Bà Xã Ô Sin - Chương 11

Tác giả: thuytrang1805

Hôm đó bệnh viện cần máu gấp, nhưng nó lại là nhóm máu họ cần tìm vì vậy mà nó nhanh chóng xin quản lý 30p để đi cứu người…
Nó chỉ kịp để y tá lấy máu xong lại nhanh chóng trở về công việc của nhà hàng… nếu như nói nó là con Chi Lan yếu đuối ngày nào có thể làm liên tục mấy công việc liền thì chắc là không ai tin…
Nhà hàng Paris Deli
-“Khánh nè, mình thấy Khánh với Lan làm sao vậy?”
-“Sao hả Vy”
-“Thấy 2 người cứ lạnh nhạt với nhau làm sao á”
-“Không có gì đâu”
-“Có phải tại Vy không?”
-“Không phải đâu, tính cô ấy bướng vậy đó”
-“Vy thấy Lan là người tốt, cô ấy nói chuyện rất bĩnh tĩnh nhưng trong ánh mắt có nhiều nỗi buồn chất chứa, từ khi gặp cô ấy tới nay hầu như mình chưa thấy Lan cười”
-“Vy đừng quan tâm tới cô ấy”
-“À… tuần sau mình và ba về Mỹ rồi, buồn thật không biết khi nào mới gặp lại Khánh nữa”
-“Nếu Vy muốn mình có thể bay qua đó gặp cậu mà”
-“Cậu nói đấy nha, cảm ơn Khánh trong mấy tuần nay rất là nhiều…”
-“Có gì đâu… mình là bạn bè mà”- hắn ngại ngùng
Nó vừa nhận tiền từ quản lí… cầm số tiền trên tay mà nó vui mừng, đó là những đồng tiền bằng mồ hơi nước mắt của nó… chạy ngay về nhà định trả cho Khả Vy nhưng cô ta và Bảo Khánh đều không có nhà…
Nó tranh thủ lên dọn quần áo… có chút gì đó buồn, từ nay nó sẽ không bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa, căn phòng này có biết bao kỉ niệm…
************
-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….. ưm ưm…”
-“Cô có im ngay không hả?”
-“Anh làm gì ở đây?… Anh đã làm gì tôi rồi hả?”
– “Tôi mà thèm làm gì cô á, tối qua là tôi sợ cô ốm bất tử cho nên tôi qua đây ngủ với cô thôi, lòng tốt không được cảm ơn mà còn bị nghi oan nữa à…”
-” Tôi không cần lòng tốt của anh… BIẾN RA KHỎI ĐÂY MAU ĐỒ BIẾN THÁI”
**************
-“Hôm nay cô đi đâu?”
-” Tôi đi chơi”
– ” Cô dám tắt điện thoại, cũng chẳng thèm nói với tôi lời nào”
-” Thì tại điện thoại tôi hết pin, lúc tôi đi anh vẫn còn ngủ, tôi tốt bụng không phá giấc ngủ của anh còn đòi gì nữa”
-“Còn dám nói dối… Cô có biết tôi lo như thế nào không hả”
– “Tôi… Tôi lớn rồi… Mà anh cần gì phải lo cho tôi, tôi đi chơi, đi hẹn hò bồ bịch liên quan gì đến anh”
****************
-“Em sao vậy… mệt trong người à”
-“Em không sao”
-“Tại sao lại qua đây”
-“Nhà đang có khách em thấy không tiện lắm… dù sao em cũng chỉ là ô sin thôi mà”
-“Bây giờ em là bà xã ô sin của anh rồi, đồ ngốc”
– “Em là tình yêu của anh, là tất cả đối với anh”
-“Thiệt không, dù chuyện gì xảy ra anh vẫn không bỏ em”
-“Vâng … thưa bà xã”
-“Anh hứa đi”
-“Anh hứa”
………………………….
Bao nhiêu là kỉ niệm hiện về với nó… lòng nặng trĩu, nước mắt như lên tiếng giúp nó… Nhưng rồi nó vẫn phải rời khỏi đây, một nơi không dành cho nó… vừa bước ra khỏi phòng thì thấy hắn và Khả Vy vừa về tới…. nó lau đi những giọt nước mắt, mỉm cười đi đến chỗ của họ
-“Đây, Lan trả cho Vy” – nó đưa một phong bì thư cho cô ta
-“Không mình không lấy đâu”- Khả Vy như đoán được bên trong có gì
-“Hôm nay mình đi khỏi đây, đừng để cho mình phải đi trong ái náy chứ”- nó cười nhẹ rồi quay sang nhìn hắn, lòng có chút không muốn
-“Xin lỗi vì tất cả, tôi đã làm mưa làm gió trong nhà anh nhiều rồi, bây giờ cũng tới lúc tôi trả lại sự bình yên cho căn nhà này, cảm ơn anh vì tất cả”
Nói xong nó lấy trong tay một thứ gì đó đặt lên tay Khả Vy, rồi mang balo đi… Hắn vẫn im lặng nhìn theo nó, bóng dáng như khuất dần sau cánh cửa… “muốn ngăn em lại nhưng anh lấy cái lý do gì đây”, hắn như muốn nổ tung nhìn người con gái mình yêu từng bước rời xa mình…
Khả Vy mở tay ra thì thấy …
-“Khánh… nhẫn… nhẫn này” – có chút ngạc nhiên với món đồ trên tay của mình
-“Nhẫn cầu hôn của mình với cô ấy”
-“Trả lại cho cậu với số tiền này, nó không thuộc về mình” – cô ta đưa chiếc nhẫn và cái bao thư cho hắn
-“Tiền” –hắn như chưa hiểu được lời của Khả Vy
-“Tiền cô ấy trả vì làm mất điện thoại mình”
Hắn cười nhếch môi, suy nghĩ gì đó “Có lẽ đây là lý do vì sao cô lại đi sớm về trễ mỗi đêm và muốn rời khỏi căn nhà này, đê tiện”
Đang định đi về phòng thì hắn có cuộc gọi đến
-“Mẹ chuyện gì vậy, mẹ không ở nhà à”
-“Con Tố Liên nó bị đánh phải nhập viện con vào với em đi”
-“Sao lại bị đánh”
-“Con vào rồi hẳn biết, ba và mẹ đang ở đây với nó”
-“Được, con tới liền”
Thấy thái độ của hắn, Khả Vy hỏi –”Có chuyện gì vậy Khánh”
-“Tố Liên nó đang ở bệnh viện, mẹ mình kêu vào đó”
-“Mình cũng đi nữa”
-“Uhm” – hắn gật đầu
Cả 2 nhanh chóng chạy đến đó… được biết là Tố Liên cặp với một ông đại gia nào đó bị vợ phát hiện đánh ghen nên nó ra nông nỗi này…
-“Mày điên rồi à con kia, mới chừng tuổi đầu mà yêu đương như thế đó hả”- hắn tức giận mắng vào mặt nó
-“Anh cũng xem lại mình đi, có hơn gì em, đi yêu một con ô sin rách nát lại còn ăn cắp”
-“Mày im ngay cho tao”- hắn tức giận nhìn Tố Liên
-“Thôi đủ rồi ở đây là bệnh viện”- ông Lâm lên tiếng
-“Lúc sáng bác sĩ có nói, nhờ một cô gái trong hội hiến máu nhân đạo giúp nó, nhưng mà tôi không biết cô ấy là ai để mà cảm ơn”
-“Lại có một ân nhân giúp gia đình mình” – ông Lâm cảm kích
Hắn chợt nhớ đến nó, nhưng có lẽ bây giờ với hắn giận nhiều hơn thương…
———————
Vài giờ trước…
Bước chân nó mệt mỏi đi ra khỏi căn nhà đó, căn nhà mà nó có biết bao kỉ niệm… giờ với nó đau khổ nhiều hơn, nước mắt vẫn ướt đẫm trên má, chưa một phút nào mà ngơi nghỉ…
Trời dần xe lạnh, mưa bắt đầu rỉ rả… nó vẫn lặng lẽ đi, vẫn nghe tiếng mưa lách tách chan hòa vào nước mắt, tiếng khóc nó lớn dần… lớn dần theo tiếng mưa…
Gió thấy không, mưa đang ngồi khóc đấy…
Nhìn mưa buồn, mắt gió cũng cay cay…
Nơi xa lắm có 1 người đang khóc.
…Nhớ 1 người nước mắt lẫn vào mưa !!
Tình yêu cũng giống như một ngày nắng vậy…Khi bắt đầu, nó giống như ánh ban mai ấm áp vào buổi sáng…Dần dần nó trở nên cháy bỏng và gay gắt như cái nắng giữa trưa…Sau khi sức nóng lên đến đỉnh điểm, nó trở nên nhạt dần và lạnh đi vào buổi chiều…
Và cuối cùng nó tắt hẳn vào buổi tối…
Trong cơn mưa có một người con gái đang đau khổ…
Bước chân nặng nề của nó…rồi ngã quỵ ở nơi nào đó…
—————————
Những ngày sau đó hắn đến lớp cũng chẳng gặp được nó, hỏi thăm Nhật Hạ và Từ Duyên thì được biết nó đã chuyển đến chỗ của họ, thấy an tâm được phần nào… hắn cũng quyết định từ đó không gặp nó nữa… tất cả, tất cả niềm tin dành cho nó đã hết… hắn chọn con đường đi du học sang Mỹ….
Khi nó được biết hắn sang Mỹ du học không một lời từ biệt, nó thật sự bất lực… thật sự khó chịu…
Nó rất muốn gặp lại hắn, dù lúc đầu đã chọn con đường rời xa… Nhớ đến anh, nước mắt nó càng tuôn rơi mãnh liệt, kỷ niệm không sao kìm nén được…
“Rồi chúng ta sẽ phải hiểu và chấp nhận, rằng có những người mà chúng ta chỉ có thể giữ họ trong tim, chứ không phải là trong cuộc đời này….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc