Sau khi nghe tin đậu vào học viện, vừa vui mừng vì sắp thực hiện được ước mơ, nhưng lại rất buồn khi xa nhà xa ba mẹ nó, lại lo cho cái cảnh “đất lạ quê người”. Dù sao thì nó vẫn phải cuốn gói từ quê lên đất Hà Thành để học.
Ngày đầu tiên…
Giữa cái nắng chói chang nó lội ngược lội xuôi đi tìm “chốn dung thân” cho tối nay, đã qua vài con hẻm cũng gặp vài khu ổ chuột nhưng vẫn chưa có nơi nào là phù hợp cho nó. Đang cặm cụi gậm ổ bánh mì còn dở trên tay thì nó vô tình hay cố ý cũng chẳng biết ᴆụng phải tên đầu to, mặt gấu nào đó. Khi giật mình nhìn lên thì nó như hồn phách bay loạn xạ với vẻ đẹp phải nói là rất lịch lãm, thanh tú khuôn mặt phúc hậu. Đang ngẩn ngơ thì nghe oai oái cái giọng ai đó làm nó toát cả mồ hôi sương…
– “NÈ…..MẮT CÔ ĐỂ CẢ LÊN NGƯỜI TÔI À” – hắn giận zữ nhìn vào cái áo sơ mi BL của mình còn vươn vãi vài vệt bánh mì của nó
Còn ngẩn người vì độ đẹp trai của hắn, nhưng khi hắn quát to làm cho sự ngưỡng mộ đó thành một cục tức zận…
– “anh điên à, người ᴆụng tôi là anh chứ không phải tôi” – nó điềm nhiên trả lời rồi vội bước đi
Chợt cánh tay bị ai đó kéo lại, bực dọc nó quát:
– “ĐỒ ĐIÊN, BUÔNG RA MAU”
– “cô chưởi ai điên? Có ngon thì nói lại….”- mặt hắn lúc này tức zận đỏ như trái ớt, phải nói nếu không nói quá thì chắc xối nước vào vẫn cảm nhận được mùi khói bốc lên.
– “…..”
– “Cô sợ đến câm cả mồm rồi à” – hắn nhếch môi đắc thắng
“tôi mà sợ anh à, còn lâu nhá, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn nhá” nó nghĩ thầm, mắt vẫn hậm hực nhìn hắn hình 2 viên đạn.
– “Cô làm bẩn áo tôi rồi thì đền đi”– hắn phủi phủi cái áo của mình
– “Đền? có dơ thôi mà bắt tôi đền á?” – nó ngơ ngác với câu nói vô lý của hắn
– “Uhm, không đền thì đừng hòng biến khỏi đây…”
Không muốn mất thời gian với hắn nó lanh lẹ
– “Bao nhiêu? Nói?”
– “5 triệu”– hắn tỉnh queo đáp trong sự há hốc của nó
– “CÁI GÌ?”
– “Sao? Trả đi chứ tôi thấy cô anh hùng lắm mà có nhiêu đó trả không nổi à?” – hắn nhìn thẳng vào con mắt ngạc nhiên của nó mà nói rất ư là bình thường
Tiền với hắn không là vấn đề chỉ là cục tức lúc nãy mới là vấn đề với hắn, với nó số tiền đó có thể sống được cả 2 tháng đấy chứ. Suy cho cùng thì nó quyết định trong 36 kế thì “chạy” là thượng sách… vậy là nó zọt lẹ…. bỏ lại hắn trong bộ mặt thảm chưa từng thấy, tức lại càng tức hơn.
Chạy được đến khoảng cách an toàn nó mới dừng lại thở…thì nghe tiếng gọi với theo từ đằng xa
– “Này bạn ơi, bạn đánh rơi cái này nè, chạy gì mà nhanh thế”
Nó quay lại nhìn, cứ tưởng tên ác quỷ kia đuổi theo định 3 chân 4 cẳng chạy tiếp, nhưng hóa ra là không phải…
– “Trả bạn nè, mình thấy bạn đánh rơi, nhặt xong chạy theo mà vẫn không kịp, công nhận bạn chạy nhanh gớm” – cô ta đưa nó cái huy hiệu và thở hổn hển như ” chó” ý
– “Mình từng đạt giải nhất chạy ma-cà-tung mà” – nó khì cười nhận lấy cái huy hiệu và không quên cám ơn cô ta
Hai người “chat phím răng” xong được biết là họ học chung trường, rồi còn chung cả ngành luôn nữa, nó dọn vào nhà trọ ở cùng với Từ Dung từ lúc đó. Xong “chốn dung thân của nó” bây giờ nó tranh thủ đi tìm công việc trước khi bắt đầu nhập học. Ở cái đất Hà Thành phải nói là tìm một việc phù hợp một cô sinh viên như nó y như mò ” cát trong sa mạc” vậy đó, nó nghĩ vậy…
Từ nhỏ tới giờ nó là con út trong nhà nên ai cũng ưu tiên cho nó mọi thứ chẳng bắt nó làm gì cả, ngoài chuyện học và học. Bây giờ, phải tự mình bươn trãi có lẽ hơi khó với nó, nhưng mục tiêu của nó đặt ra chưa bao giờ nó bỏ cuộc cả, chỉ là ” gian nan bắt đầu nản” thoy.
….
Trong quán Phở
– “Cô ơi, cho cháu xin nghỉ”
Nhà hàng Apdell
-” Chị ơi, cho em xin nghỉ ak”
…..
Rồi đúng như nó nói, xin được công việc rửa chén trong quán phở, xong 2 ngày nghỉ do bể chén quá nhiều, nó quay sang phục vụ nhà hàng chạy tới chạy lui mệt quá vậy là nó lại nghỉ, nó chuyển sang làm gia sư nhưng dạy mãi mấy đứa nhỏ không hiểu sợ bị chủ la vậy là nó lại nghỉ…
– “Bà sao vậy Chi Lan?” – thấy nó ưỡn dài trên gác xếp Từ Duyên hỏi
– “Tui nản rồi, chẳng phải tui làm biếng hay tui lì gì đâu mà không hiểu sao làm cái gì cũng không xong á” – nó phụng phịu trả lời
– “Cứ từ từ, phải trải qua nhiều gian khổ “bán mặt cho bụi, bán lưng cho nắng”, dãi dầu dầm mưa dãi nắng thì ta mới biết đồng tiền kiếm được chẳng dễ tí nào, đúng hok bà..”
– “Hả?” – nó ngạc nhiên trước lời lẽ của con mọt sách
Ngày nhập học
Trường cũng không xa chổ nó ở cho lắm đi xe đạp mất nửa tiếng… Sáng sớm hai đứa nó đã đèo nhau tới trường để giành chỗ ngồi… Nó và Từ Duyên ngồi ở bàn 3 chỗ ngồi rất ư là thuận lợi, loanh quanh đợi tới giờ bọn nó quen được cô bạn xinh gái ngồi bàn trên rất ư là dễ thương – Nhật Hạ
Đang nói chuyện phím zui zẻ thì luồn khí lạnh từ đâu xuất hiện, nó có cảm giác ớn lạnh sau gáy, chợt choáng với cái dáng xuất hiện quen thuộc, nó há hốc mồm làm cho cả đám giật mình
– “Chuyện gì vậy Chi Lan?” – Nhật Hạ ngạc nhiên nhìn mặt nó
– “Bà sao vây? Đừng nói với tôi mới gặp trai đẹp đã bị hớp hồn rồi nha” – Từ Duyên nhìn sang nó
– “Con ác quỷ, con Dê cụ chứ trai đập, trai lép cái gì…”- Nó tức xanh mặt trả lời
– “HẢ”- cả hai đồng thanh trước sự trả lời của nó, làm cho mọi người cũng phải giật bắn cả người quay xuống nhìn bọn nó, trong những ánh mắt đó có hắn. Hắn chỉ khẽ nhếch miệng cười rồi bước thẳng đến cái bàn đối diện giảng viên.
Nó vội tránh ánh mắt đầy sát khí của hắn rồi kể mọi chuyện hôm đó cho 2 đứa bạn nghe…. bla…bla…
– “Bà biết hắn là ai hok mà dám đắc tội zậy hả?” – Nhật Hạ lo lắng cho nó
– “Ai tui cũng mặc kệ hắn”
– “Tên đó là Bảo Khánh hotboy thời cấp 3 trường tui, giờ cũng đang làm mưa làm gió trong trường mình nè, ở ngoài hắn thuộc loại đại thiếu gia giàu lắm nha mà hắn đã ra tay thì coi như đứa đó từ ૮ɦếƭ cho tới ngáp ngáp luôn đó lị…” – Nhật Hạ tỉnh queo thêm mắm dậm muối cho lai lịch của hắn
-” Đáng sợ vậy sao…” – nó chuyển từ thái độ ngạc nhiên sang lo lắng rồi chuyển hướng nhìn về phía hắn. Trên kia hắn vẫn chăm chú nhìn vào con dế của mình mà không hề hay biết có đứa đang nhìn mình hằn hằn sát khí
Đang bâng quơ suy nghĩ những chuyện mà Nhật Hạ nói, lòng nó thêm lo lắng ” lỡ như hắn Gi*t mình diệt khẩu hay là bán qua biên giới thì sao trời, con chưa có người yêu nữa mà huhu..”
-” Cô muốn chọn một lớp trưởng ai làm nè” – cô quản lớp – Tuyết Linh. Cô có dáng người cực chuẩn, thân hình mảnh mai, phong cách sành điệu.
Thấy cả lớp đều im lặng, cô Tuyết Linh liếc nhìn một vòng lớp rồi tâm đắc đưa mắt về phía đối diện
– ” Cô muốn em làm được không?”
Mắt hắn vẫn dán mắt vào cái tablet PC, lạnh lùng nói
-” Nếu cô muốn”
Vậy là hắn nằm trongdanh sách lớp trưởng.
Giờ ra chơi
Nó loay hoay chạy theo hai nhỏ bạn thì bị bàn tay ai đó kéo lại, không kịp phản ứng nó bị kéo sát vào người hắn, mặt đối mặt mắt nhìn nhau, bây giờ thì nó có thể nhìn càng rõ hơn khuôn mặt điển trai của hắn, phải nói là cực kì đẹp, cái đồng tiền nhỏ khi hắn nhếch môi kèm theo cái răng khểnh không thể nào đẹp hơn, cái mùi hương Gucci làm nó choáng ngộp. Trở về hiện tại, nó mới giật mình hét toáng:
– “DÊ CỤ, BUÔNG RA”
– “Cô điên à, sợ người khác không nghe thấy hay sao?”
Hắn đỏ mặt tía tai với hai chữ “dê cụ” của nó, mặt hầm hầm mắt vẫn không quên liếc về hướng nó
– “Anh muốn cái gì, tôi có quen anh à, đồ dê sòm làm tay tôi đỏ hết rồi”
Nó hậm hực xoa xoa cổ tay, né tránh ánh mắt đầy sát khí có thể ૮ɦếƭ người của hắn
– ” Không quen à, cô còn nợ tôi cái áo, đã qua mấy ngày tiền lãi nó tăng lên là 10tr nhá, đền cho tui”
Hắn đưa mặt lại gần nó, nói với giọng thách thức. Nó nghe xong khói muốn bốc lên cả lỗ mũi
– ” Tôi làm gì có nhiều tiền đến như vậy, nhiêu đó tôi có thể sống được cả mấy tháng, mà tôi không trả anh làm gì được tôi”
Nó khoanh tay, cười thách đấu thêm một cái lè lưỡi trêu hắn
– “Được, cô giỏi chắc cô chưa nghe qua tôi là người như thế nào nên mới có gan to trêu ông” – Nói đoạn hắn bỏ đi trong hậm hực. Nó như nhớ ra những lời Nhật Hạ nói lúc sang chợt rùng mình
– ” Được, tôi sẽ trả nhưng…. đến khi nào tôi có đủ tiền, được chứ”
Hắn mỉm cười đắc thắng, xong quay lại nghiêm giọng:
– “Không, tôi sẽ không lấy số tiền đó nữa, nhưng…”
-” Nhưng sao?”
Hắn luồng tay vào túi, tiến đến chỗ nó, ghé sát vào tai:
– ” Làm ô sin cho tôi trả hết nợ thì thôi, OK?”
-” Cái đếch, anh…”
-” Tùy cô, một là làm ô sin cho tôi, hai là ngày mai có tiền trả tôi để lâu lãi sẽ tăng dần đều”
Nó đắng đo suy nghĩ rồi cũng ngậm ngùi đồng ý:
– “Được”
Ngay ngày hôm sau nó sang nhà hắn lần mò mãi mới kiếm được cái địa chỉ nhà, nó há hốc mồm trước cái biệt thự màu trắng điểm vào đó là những mảng màu nâu làm tôn vinh sự sang trọng, bên cạnh có thêm cái hồ bơi, đằng xa xa là cả một vườn hoa phải nói là cái khuôn viên nhà này rộng thênh thang,nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, quan sát xong nó không quên nhìn lại địa chỉ một lần nữa rồi bấm chuông
“Bính boong…. Bính boong”
Có một bà chạc 50 ra mở cửa cho nó,bà ấy rất điềm đạm hỏi:
– “Cháu tìm ai?”
– ” Dạ cháu tìm Bảo Khánh”
Bà gật đầu mở cửa cho nó…
———————-
Ngày hôm đó…
“Con nhỏ này gan to thật đấy, dám động đến bổn thiếu gia rồi bỏ chạy là xong ak…”
Hắn móc trong túi chiếc Racer ra rồi gọi cho ai đó, bực dọc nói:
-” Điều tra giúp tôi con nhỏ này… xxx… yyy… zzz”
-” Vâng tôi biết rồi” – Giọng nói từ đầu dây bên kia đáp
“Cô tưởng tôi không tìm được cô chắc, hãy đợi đấy”
Trong lúc zằn co với nó hắn vô tình thấy được chiếc huy hiệu đó, chiếc huy hiêu mà lần đầu khi đi thi người ta phát cho sinh viên có cả họ tên… Vậy là mọi chuyện không hẳn là do trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ một phần thôi.