Miệng của Khánh Ni theo đó ngừng nhai, cứng lại. Cô nhắm mắt trấn tĩnh một lúc rồi đưa đôi tinh thể đen nhìn anh kì dị.
-Bà xã! Em có muốn sinh con cho…
-Không! Tôi không muốn con cái tôi phải vào trại tâm thần khi tuổi đời còn trẻ_Không để cho Thánh Lãm nói xong câu, Khánh Ni sau khi nốc xong loong côca liền khảng khái đáp, ánh mắt toát ý cương nghị, bất khuất.
-Tại sao? Em đang tự mình hủy hoại cơ hội làm thiếu phu nhân Thánh gia mà ai cũng mơ tưởng đấy!
-Thánh Lãm! Tôi đã nói là thần kinh tôi rất tốt, dù có tẩu hoả nhập ma vẫn xài được chán! Hơn nữa, tôi vốn không hề cứu anh. Người cứu anh khỏi uống nước đến chết là em họ tôi, chính nó cũng là người môh đặt môi hô hấp nhân tạo cho anh. Tôi ở đó lúc ấy chỉ là đem lá chuối đến che thân thể cho anh thôi. Lần thứ 2 là do số tôi xui đi học muộn nên phải cầm đại pudding chết tiệt đó, chứ nếu biết nó có vấn đề, có cho tôi cũng không lấy, đâu ai ngu đến mức đó chứ! Còn lần cuối, không phải tôi thấy anh bị ức hiếp mà đánh, lúc đó tôi quá cấp bách nên mới làm vậy. Những điều tôi làm…đều vì bản thân tôi. Thế nên, hãy từ bỏ ý định kia đi, mau ra khỏi
nhà tôi ngay đi!
Trước những lời nói thánh thót đầy trọng lượng và có sức sát thương màng nhĩ lớn của Khánh Ni, đôi mắt Thánh Lãm ánh lên tia nhìn thâm trầm không kém phần u tối, lạnh lẽo. Anh cầm lấy chai nước khoáng nhỏ, nói với giọng lãnh đạm nhưng mang sức đe doạ khiến người nghe chân tay bủn rủn.
-Nhanh lấy cái bát cho tôi.
Chẳng hiểu sao, Khánh Ni lại răm rắp nghe theo.
Thánh Lãm cầm lấy cái bát, rót đầy nước vào bát. Xong xuôi, anh lườm Khánh Ni một cái rồi hất mạnh bát nước ra xa, suýt tạt thẳng vào người cô.
-Anh làm gì thế?_Ngớ người nhìn hành động khác người của Thánh Lãm, Khánh Ni hét lên.
-Bát nước hất đi không lấy lại được…chính nhân quân tử tôi một lời đã nói cũng sẽ không rút lại, vì thế, dù em có cứu tôi hay không, tôi vẫn sẽ bắt em ‘sinh con’ cho tôi_Thánh Lãm ngoan cố nói, thanh âm tản mát tia giận dữ.
-Anh…_Thâm tâm của Khánh Ni lần lượt bị đả thương đến nguy kịch. Cô không hiểu nổi người trước mặt đang suy nghĩ cái gì nữa…nhưng cô biết, những suy nghĩ của anh ta có thể đầu độc người chết tươi không kịp ngáp_Bộ từ trước đến giờ anh nói cái gì cũng sẽ thực hiện hết sao?
-Từ trước tới giờ, tôi luôn nói những gì chắc chắn thực hiện được_Khảng khái nhất có thể, Thánh Lãm cầm lấy đống thức ăn bị xơi sạnh, vất thẳng vào giỏ rác rồi nhanh chóng đi rửa tay và thản nhiên nằm xuống giường, tận hưởng làn gió mát lạnh từ cái quạt cà tàng_Tôi ngủ trước. Nếu em muốn đặt chân lên giường thì đi tắm trước đi đã.
-Ế! Thánh Lãm! Anh đi chỗ khác mà ngủ! Đây là giường của tôi!_Ngoác miệng đến xuýt sái quai hàm nhìn Thánh Lãm, Khánh Ni nhăn mắt hét lên, ra sức kéo anh ra khỏi giường.
-Tôi đâu cấm em lên giường ngủ đâu. À mà, tôi thấy trên tivi, con gái sắp về nhà chồng thường sang phòng bố mẹ ngủ, em cũng nên học hỏi chút đi, sau này đỡ réo tôi đưa về nhà_Thánh Lãm vừa nhắm mắt vừa ngoan cô góp ý.
-Tôi thì lại nghĩ…anh nên gặp cha mẹ lần cuối trước khi chết ấy!_Tức mình, Khánh Ni nghiến răn ken két, thanh âm gằn lên từng chữ chết chóc. Giờ thì cô không thể nhẫn nhục được nữa rồi, cô phải ra đòn trí mạng. Quyết tâm ngút ngàn, cô nhìn khuôn mặt Thánh Lãm đầy thù hận rồi gắng sức hét lên thật to_Chồng à! Rết! Có rết trên giường! Xuống ngay đi!
Thình lình mở mắt, Thánh Lãm lập tức bật dậy, theo phản xạ nhảy xuống giường mà không thèm suy nghĩ chữ ‘chồng’ đầy khả nghi kia.
-Chồng! Đứng ra xa một chút! Để vợ xử tử nó!_Nghĩa hiệp thái quá, Khánh Ni mạnh tay xô Thánh Lãm ra xa chiếc giường, đoạn nhảy lên, ngả người xuống, vận tư thế nằm hình chữ đại, phong toả toàn bộ phạm vi giường.
-Làm gì thế?_Thánh Lãm ngây thơ hỏi.
-Tôi đang đè chết con rết nè, hoho!_Cười một tràng khả ố, Khánh Ni đắc ý háy Thánh Lãm, lời nói đầy ý khinh miệt_Thánh Lãm, tôi phải nằm thế này diệt rết, anh tạm thời nằm chỗ khác đi nhé!
-Khánh Ni!_Giờ mới nhận ra mình bị lừa, Thánh Lãm nhìn bàn chân trần mười ngón ngo ngoe của mình, thẹn quá hoá giận, trừng mắt bắn về Khánh Ni_Về nhà! Tôi nhất định sẽ dạy em đâu ra đấy!
-Ring! Ring!_Một ngày mới bắt đầu hiện hữu trong cuộc sống của Khánh Ni bằng tiếng chuông đồng hồ inh ỏi.
Với tay tắt chuông điện thoại, Khánh Ni nhăn mặt há to miệng ngáp một cái đã đời rồi trở mình, quyết tâm nướng khét thêm 5 phút nữa.
Bỗng, cô nàng phát hiện nơi đặt tay của mình có thứ gì đó mềm mềm, trơn trơn, căng lì như da người. Cô đưa tay lên phía trên ‘thăm thú’, ‘khám phá’ ra vô số ‘đồi dốc’ cũng căng lì, mềm ngoài trong cứng, còn có hai vành đai mỏng như môi người nữa…
“Môi người?”
“Có người đang nằm cạnh mình!” Đầu Khánh Ni ngốc lên dẫu mắt vẫn nhắm tít, vùng da trên trán dồn lại nhăn nhúm càng dày thêm.
“Mẹ mình à?” Khánh Ni vô định đưa tay về phía dưới thân thể bên cạnh, lười nhác đến mức không mở mắt nổi. “Đâu có ngực!”
“Cha mình à?” Khánh Ni vừa mộng mị vừa nhích người đến gần, chồm hẳn lên thân thể người kia, cái mũi nhỏ ra sức khịt khịt trên từng thớ thịt nhận dạng người thân “Không có mùi thuốc lá! Chỉ có mùi bạc hà, mà cha mình đâu nhai sinhgum được đâu! Cha nhai cha quên sẽ nuốt mất”
“Vậy thì kẻ đó là ai?” Ý nghĩ này vừa loé lên đã làm Khánh Ni hoang mang cực độ, tỉnh hẳn cả ngủ ngay lập tức. Cô đưa đôi mắt có phần kinh ngạc nhận dạng kẻ bên cạnh, đôi đồng tử càng ngày càng trở nên xám xịt hơn.
Quả nhiên cô đã đoán đúng, tên tiểu nhân bỉ ổi này còn là ai khác ngoài tên Thánh Lãm chảnh thủng cả trời xanh đó chứ. Anh ta dám nhân lúc cô ngủ say trèo giường, giở trò đồi bại.
Nghĩ đến đây, Khánh Ni xem xét thân thể còn nguyên vẹn quần áo của mình, có chút nghi ngờ dấy lên khi thấy nó xộc xệch hơn lúc trước.
Im lặng vài phút mặc niệm, Khánh Ni rựt phăng chiếc chăn mỏng trên giường, vất xuống đất, tập trung thị giác soi lần này đến lần khác lên chiếc ra giường màu hồng phấn.
“Không có máu! Mình vẫn còn trong sạch chán! Hoho” Nhưng…không đồng nghĩa với việc anh ta không làm nhục bên ngoài mình. Hành vi trèo lên giường này đã đủ để tố cáo mọi việc.
Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại, Thánh Lãm cũng là người, dù là đồng tính, thái giam hay hoạn quan cũng nổi thú tính nữa là.
Sau một hồi suy luận, Khánh Ni không khỏi đau lòng trước sự thật mình đã bị ăn. Cô biến tủi nhục thành năng lượng, cầm lấy chiếc gối trắng êm ái đè vào mặt Thánh Lãm, cố hết sức mà dận.
Bí thở, Thánh Lãm giãy lên như cá trên chảo nóng, hai tay không ngừng tát, cào, cấu, túm giật tóc, tai, cổ, áo của Khánh Ni.
Để chế ngự ‘quân địch’, Khánh Ni áp dụng chiêu lấy thịch đè người, vắt cả thân thể lên người anh kìm giữ.
Đương lúc cử động của Thánh Lãm đang dần ít đi, tố cáo chủ thể sắp chầu trời thì cửa phòng Khánh Ni bật mở, mẹ cô cùng chiếc môi nhôm lắc ௱ôЛƓ bước vào.
Khuôn mặt bà rạng rỡ phút chốc đen sầm như trời bão, cái môi nhôm trên tay bà cũng đột ngột run lên rất mạnh.
-Lâm . Khánh . Ni! Mày đang làm cái gì vậy!!!
Tiếng thét chói tai rạch ngang bầu trời làm chấn động mọi sinh vật xui xẻo ở cạnh đó, kể cả những đồ vật bên trong ngôi nhà…cũng rung lên vô kể như động đất.
Một tiếng thét bắt đầu cho những ngày tháng ‘sống không được, chết không xong’ của một ai đó.
-Thánh Lãm, xin lỗi con!_Vừa tất bật dọn bữa sáng, bà Lâm vừa áy náy nhìn chàng trai đang dựa người cao ngạo đọc báo. Bà không ngờ, con gái bà dám đi đè người ta.
-Khánh Ni thực sự rất mạnh, mình mẩy con giờ rất ê ẩm!_Thánh Lãm không nhìn bà Lâm mà bâng quơ đáp lời.
-Thế thì đêm qua chắc con khổ lắm, mẹ không nghĩ mới sáng sớm mà nó còn ham muốn như thế!! Con ăn cháo gà cho khoẻ đi!_Bà Lâm nuốt nước bọt cười trừ, không ngừng thề thốt sẽ đánh đòn con gái. Con gái thì phải để con trai đè, thật là…
-Mẹ! Cơm trưa con đâu!_Sau khi thay xong quần áo, Khánh Ni phi như bay xuống nhà, hối hả đảo mắt tìm hộp cơm thân yêu.
-Không có đâu! Bữa trưa chúng ta sẽ về biệt thự ăn! 12h tôi đến đón em_Trả lời thay cho mẹ vợ, Thánh Lãm quả quyết nói, càng về sau, sự đe dọa thấm đẫm trong câu nói của anh càng nhiều thêm_Dù em có muốn hay không, em vẫn phải đi cùng tôi. Khánh Ni! Em có thể trốn, nhưng…tôi khuyên em không nên phí công…tôi hoàn toàn có khả năng bắt em.
Thoáng khựng người trước lời tuyên bố đầy tự tin ấy, Khánh Ni suy nghĩ gì đó rồi nở nụ cười tuyệt sắc.
-Vậy thì ông xã, cố mà bắt bằng được em nhé!