Bà xã! Sinh con cho anh nhé! - Chương 16

Tác giả: Su

Khánh Ni âm thầm nuốt nước bọt, không hiểu sao, cô lại có cảm giác bản thân như là một miếng thịt ngon giữa một bầy sói đói, bị mười mấy con mắt lóe sáng dạ quang chĩa vào, thực sự rất khó chịu.
Nương theo ánh mắt của đám người nhìn xuống bầu иgự¢ như ẩn như hiện dưới chiếc khắn tắm sắp có dấu hiệu trôi về đất mẹ, Khánh Ni phút chốc đờ người, một tay run run đưa lên mái tóc đầy bọt xà phòng, sà xuống khuôn miệng bị bọt kem che gần hết, cứng người nhìn đám bọt xốp mịn dính trên đầu ngón tay.
Rồi, cô nhanh chóng ngẩng đầu, ném đôi mắt đằng đằng sát khí quét một lượt đám người đang quan sát mình, ý niệm đầu tiên nổi lên chính là: Gi*t người diệt khẩu!
Không đợi Khánh Ni đích thân xuất chinh, Thánh Lãm đột ngột đứng chắn trước mặt cô, lạnh giọng hô lớn:
-Người đâu, khoét mắt đám dâm tặc trước mặt cho ta!
Lời Thánh Lãm vừa nói ra, dĩ nhiên gây chấn động, đánh tỉnh đám người đang hóa thạch. Nhưng, chẳng ai làm theo lời anh cả, vẫn đứng trơ ra đó với vẻ áy náy.
Thánh Lãm thấy vậy thì bực bội, toan quay đầu túm Khánh Ni đi thì cô nàng đã xông lên trước, cực kì lạnh lùng cầm hai tay hai cái chảo đen xì vẫn còn chả trứng ở giữa lòng, chỉ về phía đám hoàng thân quốc thích của Thánh Lãm:
-Không muốn ૮ɦếƭ thì khoét mắt ngay cho bà!
Ngay lập tức, Khánh Ni được Thánh Lãm dùng sức voi bắt lại, vác thẳng lên phòng trong tiếng kêu gào thảm thiết, để lại một căn bếp hỗn độn như đời thuở nào nó vốn vậy.
-Chậc! Đó là chị dâu tương lai của chúng ta đấy!_Tứ thiếu gia-Thánh Ân xoa cầm đánh giá, không kiêng nể mặt mũi của ‘chị dâu’ mình mà huỵt toẹt nói_Vòng một cũng được, rất có khiếu kích tình, hình như tay hơi có cơ, không sao, khỉ đột cũng phân biệt đực cái, có chút cơ cũng không mất đi nét nữ tính. ௱ôЛƓ thì chưa rõ, lát phải bảo chị dâu xoay người lại mới thấy được, còn…
Một cánh tay thụi nhẹ vào eo của Thánh Ân, như đang ngăn cản bài ‘thuyết trình về vẻ đẹp đích thực’ của gã. Nhưng, gã lại không để ý, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
-Haiz, không biết tóc chị dâu màu gì nhỉ? Màu đỏ hoang dã của bò tót? Màu nâu bồng bềnh của hạt dẻ? Màu bạch kim óng ánh trong nắng? Hay màu đen của sự thuần khiết?
-Màu đen!_Một giọng nói trầm lãnh chen vào, giúp trí óc Thánh Ân khai sáng.
-Ồ! Màu đen sao? Đúng là một con ngựa ngoan ngoãn, hehe, rất có mùi vị nông thôn!_Thánh Ân nhắm mắt thỏa sức tưởng tượng, tay đặt lên cằm. Không biết nghĩ gì đó liền gật đầu lia lịa.
-Nông thôn cái óc ngươi!_Kẻ vừa khai sáng đầu óc cho Thánh Ân gầm lên, một câu không báo trước nhào vào người gã, ra sức đánh.
Thánh Ca đứng bên cạnh Thánh Ân tự động lùi ra xa, lắc đầu tỏ vẻ thương tiếc cho một thế hệ.
Thánh Minh bận rộn lấy Iphone chụp hình, ý định rao mạng với giá cao, Thánh Khải không có chuyện gì làm thì đứng chém gió, chêm vài câu khiêu khích hai bên đẩy nhanh quá trình choảng nhau.
Đám gia nhân thì chẳng biết phải làm gì, luống cuống sai người nhảy vào can lại bị đánh không thương tiếc. Đúng lúc này, người vẫn luôn đứng một bên xem kịch mới từ từ mở miệng, chỉ nói một câu nhưng lại khiến cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
-Nên nhớ luật cha đề ra!
Lời nói của Thánh Nhạc vừa dứt, Thánh Khải ưa sạch sẽ, Thánh Ca thích tỏ vẽ dễ thương lẫn Thánh Minh chỉ biết đến tiền và tiền nhanh như cắt liền bay vào cuộc chiến, vận hết sức lôi hai tên ngươi sống ta ૮ɦếƭ kia ra, rất tích cực làm những người anh em tốt lau mồ hôi, bôi thuốc hiệu.
-Quản gia, chúng tôi vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả?_Trong lúc đó, nhị thiếu gia Thánh Nhạc lại dùng bộ mặt dịu dàng nhìn ông quản gia đứng cạnh, nhẹ giọng nói.
Ông quan gia tay run run cầm chặt quyển điều lệ dày gần 200 trăng, khốn khổ gật đầu cái rụp rồi liếc mắt ra hiệu cho đám người hầu ra ngoài.
-Các thiếu gia, lần này tôi sẽ bỏ qua, nhưng nếu có lần sau, tôi rất tiếc phải báo cáo cho lão gia!_Ông quản gia trịnh trọng tuyên bố rồi thở dài, lủi thủi lui ra ngoài.
-Mọi chuyện cũng do ngươi, Thánh Lãm, nếu ngươi không đưa cô gái đó về nhà thì trâu bò chẳng đánh loạn cả lên!_Thánh Khải luôn chớp thời cơ tốt để quở trách Thánh Lãm, hắn liếc xéo anh một cái, cương quyết nói_Đưa cô gái đó đi đi là tốt nhất!
-Được thôi, nếu cậu không muốn tiếp tục thừa kế tài sản nữa!_Thánh Lãm chán ghét đứng dậy, ném cho Thánh Khải một câu lạnh lùng rồi bỏ đi.
Thánh Ân tặc lưỡi, chép cái miệng đã bị đánh cho đỏ toe:
-Coi bộ có người đã mắc vào bẫy tình!
-Cẩn thận kẻo người ta đánh cho đấy!_Thánh Ca nguýt Thánh Ân một cái rồi cũng đi làm việc của mình, chẳng thèm đoái hoài gì đến phòng ăn lộn xộn kia nữa.
-Tôi cũng…_Thánh Khải đứng dậy vươn vai, toan bước đi thì bị cánh tay của Thánh Minh giữ lại.
-Đi đâu thế em trai…hôm nay đến phiên hai ta rửa chén dọn bếp đấy!_Thánh Minh cười, nhưng nụ cười lại méo mó u ám đến không tưởng, ép ૮ɦếƭ ý định chuồn đẹp của Thánh Khải ngay trong trứng nước.
Trong lúc này, Khánh Ni ở trong phòng lại được một bà ** giáo dục tư tưởng:
-Lâm tiểu thư, tiểu thư có thắc mắc tại sao nhà họ Thánh lại có 6 người con không?_Bà ** vỗ vỗ vai Khánh Ni, ôn tồn hỏi
Khánh Ni thò đầu khỏi chiếc chăn mỏng, giương đôi mắt tò mò nhìn bà **. Thực ra, cô cũng muốn hỏi điều này, tại sao trong nhà họ Thánh lại có nhiều thiếu gia đến thế, hơn nữa, nhìn bọn họ có lẽ cùng một tuổi với nhau.
Bà ** nhìn Khánh Ni, đột ngột nhớ lại bộ dạng thê thảm ban nãy của cô, không nhịn được bật cười:
-Tại vì…bọn họ đều là con rơi của Thánh lão gia!
Khánh Ni nhíu mày cực kì khó hiểu.
-18 năm trước, Thánh lão gia lấy Thánh phu nhân, liền biết được bà ấy không thể mang thai. Nhưng hai bên lại ngại li hôn, vì vẫn còn phải dựa vào nhau sinh tồn, nên Thánh phu nhân đã cho Thánh lão gia 1 năm đi ‘gieo giống’. Không biết Thánh lão gia ‘làm ăn’ kiểu gì, gieo giống xong thì quên mất giống, để rơi 6 đứa con trai ở ngoài không hay biết. Mấy tháng trước, Thánh phu nhân mới nhớ ra, chợt hỏi ông, lúc này, Thánh lão giá mới hoảng hốt cho người đi tìm và đem về 6 người con.
Khánh Ni trố to mắt không biết nói gì…
Cái loại chuyện này….thật phiêu
Theo dõi page để cập nhật truyện hay