Bên ngoài phòng tắm, Hướng Khả Tinh liều mạng gõ cửa: “Quý Như Phong! Anh làm gì đó? Mau ra đây cho tôi! Vì sao anh muốn dùng phòng tăm của tôi?”
“Tắm rửa thật sạch.” Lúc Hướng Khả Tinh đang chuẩn bị gõ cửa lần nữa, cửa phòng đã mở ra, trong nháy mắt Hướng Khả Tinh gõ vào Ⱡồ₦g иgự¢ Quý Như Phong.
Hướng Khả Tinh sửng sốt nhìn cảnh xuân trước mặt, có chút không phản ứng kịp, làn da màu lúa mì, dáng người hạng nhất, khiến Hướng Khả Tinh không thể không nuốt nước bọt.
Quý Như Phong định đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy Hướng Khả Tinh đang đứng đây si ngốc, nên phải đứng lại, anh đưa tay lên quơ quơ trước mặt cô: “Đối với cô có hài lòng không?”
“A…….Cái gì? Hả?” Hướng Khả Tinh bị anh hỏi như thế, sửng sờ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng của anh, trong nháy mắt liền hiểu rõ, lập tức lui về phía sau, hai má đỏ bừng, quay đầu chỗ khác không dám nhìn đến anh.
“Anh để trần như vậy, chẳng lẽ không biết mặc quần áo vào sao?”
“Tắm xong chuẩn bị đi ngủ, vì sao còn phải mặc quần áo hả?” Nói xong, Quý Như Phong đi vòng qua người cô, leo lên giường nằm ngủ.
Hành động như vậy làm Hướng Khả Tinh càng thêm bực bội, nhanh chóng kéo chăn của anh ra: “Đi ra ngoài cho tôi! Đây là giường của tôi!”
“Đúng không? Vậy cô cũng ngủ ở đây đi.” Anh cười như không cười nhìn cô, anh cũng không có phản đối gì, nhường một bên giường cho cô ngủ.
Hành động này làm Hướng Khả Tinh dở khóc dở cười, cô tức giận kéo toàn bộ chăn ném qua một bên: “Chẳng lẽ anh không hiểu ý tôi? Tôi bảo anh ra ngoài, ở đây là địa bàn của tôi.”
“Đúng không? Vậy tôi ngủ một đêm, thế mà cô rình trộm, sờ trộm, ý đồ muốn trộm cả thân hình hoàn hảo của tôi.” Nói xong, Quý Như Phong tiếp tục kéo chăn lại rồi ngủ.
Những lời Quý Như Phong nói làm Hướng Khả Tinh càng khó chịu thêm, cô nhìn anh ta, tức giận quát: “Tôi không có, anh………….. Anh làm cái gì? Đi ra ngoài đi!”
“Hướng Khả Tinh, nếu cô không thể khống chế được cái miệng của cô, tôi sẽ để cho cô trả giá thật đắc.” Sau khi nói xong, Quý Như Phong đứng lên kéo Hướng Khả Tinh về phía mình, rồi nở nụ cười thật mập mờ, đến gần tai cô, cất giọng trầm thấp: “Tôi sợ tôi đói sẽ không có thức ăn để chọn.”
“Quý Như Phong!” Cô sợ hãi nhanh chóng đẩy anh ra, Hướng Khả Tinh nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, ngủ trên ghế sô pha.
Quý Như Phong nhìn một màn này, ý cười trên khóe môi ngày càng sâu.
Xem ra, anh cần phải cân nhắc chuyện hôn sự với người phụ nữ này rồi, dường như chơi đùa với cô còn tốt hơn, cũng không nhàm chán nữa rồi.
Một đêm này, hai người, mỗi người đều một suy nghĩ, đều là một đêm không ngủ.