽ nhớ mãi cú đấm này đến cuối đời và chờ đợi cơ hội trả thù!
Anh ngồi đối diện với em, mẹ em quanh chiếc ghế sofa và chiếc bàn. Bố em ngồi nơi được coi là sang trọng nhất. Người bố "hiền hậu" của em nhìn anh chưa hết khinh bỉ. Vậy em nghĩ anh không có cái cảm giác ấy đối với "bố vợ" sao? Tất nhiên! Nó đang hựng lửa trong quả tim đen tối này.
- Anh làm nghề gì?
Bố em làm như thể không biết gì về anh ấy :
- Con làm bác sĩ!
-Bao nhiêu tuổi?
Em nghĩ anh bao nhiêu(tuổi) mà để cho bố em hỏi như vậy !
- 20 ạ
- Cha mẹ làm nghề gì?
- Hầu tòa chờ li hôn
Bố em nổi giận khi anh trả lời, em nghĩ sao chứ! Chẳng phải hộ đang làm như vậy sao!
- Tôi hỏi là làm nghề gì!!!
- (cố cười) Con xin lỗi, bố mẹ con đều làm kinh doanh cả!
Những câu hỏi sẽ không kết thúc ở đây! Anh biết và anh sẽ hầu "bố vợ" đến cùng!
Không phải anh ghét bố em về tính cách hay gì gì đó mà chỉ đơn giản là anh vẫn còn nhớ cú đấm đó. Cú đấm đầu tiên mà anh nhận được trong đời. Đó là vinh dự và cũng là bất hạnh cho ông ấy.
Rồi một ngày em sẽ nhận thấy anh tốt đến đâu, yêu em đến mấy và vì em biết nhừng nào. Em nhỏ bé và mỏng manh, anh đồng ý với nó nhưng anh không cho phép em ngoại tình hay tơ tưởng đến bất cứ thằng nào!(ngoại trừ con trai chúng ta_nếu có). Bởi anh sẽ phát điên vì cơn GHEN!!!
Trong tiết trời ấm áp, đáng lẽ anh đang đi dạo bên bờ hồ cùng em nay lại là ngồi hầu chuyện với người "bố vợ" vừa đấm vào bản mặt ngời sáng này. Nhưng anh vẫn sẽ nhẫn nhịn vì em!
- Tôi hỏi cậu, vì sao cậu lại đồng ý nhận trách nhiệm về đứa con trong bụng con gái tôi dù rằng cậu chẳng liên quan hay quen biết nó?
Đây là một câu hỏi đúng chủ đề nhất mà bố em từng hỏi :
- Vì Minh Ngọc là một thiên thần tàn ác đã bắt mũi tên ái tình vào trái tim con_nghe sến quá!
Có vẻ là ổng không tin, ổng đập tay xuống bàn và trông có vẻ đau sau bản mặt đáng sợ ấy :
- Đừng cợt nhợt với tôi. Cậu tưởng những lời cậu nói có thể khiến tôi tin sao!!!
Vậy "bố" nghĩ con tin vào lời chính miệng mình nói sao! Tất nhiên là không, nó đơn giản hơn nhiều, "YÊU"
Con chán nói chuyện với "bố" rồi vậy nên hãy kết thúc đi. Và "bố" có vẻ sẽ chiều theo ý con.
- Tôi sẽ hỏi cậu thêm vài điều nữa!
- Vâng!
- Cậu sẽ chịu trách nhiệm với con bé như thế nào?
Một câu hỏi không dễ trả lời chút nào nhưng với một tình yêu nồng cháy với em thì đây quả là chuyện nhỏ :
- Con sẽ cưới em ấy!
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt. Nhưng em vẫn luôn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng trong cái không gian đen tối này.
- Cậu nói thì hay lắm, cậu biết thừa là nó mới 16 tuổi và chưa đủ tuổi kết hôn, nếu kết hôn bây giờ thì chỉ thiệt thòi bên tôi mà thôi...
Em à, anh đang không thể bình tĩnh hơn. "Bố" em đang nói anh là một kẻ cơ hội, nhỏ nhen và đầy tham vọng. Em có nghĩ anh như vậy không? Mà dù em có nghĩ vậy thì cũng chẳng làm gì được. Thỏ vẫn hoài thỏ, thỏ bị ăn cũng đáng!
Nhưng lần này anh sẽ không nhịn "bố" "thỏ" nữa. Bởi anh biết điều anh làm là tốt cho em(anh). Anh vẫn sẽ mãi yêu em!
Anh dúng trái tim đen tối của mình nói dối em, anh đã vô cùng hối hận vì lời nói đó. Nhưng tất cả lỗi do em! Em đã khiến con người "tốt bụng" như anh phải điên đảo.
Anh sẽ chịu trách nhiệm về đứa con H của chúng ta và em cũng phải chịu trách nhiệm về bố của đứa trẻ H.
Tình yêu của anh không phải là một thứ tình cảm nhất thời đầy rẫy sự hờ hứng. Anh đã cho em cả trái tim và tâm hồn đổi lại em trao cho anh toàn bộ con người em. Anh sẽ mãi là người em yêu. Anh hứa đấy! Không lâu đâu, em sẽ đổ, đổ ngửa về đằng sau... anh yêu em!
Em có một người bố "tuyệt" nhất thế gian. Một ngươi mẹ "đảm đang" nhất quả đất. Và một người chồng trên cả number one.
Giờ thì bố em đang nổi cơn điên. Ông tát em và hét ầm lên đầy giận dữ :
- Con với cái! Máy thật hư hỏng, tại sao mày lại có thế mất dạy như thế?
Anh không thể tha thứ cho kẻ ᴆụng vào đồ của mình dù đó có là "bố vợ" đi nữa. Em nhỏ bé, mỏng manh và không thể vượt qua những chuyện như vậy một mình. Nhưng anh đã ở đây! Cơ hội trả thù cú đấm đã đến và anh nào có ngu mà bỏ qua!
Anh đấm trả vào cái bản mặt vũ phu của ổng. Ổng ngã lăn ra. anh không nghĩ vì điều này mà anh mất em. Điều này là không thể đối với anh. Ông ấy thậm chí còn không hỏi tên anh! Anh không phải kẻ chấp nhận bị khinh thường!