Ngày thứ 6
Hôm nay thi mà ngày hôm qua vẫn bị hắn sai làm hết chuyện này đến chuyện kia, nó mới bắt đầu ôn từ tối hôm qua tới 4h sáng chỉ ngủ được 2 tiếng, sáng nó phải tranh thủ đi trước hắn, vì từ hôm ấy cho tới nay nó vẫn không muốn đi chung hắn.
Thấy nó trốn hắn đi trước hắn tức zận đi vào lớp tính sổ với nó… vào lớp cũng chẳng thấy nó đâu… sắp tới giờ thi … hắn gọi cho nó thì không liên lạc được… zừa lo zừa zận, hắn tiến tới bàn của nó…
-“Chi Lan đâu”
– “Câu này tụi tui hỏi ông thì đúng hơn, anh làm gì nó mà giờ này nó vẫn chưa zô hả?” – Từ Duyên zận zữ với hắn, nhưng vẫn rất lo cho nó, cầm điện thoại gọi cho nó mà vẫn 1 câu nói từ đầu dây bên kia
-“Tôi không biết” – Nói đoạn hắn quay về bàn
Tới giờ thi nó vẫn chưa vào… 5p trôi qua… 20p trôi qua… trên bảng giờ là dòng chữ điểm danh vắng ‘Dương Nguyệt Chi Lan’
Hết giờ làm bài, mọi người hớn hở với cái đề dễ ợt… còn bọn họ thì đang lo lắng cho nó, mọi người chia nhau đi tìm… tìm khắp nơi vẫn không có tin tức gì của nó… hắn quyết định đi về nhà đợi nó
9h kém 10p
Thấy bóng dáng quen thuộc từ cầu thang đi lên, hắn tức zận khi nhìn thấy nó định bụng lần này sẽ cho nó một trận
-“Cô đứng lại cho tôi, đi đâu giờ này mới zề”
-“Kệ tôi” – Nó mệt mỏi đáp rồi bỏ đi zề phòng
-“Cô có biết mọi người lo cho cô lắm không, lại còn giở cái thối bướng như vậy nữa, bỏ cả thi”
-“Chuyện của tôi liên quan gì anh” – nó tiếp tục bước đi thì bị hắn kéo tay lại
-“Cô tưởng nói zậy là xong hả, tôi phải đi tìm cô hết nơi này đến nơi kia, từ trưa giờ vẫn chưa có cái gì trong bụng, còn cô sung sướng lắm đi chơi cho đã cũng chẳng thèm nói với ai lời nào… giờ làm cái mặt xem thường người khác vậy à, ngày mai tôi không cần ô sin như cô nữa, dọn đi ngay đi…”
Hắn chợt giật người khi thấy nó ngã ra sau mình, tay hắn kịp đỡ nó, nhìn mặt nó tái mét đôi môi nhợt nhạt, hắn lo lắng bế nó vào phòng…
………..
-“Cô ấy làm sao vậy bác sĩ”
Ông bác sĩ ngao ngán lắc đầu…
-“Cô ấy bị thiếu máu quá nhiều, trong người suy nhược cho nên mới bị ngất thế này”
-“Sau lại thiếu máu”
-“Theo tôi đoán có lẽ cô ấy cho máu vì trên cánh tay còn vết chích”
-“Tôi biết rồi, cảm ơn ông”
Hắn đưa ông bác sĩ ra ngoài, rồi quay về phòng với nó, thấy nó mệt mỏi nằm trên giường, lòng hắn hơi nhói, hắn vuốt nhẹ khuôn mặt khẽ tém những sợi tóc trên khuôn mặt đáng yêu của nó thầm nhủ “Từ lúc nào mà em quan trọng với anh như thế này hả? Anh biết phải làm sao đây?… những lời lúc nãy là anh sai … anh sai rồi xin lỗi em, Chi Lan”
Phá vỡ cái suy nghĩ của hắn là tiếng chuông điện thoại, hắn nhanh chóng nghe máy
-“Con nghe đây” – Miệng trả lời điện thoại nhưng tay vẫn nắm lấy tay nó, mắt vẫn chăm chăm nhìn nó
Đầu dây bên kia run cằm cập – “Con vào bệnh viện nhanh đi, ba bị tai nạn”
-“Hả? ba có sao không mẹ?” – Hắn hốt hoảng
-“Ba không sao rồi, con kêu dì 4 nấu ít đồ đem zô giúp mẹ nha”
-“Con biết rồi”
Hắn đấp trăn kĩ cho nó, rồi nhờ dì 4 chăm sóc nó, liền phăng xe đi vào bệnh viện…
……….
-“Ba có làm sao không” – Hắn lo lắng nhìn ba mình
Ba hắn ngạc nhiên nhìn đứa con trai vốn chẳng biết quan tâm tới ai vậy mà giờ lo lắng cho mình –” Ba không sao con biết quan tâm ba từ lúc nào vậy?”
Hắn im lặng mỉm cười nhìn ông
-“Ông không có nhà nên không biết con trai chúng ta thay đổi nhiều lắm… e hèm.. chắc vì một ai đó..” – Bà mỉm cười nháy mắt với ông
-“Đứa nào mà có khả năng đó zậy bà, tôi nhất định chọn nó làm con dâu”
-“Con bé đang ở nhà mình, khi nào zề tôi ra mắt nó với ông”
-“Sao lại ở nhà mình?”
-“Thôi 2 người làm ơn đừng nói chuyện của con nữa có được không, rốt cuộc thì ba bị làm sao vậy có ai nói cho con biết không?”
Hắn cắt ngang cuộc trò chuyện của ba mẹ bằng một giọng bực dọc
-“Lúc ba từ sân bay zề ba đi taxi nhưng rồi ba ngừng ngay cái siêu thị mua ít đồ lúc băng qua đường thì bị một tên ᴆụng phải, hắn bỏ chạy, lúc đó tay ba bị chảy máu nhiều lắm mà mọi người xung quanh thấy máu ra nhiều chẳng ai dám lại gần nhưng rồi có một cô gái đến cầm máu cho ba, cô ấy đưa ba đến bệnh viện”
-“Cô ấy đâu rồi”
-“Ba cũng không biết”
-“Lúc mẹ zô đây không thấy ai hết”
Để mẹ hắn ở lại với ba, hắn nhanh chóng về với nó…
Thấy nó vẫn ngủ ngon lành, nhẹ nhàng lên nằm với nó, ôm trọn nó vào lòng…
Sáng hôm sau hắn dậy rất sớm tự mình nấu cháo cho nó… dì 4 đứng cạnh bên nhắc nhở cho hắn, lúc hắn lại quên muối lúc lại quá ngọt… cuối cùng thì nồi cháo thịt bầm của hắn cũng xong, múc ra tô mang lên cho nó, lúc bước vào phòng đã thấy nó từ nhà tắm bước ra…
-“Lại đây ăn cháo đi”
-“Hôm nay anh bị làm sao vậy” – Nó mệt mỏi hỏi nhưng vẫn thể hiện sự ngạc nhiên khiến cho người đối diện phải ngượng ngùng
Hắn vẫn không nói gì, kéo nó ngồi xuống giường còn mình thì ngồi cái ghế đối diện, hắn thổi nhẹ chút cháo đút nó… Vẫn ngơ ngác nhìn hắn, thái độ của hắn rất lạ
-“Anh bị bệnh ở đâu à?” – Nó rờ rờ mặt hắn xem coi có bị bệnh như nó nghĩ hay không
-“Tôi không có bệnh, cô mới là bị bệnh đó, ăn nhanh đi nguội hết rồi, uổng công tôi nấu chứ”
– “HẢ, anh nấu”
-“Uhm”
Nó không biết chuyện gì xảy ra, không biết trong tô cháo có thuốc sổ giống nó lần trước không nữa, nhưng thôi cũng đành ngậm ngùi ăn cho hắn zui… ăn xong hắn lấy vài viên thuốc cho nó…
-“Tôi bị gì mà uống thuốc? Đừng nói với tôi thuốc sổ nha?”
-“Tôi không có độc ác như cô đâu, lần trước tôi chưa tính sổ zí cô mà còn dám nói… uống đi thuốc bổ đó”
-“Vậy là anh biết rồi hả?…”
-“….”
Thấy hắn im lặng không trả lời rồi nó nhìn sang mấy viên thuốc trên tay hắn
-“Sao tôi phải uống? Tôi vẫn khỏe mà…”
-“Nhìn lại cô xem, người không ra người ma không ra ma, xanh xao như tàu lá chuối vậy mà nói mình vẫn khỏe, có ma nó mới tin”
Nó ngậm ngùi nghe chưởi rồi ngoan ngoãn uống hết thuốc của hắn đưa… Hắn thấy nó ốm yếu cũng chẳng quan tâm đến chuyện hôm qua của nó, từ lúc đó nó được cưng như trứng, hễ nó muốn ăn gì là hắn đều chạy đi mua… Thấy sự quan tâm của hắn nó như được nước làm tới… bắt hắn làm hết cái này đến cái kia
-“Tôi muốn ăn kem”
-“Được rồi để anh đi mua”
-“Này sao lại xưng như vậy…”
Hắn mỉm cười bỏ lại câu hỏi cho nó rồi phăng xe ra ngoài
Khoảng 10p sau hắn quay zề với ly kem chảy gần hết, mồ hôi nhễ nhại, thấy vậy nó lấy khăn lau khô vệt mồ hôi đó, mắt hắn nhìn chằm chằm vào nó làm mặt nó bây giờ như cái đít nồi…
Chợt nghe tiếng chuông cổng làm nó và hắn lấy lại tinh thần… Hắn thừ người ra chiếc ghế sofa nhìn nó ăn một cách ngon lành, nó quay sang đút hắn, hắn thì ngơ người trước hành động đó của nó…
-“Không ăn à… Vậy thôi”
Nói rồi nó đút muỗng kem vào miệng mình, hắn nhìn nó cười rồi xoa xoa cái đầu… hun nhẹ lên môi nó, nút lấy vệt kem còn dính ở đó… Nó vẫn chưa định thần kịp hành động của hắn, mắt trợn tròng…
-“Ba mẹ về rồi, các con đâu” – bà Lâm xách túi tung tăng đi vào
Họ giật mình thoát khỏi hành động lúc nãy trước khi ba mẹ hắn vào. Nó đứng zậy lễ phép chào – “Con chào 2 bác”
Nó chợt đứng hình khi thấy ông Lâm bước theo sau… Ông Lâm cũng ngạc nhiên không kém, ông rất muốn tìm người giúp mình để nói một lời cảm ơn… nhưng may quá hôm nay ông gặp được nó…mà càng ngạc nhiên hơn khi nó lại ở chính ngôi nhà của mình…
-“Cháu… Cháu là cô gái hôm đó… đúng rồi khuôn mặt này ta không nhằm vào đâu được”
-“Ủa là sao?” – Bà Lâm vẫn chưa hiểu gì
-“Cô bé này là người hôm đó giúp tôi đó bà” – nói xong ông quay sang nó
-“Cám ơn cháu hôm đó rất nhiều nếu không có cháu chắc giờ này ta không có đứng đây rồi”
Nó ngại ngùng –” Có gì đâu bác con chỉ là giúp người gặp nạn thôi, ai thấy vậy cũng sẽ giúp bác thôi mà đâu riêng gì con”
-“Vậy là em… cũng là người đã hiến máu cho ba anh?” – hắn chen ngang cuộc trò chuyện của ba và nó
-“Sao… Sao anh biết…” – Nó ngạc nhiên trước câu hỏi của hắn, vì chuyện hôm đó chỉ có nó và ông bác sĩ ở bệnh viện biết nó chưa hề nói ai kể cả hai nhỏ bạn thân
Hắn kể mọi chuyện tối hôm đó nó ngất xỉu cho ba mẹ và nó nghe… Ngại ngùng trước sự thật đó nó toát cả mồ hôi vì trước giờ nó làm điều gì rất ít khi để người khác biết (Tất nhiên là những chuyện tốt rồi)