"Ba, con muốn ăn MacDonald.” Tiểu Cường cào cào vào cửa sổ mở miệng yêu cầu.
Ba của Tiểu Cường liền ngừng điện thoại lại một lát, phân phó cho tài xế, rồi lại tiếp tục nói chuyện điện thoại, Tiểu Cường nhớ lại lúc nãy Trình Vũ có nói muốn đi ăn MacDonald, cậu liền nói với bác lái xe: “Cháu muốn đến cửa hàng MacDonald.”
“Dạ được, Thiếu gia.”
Khi Tiểu Cường đến MacDonald, vừa liếc mắt đã trông thấy Trình Vũ, nghĩ tới ba của mình mặc dù không đẹp trai như ba của cậu, nhưng ít ra ba của cậu cũng giàu hơn, nghĩ như vậy nên trên khuôn mặt mập mạp có chút hả hê: “Ba, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại
“Tiểu Cường, hiện giờ ba đang có khách, ba đã gọi điện cho mẹ rồi, cứ để lão Trần ở đây với con, một lát nữa mẹ con sẽ tới sau.”
“Ba!!!” Tiểu Cường chu miệng lên, cũng không thể gọi ba cậu quay lại, lúc cậu đang muốn khóc nhè, thì thấy Trình Vũ nhìn sang đây, cậu liền cố nín khóc vì không muốn bị Trình Vũ xem thường: “Bác Trần, cháu muốn ăn gà, khoai tây chiên, còn có hamburger và coca nữa.”
“Được rồi, Thiếu gia, cậu ngồi đi, tôi đi mua cho cậu.”
Trình Vũ đang nhàm chán với sự vật xung quanh thì thấy Tiểu Cường đang ngồi, lập tức liền trở nên hưng phấn: “Ba, ba xem này, món đồ chơi này thật là thú vị nha.” Ngoài miệng cậu nói xong, trong lòng lại thầm khinh thường, có cái gì mà thú vị chứ, chơi máy tính còn vui hơn.
“Ba à, khoai tây chiên này ngon lắm, ba ăn một miếng đi.”
Nguyệt Độc Nhất liền cau mày, anh không ăn mấy thứ này, anh là người thích sạch sẽ, nên sẽ không ăn thứ đồ ăn đã bị người khác chạm qua, cho nên anh chưa bao giờ đi tới tiệm thức ăn nhanh kiểu này, nhưng anh cũng nhìn ra Trình Vũ không thích những thức ăn này, cho nên mới đem tất cả nhét vào miệng anh, nhưng mà để cho cậu vui vẻ, dù thức ăn thế nào anh cũng có thể nuốt xuống được.
Trình Trình thấy Tiểu Cường, cô biết cậu vì Trình Vũ hay nhắc đến, liền cười hì hì chào hỏi: “Tiểu Cường, cháu cũng tới ăn MacDonald sao?”
“Chào dì Trình ạ.” Tiểu Cường liền lễ phép chào hỏi, lập tức lấy được hảo cảm của Trình Trình, thật là một cậu bé lễ phép.
Lão Trần đã mua được thức ăn mà cậu yêu cầu, nhưng cậu lại nhìn thấy món đồ chơi mà Trình Vũ đang chơi không chán, lập tức hâm mộ: “Cháu cũng muốn món đồ chơi giống như vậy.”
“Trình Vũ, con không thích thứ này thì cho Tiểu Cường đi.” Trình Trình biết con trai mình đối với loại đồ chơi ngây thơ này đều không có chút hứng thú, căn cứ vào tinh thần không lãng phí của cô thì nên đưa cho những bạn nhỏ khác thì tốt hơn.
“Ai nói con không thích, con đang rất thích mà, mẹ không thấy con đang rất vui sao.” Để tỏ ra mình thật lòng vui thích, Trình Vũ còn cầm lấy máy bay nhỏ, miệng nhỏ chu lên: “Bay nào, bay nào.”
Trình Trình liền im lặng, cô biết chắc là con trai cô đang cố ý, cố ý chọc giận Tiểu Cường. Cô muốn nhân cơ hội này mà dạy dỗ tinh thần đoàn kết cho các bạn nhỏ, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người to béo, ᴆụng vào sau lưng cô, làm cho cô bị sặc thức ăn ở trong miệng: “Khụ khụ khụ khụ…..”
“Bảo bối, để con chờ lâu rồi, mẹ vừa nhận được điện thoại của ba con là vội chạy tới đây ngay đó, đừng giận mẹ nha.” Người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, thân hình to béo ngồi không vừa chiếc ghế làm cho cả chiếc bàn rung rinh. Mình ᴆụng vào người khác mà còn không xin lỗi, nhưng Trình Trình thấy bà ta cũng không có cố ý, chuyện này coi như đã xong.
Người phụ nữ to béo liền đưa tay nhéo mặt con trai một cái, Tiểu Cường liền cảm thấy bị mất thể diện, mặt bị nắn Ϧóþ biến dạng cả nói chuyện cũng nghe không rõ: Mẹ, đừng Ϧóþ nữa.”
Trình Vũ thấy thế, cậu liền cảm thấy thì ra cô giáo nắn Ϧóþ mặt mình là còn nhẹ, nhìn thấy Tiểu Cường như vậy, cậu thấy gò má của mình cũng đau. Mẹ của Tiểu Cường dĩ nhiên cũng nhìn thấy Trình Vũ rồi, chưa kịp chào hỏi đã mở miệng nói: “Đây không phải là đứa trẻ có mẹ mà không có cha đây sao…”
Lời còn chưa nói dứt, đã bị ánh mắt sắc bén của Nguyệt Độc Nhất quét sang, người phụ nữ liền bỗng nhiên hóa đá, một người rất đẹp trai, trời ạ, tại sao lại có người đẹp trai như vậy chứ, nhất định là người mẫu nào đó rồi. Trình Trình thấy người phụ nữ chanh chua lúc nãy bỗng biến thành một chú chim nhỏ e lệ, liền hết sức bội phục công lực của Nguyệt Độc Nhất, chỉ cần một ánh mắt của anh liền Gi*t người trong nháy mắt.
Người phụ nữ vẫn không hề cảm thấy, liền đem Trình Trình quăng qua một bên: “Xin chào tôi là Kim Mỹ Lệ, mẹ của Tiểu Cường, xin hỏi anh là….?” Ánh mắt của Kim Mỹ Lệ liền nhấp nháy liên tục, Trình Trình rất muốn hỏi là mắt của bà ta có bị gì không, nhưng cô nhịn được.
Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại
“Ba của Trình Vũ.”
“Ha ha..Ha ha…Hèn gì mà Trình Vũ lại đáng yêu như vậy, hóa ra đều là di truyền từ ba của nó, rất vinh hạnh được gặp anh.”
Trình Vũ nhà cô từ nhỏ chỉ có mẹ mà không có ba, lại được thăng cấp thành đứa trẻ đáng yêu, khoảng cách cũng thật lớn đi, cô còn đang ăn hamburger, tất cả cũng do Trình Vũ gọi quá nhiều món, nhưng hai người bọn họ lại không ăn.
“Mẹ!!!” Tiểu Cường liền kêu lên, nhưng Kim Mỹ Lệ lại nghe không được, hiện tại trong mắt đều là trai đẹp rồi, đâu thể chú ý được cái gì khác nữa.
“Tiên sinh có muốn uống cùng uống cà phê với tôi không, hiện tại chiều này tôi cũng rảnh.” Kim Mỹ Lệ liên tục nháy mắt, còn cố ý hoạt động thân thể mặc dù bộ quần áo của bà ta không được chắc chắn lắm, mắt của Trình Trình cũng sắp lòi ra rồi, hung khí so với Tạ Tư Lệ thì càng lợi hại hơn, cô đang nghĩ là nó sắp nhảy hết ra ngoài rồi. Cô lớn như vậy lại bị hai người kia xem như không khí, chẳng lẽ cô không thật sự tồn tại sao? Thôi, ăn Hamburger thôi.
“Tôi không rãnh.” Nguyệt Độc Nhất liền liếc qua Trình Vũ đang xem trò vui, “Con đã ăn no chưa?”
“Vâng.” Cậu đùa cũng chán rồi.
“Đi thôi.”
Nguyệt Độc Nhất liền dẫn mẹ con hai người xuống tầng hầm để lấy xe, Kim Mỹ Lệ nhìn trai đẹp sắp đi, cũng kêu lão Trần cùng con trai, chúng ta cũng đi thôi.
“Nhưng mẹ, con còn chưa no.”
“Gói lại rồi mang đi.”
Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại
Tiểu Cường liền bị Kim Mỹ Lệ lôi kéo đi xuống tầng hầm, Nguyệt Độc Nhất cũng vừa mở cửa xe, tất cả xảy ra quá nhanh làm cho người ta mất cảnh giác, lúc Kim Mỹ Lệ và Tiểu Cường đang rẽ qua ngã quẹo, phía trên liền có một người lao xuống tóm lấy Tiểu Cường, ngay sau đó một nhóm cảnh sát cầm súng cũng đuổi tới.
“Tiểu Cường!” Kim Mỹ Lệ thấy súng đang chĩa vào người con trai mình, liền không nhịn được mà ngất đi.
“Mẹ ơi, cứu con ô ô ô…”
“Đừng tới đây, nếu không tao nổ súng, tất cả không được động đậy” Một người đàn ông có bộ râu rậm rạp cùng với đôi mắt hằn lên tia máu dữ tợn, tất cả mọi người đều sợ hãi, sợ hắn sẽ bắn thật, cho nên đều ăn ý mà nín thở.
“Ô ô ô ô…Mẹ..Mẹ…” Tiểu Cường nhỏ giọng khóc nức nở, đối với một đứa bé mà nói sợ thì không thể khống chế được nhưng một tên côn đồ thì sẽ không có nhiều kiên nhẫn.”
“TM,còn khóc nữa tao bắn ૮ɦếƭ mày.”
Bị tiếng quát làm cho giật mình nên Tiểu Cường liền ngừng khóc theo bản năng, bắt buộc bản thân phải nuốt xuống, người sĩ quan dẫn đầu tay cầm súng đã đầy mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn là nét lạnh lùng: “Nhất Nhĩ, anh hãy thả đứa bé xuống đi, làm như vậy ở trên tòa anh sẽ được nhẹ tội.”
“Hừ! Mày cho là ông đây là kẻ ngốc sao, nếu tao thả nó thì tao chỉ còn đường ૮ɦếƭ thôi.”
“Anh muốn gì? Chỉ cần anh thả đứa bé ra, cảnh sát sẽ đáp ứng cho anh.”
“Lập tức đem tới đây cho tao một trăm vạn, ngay lập tức!”
Người cảnh sát thuộc hạ ở bên cạnh liền nói nhỏ cái gì đó vào tai anh, lập tức có người từ trên xe cảnh sát nhảy xuống đem cái rương vừa lấy lại được từ trong nhà hắn ra: “Cảnh sát Hoàng, tiền đã đến rồi.”
Người được gọi là cảnh sát Hoàng vốn muốn nhân cơ hội giao tiền để đến gần Nhất Nhĩ hơn, tìm cơ hội chế ngự hắn, nhưng vừa tiến lên một bước đã bị ngăn lại: “Mày không được cử động!” Hắn liền nhìn một vòng chung quanh, sau đó liền nhìn thấy Trình Vũ đang được Nguyệt Độc Nhất bảo vệ ở sau lưng, “Để cho đứa trẻ kia đem tới đây.”
Trình Vũ cũng rất sợ, nhưng cậu nhìn sang Nguyệt Độc Nhất, trong ánh mắt anh là sự bình tĩnh như trước, nên cũng không sợ nữa, bước từng bước một đến gần viên cảnh sát,lúc giao cái rương cho Trình Vũ trên khuôn mặt nghiêm túc của cảnh sát Hoàng cũng có điểm lo lắng: “Cháu hãy cẩn thận.”
“Nói nhỏ cái gì đó! Động tác nhanh lên một chút!” Nhất nhĩ nói xong, liền dùng sức lớn hơn một chút, Tiểu Cường sợ đến nỗi không dám nói gì, cũng không dám khóc nữa.
Trình Vũ từ từ bước đến gần Nhất Nhĩ, đem theo chiếc rương, trông thấy Tiểu Cường đã sợ đến nỗi con rúm lại, trong lòng cậu liền khinh thường, nói ra một cái quyết định ngoài ý muốn: “Chú à, hay là chú đổi cháu và Tiểu Cường đi, chú xem cậu ấy đã sợ lắm rồi, nếu chú đem theo con tin chạy trốn cũng không dễ dàng gì, nếu lỡ bị chú dọa ૮ɦếƭ, chú cũng không còn con tin, những chí cảnh sát kia chắc cũng không bỏ qua cho chú đâu.”
“Trình Vũ!” Trình Trình không ngờ con trai mình lại xung phong chịu làm con tin, bình thường cô luôn dạy Trình Vũ phải dũng cảm, nhưng việc này không giống nhau, đó là tên côn đồ đang có súng mà. Nguyệt Độc Nhất liền kéo Trình Trình qua lắc đầu với cô một cái.
Nhất Nhĩ nhìn bé trai mắt đã trợn trắng, miệng sùi bọt mép trong tay mình, cũng nghĩ rằng nếu không có con tin, thì trước sau gì cũng bị những tên cảnh sát kia bắn ૮ɦếƭ, nhưng đứa trẻ ở trước mặt, thật sự quá bình tĩnh, hắn hơi do dự mở miệng: “Mày qua đây, đừng có giở chiêu trò gì đó!”
Trình Vũ liền cười cười: “Cháu là một đứa trẻ, có thể làm được gì chứ.”
Nhất Nhĩ liền vứt Tiểu Cường qua một bên, đồng thời cũng kéo luôn Trình Vũ, lão Trần ở phía trước đã đỡ được thiếu gia nhà mình, Nhất Nhĩ liền chỉ vào Trình Trình đang đứng ở một bên cửa xe: “Người phụ nữ này sẽ lái xe.”
Trình Trình liền run tay một cái, Nguyệt Độc Nhấp thấp giọng dỗ dành cô: “Đừng sợ.”
Trình Trình liền hít sâu một cái, bởi vì câu nói mà anh mà tâm đang nhiễu loạn trở nên bình tĩnh. Nhất Nhĩ không nhịn được mà thúc giục: “Nhanh một chút đi, chớ có mè nheo nữa!”
Trình Trình liền ngồi vào ghế lái, Nhất Nhĩ đặt Trình Vũ vào ghế phụ: “Lái xe đi, đừng hòng giở ra chiêu trò gì, đây là con trai cô, đừng nghĩ sẽ làm loạn nếu không thì cái mạng nhỏ của con trai cô cũng khó mà giữ được.”
Trình Trình liền khởi động xe, chầm chậm rời khỏi bãi đậu xe, lúc đi ngang qua Nguyệt Độc Nhất, cô liền nhìn anh thật sâu, nhìn thấy đôi mắt vẫn vĩnh viễn trầm tĩnh như cũ của anh, giống như có được một sức mạnh vô hình đang bảo vệ cô, anh nhất định sẽ cứu được hai mẹ con cô, cô tin điều đó.
Chiếc xe vừa rời khỏi tầm mắt của bọn họ, cảnh sát hoàng liền phát ra mệnh lệnh, đuổi theo chiếc xe kia, Nguyệt Độc Nhất liền gọi cho Thanh Á: “Mở hệ thống định vị, truy tìm hành tung của Trình Vũ. Lập tức phái người đến đường Thanh Sơn, cho người lái xe đến đón tôi tại bãi đậu xe của tòa nhà Thanh Sơn, cho chú hai phút.”
“Vâng.” Thanh Á còn không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, âm thanh của Thiếu chủ như vậy đã lâu lắm rồi mới được nghe, có phải là tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện gì hay không.
Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại
Trình Vũ bị bắt cóc, trước tiên cậu mở hệ thống định vị trên đồng hồ ra, Trình Trình đã cố gắng lái xe với tốc độ bình thường, nhưng Nhất Nhĩ vẫn chê chậm: “Lái xe nhanh một chút.”
“Đây là trong nội thành.” Cô dừng lại ở đèn đỏ trước mặt, ngoài trời lại đổ mưa.
“Vượt đèn đỏ luôn đi.” Nhất Nhĩ không ngừng nhìn ra phía sau để xem cảnh sát có đuổi theo hay không.
Trình Trình hơi do dự một chút, liền đạp chân ga xông về phía trước, vì đang ở ngã tư nên bốn phía đều là xe, nhất thời nổi lên tiếng thắng xe liên tục, mang theo tiếng chửi tục từ bốn phía.
Trình Trình cũng không để ý nhiều như vậy, cô liên tục vượt qua rất nhiều đèn đỏ: “Chúng ta đi đâu?”
“Bến tàu Á Long.”
“Thiếu củ, bọn họ đi về phía nam, tiểu Thiếu chủ đang gửi đi con số.” Thanh Á nhìn hồi lâu liền hiểu ra: “Là tọa độ.”
“Địa điểm.”
“Bến tàu Á Long.”
Mưa ngày càng lớn, xe của Trình Trình vừa đến được bến tàu, sau lưng cũng vừa có hơn mười chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe thể thao màu đen cũng dừng lại, không giống với hành động nhanh nhẹn của cảnh sát, Nguyệt Độc Nhất và Chu Nhan vẫn bình tĩnh như cũ, Chu Nhan liền thừa dịp không ai chú ý, liền đi dọc qua phía đông của bến tàu, dưới sự che chở của nhiều container, cô liền đi vòng từ phía sau qua, cố gắng tiếp cận ở phía sau của Nhất Nhĩ.
Nhất Nhĩ đến được bến tàu, không còn sự hung hãn như lúc trước nữa, đối mặt với mọi người là hàm răng vàng đang kêu lách cách: “Tôi tới chỗ an toàn tự nhiên sẽ thả người, nhưng nếu các người làm liều, đừng trách súng đạn không có mắt.”
Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại
Tất cả mọi người đều thấy Chu Nhan đang đứng trên thùng container, trừ Nhất Nhĩ ra, tất cả cảnh sát cũng đều giữ bình tĩnh, không ai muốn để cho Nhất Nhĩ phát hiện ra điều gì, Trình Vũ cũng nhìn thấy, Chu Nhan liền nháy mắt ra hiệu với cậu, Trình Vũ liền hơi hơi gật đầu, thấy được ám hiệu của Nguyệt Độc Nhất, Chu Nhan liền nhanh nhẹn liền nhảy xuống từ phía sau, đánh úp về phía của Nhất Nhĩ.
Sau lưng bị tập kích nên Nhất Nhĩ liền buông Trình Vũ ra, một tay Chu Nhan liền xiết chặt cổ hắn, đem hắn chế ngự nằm trên mặt đất, nhanh chóng móc khẩu súng bạc ở sau lưng ra: “Đừng nhúc nhích!”
Ngay vào lúc Chu Nhan hành động, Nguyệt Độc Nhất cũng liền nhanh chóng hành động, anh vững vàng đón được Trình Vũ, sau đó hạ gionhj thật thấp phân phó cho Chu Nhan: “Chuyện kế tiếp giao cho cô xử lý.”
“Vâng.”
Nguyệt Độc Nhanh nhanh chóng muốn mang vợ và con trai đi khỏi đây liền bị cảnh sát Hoàng cau mày ngăn lại: “Tiên sinh, rất cảm ơn anh đã giúp chúng ta bắt giữ được tên côn đồ này, mời tiên sinh giao tên này lại cho chúng tôi, còn nữa, mời đi theo chúng tôi một chuyến, tự ý mang theo súng bên người là phạm pháp.”
Cảnh sát Hoàng cũng không biết vì sao, nhìn người đàn ông ở đối diện anh ta nói chuyện có chút phấn khích, anh ta nổi danh là thần thám nổi tiếng, nhưng người đàn ông kia đang lẫn vào cơn mưa, trên người tỏa ra một loại khí chất trầm ổn đặc biệt, nước mưa đem đường cong trên gương mặt người đàn ông vẽ hết sức rõ ràng, từ khi bắt đầu mọi chuyện đến giờ vẻ mặt của anh cũng chưa từng thay đổi, anh ta cũng cảm nhận được là anh đang không vui, loại tâm trạng này chỉ khi anh ôm lấy con trai và vợ thì mới dịu lại đôi chút.
Nguyệt Độc Nhất liền trừng mắt, cũng không để con trai xuống mà để cậu ngồi một bên cánh tay của mình, còn cánh tay khác lấy trong túi ra một tấm danh thi*p: “Tôi không biết các anh đã làm gì mà lại để một tên tự ý mang súng xông vào khu công cộng quấy rối, chuyện này tôi sẽ phái người điều tra cho rõ.”
Cảnh sát Hoàng nắm tấm danh thi*p mạ vàng trong tay, sững sờ nhìn người đàn ông kia mang theo vợ và con trai ngồi vào xe đã chờ sẵn từ sớm.
Trên tấm danh thi*p là danh hiệu được viết bằng màu đen, làm cho anh ta không tự giác mà run rẩy.
Bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia.