Lãnh Diễm nghĩ vừa rồi Nghiêm Hi chỉ nói giỡn, không ngờ trực tiếp mang Chu Châu vào phòng khách, sau đó trở lại phòng nghỉ cuốn chăn gối mang đi. Một động tác nhìn Lãnh Diễm cũng không có, khiến cho Lãnh Diễm vô cùng buồn bực.
Cúi đầu nhìn Tiểu Yêu ở dưới chân mình, Lãnh Diễm nghĩ, chỉ có ngươi trung thành. Quả nhiên chỉ có chó là bằng hữu chân thành nhất với người. Kết quả nó nhìn Nghiêm Hi ôm chăn đi, lập tức đứng lên. Hình như có chút không hiểu vì sao Nghiêm Hi đi, quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Diễm đang đen mặt ngồi ở đầu giường, do dự một chút, vẫy vẫy cái đuôi, đi theo Nghiêm Hi.
Lãnh Diễm nổi giận, trực tiếp quăng một cái gối vào ௱ôЛƓ Tiểu Yêu. Tiểu Yêu thấy sau lưng có địch, bị dọa sợ kêu một tiếng, cụp đuôi lại quay đầu nhìn xem là ai. Thấy vẻ mặt Lãnh Diễm đằng đằng sát khí, sợ hết hồn, âm thầm quyết định. Tạm thời không nên chọc giận người đàn ông này, chỉ có thể ảo não cụp đuôi chạy đến chỗ Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lãnh Diễm: “Anh làm cái gì thế?” Sao lại như vậy, buổi chiều không phải rất tốt hay sao, đột nhiên lại tức giận như vậy, nổi giận? Là với ai vậy?”
Gương mặt Lãnh Diễm lạnh lùng, đi tới ôm cả chăn và người Nghiêm Hi trở về. Nghiêm Hi hô to: “Anh làm gì vậy, buông tay ra.” Đáng tiếc, hôm nay Lãnh Diễm quyết tâm, không sửa đổi tật xấu này của Nghiêm Hi là không thể. Tại sao chính mình và một người phụ nữ khác lại chọn người phụ nữ kia mà buông tha anh? Tại sao anh lại luôn là người bị bỏ? Bốn năm trước cô rời bỏ anh cũng bỏ qua, được, trong lòng cô có vướng mắc, anh cho cô thời gian. Anh cứng rắn nhịn bốn năm mới đi tìm cô, còn cô? Tại sao chỉ có chút chuyện cũng lựa chọn buông tha anh? Có phải hay không thấy mình rất vĩ đại?
Lãnh Diễm nổi giận, lần đầu tiên, nguyên nhân lại làm nghiêm hi dở khóc dở cười. Cũng bởi vì hôm nay Chu Châu tới, lựa chon cùng ngủ với Chu Châu.
Lãnh Diễm trầm mặt, dáng vẻ quyết tuyệt: “Nghiêm Hi, anh nói rồi, anh không cho phép em nằm bên bất cạnh người nào, dù dù là phụ nữ cũng không được. Anh rất sợ, ai biết em sẽ rời đi mấy năm nữa, lần trước là bốn năm, lần sau là bao nhiêu, tám năm hay mười sáu năm? Anh không chịu nổi.” Lãnh Diễm cũng biết hôm nay mình mất khỗng chế, nhưng lửa tức này phát ra chính là không thể giải thích được. Anh cứng rắn nhớ lại bốn năm này, không có biện pháp.
Nghiêm Hi không giải thích được nhìn Lãnh Diễm: “Lãnh Diễm, anh không thể như vậy được nha. Chu Châu là khách, là bạn tốt bốn năm đại học của em, cô ấy tới thành phố A, e cùng ngủ với cô ấy thì có sao? Anh rốt cuộc có tật xấu gì, không cần mượn việc Chu Châu tới đây mới thông suốt.”
Những lời này của Nghiêm Hi nói đúng, Lãnh Diễm vì một người phụ nữ mà nổi giận? Không phải, bởi vì anh sợ. Hôm nay hành động bỏ nhà đi này của Chu Châu khiến Lãnh Diễm sợ, không muốn Chu Châu ở quá gần Nghiêm Hi. Dù sao cũng là chuyện Chu Châu đã làm, cô ấy lại tới tìm Nghiêm Hi, chuyện trốn nhà đi tất nhiên sẽ đọng lại dấu vết trong lòng Nghiêm Hi. Dấu vết đó chính là một quả bom hẹn giờ. Khó bảo toàn sau này anh và Nghiêm Hi cãi nhau, giận dỗi, quả bom hẹn giờ kia sẽ nổ.
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi, đây là lần đầu tiên dùng ánh mắt này nhìn cô. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, anh nói: “Không sai, anh hiện tại đang mượn chuyện này để phát tiết. Chu Châu tại sao lại tới đây? Chắc chắn là trốn nhà đi. Em cũng biết hiện tại Lưu Thế Hiền gấp đến mức nào không? Em có biết hay không Lưu Thế Hiền vận dụng toàn bộ nhân viên trong công ty bên thành phố G tiến hành lục soát mọi nơi? Nhìn cậu ấy một đại lão gia vì một người phụ nữ đem công ty lật ngược lên như vậy các người rất hài lòng đúng không? Có biết hay không bốn năm trước anh rơi vào trạng thái điên như thế nào? Cũng không ngừng tìm kiếm như vậy, cả người điên lên gặp người nào cũng lôi lại hỏi “Anh có nhìn thấy Nghiêm Hi không?” Em bây giờ cảm thấy Chu Châu bỏ nhà đi là đúng, cảm thấy cô ấy rời đi khiến cho Lưu Thế Hiền thêm việc tốt? Vậy tại sao em không nghĩ bởi vì Chu Châu rời khỏi Lưu Thế Hiền gặp những chuyện gì? Ngộ nhỡ khi cậu ấy bất chấp tất cả xuất hết nhân lực trong công ty ra ngoài tìm người, đối thủ cạnh tranh của cậu ấy nhân cơ hội gây khó dễ thì làm như thế nào? Hơn một vạn nhân viên của một công ty, em cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tầng lầu của mình đột nhiên bị người ta đào hố ở giữa, cao ốc 100 tầng cứ như vậy mà bị hủy. Đến lúc đó em sẽ làm gì? Anh hỏi em, thời điểm em làm có nghĩ vì như thế mà anh sẽ phá sản?”
Nghiêm Hi trực tiếp ngây ngẩn cả người, lời kia của Lãnh Diễm thật sự vô cùng nghiêm trọng, nhưng cũng rất có đạo lý. R&D hôm nay khác ngày trước, cũng bởi vì là một công ty lớn cho nên không dễ dàng như vậy. Nhưng chuyện này nếu đặt vào bốn năm trước, R&D cũng tương đương với công ty của Lưu Thế Hiền hiện tại, chính là gặp phải thử thách lớn, dưới tình huống đó rất nhiều người sẽ lợi dụng. Khi đó Lãnh Diễm gắng gượng mới qua được, cho nên mới có thành tựu của ngày hôm nay, mà Nghiêm Hi cũng đã trở về. Nghiêm Hi lúc này thấy được cơn thịnh nộ của anh, nhưng nguy cơ của bốn năm trước cô hoàn toàn không thấy được.
Lãnh Diễm tại sao lại nói như vậy? Rất quen thuộc, hay là nói bốn năm trước anh cũng đã từng chịu đựng chuyện này? Cho nên tức giận đối với chuyện Chu Châu chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ nhà trốn đi?
Nghiêm Hi không nói thành lời, thật không thể nói ra, không biết nên nói gì cho phải. Lãnh Diễm nói như vậy, cô hiểu, chuyện mình bỏ đi năm đó đã gây cho Lãnh Diễm phiền phức lớn. Những lời này chính là kinh nghiệm của anh. Hai người cứ như vậy nhìn nhau một câu cũng không nói.
Nghiêm Hi há miệng, đột nhiên cảm thấy có phải hay không mình mất tiếng?
Lời vừa ra khỏi miệng Lãnh Diễm đã cảm thấy mình quá mất bình tĩnh, nhưng lời đã nói ra không thể thu lại. Chuyện xảy ra khi đó có chút khó giải quyết, đúng là bị đối thủ lợi dụng nhưng cuối cùng anh cũng vẫn gắng gượng vượt qua được, hơn nữa còn đem công ty phát triển đến trình độ ngày hôm nay. Vốn nghĩ cứ như vậy an ổn trôi qua, không muốn vì chuyện này mà gây áp lực cho Nghiêm Hi. Vẫn biết Nghiêm Hi là người bề ngoài như là không quan tâm nhưng thật ra để ý từng chuyện nhỏ, sẽ cảm thấy mình có lỗi với người khác.
Động tĩnh lớn như vậy Chu Châu đã sớm nghe thấy, cô cũng sợ hết hồn. Mình rời đi như vậy thật sự sẽ khiến công ty Lưu Thế Hiền bị tính kế? Suy nghĩ một chút thì chuyện đó là có thể, gần đây công ty của Lưu Thế Hiền phát triển rất nhanh ở thành phố G, những công ty cùng ngành căn bản sẽ không vui. Công việc của bọn họ nhiều tương đương với những công ty khác sẽ thiếu, có thể không hận được ư?
Bên ngoài hai người vẫn còn yên lặng nhìn vào mắt nhau, Chu Châu liền đi ra ngoài, nhìn hai người nói: “Nghiêm Hi, tối nay mình với Tiểu yêu cùng ngủ thôi, cũng không còn sớm, đi ngủ nhanh đi.” Nói xong liền dắt Tiểu Yêu vào phòng khách.
Bởi vì một Chu Châu, Lãnh Diễm hoàn toàn nếm được mùi vị tu hú chiếm tổ chim khách như thế nào. Buổi sáng bước vào công ty với vẻ âm trầm, Lãnh Tiểu Tam thấy thế sợ hãi không nguôi, ngày này lại phải cụp đuôi vào hành xử thôi.Tại sao làm phụ tá cho lão đại lại khó khăn như vậy? Có muốn hay không ngày mai bị lôi sang nước Mỹ làm người hầu?
Lãnh Diễm vừa vào cửa liền mang theo gió lạnh thổi vào, cơ hồ đem tất cả gió lạnh trong mùa thu tập trung hết vào cao ốc tập đoàn. Hôm nay phòng thư ký tổng tài truyền ra tin tức, tâm tình của lão đại không tốt, các vị bảo trọng.
Tất cả mọi người trong công ty đều biết tầng tổng tài hôm nay lưu hành áp suất thấp, tôm tép phía dưới thận trọng làm việc, có thể không náo động thì không náo động.
Tối hôm qua Nghiêm Hi đi theo Lãnh Diễm vào phòng ngủ, nhưng Lãnh Diễm cũng không như ngày thường, mặt vẫn âm trầm, một câu cũng không nói. Buổi sáng tỉnh dậy bên cạnh đã sớm lạnh lẽo, vuốt lại ga giường, trong lòng Nghiêm Hi có chút áy náy, mình thiếu anh rất nhiều.
Tắm xong ra khỏi phòng ngủ liền thấy Chu Châu ôm Tiểu Yêu ngồi chồm hổm trên mặt đất, Nghiêm Hi vỗ vỗ vài cô cười nói: “Tối hôm qua ngủ như thế nào?”
Chu Châu không biết nghĩ cái gì mất hồn, bị Nghiêm Hi gọi giật mình run run cả người. Ngẩng đầu lên thấy là Nghiêm Hi, lúc này mới nhếch miệng cười một tiếng: “Cũng ngon, tối hôm qua các cậu……” Chu Châu cảm thấy mình hơi bao đồng, chuyện giữa hai vợ chồng người ta người ngoài không nên nhúng tay. Hơn nữa mâu thuẫn của bọn họ xuất phát từ cô, như vậy cô càng không nên nói gì, càng làm sẽ càng hỏng bét.
Tối hôm qua Nghiêm Hi ngủ không ngon, Lãnh Diễm không ôm cô ngủ. Cô đã có thói quen được ôm trong иgự¢ anh, bây giờ không có, đột nhiên cảm thấy không quen. Tối hôm qua ngủ rất mệt, ngước cổ lên giãn gân cốt, nghe thấy Chu Châu nói mang theo áy náy, cô cười một tiếng, tùy tiện nói: “Haiz, cậu đoán mò cái gì vậy, tối hôm qua kể cả không có chuyện của cậu, anh ấy cũng sẽ mượn cớ phát tiết bất mãn với mình. Không có việc gì hết, chờ anh ấy trở về mình dụ dỗ một chút là ổn mà.”
Chu Châu nghe vậy bật cười: “Cậu dụ dỗ anh ta? Thế nào, trong nhà của cậu là nữ chủ nhân dụ dỗ nam chủ nhân?” Chu Châu có chút nhạo báng, trước kia Nghiêm Hi cũng không có dáng vẻ như vậy, cùng ở chung một chỗ với Chu Khải Nghiêm Hi chính là một công chúa, trên mặt luôn có biểu hiện nhàn nhạt, mặc kệ chuyện vui đến cỡ nào cũng luôn là nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng. Mặc dù mỹ lệ ưu nhã nhưng có cảm giác không thật.
Nghiêm Hi ngượng ngùng cười một tiếng: “Ha ha, mình đây cũng là lần đầu, chưa thử qua, ai biết biểu hiện như thế nào.” Trước kia đều là Lãnh Diễm dụ dỗ cô, dụ được giống như một tiểu công chúa điêu ngoa vậy. Không nghĩ đến có một ngày quay đầu lại hò hét với cô, Nghiêm Hi cảm thấy mình thật sự nên xin lỗi Lãnh Diễm rồi.
Hôm nay Lưu Thế Hiền đã tới, khi biết Chu Châu đang ở nhà Lãnh Diễm tâm tình của hắn buông xuống, biết ở nơi nào thì dễ nói chuyện hơn rồi. Máy bay hạ xuống liền trức tiếp đến R&D. Gọi điện thoại, thư ký trực tiếp xuống dẫn người đi vào. Hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao dáng vẻ tất cả mọi người trong công ty đều là vội vã?
Chẳng lẽ đây chính là pháp bảo giúp Lãnh Diễm chiến thắng?
Vào phòng làm việc trước tiên hắn mở miệng trêu chọc: “Lãnh Diễm, mình xem nhân viên công ty cậu đều làm rất tốt nha, đi bộ cũng nhanh như vây. Nói cho mình biết một chút bình thường cậu dạy dỗ như thế nào vậy, khi về mình cũng học theo một chút.”
Trên mặt Lãnh Diễm treo vẻ mặt lạnh nhạt, vốn vẫn cúi đầu xem văn kiện, nghe một câu của Lưu Thế Hiền có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc gặp vẻ mặt như khổ qua của Lãnh Tiểu Tam. Hiểu, chậm rãi nâng lên nụ cười nhạt, tầm mặt rơi vào người Lưu Thế Hiền, nhìn hành lý sau lưng hắn, mặt vốn giãn ra lập tức nhíu lại, âm thanh còn lạnh hơn baidu hỏi: “Đừng có nói với mình là cậu muốn ở chỗ này.”
Lưu Thế Hiền lúc này mới coi như chân chính hiểu được nguyên nhân cả công ty lạnh như vậy, không phải vừa tiến đến đã thấy lạnh, thì ra nơi này có một bình đông lạnh di động. Lưu Thế Hiền cười ha ha, quay đầu liếc nhìn hành lý của mình, sau đó bắt chéo chân, nhàn nhã thoải mái mà mói: “Đúng vậy, ý định của mình là ở lại nơi này một chút, cẩn thận quan sát thị trường thành phố A. Sau đó mở rộng thị trường ở bên này, dù sao phát triển chỉ trong thành phố G như vậy, thị trường cũng có hạn.”
Ánh mắt Lãnh Diễm lạnh lùng nhìn qua, môi mỏng mím thành một đường, trực tiếp cho biết vị gia gia này không vui: “Được, mặc kệ các cậu muốn ở bao nhiêu ngày, nhưng không cho phép ở nhà mình. Còn nữa, tối hôm qua cho mượn lão bà, hôm nay lập tức đón người đi, nếu không đừng trách mình không lưu tình.”
Lưu Thế Hiền liền cười: “Ha ha, cậu không nói, tối nay coi như giữ chúng mình lại cũng không ở. Ở làm gì nha, các cậu cho là chúng là bia đỡ đạn hả? Mình đã tìm khách sạn, sẽ dẫn người đi. Chẳng qua nghe nói khách sạn kia là của cậu?”
Lãnh Diễm dừng tay cầm 乃út lại, chậm rãi ngẩng đầu, hung hăng nhìn hắn, cảm thấy chưa hết giận, cắn răng nghiến lợi nói: “Không trách được người ta vẫn thường nói người một nhà thường giống nhau. Cậu và Chu Châu đúng là rất giống nhau, rất tham tiền, chính cậu kiếm được bao nhiêu còn phải tới keo kiệt với mình sao?”
Lưu Thế Hiền nghiêm mặt không nói lời nào, thật lâu mới cười hắc hắc: “Hết cách rồi, cùng cô ấy sống qua ngày đã lâu, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Có thể tiết kiệm được thì liền tiết kiệm một chút, cậu thấy đúng không?”
Lãnh Diễm trực tiếp xem thường không nói một câu.
Gần đây Nhà họ Chu không biết xảy ra chuyện gì, cả ngày giống như không có người sống. Ông Chu cả ngày đều ở trong thư phòng không ra cửa, Chu Khải luôn luôn ngồi ở trong phòng khách giống như môn thần đề phòng Lý Lệ ra cửa. Lý Lệ giống như không có sinh mệnh, đàng hoàng sống ở trong phòng không ra cổng trước không bước cổng sau. Bình thường nhất chỉ có Chu Kỳ, nhưng cái bình thường này sau khi bị bàn tay Triệu tổng quấy rối luôn sợ hãi, buổi tối ngủ luôn gặp ác mộng, luôn xuất hiện với đôi mắt thâm quầng.
Chu Kỳ ngẩn ngở xuống lầu tìm thức ăn, chợt thấy Chu Khải đang ngồi ở sa lon, bị dọa sợ, mí mặt nhảy lên. Chu Kỳ thấy rõ là Chu Khải, cẩn thận thở phào một hơi, đưa tay che mí mắt đang nhảy: “Anh, anh còn muốn ngồi ở đây bao lâu? Tình trạng của chị dâu hiện giờ anh cũng đã nhìn thấy, chị ấy sẽ không chạy ra ngoài nữa. Anh, rốt cuộc tại sao lại có bộ dáng như vậy.”
Chu Khải ngồi trên sô pha uống cà phê, cũng không nói chuyện, chính là mí mắt lười phải nâng lên hạ xuống. Chu Kỳ ở trước mặt hắn nói cũng giống như không khí, khiến cho Chu Kỳ tức giận, trực tiếp hét lên, cái nhà này sao đột nhiên lại biến thành như vậy, cô có chút không chịu nổi, quá đè nén: “Anh, có thể không như vậy nữa được không, anh cảm thấy nhà chúng ta hiện nay giống bình thường không? Anh tại sao lại không nói chuyện!”
Mí mắt Chu Khải hạ xuống, giống như tượng đá, mí mắt vừa động, giống như hao tốn thời gian dài mới nứt ra, dùng thời gian rất lâu mới thích ứng hoàn cảnh, cuối cùng chậm rãi ngẩng lên nhìn Chu Kỳ. Vừa nói thành tiếng liền dọa sợ Chu Kỳ,giọng nói giống như cả đời chưa nói bao giờ, khàn khàn không giống như tiếng người nói: “Chu Kỳ, anh hối hận, ban đầu anh không nên buông tha Nghiêm Hi. Sau khi Nghiêm Hi trở lại bên cạnh Lãnh Diễm, anh cũng cưới Lý Lệ. Anh chỉ muốn cứ như vậy mà sống, như vậy rất tốt. Nhưng Kỳ Kỳ à, em biết không, người phụ nữ tên Lý Lệ này trước mặt chúng ta đều là giả bộ, em có biết cô ta ở ngoài làm những gì không? Em có biết ban đầu cô ta một dạng mềm mại yếu ớt để che giấu chân tâm của mình không? Anh sợ, Kỳ Kỳ, người phụ nữ như vậy anh lại cùng cô ta chung giường chung gối bao lâu nay, chỉ nghĩ một chút anh đều lạnh đến buồn nôn.”
Chu Kỳ càng nghe càng đau lòng, vội vàng rót một chén nước, đoạt lấy ly cà phê trong tay của hắn: “Anh uống một ngụm nước đã, anh nhìn giọng nói của anh thành cái dạng gì rồi kìa, không phải anh ngồi cả đêm ở đây chứ?” Gần đây Chu Khải giống như điên rồi, hắn liên tục mấy ngày ngồi ở đây không nhúc nhích, giống như thần giữ cửa vậy. Nhìn kỹ một chút, mệt mỏi trên mặt không che giấu được nữa, Chu Kỳ đau lòng. Nhưng cô càng không hiểu, không có ai nói với cô cả. Không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao một nhà đang tốt đột nhiên lại biến thành thế này!
Chu Khải không lên tiếng, Chu Kỳ càng không chịu nổi, đè nén đến nỗi sắp điên lên: “Anh điên rồi sao? Anh cho rằng anh là ai, anh có thể liên tục ngồi ở đây canh mấy ngày đêm không ngủ? Anh, rốt cuộc là như thế nào? Anh tỉnh lại được không? Nếu thật sự không chịu nổi thì ly hôn, anh nhìn hai người đi, thành hình dạng gì rồi!”
Thay vì một người ngồi canh một người mất hồn, không bằng trực tiếp ly hôn. Hiện tại trong đầu Chu Kỳ trừ ly hôn thì không còn biện pháp nào khác.
Đôi mắt vẫn bất động nghe thấy hai từ ly hôn liền giật giật, sau đó ૮ɦếƭ lặng. Con ngươi từ từ tụ ánh sáng, Chu Khải giống như tỉnh ngủ, đúng vậy, ly hôn, làm sao hắn lại không nghĩ được ra.
Chu Kỳ nằm trên người hắn khóc ô ô, cô vẫn đau lòng, tại sao có thể như vậy chứ, cái nhà này là như thế nào?
Chu Khải lập tức đứng lên, trong mắt lóe lên ánh quyết tuyệt: “Đúng vậy, tại sao anh lại không nghĩ ra được, ly hôn, anh nhất định phải ly hôn.”
Chu Kỳ nghe hắn quyết định, liền ngây người, thật cứ như vậy ly hôn? Không ngờ mình vô tâm nói một câu lại khiến anh trai có phản ứng như vậy. Cô lập tức luống cuống, cô cảm thấy mình trở thành nguyên nhân khiến anh trai và chị dâu ly hôn. Hận không thể trực tiếp nuốt lại lời mình vừa nói: “Không, anh, anh…… đừng kích động……”
“Phanh……” âm thanh vật nặng ngã xuống đất cắt đứt lời nói Chu Kỳ. Chu Kỳ và Chu Khải đồng thời nhìn sang, đúng lúc thấy Lý Lệ như quả cầu tuyết lăn từ cầu thang xuống.
Phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ là xong rồi. Nhất định là chị dâu nghe được anh em họ nói muốn ly hôn, nhất thời không chịu nổi đả kích ngã bất tỉnh. Nhưng tất nhiên sẽ không tự nhiên té xỉu, đúng lúc ấy đi trên cầu thang, không phải đang lăn hay sao?
Trong lòng Chu Kỳ hoang mang rối loạn, cô là đầu sỏ gây nên. Thấy Lý Lệ lăn đến chân bọn họ một thân bê bết máu, thoi thóp một hơi, Chu Kỳ hét lên một tiếng rồi nhào tới, khàn khàn gọi: “Chị dâu……”
Chu Kỳ hốt hoảng gào lên gọi ông cụ xuống, ông Chu nhìn thấy không nói gì, chỉ là cau mày nhỏ giọng phân phó: “Gọi xe cứu thương.” Tiếng nói vững vàng, không nhìn ra hỉ nộ, cũng không nhìn ra sự lo lắng đối với cô con dâu này, chỉ là cau mày lại mà thôi. Mà cau mày cũng vì phản ứng đầu tiên chính là nói với bên Lý Thánh Đức như thế nào.
Trong bệnh viện, Lý Lệ đang cấp cứu bên trong phòng cấp cứu, bên ngoài ông cụ nghe Chu Kỳ giải thích. Chu Khải vẫn như không có chuyện gì ngồi một bên nghe, trên mặt cũng không biểu hiện gì.
Ông Chu nghe xong, lông mày giương lên, ly hôn? Liếc mắt nhìn con trai coi như không có chuyện gì, gật đầu một cái ý bảo với Chu Kỳ “Ta biết rồi” sau đó đi tới vỗ vai Chu Khải: “Đi theo ta.” Nói xong liền đi trước.
Chu Khải nghiêng đầu nhìn người cha đi trước, nghiêng đầu sang chỗ khác nặng nề thở dài, sau đó mới đứng lên, sửa sang lại quần áo, lúc này mới chậm rãi đuổi theo bước chân của ông Chu. Nhìn hắn chậm rãi bước đi, Chu Kỳ nổi giận, bọn họ sẽ nói cái gì? Chu Kỳ tò mò, cô nhận thấy rõ hai người đàn ông nhà mình thay đổi thái độ đối với Lý Lệ, quá đột ngột, nhất định là có nguyên nhân. Nhưng mình hỏi bọn họ đều không nói, nhất thời hiếu kỳ, đi theo.
Ông Chu mang theo Chu Khải quẹo vào cầu thang, nơi này yên tĩnh không có ai, thích hợp nói chuyện.
“Con tính ly hôn?” Câu đầu tiên ông Chu hỏi là như vậy, âm thanh hơi cao, trầm thấp, giống như thường ngày, không nghe ra hỉ nộ.
Chu Khải gật đầu một cái, không phủ nhận: “Không sai, con nghĩ đến những chuyện kia mà cô ta làm liền không chịu nổi. Con không cách nào làm được, không nghĩ chuyện sẽ như vậy. Con không thể tiếp tục chung sống với cô ta được, co sợ con sẽ ói.”
Mặc dù trước mắt cũng biết Lý Lệ làm những chuyện đó, nhưng biểu hiện của Lý Lệ lại không như vậy, thậm chí Chu Khải có cảm giác, con người Lý Lệ còn kinh khủng hơn nữa. Hiện tại hắn muốn sớm rút khỏi người ra, không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này.
Ông Chu đột nhiên mắt trở nên sắc bén, ngược lại âm thanh không thay đổi: “Con nói tới chuyện Lý Lệ làm ở thành phố A, con cũng nói bởi vì chuyện kia của Lý Lệ mà nhất định không muốn sống cùng nó. Nhưng ta không đồng ý con ly hôn, đừng quên, sau lưng Lý Lệ còn có Lý Thánh Đức. mặc dù Lý Duệ Thần không coi có cô em gái này nhưng cuối cùng vẫn có chút quan hệ. Cứng với tầng quan hệ này không tốt.”
Chu Khải lập tức có chút không tin, tại sao lúc này trong đầu vẫn còn vấn đề lợi ích được mất. Hắn liền hỏi: “Cha, Kỳ Kỳ gặp chuyện không may đều là do Lý Lệ làm hại, chẳng lẽ cha quên bộ dáng của Lý Lệ đêm đó ở nhà họ Nghiêm? Khi đó rõ ràng Triệu tổng coi trọng cô ta, nhưng ngày đó Lý Lệ lại mang theo Kỳ Kỳ đi gặp Triệu tổng? Con đã hỏi Kỳ Kỳ, y phục kia là Lý Lệ mua, rất đẹp. Đúng vậy, rất xinh đẹp, mà nhìn lại ngày đó Lý Lệ mặc gì trong ngày đó? Bình tĩnh nghĩ lại một chút buổi tối thọ yến của nhà họ Nghiêm Lý Lệ mặc gì? Ngẫm lại ngày đó Kỳ Kỳ gặp chuyện không may là do bộ đồ con bé mặc, chẳng lẽ nói thẩm mỹ của Lý Lệ có vấn đề? Đi tham gia một bữa tiệc hội họp lại ăn mặc xấu?”
Trong góc, Chu Kỳ nghe thấy lời này cả người liền cứng đờ, mắt mở lớn. Đầu óc cô chuyển chạm, từng câu từng câu Chu Khải vừa nói trôi qua trong đầu, sau đó một câu phân tích, cuối cùng mới phản ứng được. Thì ra cô gặp chuyện không may bởi vì Lý Lệ muốn chuyển tầm mắt của Triệu tổng lên người cô.
Cô lập tức ngây dại, trong đầu lướt qua những lời nói của Lý Lệ ngày hôm đó, còn có lúc mình gặp chuyện không may Lý Lệ vừa lúc không có ở đó, tại sao có thể như vậy? Lý Lệ gắt gao cắn tay của mình, cô sợ mình sơ ý một chút kêu thành tiếng.
Bên kia ông Chu mí mắt giật giật, người phụ nữ kia còn tính toán như vậy trên người con gái ông, điều này khiến ông Chu cực kỳ bất mãn, ngàn phòng vạn phòng ςướק nhà khó phòng. Lưu lại Lý Lệ, không biết người phụ nữ này sẽ còn làm ra chuyện gì gây tổn hại cho lợi ích nhà họ Chu nữa, nhưng bây giờ còn chưa được, thời cơ chưa tới.
“Con cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt? Đừng quên, mấy hóa đơn quan trọng ở thành phố A đều do Lý Lệ tìm về. Một khi Lý Lệ xuất hiện vấn đề với nhà chúng ta, mấy đơn hàng kia khó có thể bảo toàn. Đều đã ký hợp đồng, một khi xảy ra vấn đều công ty chúng ta sẽ không chịu được. Con cảm thấy bây giờ là thời điểm?”
Chu Khải rất muốn nói hắn sẽ tận lực cứu vãn, sẽ không xuất hiện những vấn đề kia. Nhưng lời đến miệng cũng không nói ra được, bởi vì loại sự tình này khó tránh khỏi sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nếu như Lý Lệ bị đuổi ra khỏi nhà họ Chu, khó khỏi tâm lý cô ta sẽ có vướng mắc. Nếu đến lúc đó ở bên trong thò một chân vào, vậy thì nhà họ Chu hoàn toàn xong rồi.
Chu Khải cảm thấy hô hấp mình không thông, иgự¢ của hắn giống như có cái gì đè ép, ép đến mức đau không chịu nỏi. Nhưng ông Chu nói đúng, lúc này không phải là thời điểm: “Vậy cứ như vậy? Giữu Lý Lệ ở nhà họ Chu, khó tránh khỏi sẽ xảy ra vấn đề.”
Ông Chu cúi đầu suy tư, cuối cùng quyết định: “Khi trở về làm như không có chuyện gì xảy ra, thừa dịp trong khoảng thời gian này Lý Lệ nằm viện phải nhanh chóng giải quyết mấy hóa đơn kia đi, trước hết không để cho Lý Lệ phát hiện bất kỳ cái gì.”
Cứ như vậy, Lý Lệ từ nàng dâu bảo bối của nàh họ Chu biến thành người cả nhà cẩn thận đề phòng. Lý Lệ bị thương rất nặng, bác sĩ cũng động nhiều nơi.
Khi lui ra thấy đôi mắt Chu Kỳ đỏ, bác sĩ hảo hảo an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, chính là phải nằm viện một thời gian. Trong một tuần bệnh nhân muốn động cũng không thể động, vậy thôi, không có việc gì.”
Chu Kỳ cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, nghe được lời của bác sĩ chỉ có thể lúng túng gật đầu một cái, nhưng ánh mắt càng đỏ hơn. Cô nhìn Lý Lệ tái nhợt nằm trên giường, trong lòng suy nghĩ, chính mình toàn tâm toàn ý đối với cô ta, cô ta lại đối đãi với với mình như vậy? Tình nguyện phá hủy cả đời cô để đổi lại một hạng mục kiếm tiền?
Nói không ra ý tưởng trong lòng mình, chỉ cảm thấy như một mớ bòng bong. Cô biết, sau này mình không thể đối với Lý Lệ như trước được, làm sao có thể giống được đây?