Lam Tĩnh bước từ trên xe Lý Tư xuống, lúc đi vào cửa, bất ngờ phát hiện cha mình đang ngồi ở phòng khách, bình thường thì lúc này sẽ không thấy được cha cô ta ở nhà. "Ba."
Lam Hoằng thấy con gái bước vào, gương mặt vốn cương nghị bởi vì chứng kiến một màn kia nên lập tức không vui. "Người vừa đưa con về là ai?"
Lam Tĩnh cho rằng cha mình muốn hỏi chuyện gì nên ngồi xuống đối diện ông ta, cử chỉ động tác đều vô cùng đoan trang, đối mặt với người cha mà cô ta vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ."Cậu ta là bạn học của con, Tổng giám đốc của công ty xây dựng Tử Kim là anh trai của cậu ta."
"Con kết giao với cậu ta sao?" Lam Hoằng nhăn mày lại, xây dựng Tử Kim ông ta biết, mặc dù xí nghiệp kia không nhỏ, chỉ là không có một chút giúp đỡ nào đối với con đường chính trị của ông ta, cho nên ông ta không đưa ra đề xuất muốn con gái mình qua lại với cậu ta.
"Không có." Lam Tĩnh lắc đầu, hôm nay là Lý Tư khăng khăng muốn đưa mình về, cô ta đã từ chối rất nhiều lần, Lý Tư vô cùng tốt với cô ta cho nên cô ta không tiện từ chối nữa.
Nghe được lời phủ nhận của con gái, sắc mặt của Lam Hoằng mới tốt hơn một chút."Nghe nói trường học của con có một người tên là Trình Vũ."
Lam Tĩnh nhíu mày."Vâng ạ."
"Tin tức thằng bé kia là Tổng giám đốc Nguyệt thị không lâu sau sẽ được công bố, cha cậu ta là Thiếu chủ tiền nhiệm của Nặc, mặt khác lại là bộ trưởng bộ phận an toàn tiền nhiệm, bây giờ đã về hưu, vị trí đó tự nhiên sẽ rơi vào tay cậu ta, có cơ hội thì tiếp xúc với cậu ta nhiều một chút."
Mặc dù cha nói cực kỳ bình thường, nhưng Lam Tĩnh đương nhiên biết cái mà cha gọi là tiếp xúc nhiều một chút là có ý gì, nhưng tại sao đột nhiên Trình Vũ lại có thân thế hiển hách như thế, không phải nói cậu ta là con riêng sao."Cha, có gì sai sót ở đây không?"
"Con cảm thấy cha sẽ nói lung tung những chuyện như thế này sao?" Lam Hoằng đọc báo, đôi mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Lam Tĩnh khiến Lam Tĩnh phải cúi đầu xuống.
Lam Hoằng đặt tờ báo xuống, nói những lời sâu xa. "Tiểu Lam, con cũng biết lão Tướng quân muốn về hưu, vị trí này ta và Phạm Chấn đều muốn từ rất lâu rồi, có lẽ do con còn đang đi học nên chỉ biết thế lực của Nặc rất lớn, lại không biết nó có bao nhiêu lợi hại, vì sao Nguyệt Độc Nhất lại chiếm vị trí Bộ trưởng Bộ phận An toàn nhiều năm như vậy, bây giờ ông ta về hưu lại muốn lưu lại vị trí đó cho con ông ta, muốn người khác kiêng kị thế lực nhà bọn họ, ngẫm lại nhà bọn họ chiếm sáu mươi phần trăm thị trường súng ống đạn dược trên toàn thế giới, trước kia còn có Tàn Lang cạnh tranh với ông ta, hai năm nay Liên Tàn Lang đã dần dần thay đổi trọng tâm, tuyên bố để một mình Nặc độc quyền, mọi người hai phe Hắc Bạch đạo đã coi bọn họ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, còn phong cách bao che khuyết điểm của Nặc cũng không phải là một hai năm, con xem thế lực bây giờ của nhà họ Tạ xem, còn có nhà họ Hoa kia nữa, cũng bởi vì đã từng cứu vợ của Nguyệt Độc Nhất một mạng nên bây giờ đã cùng ngồi cùng ăn(1) với nhà họ Tạ, nếu con có thể bấu víu vào cây đại thụ này, đường làm quan của cha con lập tức không cần lo lắng nữa rồi.Hơn nữa Tiểu Lam con lại ưu tú như thế, làm gì có người đàn ông nào không động tâm với con."
(1)Cùng ngồi cùng ăn: địa vị ngang nhau/quyền thế ngang nhau
Trong lòng Lam Tĩnh vô cùng phức tạp, nụ cười nhạt của Trình Vũ lại hiện lên trong đầu cô ta, sẽ không có người đàn ông nào không động tâm với mình sao? Thật sự là như vậy chứ?
***
Thật sự Tô Tiểu Nha cảm thấy vô cùng khó tin, cậu bé mà ngày đó cô nhìn thấy mới đúng là người trực tiếp lãnh đạo Nguyệt thị, người đàn ông cô mới quen lại là Đường chủ Huyền Vũ của Nặc, nhớ tới gương mặt lạnh lùng của anh ta, cô thật sự không hiểu rõ Huyền Dịch, rõ ràng là cả người không có một chút nhiệt độ nào, đặc biệt bá đạo, dường như anh ta không thích người khác làm trái với chuyện mà anh ta đã sắp xếp, nhưng đôi khi anh ta cũng rất cẩn thận, chỉ là vì sao anh ta lại đối tốt với mình, nếu thực sự nói giữa hai người bọn họ phải có chuyện gì, thì cũng chỉ là lần cô lao ra đường cái bị anh ta đâm phải đó, bây giờ vết thương cũng đã tốt rồi, thậm chí anh ta còn tìm người lấy thuốc mỡ để cô không phải lưu lại sẹo, chuyện quá phức tạp đúng là không dễ dàng giải thích.
Bên trong Viện Kim Lan, Tô Tiểu Nha đang thu dọn thức ăn trên bàn, trong lúc không chú ý cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô bé ngồi bàn bên cạnh đang cười ngây ngô với mình, cô có quen sao? Có vẻ như là không, cô bé xinh đẹp như thế, nhất mình không phải là cười với mình.Tiếp tục thu dọn...Cô lại theo bản năng nhìn lại, cô bé vẫn vẫy tay về phía mình. Cô quay đầu lại nhìn bốn phía, không có ai trả lời cô bé kia, chẳng lẽ thật sự đang cười với mình, dọn bàn xong, là cô suy nghĩ quá nhiều thôi.
"Tô Tiểu Nha?"
Tô Tiểu Nha nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, trong lòng giật giật một chút, hít sâu một hơi. "Là tôi."
Thi Nhược Lan chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng cười nhạo một tiếng. "Tôi muốn nói với cô vào câu, có tiện không?"
Tô Tiểu Nha nhìn đồng hồ. "Tôi sắp hết giờ làm rồi, cô xuống đại sảnh chờ tôi." Thi Nhược Lan vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô bé ở bàn bên cạnh kia.
Không sai, cô bé đang quay đầu lại cười ngây ngô chính là Nguyệt đại tiểu thư của chúng ta, tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn kia vừa mới nghe nói gần đây chú Huyền đi lại cực kỳ thân thiết với một người phụ nữ thì lập tức chạy đến đây xem, muốn biết người phụ nữ có thể hấp dẫn Huyền Dịch trông như thế nào, không sai, chú Huyền thật tinh mắt. Đương nhiên cùng lúc đó tư liệu mà cô muốn biết về tất cả các mối quan hệ có liên quan đến Tô Tiểu Nha đều đã được đưa đến trước mặt cô, tất nhiên là bao gồm cả người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh cô, Thi Nhược Lan, vị hôn thê của chồng trước Tô Tiểu Nha, mặc dù không biết cô ta tìm Tô Tiểu Nha có chuyện gì, chẳng qua khẳng định chắc chắn không phải là chuyện tốt, Nguyệt Nặc cười gian lấy điện thoại ra, giọng nói lạnh như băng của Huyền Dịch truyền qua điện thoại.
"Alô?"
Nguyệt Nặc giật giật khóe miệng, vậy mà giọng nói của chú Huyền còn lạnh hơn của cha cô nữa."Chú Huyền, biết con bây giờ đang ở đâu không?"
"Cộp!"
Tút tút tút tút...
Nguyệt Nặc bĩu môi, đã vậy còn là người không có tình cảm, mặc dù có đôi khi cô cực kỳ buồn chán nên thích gọi điện thoại khắp nơi, nhưng chú Huyền cũng không cần phải đả kich người khác như vậy chứ, bấm lại, Nguyệt Nặc lập tức lấy lòng. "Chú Huyền, trước tiên chú đừng cúp máy nha, nếu không thì chú có thể phải hối hận đó...con đang ở chỗ làm công của dì Huyền tương lai nha...chú có biết con nhìn thấy người nào không?"
Người đàn ông thông minh, lấy lòng con đi, lấy lòng rồi con sẽ nói cho chú biết.
"Ai?"
"Nhiệm vụ tuần sau của con làm phiền chú Huyền rồi." Nhân cơ hội bắt chẹt người khác là chuyện mà Nguyệt Nặc vẫn lấy làm kiêu ngạo.
"Được."
"Con nhìn thấy Nhược Lan, chú nhất định không biết Nhược Lan là ai đâu, cô ta quen biết Lý Thành cũng là chồng trước của Tô Tiểu Nha, trước kia cô ta đã từng thân thiết với Anna, đã từng cùng giường chung gối với cô ta..."
"Nói trọng tâm."
A~ Tức giận rồi nha."Bây giờ lại là vị hôn thê của Lý Thành, cô ta tìm Tô Tiểu Nha, con xem nhất định là bụng dạ khó lường (1), dụng bất tâm lương(2), nhất định là cho rằng dì Huyền tương lai của con dễ bắt nạt, cho nên tới đây uy Hi*p cảnh cáo cộng với dụ dỗ."
(1) Bụng dạ khó lường: động cơ kín đáo
(2) Dụng bất tâm lương: mưu đồ không tốt
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc. "Nhiệm vụ tháng sau của con ta đều làm hết, nhìn giúp ta."
"Không thành vẫn đề. Toàn bộ đều giao cho con, chú Huyền yên tâm." Cúp máy, Nguyệt Nặc cười rất vui vẻ.
Tô Tiểu Nha đã thay bộ đồng phục ngồi trước mặt Thi Nhược Lan, cô gọi một cốc nước lọc, Thi Nhược Lan cho rằng nếu không phải là chuyện của Lý Thành, nếu chỉ nhìn cách ăn mặc cộng với dáng vẻ quê mùa của cô ta, thì ngay cả nói chuyện với cô ta thôi cũng đã cảm thấy hạ thấp đẳng cấp của bản thân rồi. "Tôi sẽ không nói lòng vòng, nói ngắn gọn thôi. Tôi muốn kết hôn với Thành, tôi không hy vọng cô lại tới quấy rầy cuộc sống của tôi.Nghe Lý Tư nói cô vẫn quấn lấy bọn họ đòi tiền của nhà họ Lý, tôi mặc kệ trước kia Thành hào phóng với cô đến mức nào, nhưng chỉ cần tôi gả vào nhà họ Lý thì tiền bạc nhà họ Lý cũng sẽ là tiền bạc của tôi, tôi tuyệt đối không để cho anh ấy lấy tiền trong nhà đi nuôi người phụ nữ khác."
Tô Tiểu Nha ngồi không đúng dáng ngồi mà là ngồi xổm trên ghế sofa (chả hiểu chỗ này như nào chắc là chị ý ngồi khác bình thường thôi), nghe Thi Nhược Lan nói, không ngừng gật đầu, đúng đúng, nếu cô lấy chồng, nhất định sẽ thu toàn bộ tài sản của anh ta cho vào trong hầu bao của mình, đàn ông thì sao, trong ví chỉ cần có năm đồng mua nước uống là được, nhiều tiền hơn lại dễ dàng ở bên ngoài nuôi Tiểu Tam.
"Thi tiểu thư, cô suy nghĩ quá nhiều rồi." Tô Tiểu Nha cười tự giễu.
Thi Nhược Lan không quan tâm cô nói cái gì. "Mặc kệ có phải do tôi nghĩ nhiều hay không, tôi chỉ biết tôi là phụ nữ, tôi có quyền bảo vệ hôn nhân của mình, còn nữa tôi hy vọng cô có thể xin thôi việc ở đây, rất nhiều người có tiền ra vào Kim Lan, Thành cũng thường xuyên ra vào nơi này, cũng khó tránh khỏi việc hai người sẽ gặp mặt, như vậy tôi sẽ cảm thấy cô rắp tâm bất lương (1)"
(1) rắp tâm bất lương: có mưu đồ không tốt.
Tô Tiểu Nha cảm thấy bọn họ thật sự là người không biết phân biệt phải trái, cô cũng lười để ý đến cô ta. "Thật xin lỗi, chuyện này tôi không thể đáp ứng."
Nguyệt Nặc cắn ống hút rột rột, vừa gật đầu liên tiếp, điều này cũng có thể lý giải, nếu chồng của cô chạm mặt với vợ trước ở trong này, cô sẽ không đi cảnh cáo người khác như Thi Nhược Lan, hoặc là trực tiếp hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, biến mất càng đỡ lo. Nhưng mặc dù đồng ý mười phần với quan điểm của Thi Nhược Lan, nếu người cô ta cảnh cáo những điều này không liên quan chút nào đến cô và người phụ nữ kia thì đương nhiên cô sẽ hào phóng vỗ tay khen hay, có điều thật không kéo, đây là người mà cô đã đồng ý trông nom giúp chú Huyền, cho nên...
"Đã làm phiền rồi." Đột nhiên Nguyệt Nặc xuất hiện giữa lúc hai người đang nói chuyện, Thi Nhược Lan và Tô Tiểu Nha cũng không biết cô ấy là ai, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây, Tô Tiểu Nha lập tức nhận ra đây là cô bé vừa cười ngây ngô với mình.
"Em..."
"Thi tiểu thư đúng không?" Nguyệt Nặc ngồi vào vị trí bên cạnh Tô Tiểu Nha, "Tôi nghĩ cô hoàn toàn không cần lo lắng rằng dì Huyền tương lai của tôi sẽ đi đoạt cái vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lý của cô đâu, bởi vì chồng tương lai của dì Huyền là Huyền Dịch, nhất định cô chưa từng nghe qua cái tên Huyền Dịch đúng, vậy thì hẳn là cô đã nghe đến danh tiếng của Nặc rồi, chú Huyền của tôi là đường chủ Huyền Vũ, giá trị con người cũng không nhiều lắm, có điều là tiền để mua mấy cái xí nghiệp nhỏ như xây dựng Tử Kim cho dì Huyền tương lai của tôi chơi đùa thì vẫn có, hơn nữa nếu mà La tiểu thư lo lắng chồng cô sẽ va chạm với dì Huyền của tôi ở đây, thì điều này cũng đơn giản thôi, tôi vừa mới mua lại chỗ này, đây là tấm biển mà tôi vừa mới cho người làm, về sau sẽ cho người treo trước cửa lớn, cho nên La tiểu thư hoàn toàn không cần lo lắng anh ta sẽ đến đây gặp dì Huyền của tôi."
Nguyệt Nặc vung tay lên, phục vụ lập tức mang một tấm biển rất lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, trên đó viết "Người nhà họ Lý và chó không được vào đây", Nguyệt Nặc phất tay, đám người này lại lập tức mang nó đi, Nguyệt Nặc cười nhìn vẻ mặt không tốt của Thi Nhược Lan, rõ ràng nhận thấy sắc mặt của đối phương càng ngày càng khó coi thì trong lòng cô càng cảm thấy vui vẻ, mặc dù tính cách của cô cũng không phải là người hay cười trên nỗi đau của người khác, nhưng không có biện pháp, ai bảo cô là Nguyệt Nặc đây.
"Cô là ai?" Dường như Thi Nhược Lan không tin con nhóc trước mặt này lại có năng lực làm ra chuyện như vậy, viện Kim Lan này gần như là nơi tượng trưng cho những kẻ có tiền, nếu nhà họ Lý bị từ chối từ ngoài cửa thì rõ ràng là cho mặt mũi nhà họ Lý một bạt tai.
"Đúng rồi, hôm qua tôi mới thi được bằng luật sư, nếu sau này cô với Lý Thành xảy ra chuyện không vui, muốn ly hôn thì cứ tới tìm tôi nha, tôi đảm bảo sẽ giúp cô được chia đến tám phần tài sản của Lý Thành." Nguyệt Nặc lấy ra danh thi*p, rất lên mặt khoe ra danh hiệu mới của mình...Luật sư Nguyệt...Thật là sảng khoái nha...
"Cô!" Thi Nhược Lan không ngốc, nếu cô ta ngốc giống Tô Tiểu Nha thì sẽ không rời khỏi Lý Thành năm năm rồi mà anh ta vẫn yêu cô ta một lòng như cũ, cho nên cô ta vẫn kiêu ngạo rời khỏi đó, mặc dù Nguyệt Nặc không nhìn ra cô ta kiêu ngạo ở chỗ nào.
"Dì Huyền, con là Nguyệt Nặc, Trình Vũ là anh trai con, rất vui được gặp dì."
"Xin chào." Rõ ràng là trong một lúc Tô Tiểu Nha vẫn không có cách nào tiếp nhận chuyện vừa rồi.
Chỉ là Nguyệt Nặc tức đến mức không chịu nổi nữa rồi, hai ngày sau Nguyệt thị sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu, cũng là bữa tiệc trước cuộc họp báo để mọi người nhận thức anh trai cô, đến lúc đó cô hy vọng có thể cho chú Huyền một sự ngạc nhiên, đương nhiên thuận tiện có thể giúp cô bao toàn bộ nhiệm vụ sáu tháng cuối năm, nghĩ đến đó Nguyệt Nặc lại cười rộ lên. Nụ cười kia khiến cho Tô Tiểu Nha kinh hồn bạt vía.
"Dì Huyền, dì xem người nhà họ Lý bọn họ khi dễ dì như thế, chẳng lẽ dì không có một chút suy nghĩ muốn trả thù bọn họ sao?" Đừng nói với cô là không có, nếu thật sự không có thì dì ấy có thể làm thánh mẫu được rồi.
"Tôi..." Nếu nói trước kia vẫn có ảo tưởng đối với nhà họ Lý, thì sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy làm sao có thể cam lòng, cô cũng chỉ muốn bình an sống qua ngày, nhưng nhà họ Lý ba lần bốn lượt quấy rầy cuộc sống của cô, để cho cô không có cách nào dễ dàng tha thứ đó chính là Lý Thành đến trường tìm em gái cô. Nhưng cô không quyền không thế thì làm sao có thể đấu tranh với gia đại nghiệp đại (1) của nhà họ Lý cơ chứ.
(1) gia đại ngiệp đại: có nghĩa là gia đình lớn, sự nghiệp lớn...Túm cái váy là có tiền có quyền
Hai ngày hôm nay Nguyệt Nặc bận rộn nhiều việc, vội vàng đến mức mọi người cũng không biết cô đang làm chuyện gì, mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, cho nên trước tên cô sẽ đưa Tô Tiểu Nha đi cắt tóc, kiểu tóc dài kia sẽ được thay bằng kiểu tóc ngắn sạch sẽ nhẹ nhàng thanh thoát, Tô Tiểu Nha lập tức trở nên khác biệt, nhanh nhẹn hơn rất nhiều, sau đó Nguyệt Nặc đổi gọng kính màu đen khoa trương kia của Tô Tiểu Nha thành kính sát tròng, đương nhiên ngay từ đầu Tô Tiểu Nha không biết phải đeo như thế nào, Nguyệt Nặc lập tức tìm vài người kéo đến, cố gắng nhét kính sát trong vào trong mắt của cô.
Sau đó lúc Tô Tiểu Nha mặc một chiếc váy ngắn đi ra, Nguyệt Nặc thỏa mãn đẩy cô đến trước gương."Như thế nào, mắt nhìn của con cũng được chứ?"
Tô Tiểu Nha giật mình khi nhìn chính mình trong gương, không thể tin được đó chính là Tô Tiểu Nha cô, lễ phục màu đen được chuyên gia cắt may, chuyên gia thiết kế phần dưới xõa tung ra nhưng không mất đi vẻ đáng yêu, cực kỳ thích hợp với người có dáng người nhỏ xinh như cô, trên chân đeo một đôi giày da thấp màu bạc, Nguyệt Nặc lo lắng cô mang thai nên không thể phối hợp với giày cao gót, mắt nhìn của Nguyệt Nặc rất tốt.
Có điều là vẫn còn thiếu một thứ, chính là tự tin.
Tô Tiểu Nha nghe nói Nguyệt Nặc cần phải vừa soi gương vừa hô to, nhưng cô cảm thấy để mở miệng có chút khó khăn, chẳng qua Nguyệt Nặc sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy."Dì Huyền, dì muốn có thể làm người một lần nữa ở trước mặt Lý Thành thì phải lập tức vượt qua chướng ngại trong lòng mình."
"Tiểu Nặc, tôi đã nói là không cần gọi tôi là dì Huyền rồi mà." Do Nguyệt Nặc kiên trì uy Hi*p nên Tô Tiểu Nha đành phải gọi từ tiểu thư thành Tiểu Nặc, nhưng dì Huyền thì cô thực sự không thể tiếp nhận được.
"Cho dù con có gọi hay không thì sớm muộn dì cũng là dì Huyền của con. Bây giờ đừng nói đến những chuyện này nữa, nói theo con, Tô Tiểu Nha tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới,thế giới bởi vì có sự tồn tại của tôi mà càng thêm đẹp hơn! Cả nhà họ Lý con mẹ nó là con chó mù mắt! Làm cho bọn họ hối hận đi!"
"Thật sự phải nói sao?"Tô Tiểu Nha nhìn đến dáng vẻ đương nhiên của Tô Tiểu Nha, giống như nếu cô không nói thì sẽ lập tức ăn cô, cô vội vàng cúi đầu điều chỉnh bản thân mình.
"૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, Tô Tiểu Nha tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới,thế giới bởi vì có sự tồn tại của tôi mà càng thêm đẹp hơn! Cả nhà họ Lý con mẹ nó là con chó mù mắt! Làm cho bọn họ hối hận đi!"
Nghe được khi Tô Tiểu Nha cố gắng nghiến răng nghiến lợi nói hai câu nói cuối cùng kia, Nguyệt Nặc biết mình đã thành công rồi, nhìn đồng hồ, phải đi đến hội trường trước, vẫn còn chuyện phải làm."Đi thôi!"
Hôm nay cửa hàng trang sức lớn nhất của Giác ở trung tâm thành phố G lại có thể đóng cửa từ chối tiếp khách, khiến cho những người phụ nữ phải tham gia tiệc tối ở Nguyệt Thị đều không hài lòng, liên tiếp gọi điện thoại, trường hợp quan trọng như vậy mà không có trang sức của Giác thì không phải là không bằng người khác sao. Nhưng mà cho dù những người đó có gõ cửa hay gọi điện bao lâu thì cửa hàng vẫn không mở, nhưng rõ ràng bọn họ thấy bên trong có hai người phụ nữ đang chọn trang sức, vậy tại sao lại không cho họ vào.
"Mang bộ trang sức vừa mới làm hôm qua ra đây."
"Vâng, tiểu thư."
Tô Tiểu Nha nhìn ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ bộ trang sức kia, đương nhiên cô biết đó là kim cương màu xanh, hơn nữa còn vừa nhìn đã biết là vô giá, vừa thấy Nguyệt Nặc muốn đeo nó vào cổ mình, cô vội vàng lui về phía sau."Không được, cái này quá đắt." Cho dù cô có làm trâu làm ngựa cả đời thì cũng không thể mua nổi nó.
"Yên tâm, sổ sách con sẽ tính hết trên đầu chú Huyền." Haha, không kiếm tiền từ người trong nhà thì kiếm từ ai."Hơn nữa trang sức này là do con tự mình thiết kế, con cảm thấy dì Huyền là người xứng với nó nhất, chẳng lẽ dì không thích thiết kế của con sao?"
"Đương nhiên không phải như thế." Hai ngày nay Nguyệt Nặc đối với cô rất tốt, khiến Tô Tiểu Nha vô cùng cảm động, cô nào nhẫn tâm khiến cô bé đáng yêu này lộ ra vẻ mặt không vui chứ.
"Không phải thì tốt rồi." Nguyệt Nặc đeo bông tai cho Tô Tiểu Nha, tất cả đều hoàn hảo, Hắc Vương tử cũng đang nghiệm thu."Chú Huyền, chú đến muộn rồi nha..."
"Vẫn còn một số việc trên tay." Lúc Huyền Dịch đến, đúng lúc Tô Tiểu Nha nghe được giọng nói của anh nên xoay người lại, nhìn thấy Tô Tiểu Nha, bàn tay đặt ở cổ tay áo của anh bỗng dừng lại, sau đó dưới ánh mắt khẩn trương của Tô Tiểu Nha thản nhiên nói."Rất được."
Tô Tiểu Nha không biết trong lòng mình đang chờ đợi điều gì, nhưng khi nghe được giọng nói vẫn lạnh như băng của Huyền Dịch, trong lòng có chút mất mát, cô không biết mình thay đổi như thế dường như không chỉ là vì Lý Thành.
Hai người Nguyệt Dạ, Bất Tước cố làm ra vẻ, vỗ vỗ bả vai Huyền Dịch ."Được rồi, chú Huyền muốn khen dì Huyền xinh đẹp đến mức người thần đều tức giận, có ở trên trời dưới đất hay không thì cứ việc nói thẳng, chú không nói thì làm sao người ta biết được.Dì Huyền, đừng để ý đến chú ấy, nói cho dì biết muốn chú Huyền khen ngợi người khác thật không dễ dàng, con lớn như vậy rồi mà cũng chỉ được nghe chú ấy khen có một lần thôi."
Nghe Nguyệt Nặc nói vậy, Tô Tiểu Nha bối rối cúi đầu, là do cô nghĩ nhiều rồi, hình như lúc nào Huyền Dịch cũng như thế này mà.
"Đi thôi." Huyền Dịch tự nhiên cầm tay cô dắt đi, lần đầu tiên cô phát hiện thực ra bàn tay người đàn ông này rất ấm.Trong hội trường khách khứa đã đến rất đông rồi, đương nhiên là do nội bộ Nguyệt Thị có thay đổi nên có một số cán bộ chủ chốt của Nguyệt Thị đều được mời tới.Lôi Tà Thiên dẫn theo cô vợ có thai của mình đang chủ trì tình hình chung ở hội trường, Trình Vũ còn chưa tới.
Tô Tiểu Nha, Huyền Dịch và Nguyệt Nặc vừa đến nơi lập tức dấy lên một làn sóng nhỏ, nhưng nhiều người lại không biết Tô Tiểu Nha, cho dù có chút quen thuộc nhưng vẫn không nhận ra, đều tưởng là bạn gái của đường chủ Huyền Vũ, đương nhiên rất nhiều người ở đây cũng bao gồm cả sự chú ý của nhóm người Lý Thành, Thi Nhược Lan và Lý Tư.Thi Nhược Lan nhìn Nguyệt Nặc, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại trên mặt Huyền Dịch, nhưng cô ta không hề nhận ra Tô Tiểu Nha. Mấy người bọn họ không có nhiều hứng thú nhìn hai người sau đó lại nói chuyện với mấy người bên cạnh, mục đích lớn nhất khi tới đây của bọn họ chính là tạo quan hệ tốt với Tân tổng giám đốc Nguyệt thị.
Huyền Dịch dẫn Tô Tiểu Nha đi tới một vòng tròn nhỏ được nhiều người hâm mộ, ở đó có Thanh Á, Bạch Thủy và Chu Nhan đều là trọng tâm sự hâm mộ của người khác. Thế lực của Nặc như mặt trời buổi trưa, khó có dịp bốn vị Đường chủ của Nặc cùng tập hợp ở một chỗ.
"Tô Tiểu Nha, vị hôn thê của tôi."
Lúc Huyền Dịch giới thiệu với ba người họ, không chỉ có ba người họ ngây người, ngay cả Tô Tiểu Nha cũng ngây người rồi, sao...sao...lại như thế...Tình huống gì đấy, tại sao đột nhiên anh ta tuyên bố như vậy."Tôi..."
Bạch Thủy đương nhiên biết tình huống của hai người, Chu Nhan cũng đã từng gặp Tô Tiểu Nha cho nên tình huống ngây ngốc này cũng không kéo dài bao lâu."Chúc mừng."
Chỉ có Thanh Á."Huyền Lão đại, Bạch Hồ ly và Chu Nhan vừa mới kết hôn, anh cũng không cần nhanh như vậy chứ, như vậy không phải chỉ còn mình tôi là người cô đơn sao."
Chu Nhan vỗ vai anh ta an ủi."Cố lên."
Thấy vợ đi lấy thức ăn, Bạch Thủy cười đi theo, Thanh Á nhìn hai người rời đi thì cũng ôm máy tính trốn ra một góc, anh ta mới không cần ở lại làm bóng đèn nha, Tô Tiểu Nha nói lắp."Anh anh anh...Đột nhiên anh lại nói tôi là vị hôn thê của anh làm gì?"
Huyền Dịch lạnh lùng nhíu mi."Em không thích tôi sao?"
Thích? Cô chỉ không ghét thôi...Cô cũng có thiện cảm với Huyền Dịch, nhưng cô vừa mới ly hôn, quan trọng không phải là cái này."Không phải...tôi...anh nói thật sao?"
Huyền Dịch cau mày."Nhìn tôi giống nói đùa lắm sao?"
"Không có." Tô Tiểu Nha lắc đầu.
"Đường chủ."
Huyền Dịch quay đầu lại."Tôi có việc, chuyện này lát nữa hãy nói."
Tô Tiểu Nha gật đầu, nhìn Huyền Dịch rời đi, không quen thuộc với tiệc rượu như vậy, thừa dịp tiệc rượu còn chưa bắt đầu, muốn di chuyển ra ban công để hít thở không khí, không ngờ lại va vào người khác."Thật xin lỗi."
"Không sao." Lý Thành ngẩng đầu, khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt thì phản ứng đầu tiên là người phụ nữ của Huyền Dịch, nhưng sau khi nghe được giọng nói anh ta mới kinh ngạc."Tô Tiểu Nha!"
Tô Tiểu Nha không ngờ lại va vào Lý Thành, nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh ta, trong lòng vẫn xuất hiện một chút đau khổ, hai ngày nay cô làm nhiều thứ như vậy không phải là đợi giây phút này sao, cô nở nụ cười xinh đẹp, tươi tắn nhất."Thật xin lỗi tiên sinh, xin hỏi tôi có quen anh không?"
Thấy cô muốn đi, Lý Thành bắt lấy tay cô."Cô chắc chắn là Tô Tiểu Nha, tại sao cô lại ăn mặc như vậy?"
Tô Tiểu Nha hất tay anh ta ra."Đúng, tôi chính là Tô Tiểu Nha, tôi mặc như thế nào thì liên quan gì đến anh? Tôi có quen anh sao?"
Rõ ràng Tô Tiểu Nha không muốn tỏ ra quen biết với mình, lại thêm thấy cảnh tượng cô cùng đi vào với Huyền Dịch làm cho Lý Thành hiểu rõ. "Tôi nghĩ tại sao lại giả vờ không biết tôi, bám vào Nặc đương nhiên sẽ khác biệt, cái người tên Huyền Dịch kia có biết cô từng là vợ của tôi không? Anh ta biết cô là đồ tôi đã từng dùng qua không?" Lý Thành không biết vì sao mình lại không khống chế được mà nói những lời ác độc với cô, anh ta thấy Tô Tiểu Nha ăn mặc xinh đẹp như vậy đứng ở bên cạnh Huyền Dịch thì lửa giận trong lòng anh ta dâng cao đến mức chính anh ta cũng không thể khống chế được.
Nhưng mà có lẽ là do nghe quá nhiều những lời như vậy của nhà họ Lý rồi cho nên dường như Tô Tiểu Nha đã miễn dịch với những lời nói đó, vén tóc rơi trên trán, vô cùng quyến rũ."Chuyện gì Dịch cũng biết, nhưng anh ấy nói anh ấy yêu tôi, cho nên dù trước kia tôi có làm sai điều gì thì anh ấy cũng sẽ không để ý, cũng đồng ý cưới tôi. Ngược lại nếu Tổng giám đốc Lý có thời gian ở đây nói những chuyện nhàm chán với tôi thì không bằng quan tâm đến vị hôn thê của anh nhiều hơn một chút."
"Thành, làm sao vậy?" Thi Nhược Lan và Lý Tư đến gần, trước tiên Thi Nhược Lan khoác tay Lý Thành, tuyên bố quyền sở hữu của mình.
"Không có gì!" Lý Thành không kiên nhẫn trả lời, nhìn nụ cười chế giễu của Tô Tiểu Nha, cảm thấy vô cùng chói mắt.
"Tô Tiểu Nha." Lý Tư khó tin nhận ra Tô Tiểu Nha, lúc Thi Nhược Lan nghe được tên này, tay kéo Lý Thành hơi run lên.
Tất cả những động tác này Tô Tiểu Nha đều nhìn thấy, cô cảm thấy vô cùng buồn cười, rốt cuộc mình đã từng để những gì trong lòng, là người đàn ông trước mặt này, cùng gia đình của anh ta sao, dường như tất cả đều không có ý nghĩa gì, coi nhẹ thì cũng trôi qua, những đau khổ xuất hiện khi nhìn thấy Lý Thành có lẽ không phải là yêu, mà là vì những thứ không đáng giá kia đã từng là chấp niệm của mình, nếu người phụ nữ này muốn, vậy thì nhường cho cô ta là được rồi.