Kê Thanh vừa mở cửa, đã thấy dì Quách ôm Tiểu Tuyết ở trong phòng khách đi tới đi lui, trong miệng nhỏ giọng dụ dỗ, Kê Thanh sợ hết hồn, Tiểu Tuyết sinh non một tháng, lúc mới ra đời chỉ hơn bốn cân, ước chừng phải ở trong Ⱡồ₦g giữ nhiệt hơn nửa tháng, gương mặt nho nhỏ, thân thể nho nhỏ, hô hấp yếu ớt, giống như con mèo nhỏ yếu ớt đáng thương, cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngậm vào được.
Sữa của cô rất ít, đợt điều dưỡng kia cũng không quá tốt, sữa chất lượng kém, tiu nha đầu thường ăn không đủ no, hơi sức nhỏ, tiếng khóc cũng không lớn, thường ngậm bình sữa liền ngủ thi*p đi, ngủ rồi vẫn còn thút tha thút thít .
Sau đó ba tháng mới tốt hơn một chút, lúc sáu tháng lại bị viêm khí quản, kim tiêm ghim trên cái ót nho nhỏ, tim Kê Thanh nhảy loạn, liền cả đêm ôm bé, lắc lắc, dỗ dành. . . . . . Lâu ngày, chỉ cần tiểu nha đầu không thoải mái, thì phải ôm, dỗ dành.
Bình thường thời điểm này, đứa nhỏ đã sớm ngủ rồi, lúc này còn ôm, khẳng định lại không thoải mái, Kê Thanh vội để túi xuống đi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái một chút, nửa bên giấu trong иgự¢ dì Quách, mắt nhẹ nhàng nhắm, lông mi thật dài bên trên còn vài giọt nước mắt trong suốt, cái miệng nhỏ thút tha thút thít, đáng thương vô cùng.
"Thế nào ạ?" Kê Thanh vội vàng rửa tay ra ngoài mới nhỏ giọng hỏi, dì Quách lắc đầu một cái:
"Không có gì, hôm nay tiêm chủng phòng ngừa, có chút tác dụng phụ, sốt nhẹ, dì hỏi bác sĩ, nói là phản ứng bình thường, uống nhiều nước một chút là được, Tiểu Tuyết thân thể yếu đuối, thể chất cũng nhạy cảm, so với những đứa trẻ khác phản ứng mạnh hơn một chút, mới rồi thử đo nhiệt độ, không nóng nữa, chỉ là có chút mệt nhọc, muốn mẹ. . . . . ."
Ước chừng cảm thấy mẹ trở lại, lông mi tiểu nha đầu run lên, khẽ mở ra một đường nhỏ, nhìn thấy Kê Thanh, động đậy trong иgự¢ bảo mẫu, đưa ra hai cánh tay nhỏ: "Me. . . . . . Mẹ, me. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Tiểu nha đầu thân thể yếu đuối, học nói cũng trễ, đã một tuổi hai tháng rồi, nói mẹ còn không lưu loát, chỉ yếu ớt mềm nhũn , càng làm cho người ta đau lòng.
Kê Thanh nhận lấy ôm vào иgự¢, nói với dì Quách: "Dì đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải về quê, không lại mệt, cháu đã xin nghỉ, mai cháu mang Tiểu Tuyết đến chỗ Tử Thấm, cô ấy vừa đúng lúc nghỉ động, hai chúng cháu chăm sóc Tiểu Tuyết, dì cứ yên tâm đi!"
Dì Quách gật đầu một cái, vuốt vuốt đầu Tiểu Tuyết, sang phòng khách bên kia nghỉ ngơi, Kê Thanh ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ, đi tới đi lui, lắc lư, trong miệng nhẹ nhàng chậm rãi hát bài ru con.
Ước chừng do mùi vị quen thuộc trong иgự¢ mẹ, tiểu nha đầu rầm rì hai tiếng, chỉ chốc lát sau liền đã ngủ. Kê Thanh đặt bé vào cái nôi nhỏ bên cạnh giường, đắp chăn, một phen này, tiểu nha đầu lại lay động, dường như muốn tỉnh, Kê Thanh vội vàng đung đưa cái nôi nhỏ, như thế mới thực sự ngủ hẳn.
Kê Thanh một bên đung đưa nôi nhỏ, vừa cúi đầu nhìn con gái, con gái thật sự rất đẹp, ánh mắt to mà sáng ngời, hơi dài, lúc khẽ nheo lại, cùng ba bé gần như giống y chang, lông mi dài mà ngạo nghễ cong lên, có thể để một cái 乃út chì lên trên, lông tóc mượt mà, thời điểm bạn nhìn, chỉ hận không thể cho bé toàn bộ thế giới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhỏ, cái trán cũng rất đầy đặn, thời điểm khẽ hé miệng, má phải có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, đây hình như là điểm duy nhất giống cô, độ cong lỗ mũi rất đẹp, khóe miệng có chút hơi nhếch lên, lúc cười ngọt ngào vô cùng, con gái nhỏ mềm mại yếu ớt, giống phụ thân bé như vậy, cũng chính là sinh mạng của Kê Thanh.
Nhìn con gái ngủ, Kê Thanh không tự chủ được nhớ tới Phong Cẩm Thành, thời gian hai năm chỉ như xẹt qua trong thế giới của cô, còn trong Phong Cẩm Thành vẫn như là hai năm trước.
Cô đã kí tên vào đơn, nếu như Phong Cẩm Thành không kí tên làm thủ tục, như vậy hôn nhân của cô vẫn còn, cô cùng Phong Cẩm Thành chỉ coi là ở riêng hai năm mà thôi, Kê Thanh có chút hỗn loạn, cũng có chút sợ, nếu cô không sinh ra Tiểu Tuyết, chỉ một mình cô, Phong Cẩm Thành muốn thế nào cô đều không sao, nếu như anh biết, cô mang theo đứa nhỏ rời đi, hơn nữa còn sinh ra. . . . . .
Kê Thanh không dám tưởng tượng hậu quả đó, người đàn ông kia không dễ chọc, cô rất rõ ràng, hơn nữa, cô không thể nào là đối thủ của anh, quyền lợi, địa vị, tâm kế, thủ đoạn, so với Phong Cẩm Thành cô không có giá trị nhắc tới, hơn nữa, cô hiện tại hoàn toàn không đoán được người đàn ông kia đến tột cùng muốn làm gì? Nếu như anh nói không bỏ được cô. . . . . .
Kê Thanh không khỏi cười khổ lắc đầu, làm sao anh không bỏ được cô? Cô có cái gì? Cô được coi là cái gì? Kê Thanh cúi người, hôn một cái lên gò má mềm mại của con gái, lẩm bẩm nói: "Tiểu Tuyết nhanh lớn lên một chút, trưởng thành rồi, cái gì mẹ cũng không sợ. . . . . ."
Kê Thanh khẽ thở dài, cầm quần áo ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa, đơn giản tắm vội, ngồi vào trước bàn trang điểm, trong gương chiếu ra khuôn mặt của cô, Kê Thanh không tự chủ được sờ sờ gò má mình, nhìn qua không có gì khác so với hai năm trước, trên thực tế cô đã là bà cô rồi, phụ nữ tuổi gần đầu ba, không so được với những thiếu nữ hoa dạng niên hoa, thanh xuân đoan chính, tuổi thế này, qua 25 liền giống như thoi đưa, chạy vèo vèo về phía trước.
Mà người đàn ông kia. . . . . . Năm tháng cho anh, cho tới bây giờ đều là mị lực dày cộm nặng nề, trên người là mùi vị của một người đàn ông thành thục thanh công, so với thời điểm hơn hai mươi tuổi, càng có lực hút, bên cạnh nhất định mỹ nữ như mây, cần gì phải dây dưa với vợ trước đã biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng nữa, có lẽ vấn đề vẫn là mặt mũi đàn ông, cảm thấy ly hôn vẫn phải là anh mở lời trước. (aoi: đến nản với chị =_=, tự ti quá mức rồi á)
Kê Thanh thở dài, phát hiện hôm nay số lần than thở quá nhiều, còn nhớ khi mẹ còn sống từng nói với cô: "Tiểu Thanh, con gái a! Phải cười nhiều, ít than thở, cười nhiều, mọi việc sẽ tốt, than thở nhiều, sẽ mang đến vận xấu . . . . . ." Nhưng số lần mẹ than thở so với ai cũng đều nhiều hơn, có lẽ chính vì vậy, cả đời mẹ mới bất hạnh như thế, mà cô đây?
Kê Thanh nghiêng đầu nhìn con gái say ngủ trong nôi nhỏ một chút, cô không có tư cách than thở, con gái cô nhỏ như vậy, mà người đàn ông kia. . . . . . Kê thanh lắc đầu một cái, đi một bước tính một bước thôi!
Phong Cẩm Thành cả đêm trở về thành phố B, ở trên ban công biệt thự ngồi cả đêm, sáng sớm lái xe trở lại thành phố T, anh nghĩ cả đêm cũng không hiểu được, cũng giống như năm đó không biết tại sao cô lại đi, anh hiện tại cũng không hiểu, vì sao cô không cùng anh quay về.
Phong Cẩm Thành từ lúc chào đời tới nay, lần đầu bắt đầu chất vấn mị lực của mình, chẳng lẽ cô ghét anh đến thế, ghét đến mức, cả đời này không muốn qua lại với anh nữa, trong trí nhớ con thỏ nhỏ ôn thuận nằm trong lòng anh, lá gan thật sự đã lớn hơn rồi, Phong Cẩm Thành cũng hoài nghi, trước kia mình nhìn nhầm rồi, nếu là thử răng thỏ cũng có thể cắn người, cắn một cái mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng làm đau nhức .
Phong Cẩm Thành lại nghĩ tới nụ hôn ở bệnh viện kia, bỗng nhiên lại cảm thấy, người phụ nữ kia không phải vô tình với anh, cái loại phản ứng trực tiếp đó, anh còn không đến mức không nhận ra được, như vậy tại sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo?
Phong Cẩm Thành muốn làm rõ ràng, suy nghĩ một đêm không hiểu được gì khác, chỉ biết rằng anh không bỏ được người phụ nữ kia, nếu không bỏ được, cũng chỉ có thể biết rõ, tìm được nguyên nhân, còn có biệt pháp giải quyết.
Phong Cẩm Thành không cần thiết vòng vèo, sáng sớm chín giờ đến dưới lầu ở của Kê Thanh, không có chào hỏi, trực tiếp lên lầu, căn cứ vào đèn cửa sổ sáng hôm qua, cô hẳn là ở bên trái cầu thang, Phong Cẩm Thành đứng trước cửa phòng 501, một chút cũng không chần chờ, trực tiếp nhấn chuông cửa, chuông cửa vang lên mấy tiếng thật dài, không có động tĩnh, Phong Cẩm Thành suy nghĩ một chút, nhấn chuông hàng xóm bên cạnh, cũng không còn người.
Phong Cẩm Thành chỉ có thể xuống lầu, ngồi trong xe, chợt nhớ bữa ăn ngày hôm qua, lại gọi điện cho ông chủ Kê Thanh, mới biết Kê Thanh hôm nay có việc nhà xin nghỉ phép.
Phong Cẩm Thành chợt phát hiện có chút thất bại, mặc kệ anh thần thông quảng đại như thế nào, lại không tìm được cô gái nhỏ đó, chẳng lẽ vì muốn tránh anh, lại chạy rồi, châm điếu thuốc, hít hai cái, không đến nỗi, nếu quả thật muốn tránh anh, không nên xin nghỉ, nên từ chức, dù sao cô cũng biết anh quen biết ông chủ cô, trên phương diện làm ăn có lui tới.
Phong Cẩm Thành ngồi dựa vào sau, đè huyệt thái dương, cả đêm không ngủ lại liên tục lái xe, lúc này đầu bắt đầu đau nhức, để thấp ghế ngồi, nhắm mắt lại, nghĩ muốn ngủ một chút, anh cũng không tin Kê Thanh không trở lại.
Phong Cẩm Thành thật đúng là mất công đợi, Kê Thanh từ sáng sớm hôm nay đã được Tử Thấm lái xe tới đón đi, mang cả lớn lẫn bé, chở đến nơi ở nhỏ bé của mình. (aoi: chém nha à chém = =)
Tử Thấm so với Kê Thanh kiên cường hơn nhiều, tuy hai người từ cùng một đại học đi ra, nhưng lúc lên đại học ấy Tử Thấm so với các cô cũng đã ưu việt hơn, một đứa nhỏ từ trong hốc núi đi ra, thi lên đại học không phải dễ dàng, trong nhà nghèo nàn rách nát, ban đầu học phí đóng không xong, cũng là Kê Thanh giúp đỡ một phen.
Lại nói tiếp, may mà năm đó mẹ kế Trương Yến hào phóng, tiền tiêu vặt tích lũy nhiều lên, học phí của Tử Thấm cũng sắp xếp được, chẳng qua tiền kia, Tử Thấm sau đó cũng trả lại, bất quá hai người cả đời là bạn thân, sẽ không so đo những thứ này.
Thời điểm Tử Thấm lên đại học năm 3, thời gian trống liền bắt đầu chạy bảo hiểm, mặc dù khổ cực, nhưng thành tích cá nhân, trích phần trăm cũng tương đối khả quan, đến lúc Kê Thanh gả cho Phong Cẩm Thành, Tử Thấm đem tất cả tiền một lần trả cho cô.
Thời điểm Kê Thanh quyết định ly hôn, người duy nhất nghĩ đến có thể dựa vào chính là Tử Thấm, khi đó vừa đúng lúc Tử Thấm đến thành phố T, đã vay mua được hai căn hộ nhỏ, một đoạn ngày trước khi Kê Thanh sinh Tiểu Tuyết, cũng ở nơi này, sau khi Tiểu Tuyết sinh ra, bởi vì Kê Thanh phải đi làm, muốn thuê bảo mẫu, mới thuê một phòng ốc cách chỗ của Tử Thấm không xa.
Những ngày lễ nghỉ, sẽ ở cùng nhau, Tử Thấm là mẹ nuôi của Tiểu Tuyết, tính tình rất ngay thẳng, là loại có sao nói vậy, hiểu Kê Thanh vô cùng, Tử Thấm cũng biết, khẳng định là có chuyện xảy ra.
Xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa vào cửa, đặt Tiểu Tuyết vào trong xe tập đi để cho bé thỏa mãn thám hiểm nhà, mới đè Kê Thanh lên ghế sô pha thẩm vấn: "Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?"