Lên máy bay tư nhân đi Anh quốc, Thanh Á liền oán niệm nhìn Trình Trình chằm chằm, làm cho cô rợn cả tóc gáy, Trình Trình liền nhớ lại mình không có làm gì đắc tội Thanh Á nha.
Tâm trạng của Huyền Dịch rất tốt, không hề nhắm mắt nghỉ ngơi giống như thường ngày mà là nhìn vào tạp chí: “Thanh Á, đừng quên chuyển quyền sở hữu hòn đảo qua cho tôi.”
“Hay là chúng ta đổi lại đi? Tôi sẽ đem căn biệt thự ở lưng chừng núi thành phố G cho anh.” Anh thật sự rất thích hòn đảo đó, cứ như vậy mà cho đi sẽ làm anh đau lòng.
“Tôi có thể cho anh đến đó ba năm một lần.” Huyền Dịch liền trực tiếp từ chối lời đề nghị của Thanh Á.
“Ba năm sao? Không được, mỗi năm một lần!”
“Đừng quên, hiện tại tôi mới là chủ nhân của hòn đảo này, có chơi có chịu, lời hứa đáng giá ngàn vàng, chú có muốn đi làm mồi cho cá mập không?”
“Được rồi được rồi, thua thì thua.”
“Thanh Á, anh đã thua cho Huyền Dịch cái gì vậy?” Trình Trình liền thận trọng Thanh Á, bởi vì sắc mặt của anh ta rất khó coi.
“Hai người họ đánh cuộc xem lần này cô có theo tới Anh quốc không, kết quả là Thanh Á bị thua.” Thủy Bách Thiên liền tốt bụng giải thích.
“Vậy là gần đây các chú đều rất rảnh rỗi phải không?” Ánh mắt lạnh lẽo của Nguyệt Độc Nhất liền quét qua Huyền Dịch và Thanh Á, “Đảo này tịch thu lại.”
Huyền Dịch thì bình thản nhún vai, Thanh Á liền có chút nhức nhối, cho Huyền Dịch thì thỉnh thoảng còn tới được, nếu như Thiếu chủ tịch thu thì không biết khi nào mới có thể trả về. Anh ta liền nhìn chằm chằm vào Bạch hồ ly, nhìn là biết trong bụng đầy ý nghĩ xấu rồi.
Anh quốc, biệt thự của Tử Tước Charles
“Cha à, con đã nói rất nhiều lần rồi, con không muốn đính hôn với cái người Reynold gì đó, con thích Hill.” Một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đang đỏ mặt tranh chấp với ba của cô.
Trên mặt của Henry Charles rất nghiêm túc, là một người đàn ông người Anh điển hình: “Chuyện này không thể thương lượng được, con phải cùng đính hôn với Reynold William.”
“Con là con gái của cha, bình thường cha thương con như vậy, làm sao lại nhẫn tâm gả con cho một người mà con không yêu cơ chứ?” Helen liền cảm thấy không thể tin được.
“Hôn nhân của con không phải là do con định sẵn được, thời gian đính hôn là hai tuần sau, trong thời gian này con hãy ngoan ngoãn ở trong nhà đi, Paul.”
“Chủ nhân, có gì cần phân phó sao?” Vị quản gia người Anh liền cung kính đi tới.
“Trông chừng tiểu thư, cho đến khi nó và Reynold kết hôn thì không được bước ra cửa phòng nửa bước.”
“Vâng.”
“Cha!!!” Helen không ngờ rằng thường ngày cha mình yêu thương mình là vậy nhưng nay lại làm thế, liền tức giận chạy đi.
Vào một buổi đêm gió lớn, trên ban công lầu hai biệt thự của Tử Tước Charles có một sợi dây bằng grap giường màu trắng rủ xuống, mà theo đó là một bóng dáng nhỏ nhắn, sau khi chạm đất liền lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhìn thì hình như không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này, nhìn bốn bề vắng lặng, liền thông qua lỗ chuồng chó đã làm từ sớm rồi chuồn ra ngoài.
Đến Anh Quốc không lâu, Nguyệt Độc Nhất nhiều lần tìm đến cửa để gặp, nhưng đều bị từ chối, theo như tin tức anh có được, thì tạm thời không cần phải lo lắng cho Hill, dù sao thì tước vị của anh ta vẫn còn đó, mà tước vị này không thể muốn cho ai thì cho được.
Buổi sáng không được, thì sẽ vào ban đêm, một bóng người hành động nhanh nhẹn phóng tới, leo lên lầu hai của nhà Công Tước, hàng bảo vệ dày đặc ở trước mặt anh cũng không có tác dụng đâu. Trong phòng không có người, Nguyệt Độc Nhất liền suy nghĩ một chút xem Hill đang ở đâu, liền xoay người lại, trèo qua mấy cái ban công, chạy đến ban công ở trước thư phòng, cửa sổ ở sát đất không có khóa, gió đêm làm cho tấm màn che bay phấp phới.
Đúng như anh nghĩ, lúc này Hill đang mặc quần đen vào áo sơmi trắng ngồi đưa lưng vè phía anh, thân thể giống như là đã dính tại nơi đó, anh đang ngẩng đầu nhìn bức tranh rất to, người phụ nữ trong tranh đang đứng ở một pháo đài cũ giống hệt như Trình Trình, một tay anh đang cắm ở túi quần, một tay đang cầm ly rượu, cho dù không thấy được mặt, thì cũng thấy bóng lưng của anh đang rất cô đơn.
Thấy Hill, Nguyệt Độc Nhất liền tung ra quả đấm rất nhanh.
“Ai???” William Hill liền xoay người, dáng vẻ cô đơn trong tròng mắt đã biến mất, nhưng khi chứng kiến người đang đứng kia thì lại lộ ra vẻ mừng rỡ, “Phil.”
Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu một cái, “Lại nhớ tới mẹ cậu sao?”
“Cậu lại leo cửa sổ.” Hill không trả lời, ngược lại không tán thành hành động leo cửa sổ của anh.
“Tôi đã tới nhiều lần, nhưng đều phải đứng ngoài cửa.”
Hill cũng không ngờ là thế này: “Xin lỗi, tôi cũng không biết.”
“Không sao, đã xảy ra chuyện gì?”
Hill liền cười khổ một tiếng: “Còn không phải là họ bắt tôi kết hôn với cô gái mà họ chọn sao, nếu như không đồng ý, thì họ sẽ đối phó với tôi giống như cha của tôi, nhưng tôi không muốn như vậy, tôi muốn giống như cha của mình có thể kết hôn với người mà mình yêu. Họ đã sắp xếp cho Reynold và Helen đính hôn rồi, xem ra không bao lâu nữa thì sẽ tới tôi.”
Trình Trình đang đứng im lặng trong bóng đêm bên cạnh chiếc xe chờ Nguyệt Độc Nhất, hôm nay anh không mang theo cô, trước kia thì cô không muốn đi theo anh, nhưng đi đâu anh cũng mang cô theo, hiện tại cô muốn đi, nhưng người ta lại không mang theo cô, cô nghĩ tới chuyện này liền rất buồn bực, lúc mà Trình Trình còn đang nhàm chán nghĩ lung tung, thì ở tòa lâu đài này ngoại trừ Nguyệt Độc Nhất ra vẫn còn một người khác đang leo lên, mà vóc dáng của người này lại có lồi có lõm, rõ ràng đây là một phụ nữ, nhưng bản lĩnh này hiển nhiên không bằng Nguyệt Độc Nhất, nhìn cô nhiều lần leo lên rồi trượt xuống, dáng vẻ vừa bị trượt xuống thạt kì quái, Trình Trình liền len lén cười.
“Ta đây cũng không tin là mình lại không leo được.” Cô bé này không sợ hãi lại tiếp tục cố gắng.
“Tôi giúp cô.”
Helen bị âm thanh sau lưng dọa sợ hết hồn, quay đầu lại thấy Trình Trình liền bĩu môi: “Cô là ai, lén lén lút lút tại chỗ này làm gì?”
Cô bé này rõ ràng là mình lén lút lại đi chỉ trích cô, Trình Trình liền cảm thấy cô ấy thật đáng yêu: “Vậy cô lén lén lút lút ở đây làm gì?”
“Khụ khụ…Tôi tới…Tới ngắm trăng đây! Đúng, chính là ngắm trăng đấy!” Cô gái liền nghiêm túc gật đầu, bộ dáng kia muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.
Trình Trình liền liếc mắt xem thường, có ngu mới tin: “Cô đến nhà Hill làm gì?”
“Cô biết Hill?” Nghe Trình Trình nhắc tới Hill cô ta liền phòng bị nhìn cô chằm chằm.
“Tôi là bạn của anh ấy.” Trực giác nói cho cô biết đây không phải là người xấu, nên liền hào phóng thừa nhận.
Nghe Trình Trình nói là bạn của Hill, Helen liền thở phào nhẹ nhõm, cứ như vậy mà tin Trình Trình: “Tôi là Helen, vợ chưa cưới của Hill, là vợ tương lai.”
Thật ra thì không phải ai cũng dễ dàng tin tưởng đối phương, thế nhưng trời sinh hai cô gái này lại là động vật đơn bào, cứ như vậy mà tin người lần đầu tiên gặp mặt: “Thì ra cô chính là Helen, tôi là Trình trình, cô nói tiếng Trung rất tốt.”
“Đó là đương nhiên rồi, nếu muốn làm người nhà của William thì phải nói tiếng Trung thật tốt.” Vì học tiếng Trung mà cô cũng bỏ không ít công sức.
“Cô muốn đi gặp Hill?” Trình Trình liền chỉ lên phía trên.
Helen lúc này mới nghĩ ra mục đích của mình: “Thế mà tôi lại quên mất, không thèm nói với cô nữa, tôi đi đây.”
“Tôi giúp cô.” Thật lâu không đợi được, Trình trình cũng muốn đi vào xem Nguyệt Độc Nhất một chút.
Vì vậy ở trong bóng đêm bí mật, hai cô gái nhỏ liền trèo vào trong tòa lâu đài đầy nguy hiểm.
Bên trong thư phòng, William Hill đang vẫn đang cùng nói chuyện với Nguyệt Độc Nhất.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý.”
“Được.” Hill cũng không từ chối sự trợ giúp của Nguyệt Độc Nhất, không phải là vì kiêng kỵ gia tộc của anh, mà là việc mà họ làm thật quá đáng, nếu như chỉ ra tay với một anh, có lẽ là anh sẽ không giận đến mức này, thế nhưng lần này anh vẫn muốn Phil ra tay: “Những người này đều là lão hồ ly rồi, trong nội bộ tôi sẽ tiếp ứng cho cậu.”
“Được.” Đã có kế hoạch rồi, Nguyệt Độc Nhất cũng đang lo lắng cho trình Trình ở bên ngoài, liền muốn xoay người tạm biệt, lại không ngờ thấy hai cô gái đang ở trên bệ cửa sổ có chút chật vật.
Đối diện với hai người đàn ông đang giật mình, Trình trình và Helen có chút áy náy, nhìn sắc mặt của hai người đàn ông ngày càng âm trầm, liền cắn răng một cái, dù có ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ cho có lý, liền đồng thời mở miệng.
“Là cô ấy lôi kéo tôi đi trước.”
“Là cô ấy nói muốn đi lên trước, tôi chỉ giúp đỡ thôi.”
Khi mở miệng đồng thời, sắc mặt của hai người kia cũng không khá hơn được bao nhiêu, mà là càng thêm âm trầm, Trình trình liền thở nhẹ một hơi, liền chủ động nhận lỗi: “Em chỉ là lo lắng cho anh, cho nên muốn đi xem một chút.”
Càng nói thì giọng của cô càng nhỏ, cuối cùng cũng không nghe được mình muốn nói cái gì.
“Helen, sao em lại tới đây?” William Hill liền cau mày, anh chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này.
“Em lo cho anh.”
“Hồ đồ cũng có mức độ thôi, cha của em thì sao?” William Hill liền tức giận quát to.
Helen nhìn ngón tay của mình, liền uất ức cắn môi: “Cha em muốn gả em cho người khác, nhưng em không muốn.” Helen uất ức một hồi liền nảy ra một suy nghĩ: “Chúng ta bỏ trốn đi, đi ngay bây giờ đi.”
“Helen.” William Hill liền cảm thấy mình rất bất lực, đặc biệt là đối với cô gái nhỏ này, “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh cũng thích em, nhưng anh chỉ coi em là em gái thôi.”
“Em mới không muốn làm em gái của anh, anh không thích em cũng không sao, em thích anh là được rồi, hơn nữa tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng, rồi anh sẽ phát hiện ra em tốt thế nào.”
“Helen!”
William Hill đã liên tiếp từ chối khiến cho lòng của Helen đều tan nát, cô cũng là cô gái có lòng tự trọng mà, nhưng có lẽ lòng tự trọng của cô trước mặt anh không có ý nghĩa gì cả: “Có phải anh thích một cô gái phương đông không, em có thể đi nhuộm tóc đen, đeo kính sát tròng, em có thể thay đổi diện mạo của mình, em làm được.”
William Hill cũng là người, những gì làm cô làm cho anh anh cũng động lòng, nhưng anh không yêu cô, Helen là một cô gái tốt, anh không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của cô, nhìn nước mắt của cô, anh cũng biết alf lời nói của mình quá nặng rồi: “Helen, không phải thay đổi ngoại hình là được đâu.”
“Em mặc kệ, em đã trốn nhà đi rồi, là không thể nào về được, em cũng không cần phải gả cho cái tên Reynold William kia đâu.”
William Hill cũng yêu thương Helen như em gái, nếu đem cô gả cho người mà cô không yêu,anh cũng không đồng ý, liền vuốt vuốt đỉnh đầu của Helen, nhìn về phía của Nguyệt Độc Nhất: “Phil.”
Nguyệt Độc Nhất liền nhíu mày, đã biết Hill đang suy nghĩ gì: “Cậu muốn tôi đưa cô ấy về?”
“Nếu như chúng ta muốn ra tay, như vậy Helen bị gả đi sẽ bị tổn thương, tôi muốn nhờ cậu trong khoảng thời gian này chăm sóc cô ấy.”
Nguyệt Độc Nhất liền im lặng đồng ý, William Hill liền thở phào nhẹ nhõm: “Đi theo Phil, đừng nghịch ngợm, biết không?”
Helen liền cau cái mũi đáng yêu: “Biết rồi.”
Có nguyệt Độc Nhất nên lúc bọn họ đi xuống không có gì khó khăn, lâu đài William lại khôi phục sự yên tĩnh như cũ, Willam Hill liền uống một hớp rượu, tự tay vuốt dòng chữ dưới bức họa kia, lẩm bẩm: “Cha à, nếu những người kia ép con quá đáng, con sẽ không nhượng bộ đâu.