Phong Cẩm Thành phát hiện, mình thật sự không có một chút biện pháp gì đối với người phụ nữ Kê Thanh này, cái gì cô cũng không nói với anh, thật muốn đánh nhau với cô một trận!
Trong lòng vẫn còn không nỡ, thêm nữa, anh còn muốn cùng cô đi tiếp những tháng năm rộng dài, nếu không mọi người đều nói, người đàn ông này cũng có lúc bị coi thường, Phong Cẩm Thành cảm thấy, trong chuyện đối xử với vợ mình, anh cũng không nhận ra bản thân nữa, không quả quyết, miệng nói tàn nhẫn, em chờ lệnh gọi đến của tòa án đi! Đội một đầu đầy lửa giận về thành phố B, điện thoại cũng gọi cho luật sư rồi, lại bị anh dập máy.
Thật sự nếu ồn ào đến tòa án, giữa hai người sẽ không thể cứu vãn được nữa, anh rất hiểu điều này, nhưng là người phụ nữ kia. . . . . . Trước kia cũng biết cô có chút trầm mặc ít nói, nhưng một chút cũng không biết lại bướng bỉnh như vậy, hơn nữa, Phong Cẩm Thành thủy chung không giải thích được, ban đầu kết hôn vội vàng, không biết làm sao liền chấm dứt, lúc này Kê Thanh muốn ly hôn với anh, cũng hồ đồ u mê như vậy.
Phong Cẩm Thành cũng hận không thể bổ đầu Kê Thanh ra xem, bên trong rốt cuộc suy nghĩ cái quái gì? Phong Cẩm Thành buồn bực khó chịu không có chỗ phát tiết, liền xách Diệp Trì đang ở nhà ra uống rượu, nghĩ muốn đem những chuyện phiền lòng này nói cùng anh em một chút.
Diệp Trì hai ngày nay cũng rảnh rỗi, vợ hắn đi du lịch, phải nói là sự nghiệp đơn vị hàng năm luôn có mấy lần đi du lịch, lúc đó Diệp Trì có lén lút can thiệp, về căn bản, nếu chỉ là một lần thì đồng chí Thời Tiêu cũng không để ý, nhưng lừa gạt mấy lần, dù đồng chí Thời Tiêu có ngốc thì cũng nhìn ra ý tứ rồi.
Lần này đi Giang Nam, Thời Tiêu đã quyết ý nhất định đi, Diệp Trì không hiểu, Giang Nam cũng không có gì lạ, vợ hắn thích Giang Nam, hắn cũng rất ủng hộ, năm nào cũng đến một hai lần, vì để thuận tiện, còn mua một biệt thự bên Tây hồ, Thời Tiêu muốn đi, khi nào chẳng được, cần gì phải đi cùng đám người trong đơn vị, đó là chơi sao? Đơn giản chính là chịu tội.
Lúc hắn nói những lời này với Thời Tiêu, vợ hắn chu cái miệng nhỏ nói hắn khoe của, thô tục, cả người đầy hơi tiền, không thể hiểu hoạt động tập thể đầy vui thú này của bọn họ. . . . . . Dù sao nói hết hơi hết nước miếng vẫn là đi.
Vợ đi, con trai con gái cũng bị nhị lão Diệp gia vui mừng hớn hở đón đi, cái nhà to như vậy chỉ có một mình hắn đơn độc một mình, mỗi lần từ công ty về nhà, bình thường hết sức nhẹ nhàng, mấy ngày nay lại dị thường nặng nề, vợ hắn không có ở đây, giống như không có người tâm phúc, làm gì cũng chẳng có cảm giác.
Vì vậy Phong Cẩm Thành tìm hắn uống rượu xem như đánh bừa mà trúng, phải nói hai anh em bọn họ mấy ngày này đã không đi uống cùng nhau, ánh mắt Diệp Trì tà ác, đưa mắt nhìn một cái, đã biết ngay Cẩm Thành không vui vẻ gì, từ nhỏ đến lớn, Diệp Trì chưa từng thấy qua Phong Cẩm Thành buồn thành như vậy.
Có cảm giác chuyện phiền toái gì tới tay cậu ta đều có thể giải quyết, Diệp Trì rất phục cậu ta ở điểm này, tựa như lúc vợ hắn Thời Tiêu nói vậy, Phong Cẩm Thành mặc dù nhìn qua rất nghiêm cẩn, trên người lại mơ hồ hàm chứa phong thanh cốt tuấn, khí phách Ngụy Tấn mạnh mẽ sáng ngời. . . . . . Nói gần nói xa chính là tán thưởng rất nhiều.
Ngay lập tức trong lòng Diệp Trì chua không chịu được, buộc vợ hắn cũng phải tổng kết về mình, nghĩ tới trong lòng vợ, mình cũng phải mạnh hơn Cẩm Thành đi! Nhưng nha đầu kia bình thường nhìn mơ mơ màng màng, dị thường tức giận nhìn hắn một cái, tiếp theo lại gật đầu: "Giống như. . . . . ." ánh mắt Diệp Trì sáng lên, bám lấy hỏi: "Vợ, chồng em như thế nào?"
Thời Tiêu mím môi cười hai tiếng: "Giống thổ phỉ, dã man không hiểu chuyện, thổ phi không chuyện ác nào không làm." Diệp Trì ngạc nhiên hồi lâu, tiếp theo nhào tới, đè lấy vợ giở trò, trong miệng hận hận nói: "Biết thổ phỉ am hiểu nhất cái gì không? Chính là cường đoạt dân nữ. . . . . ."
Nghĩ đến đây, Diệp Trì chợt thở thật dài một cái, hắn nhớ vợ trách bạn? Phong Cẩm Thành nghiêng mắt nhìn hắn mấy lần: "Làm sao, mới có một thời gian mà đã nhớ vợ mày rồi hả ?"
Nếu không phải là anh em cởi truồng cùng lớn từ nhỏ, chút suy nghĩ trong lòng của nhau, cũng rất rõ ràng. Diệp Trì đương nhiên cũng nghe Hồ Quân nói, Cẩm Thành tìm được vợ rồi, hôm nay Cẩm Thành gọi điện thoại cho hắn ra ngoài uống rượu, Diệp Trì còn cảm thấy kì lạ đây.
Bạn nói xem ngày đó nửa đêm nửa hôm muốn tìm vợ, Cẩm Thành làm hòa thượng hai năm rồi, còn không mau chóng chiêm nghiệm, Diệp Trì còn thầm nói, chẳng lẽ Cẩm Thành chán ở cùng vợ rồi sao, trước kia mười ngày nửa tháng còn không nỡ rời giường, lúc này còn vô ích uống
rượu, nói thế cũng không đúng, nhất định là vợ không cho lên giường!
Diệp Trì trong lòng cũng thay Cẩm Thành kìm nén đến luống cuống, cái hòa thượng trong trắng thuần khiết này cũng không dễ làm, hơn nữa thịt cá trước mặt ăn quen rồi, giờ phải ăn chay, ai chịu nổi.
Về điểm này Diệp Trì cũng thật bội phục Cẩm Thành, người an hem này có tiềm chất làm thánh nhân, Diệp Trì lấy chai rượu rót đầy ly trước mặt hai người, cánh tay duỗi một cái, quàng qua cổ Cẩm Thành nhỏ giọng hỏi: "Đừng nhắc tới vợ tao nữa, mặc kệ chạy xa thế nào cũng là thịt trong miệng tao rồi, mày nói vợ mày xem, thế nào rồi? Hồ Quân có nói, con gái nhà mày bộ dáng xinh đẹp, mặt nhỏ mắt to, dáng vẻ thuần khiết, so với mày khi còn bé cũng có dấu hiệu. . . . . ."
Phong Cẩm Thành khua cái tay đang để trên bả vai mình, đẩy Diệp Trì ra: "*** cái dấu hiệu! Có thể nói tiếng người hay không. . . . . ." Nói xong, chân mày đang nhăn thành hình chữ Xuyên (川) mới giãn ra một chút, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ấm áp: "Ừ! Rất xinh đẹp, nhu thuận, xinh đẹp, ôm vào lòng thơm thơm mềm mại, có thể làm lòng mày mềm nhũn đi, con bé chỉ cần cong miệng cười một cái, mày hận không thể đem toàn bộ thế giới đưa lên cho con bé, khi con bé mím miệng, khóc hai tiếng, giống như bị dao cắt đau vào lòng, diện mạo là giống tao, nhưng cái tính nết kia. . . . . ."
Phong Cẩm Thành nói tới đây, dừng lại câu chuyện, ngửa cổ đổ rượu vào miệng, nụ cười trên mặt vừa cong lên, trong nháy mắt đã vô ảnh vô tung, sắc mặt cũng có chút âm trầm, cái tính nết kia thật có điểm giống mẹ con bé, vừa bướng bỉnh lại khó lay chuyển, chỉ là mẹ con bé còn quật cường hơn, ít nhất còn cho kẻ làm cha là anh đây ôm vào иgự¢, mặc dù không tự nguyện, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, nhưng mẹ con bé với cái tính nết kia. . . . . . Đừng nói chỉ có ôm một chút, lần gặp mặt hôm đó anh hôn được mấy cái, mấy ngày sau đó, người phụ nữ kia tránh anh mọi lúc, anh nghĩ sờ được cái tay nhỏ cũng là hy vọng xa vời.
Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, mình *** buồn cười, đã đến thế này rồi, người phụ nữ kia nhất định muốn cùng anh cắt đứt quan hệ, anh còn suy nghĩ những cái này, có phải bị điên hay không?
Phong Cẩm Thành một tay đập lên bả vai Diệp Trì, vô cùng buồn bực nói: "Diệp Trì, tao phát hiện, phụ nữ quả là động vật không thể nói lý, lúc mày không quan tâm đến cô ta, cô ta cứ dính lấy, ở trước mặt mày lắc qua lắc lại, chờ mày nhìn thật quen, thật để ý đến, mày đoán xem? Cô ta phủi ௱ôЛƓ một cái, chạy đi cũng không thèm quay đầu lại, tao con mẹ nó bắt kịp! Cô ta còn nói mày hăng hái quá rồi, sống ૮ɦếƭ đòi đối chọi với mày, mày nói đông, cô ta chạy ngay sang tây, mày nói đá chó, cô ta lại muốn bắt gà, làm mày tức điên lên, còn ở đằng đó một bộ dáng chịu bao nhiêu oan khuất ủy khất, làm mày lên không được xuống không xong."
Diệp Trì nghiêng đầu nhìn anh hồi lâu: "Thế nào? Kê Thanh không quay về với mày?" Phong Cẩm Thành cười khổ một tiếng: "Đâu chỉ là không trở về đơn giản như vậy, cô ấy bây giờ quyết tâm ly hôn, thậm chí không tiếc cùng tao đến tòa án, cũng không phải không có cách, Diệp Trì, mày nói tao dễ dàng lắm sao? Tao đây cũng đã suy nghĩ hai năm rồi, vẫn không hiểu được, trong lòng người phụ nữ kia suy nghĩ cái gì? Cho tới bây giờ, tao cũng vẫn một chút cũng không hiểu?"
Diệp Trì nhíu nhíu mày: "Cẩm Thành, có phải chuyện tìm hoa trước kia của mày, vợ mày còn chưa quên được không?" Phong Cẩm Thành lắc đầu một cái: "Ban đầu mới kết hôn, tao còn không coi trọng mấy, ở bên ngoài có chút xã giao, nhưng sau đó mày cũng biết, không phải đều bị tao xử lý đến một mống cũng không còn, tao cũng muốn cùng cô ấy sống tốt qua ngày, mà lúc đầu cô ấy không nói gì? Sau đó tao muốn được thiên trường địa cửu, cô ấy lại không làm, mày nói đây được xem là cái gì . . . . ."
Diệp Trì nghe, cười mắng một tiếng: "Cẩm Thành, anh em nói cho mày nhé! Bụng dạ phụ nữ so với cái lỗ kim cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, hơn nữa còn dã man không rõ trái phải, thích nhất lôi ra chuyện cũ, đừng nói Kê Thanh nhà mày, Thời Tiêu nhà tao, tính tình coi như mềm mại, dễ lừa gạt đi! Nếu ngày nào đó nhớ tới những chuyện thối nát kia của tao, căn bản không thèm quản tám trăn năm trước vừng thối thóc mục thế nào, cũng phải khó chịu với tao mấy ngày, tao cũng không sợ mày chê cười, đừng thấy anh em bên ngoài hình người dạ chó, ở nhà trước mặt vợ, chả khác gì ba đứa cháu (?), tao còn tồng kết ra một trăm biện pháp linh hoạt, trừ phi mày không muốn mất vợ, chỉ cần mày nghĩ qua, vậy thì phải kinh sợ mà thừa nhận, bất kể chuyện gì ᴆụng tới đúng sai thị phi, thì phải nhận sai trước, nhận sai thái độ còn phải thành khẩn, nếu để vợ mày nhìn ra nửa điểm giả dối, thì đợt này sống coi như xong rồi, hơn nữa đối với phụ nữ khác, mặc kệ trên công tác hay trong xã giao, một chút mập mờ cũng không được có, nếu có bị bám dính, mày cũng phải nói rõ ràng, chính nghĩa cự tuyệt, trở về còn phải nghiêm túc trình bày báo cáo lại với vợ, như vậy mới có thể bảo đảm trong nhà ổn định và hoà bình lâu dài, hôn nhân a chính là cánh cửa học vấn!" .
Diệp Trì rượu vào, lưu loát mà nói một bài, lấy lại tinh thần mới phát hiện, Phong Cẩm Thành mặt kinh ngạc nhìn hắn, Diệp Trì mới giật mình lỡ lời, anh em chính là cùng nhau lớn lên, lại lấy chút chuyện đóng cửa cùng vợ lấy ra nói, cũng thật có chút tổn hại hình tượng đàn ông.
"Khụ khụ. . . . . ." Diệp Trì nhẹ nhàng ho hai tiếng, mất dê mới lo sửa chuồng che giấu nói: "Cái đó, nói tóm lại, hôn nhân cần phải kinh doanh, cần phải kinh doanh. . . . . ."
Phong Cẩm Thành chợt cười một tiếng vui vẻ, ăn no bực bội từ chỗ Kê Thanh, vào lúc này được Diệp Trì một phen giải tỏa cho không ít, nâng lên một nụ cười, rất có mấy phần hả hê nói: "Diệp Trì, nói thật, tao cảm thấy, mày thế này rõ ràng là báo ứng hiện thế."
Diệp Trì rất thành thật gật đầu thừa nhận, lại cười nói: "Nhưng báo ứng thế này, anh em cam tâm tình nguyện. . . . . ."
Khi Diệp Trì từ quán rượu về nhà, mới nghĩ tới, Cẩm Thành nói hắn báo ứng hiện thế, chính cậu ta cũng có tốt hơn là mấy, nhắc tới câu nói kia, ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng phải trả lại, mấy người bọn họ khỏi nghĩ đến chuyện chạy trốn. . . . . .