Cuối cùng cũng rời khỏi Anh quốc, Trình Trình ngồi ở cửa sổ phi cơ, nghĩ đến việc mới vừa rồi tiễn Hill và Helen, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc vàng óng ả, nhìn thấy đây chính là một đôi ngọc bích, trực giác của nàng cho thấy họ sẽ sớm trở thành một đôi, câu nói không hề có khoa học..........Không phải nói trực giác của con gái thường rất chuẩn.
Nhìn Trình Trình ngẩn người, Thanh Á nhìn bụng cô một hồi rồi nói: "Trình tiểu thư, cô có kiểm tra xem là trai hay gái chưa?"
"Đứa bé năm tháng mới có thể kiểm tra với tính." Thủy Bách Thiên vẻ mặt xem thường liếc nhìn Thanh Á.
Thanh Á ấm ức: "Cậu không phải là chủ tôi, chơi máy tính cậu còn không bại dưới tay ta sao, kỹ thuật chuyên môn chỉ có chuyên về một thứ!" Thật vất vả trách móc Thủy Bách Thiên một hồi, Thanh Á thật không vui vẻ.
Thủy Bách Thiên cũng không cùng anh ta tranh cãi, thản nhiên nói: "Việc này đoán chừng chỉ có cậu không biết."
"Gạt người!" Thanh Á không tin, xoay qua chổ khác hỏi Huyền Dịch, "Huyền lớn nhất, anh có biết không?"
Huyền Dịch lười không để ý đến anh, liếc anh một cái: "Chỉ có ngu ngốc mới không biết." Ngụ ý nói anh ta chính là kẻ ngốc.
Thanh Á buồn bực, tại sao anh ta cứ luôn bị khi dễ chứ.
Trình Trình thấy anh ta buồn bực, không nhịn được an ủi anh ta: "Không có việc gì đâu, thật ra không cần kiểm tra, nhất định là con trai."
Nghe được lời nói của Trình Trình tràn đầy tự tin....Nguyệt Độc NHất nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí trên tay mặt không chút thay đổi, anh lười đi đến cùng Trình Trinh thảo luận vấn đề con trai con gái, dù sao có sinh là con gái thì cũng không thể nhét trở vào được.
"Không phải đâu, Trình Trình tiểu thư, nếu như là con gái thì sao." Nào có chuyện chuẩn trăm phần trăm như cô nói.
"Đúng là con trai, đúng là con trai, tuyệt đối không phải con gái, với lại tên tôi cũng đặt rồi, kiêu là Nặc." Hiện tai ai dám nói nghi ngờ là con gái với Trình Trình, cô sẽ quýnh đít người đó ngay.
Nguyệt Độc Nhất bất đăc dĩ lật tiếp trang báo, anh ta biết có thể là như vậy.
Thanh Á xấu hổ, con trai rồi con trai nữa sao: "Nguyệt Nặc. Tên rất hay."
"Ai muốn dùng tên của xã hội đen!" Trình Trình ghét bỏ nói, "Là Reynold Nặc."
Là Reynold cứu cô và cục cưng, cô hi vọng cục cưng của mình có thể nhớ kỹ tên này vĩnh viễn, dù sao Nguyệt Độc Nhất cũng không phản đối.
"Ách--"Thanh Á thông minh lựa chọn im lặng, cùng phụ nữ có thai nói chuyện thật mệt mỏi, cũng không thể nói đạo lý với người có thai, còn mệt thêm.
Trên phi cơ ngủ một giác, Trình Trình về đến nhà tinh thần rất tốt, thật lâu không được thấy mẹ, Trình Vũ cũng rất nhớ Trình Trình, cừa nhìn thấy Trình Trình đã chạy lại, ôm vào hông cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Trình Trình hôn lên mặt Trình Vũ một cái thật mạnh: "Mẹ cũng nhớ con."
"Mẹ, eo mẹ lan này to nha, có phải hay không mẹ lại mập lên nữa rồi."
"Ha ha." Trình trình cười lên ha hả, " Mẹ muốn cho con một em trai."
"Thật?" Trình Vũ hai mắt sáng lên.
"Thật."
"Vậy nhất định là một em trai, con không muốn có em gái." Trình Vũ nhìn mẹ nghiêm túc nói.
"Đó là dĩ nhiên." Trình Trình ngồi cạnh hơi mệt một chút, đúng dậy vuốt tóc con trai, thấy giáo sư trong phòng khách, mỉm cười gật đầu, "Giáo sư."
"Tốt, tôi lại muốn có thêm đứa cháu." Lão Ngoan ĐÔng nghe được lại muốn mình có thêm nhiều bảo bối, cười vui tươi hớn hở.
Mới vừa vào đã nghe Trình Vũ nói câu "Không cần em gái" Nguyệt Độc Nhất lần nữa không nhịn được chau mày, mẹ con nhà này trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, có thời gian anh sẽ dạy dỗ lại, nói cho bọ họ biết là thật ra con gái cũng rất tốt.
Anh biết Trình Vũ kiên trì muốn có em trai, là bởi vì khi anh quan niềm con gái rất yếu đuối, sinh ra em gái cậu phải làm anh và sẽ phải nhường nhịn em mình, nhưng em trai lại không giống vậy, em trai có thể đem ra khi dễ, mấu chốt chính là anh tốt hơn giáo dục lại cậu, đi vườn trẻ lại là một việc hết sức quan trọng.
Trong lúc mang thai, tính tình Trình Trình càng lúc càng lớn lối rồi, cái gì không hài lòng sẽ khóc liền phát giận, dựa vào ý nghĩ phụ nữ có thai là lớn nhất, Nguyệt Độc NHất cái gì cũng phải cố gắng thỏa mãn cô, thiếu chút nữa Trình Trình còn chưa nói muốn ngôi sao sáng, anh ta đem công việc điều về thành phố G, cần phải tự mình đi xử lý chuyện tình, tất cả đều giao cho bốn người Thanh Á đi, cho nên mấy tháng này đã đem bốn người ђàภђ ђạ gần ૮ɦếƭ.
Vậy mà, mang thai được năm tháng Trình Trình nhận được điện thoại của chủ nhiệm Tưởng ở sở nghiên cứu, nói sở dự định đi du lịch, hỏi cô có đi hay không, cô xuất hiện một ý niêm trong đầu vừa chuyển lời đồng ý. Nguyệt Độc Nhất trở về nghe được tin tức dĩ nhiên là không đồng ý, kết quả Trình Trình bắt đầu vừa khóc vừa quấy, cuối cũng vẫn là Nguyệt Độc Nhất thỏa hiệp, bất quá điều kiện tiên quyết cuối cùng là anh muốn cùng đi với cô. Cùng nhau đi, vốn so sánh với không được đi là tốt nhất, Trình Trình vui vẻ thu gọn hành lý, nhìn cô cao hứng như vậy, cũng không trách được Nguyệt Độc Nhất
Sáng sớm Trình Trình đã hấp tấp cùng Nguyệt Độc Nhất thuê xe đến địa điểm, chủ nhiệm Tưởng đã sớm ở cửa xe buýt chờ, thấy Trình Trình nhiệt tình vẫy tay: "Nơi này."
"Chủ nhiêm tưởng." Trình Trình kéo Nguyệt Độc Nhất đi tới đứng trước măt cô. Chủ nhiệm Tưởng há mồm kinh ngạc, miệng có thể nhét cả quả trứng: "Trình Trình cô mang thai?"
"Hì hì, vâng." Trình Trình kéo Nguyệt Độc Nhất qua, "Chồng tôi."
Tiếp nhận tin tức khi*p sợ, Chủ nhiệm Tưởng có chút tiếc nối, cô gần đây cũng không có tin tức của Reynold, cô cảm giác, cảm thấy đứa bé kia rất tốt, bất quá chồng của Trình Trình thoạt nhìn cũng không tồi: "Không tệ, cậu bé xuất sắc."
Trình Trình nhìn Nguyên Độc Nhất không lạnh không nhạt, sau lưng bấm tay anh ta, Nguyệt Độc Nhất cau mày, nhìn chủ nhiệm Tưởng gật đầu.
"Lên đi, xe chỉ chờ có hai người các cô." Đối với sự lạnh nhạt của Nguyệt Độc Nhất chủ nhiệm Tưởng cũng không hề gì, vui tươi chào hỏi hai người ngồi lên xe. "Không nghĩ tới cô mang thai, bất quá lần này là đi lên biệt thự Liên Thủy nghĩ phép, vừa hoàn thành một thí nghiệm xây cất, mọi người muốn nghĩ phép đi tán bộ giải sầu, không việc gì ngoài chuyện rèn luyện thể lực, bên kia không khí rất tốt, đối với cô cùng đứa bé cũng rất tốt."
"Thật sao? Biệt thủy Liên Thủy chính là của Thẩm Thị mới khai phá làm điểm du lịch sao, ở thành phố G bên cạnh." Bởi vì do Thẩm Tử Hằng khai phá chổ này, nên ngày đó lúc tin tức đưa tin thì Trình Trình cũng có chú ý tới.
"Đúng vậy chính là chỗ đó." Chủ nhiệm Tường nhìn đã đến đủ người nên bảo tài xế lên đường.
TRình Trình cùng Nguyệt Độc NHất đến đã để cho nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, nam đồng nghiệp thầm mến Trình Trình trong lòng cũng cảm thấy tiếc nối, trong phòng thí nghiệm của bọn họ cũng có không ít mỹ nữ, nhưng mà cũng là hiếm có, yêu cầu cũng cao, ánh mắt nhìn cũng cao, bản thân cảm giác hài lòng, cho nên loại mỹ nữ như vậy cũng không làm cho người ta thích, mà Trình Trình lại không giống họ, cô không tim không phổi, con người vừa đơn thuần, rất nhiều đồng nghiệp nam đều thích cô như vậy, đáng tiếc bởi vì Trình Trình bản tính trời sinh, trước kia có một đồng nghiệp nam bày tỏ với cô, viết cho cô một bức thư, nói muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hy vọng Trình Trình có thể cùng đi, kết quả Trình Trình cũng đi đến làm thủ tục để đi, nhưng là cô đi theo đến Đức chơi một vòng không cùng người đó nói tiếng nào rồi trở về, người ta hỏi tới, cô mới nói cô không biết, chỉ cho là người ta muốn rủ cô đi đức chơi, cô chơi đủ rổi thì trở về.
Sau này người khác cũng it dám bày tỏ cùng cô, bây giò nhìn cô đã kết hôn còn có thai thì hơi thất vòng, bất quá đàn ông phần lớn thì thường rộng lượng, nếu mình đã không có cơ hội, vậy thì cũng có thể yên lặng chúc phúc rồi, nhưng phụ nữ thường bất đồng, mấy cái thanh cao con dư lại trong lòng phụ nữ, mắt thấy thằng ngốc kia cứ như vậy nhìn Trình TRình gả cho một người đàn ông tốt trong lòng cảm thấy không công bằng, nhưng cho dù bất bình các cô cùng sẽ không làm được chuuyên gì quá giới hạn, nhiều nhất thì ngoài miệng nói hai câu: "Stop, cũng không biết con chó đi làm gì đó, ᴆụng được đàn ông tốt như vậy."
"Ai biết được, có lẽ người ta DCM ...giả bộ thanh cao đi lừa gạt."
"Đàn chị, các chị nói ai vậy?" Một cô gái tết tóc đuôi ngựa ở 2 bên ngồi bên cạnh, cô nhìn xung quanh Trình TRình.
"Tần Húc nhi, đang nói đến cô gái thiên tài trong viện của chúng ta, viện có công trình nghiên cứu lớn nhất hiện đang trong tay cô ấy, em nhìn cố ấy không muốn tới có thể không tới, thí nghiệm gác lại lãnh đạo cũng không thúc dục, không giống như chúng ta phải chịu khổ, mấu chốt chính là người ta biết giả bộ, có thể đem đàn ông để lừa gạt, điểm này phải học theo nhiều ."
"Vậy cũng không chừng, có lẽ con trai cô cũng lớn lên thật đẹp mắt, một khuôn mặt nhỏ trắng xinh, Trình Trình kiếm tiền cũng không ít, nhất định là tự nuôi con lớn lên, nếu không lớn lên sao lại tốt như vậy, lại có tiền, có bối cảnh, đàn ông làm sao chịu cưới đàn bà đã có con với chồng trước chứ."
Ánh mắt Tần Húc Nhi nhìn chằm chằm vào chổ ngồi Trình Trình, nghe những lời ghen tị cay nghiệt đối với cô .....khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Đi mấy giờ xe, cuối cùng cũng đến Biệt thự Liên Thủy, Trình Trình được Nguyên Độc Nhất đỡ xuống xe, cô hít một hơi sây, không khí nơi này quả nhiên trong lành, nơi này chính là điểm nghĩ phép của cả đòan. Núi sông cũng là thiên nhiên, Thẩm thị thông qua cải tạo đem kiến trúc cùng phong cảnh kết hợp lại thành một, Nguyệt Độc Nhất cũng cảm thấy chổ này không tệ, kiểu kiến trúc nhỏ thấp lại hết sức rộng rãi, vẽ ngoài phong cách cổ xưa nhưng không mất đi cảm giác, giống như cố ý sắp xếp cảnh vật chung quanh để cho bên trong nhà khi mở ra sẽ thông suốt, phục vụ trong đại sảnh cũng hết sức lễ phép, Trình Trình ở trong đại sảnh chờ Nguyệt Độc Nhất lấy khóa phòng.
"Chị Trình, chị mạnh khỏe chứ, tôi cũng tốt nghiệp Lí Công Đại, so với chị sau mấy đợt, ở trong trường đã nghe nhiều chuyện về chị." Tần Húc Nhi giơ cái bọc đứng ở phía sau, nụ cười khả ái giắt trên mặt.
"Em là?" Cô chưa từng thấy em gái này.
"Em tên Tần Húc Nhi, lúc vào viện, vừa lúc chị Trình xin nghĩ phép." Tần Húc Nhi vươn tay, "Sau này xin chị chỉ dạy nhiều hơn."
Trình Trình tới nắm tay: "Đơn vị nào?" Hóa ra là đồng nghiệp mới, Trình Trình cười gật đầu.
"1009" Nguyệt Độc Nhất đúng lúc trở lại.
Tần Húc Nhi nhiệt tình vươn tay về phí Nguyệt Độc Nhất cười ngọt ngào:" Xin nào, anh là chồng của của chị Trình sao, em tên Tần Húc Nhi, rất vui được biết anh."
Nguyệt Độc Nhất ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Tần Húc Nhi, bỏ qua cánh tay đang vươn tới, ôm Trình Trình: "Đi thôi."
Trình Trình có chút lúng túng, hướng về Tần Húc Nhi cười cười, nhìn bọn họ khuất tầm mắt mình, Tần Húc Nhi trên mặt vẫn nụ cười ngọt ngào, nhún nhún vai, thu hồi cánh tay lại
"1005,1007, 1009... Đên." Trình Trình nhằm số phòng đổi chiều "9" cảm thấy nhìn có chút quen mắt, đi đến phòng nghĩ nữa ngày, đột nhiên kêu lên: "A! Đêm đó mình đi nhằm gian phòng."
Cô rốt cuộc cũng nghĩ tới, đêm đó chính là cô đi nhằm gian phòng mới gặp Nguyệt Độc Nhất, mới mang thai Trình Vũ. Nguyệt Độc Nhất bị lời nói của cô làm cho điên cuồng, chẳng qua nhanh hiểu Trình Trình nói đêm đó chính là đêm kia: "Đi nhằm gian phòng?"
"A ....Ha hả.... Cái kia.... Buổi tối đó trời cũng không tối ..... thấy không rõ lắm sao....."
TRình Trình cười ha hả, Nguyệt Độc Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, cũng mày cô mơ hồ đi nhằm phòng, nếu không bọn họ sẽ không có cái gọi là xuất hiện cùng lúc: "Đi tắm rửa đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ có sức đi dạo."
"Vâng." Nghe được hoàng tổ tông không truy cứu tội cô, Trình Trình chỉ lên một tiếng liền chạy vào tolet.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Trình trong miệng cắn bánh bao nhỏ, trên tay bưng sửa tươi, Nguyệt Độc Nhất đang hầu hạ mặc quần áo cho cô, cửa phồng bị gõ, Trình Trình muốn đi mở cửa, Nguyệt Độc Nhất trừng mắt nhìn cô, cô vọi vàng biết điều ngồi xuống: "Đem sửa tươi uống mau, anh đi mở cửa."
"Vâng."
Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng mở cửa, từ lâu đã không thích bị người khác quấy rầy, thất Tần Húc Nhi đứng ngoài cửa cười hì hì, không đợi cô mở miệng, trong nháy mắt đem cửa đóng lại. Đi trở về bên giường, tiếp tục mặc quần áo cho Trình Trình.
"Người nào thế." Trình Trình tò mò.
"Người nhàm chán."
cốc cốc cốc...
"Chị Trình."
Tần Húc Nhị? "Anh đóng cửa để người ta bên ngoài hả?" Trình Trình hỏi người đàn ông đáng muốn mang giày cho cô.
Nguyệt Độc Nhất bất đắc dĩ đứng lên mở cửa. Tần Húc Nhi đi vào thất Nguyệt Độc Nhất đang khom xuống mang giày cho Trình Trình: "Chị Trình, làng du lịch phía tây nghe nói có chợ nhỏ buôn bán trên đường, đi mua chút đồ lưu niệm, lưng chừng núi còn có Miếu, nghe nói rất linh thiên, chúng ta đi xem một chút đi."
Người ta đã muốn mời, gặp phải Trình Trình đã động tâm, cho nên ba người cùng đi ra cửa, thật ra Trình Trình đối với sự nhiệt tình của cô có cảm giác nói không nên lời, Helen cũng rất nhiệt tình, cùng Tần Húc Nhi đều có nụ cười giống nhau, nụ cười sáng lạng, nhưng Trình Trình cảm thấy không được tự nhiên, cho nên dọc con đường chỉ có Tần Húc Nhi nói ...., còn cô thì đang nghe.
May mà trên đường buôn bán đồ lưu niêm có chút thú vị, đối với con gái điều thích những thứ này, một đường đi xem một chút cũng không cảm thấy nhàm chán.
"Wow! Cái này thật đáng yêu." Tần Húc Nhi trên tay vướt một con rối đầu hổ, Trình Trình xem thường, nữ sinh đại khái cũng chỉ thích những loại này.
"Ông chủ bao nhiêu tiền?"
"Không mắc đâu, 50."
Tần Húc Nhi sờ tối: "A, quên mang tiền rồi. Thật đáng tiếc, thật rất muốn mua."
Nguyệt Độc Nhất đang nhìn Tần Húc Nhi còn đang nuối tiếc, đang nhìn vợ mình đi không đặng, từ trong Ϧóþ da lấy tờ 50 đưa cho ông chủ.
"Anh muốn mua cho em sao? Cảm ơn." Tần Húc Nhi vui vẻ cầm con rối, Nguyệt Độc nhất không thèm để ý tới nắm Trình Trình đi tới tiệm cơm trước mặt, anh chỉ không muốn Trình Trình đứng quá lâu
Ăn cơm xong, Trình Trình muốn đi miếu để xin cho 2 đứa bé bùa bình an, nhưng cô thấy lưng chừng núi cao như vậy cô di chuyển không đặng, Nguyệt Độc Nhất cảm thấy điều này không đáng tin, lại thấy Trình Trình là nhà khoa học sao lại còn tin những thứ này. Vậy mà Trình Trình lại rất khinh bỉ nhìn anh ta, nói cho anh ta biết, cái này gọi là tín ngưỡng, một người không biết tín ngưỡng thật sự là đáng buồn, đặc biệt anh ta lại là xã hội đen, cần thường xuyên thấp hương bái phật để giảm bớt tội lỗi của mình.
Cuối cùng Trình Trình quyết định để Nguyệt Độc Nhất thay cô đi đến miếu xin bùa bình an, cô ở lại dưới chân núi chờ anh, Thần Húc NHi nói cũng muốn đốt hương cầu xin cho người nhà của mình, liền đi theo Nguyệt Độc Nhất, hai người một trước một sau đi lên núi.
"Anh Nguyệt, anh cùng chị Trình quen biết thế nào?"
Nguyệt Độc Nhất bước chân không nhanh cũng không chậm, Tần Húc Nhi cần chạy chậm mới đuổi theo kịp, Nguyệt Độc Nhất đều không để ý đến cô.
Cô còn nói: "Nghe nói chị Trình có một đưa con, không biết của tên đàn ông xấu xa nào mà không chịu trách nhiệm, chị Trình hiền lành như vậy."
"Chị Trình lúc học đại học có danh tiếng, thông minh vừa xinh đẹp, không ít con trai đều thích chị, chẳng qua nghe nói là bạn gái học trưởng Trì Mặc, không biết có thật không."
Nguyệt Độc Nhất dừng bước lại, Tần Húc Nhi ᴆụng đầu vào lưng anh, Nguyệt Độc Nhất xoay lưng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một cái, Tần Húc Nhi lui bước về phía sau, cười hì hì khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền: " Tôi nói Nguyệt Độc Nhất thế nào lại dừng lại rồi sao, hóa ra là thế."
Tần Húc Nhi chạy hai ba bước vào trong Tự Miếu, Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô, đi theo: "Bùa bình an làm sao xin."
"Mua hai nén hương thì người ta đưa." Cô không có tiền, cũng chỉ có thể cúi chào, "Anh Nguyệt đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với em."
Thật ra anh không muốn nói chuyện với cô, chẳng qua anh không biết làm sao cầu xin bùa bình an, nhìn cách người khác làm, anh cũng mua hai nén hương, vừa lạy vừa thắp hương, rốt cuộc không phụ kỳ vọng đã nắm được bùa bình an trong tay, nghĩ đã đến lúc xuống núi.
"Thí chủ, có muốn quyên tiền, có thể đem anh cùng người nhà của anh vào thành chuông Tân Lạc của chùa ở phía trên, bình an mãi mãi." Hòa thượng thấy Nguyệt Độc Nhất liền nói những câu theo thói quen.
Nguyệt Độc Nhất nhìn sổ quyên góp chi chít tên: "Chỉ cần quyên tiền có thể đem tên khác lên chuông?"
"ĐÚng vậy, thí chủ, quyên it nhất 20 đồng chúng ta có thể kéo dài tuổi thọ tên anh cùng người nhà của anh trên chuông."
Nguyêt Độc Nhất đứng trước mặt hòa thượng suy nghĩ hồi lâu, lâu đến nổi Tần Húc Nhi cũng không biết anh muốn làm gì, anh đột nhiên mở miệng: "Tôi muốn mua đứt cài chuông này, trên chuông chỉ khắc duy nhất tên người nhà của tôi, muốn bao nhiêu tiền?"
"Cái này......" Hòa thượng giống như bị làm khó, cái đó thí chủ muốn mua đứt chuông.
"Một trăm vạn? Hai trăm vạn?"
Hòa thượng bị làm khó nhăn mày lại, đối diện với bộ dạng của thí chủ chỉ quyết tâm bất kể xài bao nhiêu tiền cũng muốn mua đứt, thấy bộ dạng của hòa thương, Nguyệt Độc Nhất nghĩ là ông ta ngại ít tiền: "Không đủ sao? Vậy ông nói muốn bao nhiêu tiền. Các ông có nhận chi phiếu không? Cà thẻ có được không?"
"Thật xin lỗi thí chủ chúng tôi chỉ nhận tiền mặt." Hòa thượng tựa hồ có thể tìm được câu trả lời, thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Độc Nhất bất mãn nhíu lông mày.
Cuối cùng Nguyệt Độc Nhất cũng nhếch mày thanh toán 100 đồng tiền, đem tên ba mẹ con Trình Trình, còn có giáo sư Louis lưu lại trên cuốn ghi chép, nhưng anh vẫn buồn bực, lúc xuống núi vẻ mặt còn khó chịu.
"Anh Nguyệt anh thật muốn mua chuông này nha." Tần Húc Nhi đi phía sau anh, líu ríu, bất quá Nguyệt Độc Nhất cũng giống như lúc lên núi, cái gì cũng không trả lời cô.
Trình TRình uống xong một bình trà, Nguyệt Độc Nhất đã về tới rồi, cố thấy anh có vẻ khó chịu, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Nguyệt Độc Nhất chỉ cho co hai chữ: "Phá Miếu."
Tần Húc Nhi cười lên ha hả, đem chuyện nói cho Trình Trình nghe, Trình Trình vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ tới NGuyệt Độc NHất cũng có tính trẻ con như vậy.
Sau bữa cơm tối, Nguyệt Độc Nhất dìu Trình Trình đi tản bộ ở bờ sông, Bụng Trình Trình cũng đã lớn rồi, đi hai ba bước phải ngồi nghĩ ngơi, Nguyệt Độc Nhất đi theo cô chút ngừng chút nghĩ cũng không cảm thấy chán ghét, nơi xa trong phòng truyền đạt 1007, Tần Húc Nhi bưng bia ở sân thường nhìn thấy cảnh này, nụ cười khớ miệng biến mắt, ánh mắt tưởng chừng ngây thơ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyệt Độc Nhất.