Bà xã! Sinh con cho anh nhé! - Chương 15

Tác giả: Su

Tại thời điểm đó, ở quán bar lớn nhất trong phố huyện đột ngột có sự xuất hiện của 3 chàng trai tuấn lãng câu hồn, phong thái cao quý, tinh ang trác tuyệt, làm bao cô gái xung quanh không nhịn được thổn thức.
-Sao vẫn chưa tới nhỉ?_Ném tấm mắt ra ngoài không gian hỗn loạn tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, một chàng trai chừng 18 tuổi mang mái tóc đen phủ lấy gương mặt thon nhỏ nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt đen ánh vẻ nghi hoặc.
-Thánh Ca, bình tĩnh đi, chắc sẽ tới ngay thôi!_Lãng tử nhấp một ngụm rượu đỏ thói, một chàng trai khác hoang dại trong mái tốc nâu, người ôm ấp một cô gái thân hình bốc lửa khàn giọng cười, đoạn hôn chút một cái lên má cô nàng vẻ cưng chiều.
-Aiz! Có khi nào Thánh Khải kia không làm được không ta, tuy hắn có gan đối đầu bằng mặt với Thánh Lãm nhưng lại rất sợ bẩn, cực ghét phụ nữ nữa chứ_Chàng trai tên Thánh Ca thở dài vẻ ảo não, thanh âm non nớt như trẻ con thấm đẫm sự lo lắng_Có khi bị Thánh Lãm tóm rồi cũng nên!
-Tóm thì sao? Vai vế trong gia đình chúng ta ngang bằng, vả lại, hắn không thể động chạm đến chúng ta, như thế sẽ phạm luật lệ cha đề ra_Chàng trai lãng tình lại bật cười sảng khoái, tay liên tục sờ loạn trên người cô gái.
Tiếng nhạc xập xình huyên náo vang lên, chàng trai mang mắt kính nhưng không che nổi nét tuấn mị trên khuôn mặt vẫn giữ im lặng, không hề tham gia cuộc trò chuyện giữa hai người ngồi cạnh, chỉ chăm chăm nhìn màn hình Ipad trong tay.
Rồi bỗng, hắn ngẩng đầu, tầm mắt phóng xa, đậu lên một vài bóng người thân thể đen một mẫu lẫn trong đám người hỗn loạn, khuôn môi không chút biểu tình khẽ động, cong nhẹ.
Hắn đứng dậy, thong thả bước ra ngoài buồng nhỏ trong bar vừa ngồi.
-Thánh Minh, đi đâu thế?_Thoáng ngạc nhiên, Thánh Ca nhanh miệng hỏi.
Chàng trai lãng tình cũng rời mắt khỏi đường cong trên người cô gái, phóng mắt đến, đâu mắt xanh vốn bàng quang ẩn hiện sự nghi hoặc.
-Kiếm tiền!_Lia mắt nhìn hai người còn lại, Thánh Minh không nhanh không chậm đáp rồi bỏ đi.
Thánh Ca dời tầm mắt linh động, khuôn mặt thiên sứ lấy lại nét tươi rạng ngời trước đó. Chàng trai lãng tình-Thánh Ân cũng buông tha cho bóng hình của Thánh Minh, tiếp tục hưởng thụ con mồi trong tay.
Nhưng, chưa đầy mấy phút sau, một toán người mặc vest đen đã đứng trước mặt hai người họ, đều đều cúi đầu rồi kính cẩn nói.
-Tứ thiếu gia, Lục thiếu gia, đại thiếu gia mời hai người trở về gặp ngài ấy!
-Gì?_Kinh ngạc nhìn đám người, Thánh Ca trưng vẻ mặt ngây ngô cùng nụ cười thiên sứ chết người_Anh trai ta cho vời sao? Thánh Ân, chúng ta bị chơi rồi.
-Ờ!_Biếng lười ngồi dậy, Thánh Ân nhét một tờ đô la mệnh giá không rõ vào ngực cô gái rồi đứng dậy vươn mình, sửa sang quần áo, nét mặt vẫn tư lự không gợn sóng nhưng đáy mắt xanh thì không thể không che giấu.
=!!=!!=Stupid!=!!=!!=
Tại nhà Lâm Khánh Ni, một màn ly biệt đẫm lệ kinh điển không ngần ngại phô diễn trước mắt mọi người, làm người ta không khỏi nao lòng.
-Mẹ! Con không đi, bố mẹ nỡ để con đi sao?_Dùng hết sức lực cố vùng khỏi vòng tay của Thánh Lãm nhưng vô vọng, Khánh Ni đành lấy chân đá loạn, trên mặt mồ hôi đầm đìa như tắm.
-Khánh Ni, Thánh Lãm là người tốt, nó sẽ yêu thương chăm sóc con, con hãy theo nó lên Hà Nội đi!_Chấm chấm khăn mùi soa vào khoé mắt, Lâm phu nhân thương tâm quay mặt úp sấp vào vai chồng, bả vai run lên kịch liệt. Bà hạ thấp giọng nói nhỏ_Chồng à, ánh mắt Khánh Ni đáng sợ quá, em đấu không nổi, anh tự túc đi nhé.
-Đúng vậy, Khánh Ni, thủ tục chuyển trường chúng ta cũng đã làm xong, con chịu khó lên Hà Nội đi. Ở đó rất thích hợp cho con phát triển_Lâm lão gia dẫu mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng vẫn hào hùng nói, ánh mắt nét mặt đầy kiên quyết.
-Không! Con không muốn, sao con phải…Ặc!_Khánh Ni còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại bị Thánh Lãm chẻ một phát sau gáy ngất lịm đi, người rũ như gà chết.
Thánh Lãm chỉ đợi có thế, lạnh lùng sửa người Khánh Ni, để người cô tựa hẳn vào người mình rồi hướng vợ chồng họ Lâm, gật nhẹ đầu.
-Khánh Ni thương tâm quá nên xỉu, 2 người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy_Nói đoạn, Thánh Lãm bế thốc Khánh Ni lên, đưa người vào chiếc ô tô sang trọng đậu gần đó. Lạnh nhạt đóng cửa, lạnh nhạt rời đi.
Vợ chồng họ Lâm có lẽ khổ đau quá nên không thèm nhìn bóng xa đang dần khuất, đi thẳng vào nhà, đóng rầm cửa.
Thình lình, bên trong vẳng ra tiếng cười sảng khoái thoả nguyện.
=!!=!!=Wife=!!=!!=
Sáng, nắng mai yếu ớt bắt đầu nhuốm màu sáng trắng tinh khôi lên vạn vật, tiếp thêm sinh khí tươi mới trong linh hồn chúng sinh hết thảy.
Đối với một người luyện võ, dậy sớm và tập thể dục là điều cần thiết và quen thuộc. Như thường lệ, Khánh Ni lờ mờ tỉnh dậy, rèm mi dày con vuốt khẽ động, mở hé đôi con ngươi đen ௱ôЛƓ lung.
Hương thảo dược nhàn nhạt căng đầy trong huyết quản, đem đến một sự thoải mái kì lạ.
Khánh Ni tham lam hít sâu, rũ bỏ cơn buồn ngủ rồi lồm cồm ngồi dậy, im lặng. Mái tóc đen dài bóng mượt ôm lấy bờ vai thon gầy của cô, giấu đi làn da trắng mịn mát lạnh.
Sau vài phút ngồi ngây ngốc, Khánh Ni theo thói quen vươn vai, đôi chân thon dài bước sịch xuống giường, miệng linh động ngáp ngắn ngáp dài đến mức đuôi mắt hẹp dài đong đầy nước. Cô mắt nhắm mắt mở bước đi, toan vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân thì đụng phải một bức tường lớn, thân thể chưa đứng vững giật lùi ra sau, loạng choạng ngồi phịch xuống mặt đá lạnh.
Khánh Ni đưa tay xoa trán đỏ một mảnh, mặt nhăn lên cáu bẩn. Đôi mắt trừng lớn nhìn bước tường màu hồng có hoạ tiết hoa đào hồng đậm trước mặt, nghi hoặc nhíu mày liễu.
-Đâu ra cái tường loè loẹt này vậy?
-Lâm tiểu thư, người tỉnh rồi?_Đáp lại câu lẩm bẩm của Khánh Ni là một giọng nói trong veo từ một góc nào đó vẳng đến, theo đó, một cô gái xuất hiện với bộ đồ nữ hầu thanh nhã với 2 tông màu đen trắng, mặt tươi cười nhìn Khánh Ni.
Khánh Ni cũng quay đầu nhìn nữ hầu, mày càng nhíu sâu.
-Cô là ai?
-Theo sự phân phó của Đại thiếu gia, từ nay Phong Tuệ sẽ là người hầu của tiểu thư, tiểu thư muốn gì, cứ sai bảo Phong Tuệ là được_Nữ hầu vừa đáp trả vừa đỡ Khánh Ni đứng dậy, nụ cười nhu hoà như nước.
Đại thiếu gia? Người hầu? Đầu Khánh Ni dày đặc dấu chấm hỏi, hoàn toàn lâm vào suy tư của chính mình.
Phong Tuệ thấy Khánh Ni không nói gì nữa liền nhẹ nhàng đưa cô vào phòng tắm, nặn sẵn một lượng kem nhỏ lên bàn chải, đặt vào tay cô rồi nói:
-Tiểu thư, trước người hãy đánh răng, rửa mặt, tắm sáng, thay áo quần bình thường rồi xuống tầng trệt dùng bữa sáng nhé, các thiếu gia cũng vừa tỉnh, khoảng 30 phút sau sẽ ăn sáng. Phong Tuệ xuống tầng trước nhé.
Nói đoạn, Phong Tuệ mặc Khánh Ni vẫn đang trong giai đoạn suy tư bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng tắm cho cô rồi đi mất.
Còn lại mỗi Khánh Ni, giờ cô vẫn một mực suy tư, nhưng cơ thể vẫn hoạt động bình thường, chỉ là không mấy chú tâm.
Cô máy móc cởi bỏ áo váy ngủ, quấn quanh mình chiếc khăn trắng to khủng rồi bước vào bồn tắm ngâm mình. Nước mát không làm cô tỉnh lại.
Cô nhúng đầu xuống đước. Vẫn chả tỉnh.
Cô ngây ngô đổ dầu gội đầu lên tóc, hai tay gội gội, vò vò. Lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, chỉ là tay đầy bọ có hơi bận rộn một chút, lấy bàn chải đánh răng đánh qua đánh lại trong khoang miệng.
Gần 5 phút trôi qua, Khánh Ni mới nhớ đến Thánh Lãm, nghĩ hành động đánh ngất mình bỉ ổi của anh, người cô liền bật dậy.
Thì ra, đại thiếu gia này là Thánh Lãm!
Không nói không rằng, Khánh Ni không đoái hoài đến bộ dạng người quấn khăn sũng nước, tóc miệng đầy bọt trắng của mình, xông thẳng ra ngoài, hướng cái cầu thang hình trôn óc chạy như bay.
Bên này Khánh Ni nổi cơn thịnh nộ, bên kia, tại phòng bếp cũng đang ầm ĩ như chợ.
-Các thiếu gia, các người lẹ tay lên chút, sắp đến giờ ăn sáng rồi_Một giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ trung niên vang lên, như nhắc nhở.
Ngay sau đó, là một loạt tiếng nhắc nhở khác cũng nhốn nháo vang lên.
-Đại thiếu gia, pha sữa không cần phải đổ đường!
-Nhị thiếu gia, trứng người khét rồi, khét rồi!
-Lục thiếu gia, đó không phải hotdog của người, đó là hotdog dành cho có, người lấy nhầm rồi.
-Ngũ thiếu gia, đừng chạy loạn, người nên lo sắp xếp đủ bát đĩa…á! Vỡ rồi! Nứt rồi! Đừng! Bể rồi.
-Tứ thiếu gia, phiền người tập trung cắt xúc xích, đừng ngắm gái nữa!
Bạn muốn hỏi, tại sao các thiếu gia cao cao tại thượng của Thánh gia lại tự mình vào bếp? Đó cũng là điều Khánh Ni đang trợn mắt nhìn trân trối hỏi ông trời.
Nhưng, cô chưa kịp mở miệng, một tiếng thét như lợn chọc tiết vang lên, đánh gãy mọi tiếng huyên náo.
-Lâm tiểu thư? Sao người biến thành cái dạng này.
Lập tức, ánh nhìn từ 4 phương 8 hướng đồng loạt nhìn về phía Khánh Ni, tất nhiên, không thể thiếu 12 con mắt cao qúy của 6 vị thiếu gia họ Thánh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay