Hắn giận dữ, ném nó lên giường, trông hắn bây giờ thật đáng sợ…
Nó không biết hắn định làm gì, nhưng muốn thoát ra khỏi đây… lấy thế ngồi dậy…chạy thẳng ra ngoài
Vừa lúc tay nó tiếp xúc được tay cầm cánh cửa… thế nhưng nó chuẩn bị xoay tay mở chốt cửa định bỏ chạy, dáng người mảnh mai của nó lại bị ai kia từ phía sau tóm lấy, nhanh chóng ôm nó vào trong иgự¢…
Hơi thở của nó bây giờ chạy toán loạn hòa vào hơi thở của hắn có chút dễ chịu, cái cảm giác có chút quen thuộc làm cho trái tim nó đau nhói.
Ngay lúc đó, hắn nhanh nhẹn bồng nó lên, cả 2 nặng nề ngã xuống giường..
-“A”
Theo bản năng nó nhanh chóng ngồi dậy, nhưng bị thân hình hắn đè ngược lại…
-“Anh mau thả tôi ra”
Nó liên tục đánh thùm thụp vào người hắn mong thoát ra khỏi cơ thể nặng nề bên trên
-“Câm miệng” – Ánh mắt lạnh lùng ra lệnh cho nó, sau đó dùng đôi tay nắm giữ hai tay không ngừng kháng cự của nó
Toàn thân nó bây giờ không thể nào tự làm chủ được nữa, ngoài việc không ngừng mắng chưởi con người đáng ghét phía trên
-“૮ɦếƭ tiệt anh muốn làm gì tôi, thả tôi ra”
-“Tôi làm giống như mấy thằng đàn ông của cô thường làm thôi” – giọng điệu khinh bỉ, ánh mắt đỏ lửa nhìn nó, càng giận tay hắn càng cấu chặt vào tay nó như muốn trút giận…
-“Anh… BUÔNG RA” – Nó như hiểu ý hắn, kêu la vùng vẫy không ngừng
-“Tại sao với họ cô ngoan ngoãn còn với tôi thì không” – hắn bây giờ như con hổ dữ sắp ăn thịt con mồi trước mặt mình, vẫn tiếp tục cấu chặt tay nó, gần như chảy máu…
-“THẢ TÔI RA, ANH LÀ ĐỒ HÈN, KHÔNG ĐÁNG MẶT ĐÀN ÔNG”
-“Tôi mặc kệ, cô cũng còn gì nữa đâu mà chưởi tôi”
Hiển nhiên, những lời kêu la của nó chỉ tốn công vô ích không hề làm hắn có chút lay động… ánh sáng trong phòng làm cho khuôn mặt hắn hiện rõ trước mặt nó, một con người thật sự rất hoàn hảo, con người này với nó là mối tình đầu rất đẹp, rất buồn, rất đau… hắn nhìn nó bằng một ánh mắt thật lạnh nhạt kiêu ngạo, trên người hắn còn vươn một chút mùi rượu vang nồng lúc tối…
-“Anh thả tôi ra” – nó dứt khỏi cái suy nghĩ của mình, kêu la khan cả cổ
-“Cô thường dùng chiêu ra sức cự tuyệt này để bọn chúng càng thích đó sao, cô đúng là hạng đàn bà rẻ tiền đến đáng sợ mà tôi chưa từng gặp qua đó, bên ngoài dịu dàng để đánh lừa đàn ông, giỏi lắm”
Nó đau nhức nhói trước câu nói của hắn, người đàn ông trước mặt nó bây giờ thật đáng sợ, đây có thể là người đàn ông nó yêu sao? Hắn cuối xuống chiếm đoạt lấy bờ môi đang mím chặt của nó…
-“Ưm… buông… ưm… thả ra” – nó cố gắng nói từng chữ, nhưng đôi môi ấy nhất quyết không tha cho nó
Nó vừa tức, vừa ghét con người trước mặt mình quay mặt đi, nụ hôn của hắn trượt trên cổ mềm mại của nó và không quên để lại “dấu” trên đó. Nó khó chịu, vùng vẫy như con cá sắp ૮ɦếƭ…
-“Buông tôi ra, nếu không anh sẽ hối hận suốt đời đó”
-“Thôi ngay cái giọng đó đi” – hắn dừng lại nhìn nó, giọng nói lạnh nhạt khó chịu không một chút thương xót vang lên, rồi tiếp tục dùng đôi môi mình bịt cái miệng đỏ mộng đang ầm ĩ đó lại.
Nó câm ghét hắn, không ngừng kháng cự lại, nhưng mọi thứ điều do hắn làm chủ, hai tay nó vẫn bị hắn khống chế.
Hắn càng hôn điên cuồng bá đạo, khiến nó không thể nào chống cự nỗi nữa, hơi sức cũng không còn chống lại cơ thể bên trên…
Bờ môi ấy đã chịu buông tha cho đôi môi nó, hắn trượt tiếp xuống cổ, bàn tay to lớn của hắn đi xuống cởi từng nút trên người nó… dần dần toàn bộ quần áo trên người nó đã được yên vị dưới sàn nhà…
Nó bây giờ đã trần trụi trước mặt hắn… cảm giác nóng bừng cả mặt, nó sử dụng tất cả hơi sức còn lại kháng cự…
-“Đừng mà Bảo Khánh, anh nói tôi là loại đàn bà rẻ tiền đáng sợ mà, tôi không đáng để anh làm vậy đâu, thả tôi ra đi”
-“Không, tôi cũng muốn thử coi cô đáng sợ như thế nào”
Và bây giờ cả hắn cũng không mảnh vai che thân, nó xấu hổ hai mắt nhắm lại muốn dùng đôi tay che lại tất cả mọi thứ đang phơi bày trước mặt hắn..
Hắn tiếp tục vừa cắn vừa hôn khắp người nó, cố giãy giụa nhưng không thể nào ngăn được hành động của hắn, từng đợt công kích của hắn khiến nó run rẩy, như cảm giác không còn được an toàn nữa, nó như gào thét hết những sức lực còn lại
-“DỪNG LẠI NGAY…AAAAAAAAAAA”
Phút chốc nó có cảm giác đau đớn, nước mắt ứa ra, đôi tay vấu chặt tay hắn, miệng thốt lên –”Đau quá, anh cút ngay cho tôi”
… Đoạn hắn dừng lại… ánh mắt kinh ngạc nhìn nó khi phát hiện nơi đó vẫn còn nguyên vẹn…
-“Em… Em… vẫn … còn … sao”
Nó cố đè nén nước mắt, ánh mắt nhìn về phía hắn như muốn nói ra bây giờ nó rất rất ghét hắn–”Là chuyện của lúc nãy, còn bây giờ thì không”
Nó im lặng nhìn hắn, ánh mắt như chất chứa bao nỗi đau, hắn đau khổ khi biết mình làm ra một thứ vô cùng tội lỗi với nó, là hắn đang làm tổn thương người con gái hắn yêu…
-“Tôi còn cái mạng này nè anh muốn thì lấy luôn đi” – nó nhắm mắt buông xuôi
Hắn ôm nó thật chặt, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó, xoa xoa cái cổ tay đang rướm máu…
-“Anh xin lỗi”
-“Không cần, tôi chỉ cần anh biến càng xa tôi càng tốt”
Kéo cái chăn đấp lên người nó, tay vẫn ôm chặt lấy thân hình mảnh mai kia mặc cho nó vùng vẫy đẩy ra…
“Tôi hận anh hận suốt cuộc đời này”
“Là anh không tốt anh đã nghĩ xấu về em, anh sai rồi Chi Lan suốt cuộc đời này có lẽ em sẽ hận anh”
Đêm đó nó vừa đau thể sát lẫn tinh thần, nước mắt tuông ra ướt cả vai hắn, hắn cũng đau lắm, nhưng biết phải làm sao, bây giờ trong mắt nó hắn như “tội nhân thiên cổ” rồi…
Ngày hôm đó cũng chính là ngày mà Dương Nguyệt Chi Lan nó cảm nhận được đâu là đau cả trái tim, đâu là đau tới từng lớp da thịt, đau tê tái…
Đêm đó, có người lẻ loi âm thầm ra đi một mình trong tiếng nấc…
Cả thế giới … cả vạn người chỉ duy nhất một người nó yêu…
Thế giới này rộng lớn là vậy nhưng sao nó cảm thấy cô đơn, nó cảm thấy mình chẳng còn gì, như mất tất cả…
Niềm tin mất rồi cũng như ly nước đổ đi có hốt lại cũng không thể nào đủ đầy như lúc đầu…
Tất cả mọi thứ về hắn từ giây phút này coi như sụp đổ …
Lặng lẽ bước… lặng lẽ khóc…
……………………………………………………………………………………….
Sáng hôm sau khi thức dậy hắn nhìn xung quanh không thấy nó, chạy khắp nhà tìm cũng không thấy… lo lắng cho nó, hắn cuống cả lên…
Tất cả cuộc gọi cho nó đều không thể nào liên lạc được… đến nhà trọ nó ở, bà chủ cũng bảo nó đã dọn đi từ sáng sớm…chỉ để quên một cuốn sổ nhỏ… hắn cầm quyển sổ trên tay hoàn toàn suy sụp, mọi thứ trước mặt hắn bây giờ cứ như không khí…
Đến công ty cũng không có, điện thoại không liên lạc được hắn như muốn lục tung cả thành phố mà kết quả vẫn không như mong muốn… hắn biết giờ đây nó rất đau khổ, tổn thương rất nhiều, phải làm sao mới có thể nhận được sự tha thứ từ nó…
Đang lái xe đi khắp nơi tìm nó, thì có cuộc gọi đến, hắn nhanh chóng nghe máy…
-“Tôi nghe đây Ryan”
-Tôi muốn hẹn anh ra để bàn về cái hợp đồng hôm trước được không?
-“Anh có thể gặp Ken, bây giờ tôi đang bận”
-Nhưng mà lúc nãy đến công ty Ken và Janne đã có hẹn trước rồi
-“Thôi được rồi, anh ra quán café nào ngồi đợi tôi đi tôi tới ngay”
-Okie, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho anh
Nói xong hắn cúp máy, để điện thoại xuống, thấy dưới xe có một cái thẻ nhỏ, chẳng biết là gì, hắn nhặt lên…
-“Thẻ ATM của ai”
-“Cái thẻ này nhìn quen lắm”
Như nhớ ra điều gì đó –”Đúng là cái thẻ năm đó mình làm cho cô ấy mà”
Nói đoạn hắn cất ngay cái thẻ vào Ϧóþ rồi lái xe đến chỗ hẹn Ryan…
…………………
Café Sun-ny
-“Chào anh Ryan” –hắn tiến đến cái bàn của ông ta đang ngồi
-“À, chào Jame”
-“Anh muốn bàn về hợp đồng hôm trước sao”
-“Đúng vậy, tôi muốn thêm một khoản vào hợp đồng đó được chứ”
-“Nếu như có lợi cho 2 công ty thì okie”
-“Tất nhiên là có lợi cho cả 2”
Hắn im lặng ánh mắt nhìn xa xăm, khiến người khác cũng chua xót theo…
-“Anh đang có chuyện gì à”
-“Không … à mà có, Ryan tôi muốn hỏi anh cái này được không”
-“Anh cứ hỏi”
-“Anh làm sao quen được Chi Lan vậy”
-“À thật ra là..”
-“…”
-“…”
-“…”
-“Mọi chuyện là vậy đó, lúc đó tôi thấy Chi Lan tội nghiệp lắm, người cô ấy xanh xao lại còn dầm mưa nữa” –Ryan nhìn sang hắn
Hắn như sụp đổ hoàn toàn, mọi thứ hắn nghĩ về nó đều không đúng… tất cả đều không đúng…là do 2 chữ “hiểu lầm” mà hắn đã tự đưa ra một câu chuyện khiến nhân vật chính phải đau khổ… người con gái ấy phải làm cái bóng thế thân cho nhân vật chính độc ác mà hắn nghĩ ra… tất cả mọi thứ xoay vòng vòng trong đầu hắn…
Cái đêm hôm đó, hắn bỏ mặt nó đi trong tuyệt vọng, hắn chưa từng nghĩ đến cảm giác của nó mà toàn oán trách nó, hắn thấy mình có bị Gi*t trăm ngàn lần cũng không thể nào tha thứ được…
Ba năm qua nó luôn luôn hi vọng một ngày nào đó có thể gặp lại hắn, thậm chí đã từng mơ tới cảnh hai người họ trong khung cảnh lãng mạn vô số lần. Nó sẽ không để ý tới bất kì thứ gì khác chạy tới ôm hắn thật chặt, kể với hắn những uất ức mà nó phải chịu suốt ba năm qua… Dường như nỗi nhớ đã đè bẹp lí trí của nó, nó không muốn giận hắn nữa, nó sẽ bỏ qua tất cả để hắn quay về bên nó, nhưng hắn vẫn đi biền biệt….
Nó ngu ngốc yêu hắn trong suốt thời gian qua để giờ đây hắn quay về với một con người hoàn toàn khác… một con người độc ác lấy đi thứ quý giá nhất của nó… nó hận…
……….
Tối đó tại phòng 1805
Hắn gọi điện cho ai đó, mặt có vẻ trùng xuống, mồ hôi bắt đầu toát lên… tay run run cầm cái thẻ ATM…
-“Anh nói sao nói lại một lần nữa”
Giọng đầu dây bên kia vang lên
-Thưa sếp, tài khoản trong đây chưa rút một lần nào
-“Chưa … rút, còn… nguyên… sao”
-Vâng, sếp làm sao vậy
Hắn bỏ điện thoại xuống, ngã người ra ghế, nhớ lại chuyện một ngày xa xa…
*************
-“Lan nè, cậu … có lấy thì trả mình đi”
-“Chắc là tôi lấy đó”
-“Vậy trả mình đi được không”
-“Không … tôi bán nó rồi”
-“Em cần tiền đến vậy à”
-“Tiền mà ai không cần”
-“Mỗi tháng anh đều chuyển tiền vào thẻ cho em, tại sao không lấy đó mà xài”
-“Tiền anh chuyển chắc có đủ với tôi, tôi còn phải ra ngoài shopping, ăn uống với bạn bè, còn phải hẹn hò bồ bịch nữa”
“Bốp”
************
“Anh sai rồi, anh đánh oan cho em rồi, anh xin lỗi”
“Anh sai rồi, về với anh đi em ở đây anh vẫn đợi, anh sẽ đợi, không cần em tha thứ, chỉ cần em bên anh”
Có trăm ngàn lời xin lỗi, hắn biết nó sẽ không bao giờ tha thứ…
Trái tim ai đó như rỉ máu, lấy rượu uống và uống…
Đã mấy ngày đi tìm khắp nơi vẫn không thấy nó, chạy muốn hết thành phố, thậm chí là bay ra Bắc về quê nó vẫn không thấy, trong lòng ai đó cảm thấy trống trãi xen vào đó là hối hận gấp ngàn lần…