Trong lòng Phong Cẩm Thành có chút run, bắt đầu từ lúc Kê Thanh bước ra khỏi trung tâm thương mại, trạng thái của vợ hắn có chút không kỳ lạ, đến ngã tư hắn cho xe dừng lại chờ đèn đỏ, Phong Cẩm Thành nhìn vào kính chiếu hậu quan sát hai mẹ con Kê Thanh, lúc nãy Tiểu Tuyết không ngủ trưa, giờ đang kê lên đùi của mẹ mà ngủ, còn Kê Thanh thì lại nghiêng đầu ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc bắt đầu lên xe cô đều ngẩn người như vậy, giống như bị người khác bắt mất hồn vậy, cô vẫn ngồi ở đó nhưng Phong Cẩm Thành lại cảm thấy cô đang cách mình rất xa.
Trương Lộ nói cái gì vậy nhỉ? Phong Cẩm Thành cũng không biết, nhưng Phong Cẩm Thành cũng đang cẩn thận ngẫm lại, dạo gần đây bản thân mình rất ngoan ngoãn, trong công việc nếu có gặp gỡ đối tác nữ, hắn cũng đều cố giữ khoảng cách an toàn nhất, thật sự thì không phải Phong Cẩm Thành thích làm ra chuyện mờ ám, mà chính là do dư luận cùng truyền thông dùng mánh khóe thôi, tạo ra những mối quan hệ mờ ám với những phụ nữ trẻ tuổi tiếp xúc với hắn, vợ của hắn lại rất để ý những chuyện này, bởi vậy hắn phải thay đổi, bằng không vợ cũng không còn giữ được, đây là đạo lý mà Phong Cẩm Thành đã ngộ ra được.
"Phong Cẩm Thành, anh nói xem anh đã quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ rồi?" Lời nói này của Kê Thanh vừa ra khỏi miệng, Phong Cẩm Thành liền cả kinh, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, Kê Thanh thắc mắc vấn đề này thật là nguy hiểm, mai phục căn bản khó lòng mà phòng bị, nếu hắn nói không có người phụ nữ nào khác, không phải là đang nói dối trắng trợn sao, đừng nói Kê Thanh, nếu như hắn có níu đại một người đi đường không quen biết mà hỏi thì chắc người đó cũng không tin đâu, cón nếu hắn thẳng thắn ăn ngay nói thật thì Phong Cẩm Thành lại cảm thấy bản thân mình giống như đang cầm lấy sợi dây tự thắt cổ của mình vậy.
Còn không nói, ánh mắt sáng quắc của Kê Thanh đang nhìn chằm chằm hắn, hắn dám không nói sao? Nói, nhưng nói cái gì đây? Mồ hôi trên trán của Phong Cẩm Thành cũng đã rơi xuống, bộ dáng vặn vẹo khẩn trương cùng khó xử của Phong Cẩm Thành dừng lại trong mắt Kê Thanh, khiến cô không khỏi thấy buồn cười.
Cô đưa tay vén mấy sợi tóc trên mặt của Tiểu Tuyết ra, thuận miệng nói :"Sao vậy, có phải nhiều qua nên anh cũng không nhớ được hết?"
"Hắc hắc!" Phong Cẩm Thành chột dạ nở nụ cười hòa hoãn, tuổi trẻ ai mà có chứ, hắn nhớ ngày đó, bọn họ thật sự cũng có chơi đùa một chút, phụ nữ bên người đến lại đi, hiện tại nếu tính lại thì ai mà đếm được chứ :"Vợ ơi, chuyện này cũng đã là quá khứ rồi, chúng ta đừng đề cập tới nữa được không! Lát nữa tiện đường chúng ta đi siêu thị nhé, anh sẽ mua cá Lư, đến tối làm món cá Lư hấp cho em ăn nhé, Tiểu Tuyết cũng rất thích ăn đó."
Phong Cẩm Thành cố gắng dùng chiêu đánh trống lảng, đương nhiên cũng không có hiệu quả, vợ của hắn cũng rất khôn khéo, Kê Thanh liền hừ một tiếng :"Phong Cẩm Thành, mấy bữa trước không phải anh đã nói sẽ luôn thẳng thắn và thành khẩn với em sao? Hôm nay sao lại không thẳng thắn và thành khẩn vậy?"
Ánh mắt của Phong Cẩm Thành tối lại, không có ý tốt mà nói :"Vợ ơi, thẳng thắn và thành khẩn thì phải đợi đến buổi tối kia, hiện tại thì không thích hợp đâu!"
Kê Thanh cắn môi, trong mắt hiện lên một tia sáng, trong lời nói có pha thêm chút dụ dỗ mà nói :"Phong Cẩm Thành, anh có muốn được về phòng ngủ không?"
"Sao, ah..." Phong Cẩm Thành nghe cả buổi mới hiểu được ý tứ mà vợ hắn vừa nói, vô lăng trong tay chút nữa lái không vững, chân cũng không tự chủ mà đạp thắng, hắn vội vàng đem xe dừng lại bên đường, xoay người lại hỏi :"Vợ ơi, vừa rồi em nói cái gì thế?"
Kê Thanh liếc hắn :"Không nghe thấy thì thôi, lời hay không nói lần thứ hai."
"Nghe thấy, nghe thấy mà..." Phong Cẩm Thành vội vàng gật đầu nói :"Vợ ơi, cuối cùng em cũng đã khai ân cho anh rồi, em có biết chồng của em đều phải..." Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị một câu của Kê Thanh chặn lại.
Kê Thanh nói rất chậm nhưng lại rất rõ ràng :"Anh muốn về phòng ngủ cũng không có gì khó, nhưng phải làm được yêu cầu của em, yêu cầu của em cũng không khó, chính là những người phụ nữa anh đã từng sở hữu qua, với anh từng có quan hệ viết hết ra giấy, tên tuổi, quen biết như thế nào, đến cả trình độ, cuối cùng là vì sao lại chia tay, tất cả đều phải ghi một cách rõ ràng, sau đó đưa cho em xem, còn những cái khác thì thương lượng sau."
Phong Cẩm Thành nghe xong hoàn toàn choáng váng, lúc đầu làm sao hắn lại nghĩ cô sẽ dễ dàng khai ân cho hắn như vậy chứ, cô ra yêu cầu như vậy cũng coi là một bài toán khó mà hắn không có khả năng hoàn thành được.
Thời điểm Phong Cẩm Thành về đến nhà cũng đều là ủ rũ không có tinh thần, nhưng bất quá vẫn là tự mình xuống bếp làm món cá Lư hấp cho Kê Thanh và Tiểu Tuyết ăn, sau đó cũng không ăn miếng nào mà trực tiếp đi vào trong thư phòng suy nghĩ, suy nghĩ đã mấy tiếng mà hắn cũng không nghĩ ra cách nào cả, đành phải gọi điện thoại nhờ quân sư Diệp Trì giúp đỡ.
Diệp Trì nhận điện thoại, sau khi đã hiểu được ý tứ của Phong Cẩm Thành, hắn cười nghiêng ngả đến nỗi thiếu chút là từ trên ghế ngã xuống đất :"Cẩm Thành, vợ của cậu ra chiêu này thật đáng bội phục đó, cách này không phải ép cậu vào hang hùm sao, một khi đã đi vào thì không có lối ra đâu, nếu cậu tiếp chiêu này của cô ấy! Nói đến lòng dạ hẹp hòi của vợ cậu như vậy, tôi cam đoan nửa đời sau của cậu sẽ không có ngày nào bình yên đâu, nếu cậu không nhận tội! Mắt trông thấy vợ, nhưng lại ૮ɦếƭ vì bị cấm vận, miệng lại không được ăn gì cả. Ha..ha… Cẩm Thành, mình lấy tư cách là bạn thân mà khuyên cậu, không giàn xếp được với vợ, nếu được thì trước tiên tự mình giải quyết cho bản thân đi, bàn tay của cậu cũng mềm mại giống phụ nữ, nhắm mắt lại tưởng tượng coi như đó là của vợ cậu là được chứ gì, ha ha..."
Sắc mặt của Phong Cẩm Thành chuyển đen :"Diệp Trì, cậu cứ vui sướng khi bạn bè gặp nạn đi! Mình nghĩ cách này dùng trên người của cậu là thích hợp nhất đó, lúc trước cậu ăn chơi một đêm chơi đùa hai em một lúc, tôi phải nói cho Thời Tiêu..."
"…Tôi biết sai rồi, tôi đã nhận lỗi rồi còn chưa chịu sao? Đây là chuyện đã qua, cứ lôi chuyện cũ ra nói thật không có ý nghĩa nha! Cẩm Thành, đợi lát nữa tôi gọi lại cho cậu nhé!" Vừa dứt lời, Diệp Trì không đợi Phong Cẩm Thành phản ứng, liền ấn phím ngắt điện thoại.
Thời Tiêu bưng khay trà mới pha lên, Diệp Trì liền giật mình, vội vàng nhận lấy khay trà :"Vợ ơi, chuyện nhỏ như vậy, cứ để anh tự mình làm là được rồi, khó khăn lắm mới dỗ được con ngủ, em cũng nên nghỉ ngơi một lát đi, trông thấy em quay qua quay lại mệt muốn ૮ɦếƭ, cũng khiến cho chồng em đau lòng lắm!"
Người đàn ông này lúc nào cũng dùng những lời nịnh hót có cánh, cô nghe lâu cũng đã sớm miễn dịch rồi, cũng chưa bao giờ xúc động qua, nhưng hôm nay rõ ràng trong lời nói của hắn có chút chột dạ, khiến Thời Tiêu cảnh giác dùng hai mắt đánh giá hắn:"Anh làm sao vậy, làm chuyện gì xấu sao? Hay là có tình cũ giấu diếm không muốn em biết?"
Chỉ cần Diệp Trì đứng ngồi không yên, chắc chắn sẽ liên quan đến tình cũ, việc này Thời Tiêu cũng đã quen rồi, tháng trước bị Diệp Trì lôi kéo đi ăn tiệc chúc mừng, hai người còn chưa vào đến cửa, ở ngoài đã chạm mặt một người phụ nữa cực kỳ xinh đẹp, иgự¢ lại rất lớn, mặc cái đầm dạ hội trễ иgự¢ đến nỗi Thời Tiêu nghĩ cô ấy chỉ cần hoạt động mạnh một chút là иgự¢ khủng có thể liền nhảy ra, cái ௱ôЛƓ thì lắc lư, vừa nhìn thấy Diệp Trì, thì cả người của cô như đứng không vững nữa, không phải ở bên cạnh đang có một người đàn ông già cả ngu ngốc với khuôn mặt dâm loạn giúp đỡ, có lẽ lúc ấy cô ấy sẽ chạy lại quấn lấy hắn đó.
Giọng nói còn cố ý thỏ thẻ kéo dài, khiến cho Thời Tiêu chưa có ăn đã thấy no rồi, Diệp Trì giống như thấy bệnh dịch vậy, cùng người đàn ông đó chào hỏi hai câu thôi, liền kéo cô đi vào trong, một bên còn liều mạng giải thích, nói trước kia có gặp mặt một hai lần, nhưng cho dù Thời Tiêu có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra, trong ánh mắt của người phụ nữ kia có ý tứ khác, cô khẳng định người phụ nữ kia đã cùng với tên khốn Diệp Trì này có quan hệ.
Sau khi về nhà thay quần áo, đứng trước gương ngắm nhìn thân hình của mình, Thời Tiêu phát hiện bản thân mình sau khi sinh con đã có sự thay đổi, dáng người không còn như xưa, mập hơn trước kia, nhưng cả ngày Diệp Trì ôm lấy cô mà nói ‘Dáng người của vợ anh là đẹp nhất’. Khiến lòng của cô sinh ra một nghi ngờ rất lớn.
Tháng trước Diệp Trì dẫn Thời Tiêu đi dự tiệc, nhưng Diệp Trì cũng không ngờ ở đó sẽ ᴆụng độ người tình cũ, định tránh đi rồi nhưng lại không kịp, để cho vợ hắn vừa trông thấy, về nhà tra khảo hắn đến nỗi xém hộc máu, trải qua lần đó trong lòng hắn cũng bắt đầu lo sợ đề phòng.
Thời Tiêu không nói gì cả, nhưng hai mắt lại nhìn cái điện thoại của Diệp Trì đang đặt ở trên bàn, hoài nghi hỏi một câu :"Ai gọi cho anh vậy? Tại sao thấy em bước vào lại cúp điện thoại ngay."
Diệp Trì ôm Thời Tiêu, cúi đầu hôn cô một cái :"Là Cẩm Thành, hắn muốn anh cho ý kiến để giúp hắn giải quyết một ít chuyện vợ chồng thôi."
Thời Tiêu phù một tiếng cười vui vẻ :"Anh đó, anh đừng tưởng mình là chuyên gia! Đừng có khuyên bậy để người ta phải chia tay đó!"
Diệp Trì chắc chắc nói :"Không chia được đâu, nhìn bộ dáng khẩn trương của Cẩm Thành thì cả đời của Kê Thanh không thể thoát khỏi Cẩm Thành đâu." Nói xong, không quên ôm lấy vợ của mình, nói với cô :"Cũng giống như chúng ta vậy, cho dù ૮ɦếƭ cũng phải ôm lấy vợ..."
Thời Tiêu đỏ mặt :"Cả ngày chỉ biết nói những lời này, thôi em đi ngủ trước." Xoay người liền chạy.
Diệp Trì nhìn thấy vợ của hắn đã đóng cửa, mới cầm lấy điện thoại gọi cho Cẩm Thành, điện thoại vừa đổ chuông, bên kia Phong Cẩm Thành đã om sòm oán giận nói :"Diệp Trì, cậu là người trọng sắc khinh bạn, chỉ có một chút chuyện như vậy thôi, cậu có thể nói cho vợ cậu biết mà, còn dám cúp điện thoại của tôi."
Diệp Trì tức giận nói :"Tôi chính là người có tình có nghĩa, bằng không hiện tại tôi đã sớm lên giường ôm vợ của tôi ngủ rồi, cũng không thèm gọi lại mà nghe cậu nói lời bất mãn vô nghĩa."
Phong Cẩm Thành không rảnh cùng hắn đấu võ mồm, trực tiếp hỏi :"Cậu nói đi, tôi phải làm sao bây giờ?"
Diệp Trì nói :"Cẩm Thành, cậu thật sự đã bị Kê Thanh ép buộc đến choáng váng rồi sao? Chuyện đơn giản như vậy, còn gọi điện thoại hỏi tôi nữa! Trước kia chúng ta ăn chơi như thế nào, ai mà biết chứ, cậu hãy viết vài cái vào để đối phó cho qua đi, chẳng lẽ vợ của cậu lại đi gặp từng người một để đối chứng sao!"
"Đúng rồi!" Một lời này của Diệp Trì khiến người trong mộng như bừng tỉnh, Phong Cẩm Thành buông điện thoại xuống, lấy giấy trắng ra, để ở trên mặt bàn, tuyệt 乃út vung lên một lần là xong, mãnh liệt cầm lấy giấy đi gặp Kê Thanh.
Kê Thanh dựa người vào đầu giường ôm lấy cái laptop, đang cùng Tử Thấm tán gẫu, hôm qua Tử Thấm mới vừa mới trở về, tuy rằng hai người chưa gặp mặt, nhưng nghe trong giọng nói của cô, Kê Thanh cũng có thể nhận biết Tử Thấm có bao nhiêu hạnh phúc, có thể khiến cho Tử Thấm dứt bỏ gánh nặng tâm lý gò bó trói buộc, có được cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, có thể thấy được bác sĩ Kha yêu cô như thế nào, nhưng cũng là dùng âm mưu mới được thành công, hiện tại xem ra cũng không đáng truy cứu, cũng giống như Phong Cẩm Thành vậy.
Kê Thanh bỗng nhiên nghĩ tới Trương lộ :"Cô có biết người đàn ông đó làm bao nhiêu chuyện cho cô không? Ngay khi anh rể gặp vấn đề, căn bản cũng không được tại ngoại dễ dàng như vậy đâu, đáng lý phải chịu kỷ luật trong ngục kia, nhưng cuối cùng anh rể không bị sao mà còn có thể toàn thân trở ra, cô cho là dễ dàng như vậy sao, lần đó Phong Cẩm Thành chạy đôn chạy đáo mời rượu người khác đến nỗi dạ dày bị xuất huyết, còn cô ở đâu? Chỉ biết trốn tránh, để lại một cục diện rối rắm như vậy cho Cẩm Thành thu dọn, Kê Thanh cô có nghĩ đến không, nếu như không phải anh ấy yêu cô, lấy tính cách của anh ấy mà nói thì anh ấy rảnh lo những chuyện này ưh? Nếu không phải yêu cô, thì anh ấy cũng sẽ không tìm mọi cách để kéo cô về, bên người của Cẩm Thành có khi nào lại thiếu phụ nữ chứ..."
Tiếng gõ cửa khiến hồn của Kê Thanh quay về, Kê Thanh đem laptop khép lại, đặt ở trên tủ đầu giường, xuống giường để mở cửa. Mở cửa ra, chỉ thấy ánh mắt của Phong Cẩm Thành lóe sáng đang đứng ở ngoài cửa, đèn phòng khách tỏa ra trên mặt hắn, khuôn mặt co quắt bất an của hắn có thể rõ ràng nhận thấy được, không biết bắt đầu từ khi nào người đàn ông này đã bắt thay đổi bộ dạng rồi, thâm trầm đi qua không quay lại, tình cảm của hắn rõ ràng như vậy, tại sao đến giờ phút này cô mới phát hiện ra đây...