Bà xã! Sinh con cho anh nhé! - Chương 17

Tác giả: Su

Bà v.ú cười nhẹ, tiện tay mân mê lọm tóc đen nhanh của Khánh Ni, thần thần bí bí ghé miệng lại gần cô, hạ giọng, trên nét mặt già cỗi giăng đầy hứng thú.
-Có 6 điều tiểu thư cần ghi nhớ…
Khánh Ni hồi hộp dỏng tai lên, mắt nhíu lại, chuẩn bị một khoảng trong lớn trong não tiếp thu luồng thông tin mới.
-Đó là…”Đại thiếu gia lạnh lùng, nhị thiếu gia thánh thiện, tam thiếu gia yêu tiền, tứ thiếu gia tình thú, ngũ thiếu gia sạch sẽ, lục thiếu gia thiên sứ”!
-Cái này…nhìn qua cũng thấy mà_Khánh Ni xị mặt mất hứng, lầm bầm nói.
Bà v.ú chỉ chờ có thể sung sướng cười một cái. Nụ cười của bà rất đẹp, là nụ cười đôn hậu thuần phác. Khánh Ni cũng vì nụ cười này mà từ đầu đã có thiện cảm với bà.
-Cái chính là…’Đừng đùa giỡn với đại thiếu gia, đừng làm trái ý nhị thiếu gia, tránh xa tiền của tam thiếu gia, nam tính hóa trước mặt tứ thiếu gia, cấm lại gần ngũ thiếu gia và…không được tin lục thiếu gia…
Khánh Ni lập tức rơi vào trạng thái bán mịt mờ, cô nhăn mày, chớp mắt ngẫm ngợi, thật lâu mới quay sang bà v.ú trưng biểu tình khốn khổ. Bà v.ú lắc đầu, từ chối cho giải thích rồi đứng dậy nhẹ giọng dặn dò thêm một câu trước khi ra ngoài:
-Tiểu thư cứ ở trong phòng, đói cũng phải bám ở đây, tôi đi ra ngoài, trưa sẽ đem cơm lên cho tiểu thư.
-Tại sao lại không thể ra ngoài?_Khánh Ni theo bản năng hỏi lại. Tuy ban nãy hơi mất mặt một chút, nhưng chưa đến nỗi đóng cửa tự kỉ trong phòng thế này. Hơn nữa, cô cũng không phải là trạch nữ, không ra ngoài sẽ cảm thấy ngứa ngáy chân tay.
-Tiểu thư cứ tin tôi đi, không thiệt đâu_Bà v.ú cười ẩn ý rồi đi ra khỏi phòng, để lại một nỗi khó hiểu nghẹn ứ trong cổ họng Khánh Ni.
Đến trưa, bụng của Khánh Ni chưa rục rịch đã nghe thấy tiếng động ồn ã từ tầng dưới vọng đến, hòa lẫn bên trong là tiếng người hò hét huyên náo. Mang theo cơn tò mò càng ngày càng dấy lên mạnh mẽ, cô từ từ mở cửa, hé mắt ti hí nhìn ra bên ngoài.
Chẳng có ai cả! Khánh Ni mở rộng cửa, rón rén đi ra, mắt vẫn mở to quan sát xung quanh.
Được một lúc, sự cảnh giác trong Khánh Ni bị sự an tĩnh ở tầng trên làm tụt giảm nhanh chóng. Đương lúc cô thong thả bước xuống cầu thang, một ông anh vệ sĩ đã hớt hải lao đến, mạnh bạo chụp lấy thân thể cô che chắn cho tâm thân đô con của mình.
Khánh Ni bị hành động này làm bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì Thánh Lãm cũng đột ngột xuất hiện ở bậc thang phía dưới. Tên vệ sĩ thấy thế, hoảng hốt xô Khánh Ni vào lòng anh, còn mình thì co vó tháo chạy lên tầng trên, phút chốc biến mất tăm dạng.
Một loạt hành động đột ngột xảy đến, đối với một bộ não không mấy tinh nhạy và có xu hướng đình trệ như của Khánh Ni phải nói là ‘ăn’ không tiêu, thế nên, cô nàng chỉ có thể ngu ngơ nằm trong lòng Thánh Lãm, tham lam hít hà một chút tư vị nam tính phảng phất quanh anh.
Thánh Lãm cũng chẳng làm cái phản ứng quân tử thường làm, ném cho tên vệ sĩ núp trên lầu một ánh nhìn ghi thù rồi ôm Khánh Ni, đúng hơn là kéo lê xuống lầu, rẽ lối đến phòng ăn.
Ở phòng ăn, trên một chiếc bàn dài đủ 22 chỗ ngồi, một đám người mặc áo quần gia nhân đã an vị. Bọn họ cúi đầu, khuôn mặt đủ dạng méo mó tròn vo cao dài thấp lùn giăng đầy bi tráng, cứ như thể họ sắp phải đeo kiếm dắt ngựa ra trận, hi sinh vì tổ quốc vậy.
Khánh Ni nhìn họ, có cảm giác họ cũng đang đưa ánh mắt đồng cảm cùng tiếc thương một thế hệ nhìn mình, sự hiếu kì lại dâng đầy nghẹn đến cổ họng.
-Một người mới?_Rời mắt khỏi đống chất lỏng mỡ đặc quánh bị mình làm đổ thành một vũng bất khả xâm phạm, Thánh Ca sáng mắt nhìn Khánh Ni đứng trước bàn ăn, không thèm lau sạch bàn tay dính mỡ mà chạy lại gần, galang kéo ghế_Chị dâu, mời ngồi…mời ngồi…
Thánh Lãm đằng sau trừng mắt nhìn Thánh Ca, khiến cậu chàng có chút sợ hãi thối lui.
-Cũng nên cho vợ cậu nếm thử một chút tay nghề chứ?_Không biết từ khi nào đã đứng chình ình ở phía sau Thánh Lãm, Thánh Nhạc nhỏ giọng mách nước, nụ cười thánh thiện của một vị thần được anh ta vận dụng triệt để, chòi lòa đến ghê rợn_Nghe nói con gái thời nay thường thích đàn ông ga lăng vào bếp
Thánh Lãm không cần tần ngần do dự, ngay lập tức kéo ghế bảo Khánh Ni ngồi.
Người ta mời mình không cần khách khí, Khánh Ni cũng không nói nhiều đặt bàn tọa ngồi xuống. Đám người ngồi trên bàn thống khổ gửi về cô hàng nghìn ánh mắt đồng cảm u uất.
-Hôm nay 19 mạng, mức tiêu thụ chắc chắn sẽ cao hơn so với ngày thường_Thánh Minh thuần thục bấm máy tính, ánh mắt như có như không liếc qua Thánh Khải đang tiêu phí hết một đống xà phòng để khử trùng khử mùi bàn tay mình, nhanh như cắt ném cho hắn 1 chiếc đũa.
Chiếc đũa mạnh bạo xé tạt màng không khí, vun vún lao về phía chai dầu Thánh Khải đang cầm, đánh rớt nó xuống đất.
Thánh Khải tức giận quắc mắt đỏ ngầu nhìn Thánh Minh, toan nhào vào báo thù cho chai xà phòng tội nghiệp thì anh ta đã cất chất giọng trầm khàn của mình:
-Cậu muốn rửa thì trả tiền đi.
Thánh Khải thật tình rơi hắc tuyến, hắn suýt quên mất, ông anh này dị ứng với mùi tiền.
Nhận thấy đã đến giờ ‘lành, các thiếu gia họ Thánh bắt đầu bày biện những món ăn mình vừa tận tay chế biến lên đĩa, tỉ mẩn trang trí.
Tuy Thánh Ân là kẻ mê gái không ra gì, nhưng về phương diện thẩm mĩ, gã đứng thứ 2 không ai hóng hớt đứng nhất. Do đó, gã chưa bao giờ để lọt lưới bất kì mĩ nữ nào gã vô tình nhìn thấy.
Với Thánh Ân, trang trí cũng như mặc áo quần lên đường cong của phụ nữ. Cần phải tỉ mẩn, chăm chút từng ngõ ngách, để đạt đến trình độ đẳng cấp của nghệ thuật. Vì vậy, lúc gã đưa đĩa thức ăn cho ‘đồng bọn’ đem ra ngoài, Khánh Ni đã ngáp liền tù tì 4 cái.
Thức ăn được bày lên, đám gia nhân ngồi trên bàn vừa thả lỏng tâm trí đột ngột run rẩy, ai nấy đều nhìn cái bụng của mình, sắc mặt một mảnh tái nhợt. Trong lúc đó, Khánh Ni lại hoàn toàn mãn nguyện nhìn những cái đĩa được trang trí hoa mĩ, dạ dày sục sôi thét gào liên tục.
Cô không kìm được đưa đũa hướng về phía đĩa mỳ ý khiêu gợi, vắn thành một đống lớn mì rồi bỏ thẳng vào miệng, hạnh phúc đến tít mắt cười.
Đám gia nhân trừng mắt lớn nhìn Khánh Ni, cơ miệng đều mở ra đầy vẻ kinh ngạc.
1 giây…2 giây…3 giây
Chưa có chuyện gì xảy ra, Khánh Ni đã ăn đến đống mì to thứ hai.
“Chẳng nhẽ tài nấu ăn của các thiếu gia đã được cải thiện?” Đám gia nhân bừng tỉnh đại ngộ, chợt long lanh mắt nhìn thức ăn trước mặt, yên trí cầm đũa gắp bỏ vào miệng.
Vừa nuốt xong, một vài người có giấu hiệu muốn nôn ọe nhưng không thể, một vài người khác lại cố hết sức nuốt tọt thức ăn vào miệng, sự bi tráng ban nãy cũng dần tái hiện trên mặt họ.
Như chỉ đợi có thế, Khánh Ni đang ăn mì chợt dừng lại, trưng đôi mắt trắng dã tê dại nhìn thẳng vào khoảng không nào đó phía trước. Đôi đũa inox trên tay cô rơi xuống bàn, tạo nên những thanh âm cô động quẩn quanh.
Rồi, thân thể Khánh Ni nằm oàm xuống bàn, trên khóe môi đã bạc nhếch trào vấy một dòng chất lỏng trắng xóa, thảng hoặc, cũng có vài vật thể lạ được gọi là bong bóng trương lên, nổ cái bọc, tan biến…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc