Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Chương 38

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Có Nhớ Anh Hay Không?
Lãnh Diễm tăng thêm lực ở tay, nhìn cô gái nhỏ quật cường trước mặt, anh có cảm giác mình thất bại rồi, tại sao anh lại khiến cô trở thành dáng vẻ này rồi???
Sâu trong nội tâm Lãnh Diễm âm thầm tự hỏi, có phải anh không thích hợp làm ✓ú em?
Ừ, cái vấn đề này rất nghiêm trọng, về sau nếu có con anh nhất định sẽ để cho bà xã trông nom, rất có thể anh thật sự không thích hợp làm ✓ú em!
Nghiêm Hi nhìn gương mặt Lãnh Diễm tràn đầy sát khí có chút hoảng hốt, phất mạnh tay một cái thoát khỏi bàn tay anh, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lãnh Diễm phát hiện Nghiêm Hi muốn đóng cửa, tay dùng lực đẩy ra, sức lực của phụ nữ không thể bằng đàn ông được, vốn là cửa nhanh chóng được đóng lại lại bị Lãnh Diễm kéo ra.
Nghiêm Hi tức giận, sự dụng toàn bộ hơi sức của mình, nhắm mặt Lãnh Diễm đánh một quyền. Lãnh Diễm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng linh hoạt tránh được, Nghiêm Hi không cam lòng, trên đùi tiếp tục dồn sức, một cú đá nghiêng xinh đẹp, Lãnh Diễm lại dễ dàng bắt được chân của cô, cũng nhanh chóng bắt được cánh tay muốn vung loạn của cô.
Vì vậy, chân và tay của Nghiêm Hi đều bị Lãnh Diễm bắt được, cô muốn dùng lực rút về, lại không rút ra đươc, cứ như vậy bị Lãnh Diễm giam cầm, quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn anh.
Lãnh Diễm ung dung nhìn bà xã giãy giụa trong tay mình, tâm trạng lập tức tốt lên rất nhiều, hơi nghiêng về phía trước khẽ đè lên người cô, nói nhỏ vào tai, giọng anh nhẹ nhàng mà mị hoặc: “ Bản lĩnh kém đi rất nhiều, bốn năm rồi không tập luyện sao?”
Nghiêm Hi dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn đến anh.
Lãnh Diễm cố ý không nhìn thấy đôi mắt đang bất mãn trợn tròn kia, tiếp tục nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Nghiêm Hi: “Đã từng theo anh đi đánh nhau, cũng không nghĩ lại xem những chiêu này là do ai dạy em, như thế nào, em nhận thua rồi chứ?”
Nghiêm Hi chỉ cảm thấy mình bị Lãnh Diễm coi thường, trái tim giận dữ ngút trời, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Lãnh Diễm, anh là đàn ông, đánh thắng em thì có cái gì tốt mà còn huênh hoang, còn nữa, đây là nhà em, mời anh đi ra ngoài, nơi này không chào đón anh!”
Lời cuối cùng vừa nói ra Nghiêm Hi liền hối hận, bởi vì câu nói này thật sự chạm đến giới hạn của Lãnh Diễm.
Quả nhiên, tâm trạng Lãnh Diễm một khắc trước còn rất tốt, đảo mắt một cái đã mây đen đầy đầu, giọng lập tức lạnh buốt: “Em?”
Ừ, con mèo nhỏ còn có nhà?
Muốn nhà cũng được, nhưng nhà đó phải có anh!
“Cánh còn chưa cứng cáp đã muốn bay? Hi Hi, anh dạy em thế nào là vong ân phụ nghĩa em quên rồi hả? Nếu như anh nhớ không nhầm, em có nhà nhưng mà nhà ở thành phố A, lúc nào thì phòng trọ rách nát này trở thành nhà của em, còn nữa, lúc nào thì, nhà của em không phải ở thành phố A?”
Nghiêm Hi nghe rất rối rắm, nghĩ thầm, nhà em vốn cũng không phải nhà của anh, vậy thì được rồi.
Đây chính là ranh giới cuối cùng của Lãnh Diễm, Lãnh Diễm và Nghiêm Hi không thể ở riêng.
Nhà của anh chính là nhà của cô, nhà của cô chính là nhà của anh.
Ranh giới cuối cùng rất đơn giản.
Nhưng Nghiêm Hi lại không thể chạm vào.
Nghiêm Hi nghe giọng Lãnh Diễm rõ ràng là không vui, thân thể cứng đờ bắt đầu run rẩy, cô khó khăn mở miệng: “Lãnh Diễm, anh buông em ra trước được không, đầu em rất đau, rất choáng.”
Lãnh Diễm liếc xéo cô một cái, thấy trên cổ Nghiêm Hi hằn lên những tia máu, không để ý lời của cô,….., mà đầu của anh lại từ từ di chuyên đến cái cổ trắng tuyết thanh tú của cô.
Hơi thở đặc trưng của đàn ông dần dần vây kín khứu giác Nghiêm Hi, cô nghe được tiếng trái tim mình đập lệch nhịp rất rõ ràng, gương mặt không biết là vì tư thế không đúng hay còn nguyên nhân nào khác, mà càng ngày càng hồng.
Cánh môi Lãnh Diễm hôn lên cổ cô, lành lạnh, ẩm ướt, tê tê, lại rất nhột.
Rất……quen thuộc.
Lãnh Diễm nhắm mắt lại khẽ hôn, hương thơm xử nữ xông vào mũi, Lãnh Diễm im lặng hưởng thụ một khắc yên bình này, cho đến khi hương thơm đặc biệt này ôm lấy toàn thân mình mới thôi.
Môi Lãnh Diễm nhẹ nhàng chạm vào cổ Nghiêm Hi, một lát sau, như nhớ lại điều gì, anh thầm lẩm bẩm: “Còn có mùi vị này, Hi Hi, em biết không, mùi vị ở cổ của em, anh thích nhất.”
Nghiêm Hi nghe xong, máu toàn thân như đóng băng, sao những lời này lại kỳ quái như thế?
Dường như Lãnh Diễm rất hài lòng với hiệu quả mình tạo ra, buông tay và chân của cô ra, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang hóa đá kia, miệng lưu luyến trên cổ nhạy cảm của Nghiêm Hi.
Cả người Nghiêm Hi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không ý thức được mình đã tự do, ngược lại cảm thấy tay chân mình được tự do lại tạo thành gánh nặng, thật sự cô không biết nên đặt ở nơi nào.
Đôi tay Lãnh Diễm siết chặt lấy eo nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: “Bốn năm qua, em có nhớ anh không?” Thanh âm trầm thấp mà mị hoặc, giống như có ma lực khiến đại não Nghiêm Hi hôn mê, đảo loạn một lần nữa.
Nghiêm Hi khẽ mở mắt, trên người không còn chút sức lực nào, chỉ còn một tia lý trí khiến cô cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng không bị lời nói của Lãnh Diễm không chế.
Lãnh Diềm nhìn bộ dạng liều ૮ɦếƭ ngoan cố chống lại của cô, khóe miệng khẽ cong lên, bà xã!
Trong lòng anh cảm thán như thế!
Trên thế giới này, trừ cô ra, sợ là không còn người nào có thể khiến cho anh hao tổn tâm cơ rồi.
Tiểu Yêu nãy giờ vẫn nằm lỳ ở trên giường đột nhiên sủa lên, bây giờ nó không thể sủa lên những tiếng đầy uy nghiêm, chỉ có thể ô ô kêu lên như đứa nhỏ. Nhìn chủ nhân của mình bị một người đàn ông ức Hi*p, mặc dù người đàn ông kia cũng là chủ nhân của mình, nhưng mà nó vẫn thích nữ chủ nhân hơn.
Không thể để cho nữ chủ nhân bị ức hiệp được.
Đây là tâm ý của Tiểu Yêu.
Tiếng sủa của Yêu Yêu làm cho Nghiêm Hi khôi phục vài phần thần trí, dường như tay cũng đã có lực, khẽ dùng sức đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ cực nóng của Lãnh Diễm, miệng bất mãn lẩm bẩm, “Anh tránh ra, người nóng như vậy, đừng có dựa sát vào người em như vậy, nóng!”
Lãnh Diễm không cử động, ngược lại vùi đầu vào cổ của cô cười cười, thời tiết đúng là rất nóng, Lãnh Diễm lại cười, Nghiêm Hi cảm thấy cổ của mình giống như sắp bị đốt cháy rồi.
“Bà xã, khả năng chuyển đề tài của em, thật không dám khen ngợi!”
Nghiêm hi bất đắc dĩ, trong tình huống này, anh muốn em phải làm thế nào! Vừa phải tránh miệng quấy rối của Lãnh Diễm, vừa phải nghĩ cách đối phó!
Lần này, hình như Lãnh Diễm rất kiên nhẫn, thấy Nghiêm Hi không nói gì, anh cũng không làm cô khó xử, phối hợp nói: “Cùng anh về thôi, đây không phải là nơi thuộc về em.”
Thân thể Nghiêm Hi đột nhiên cứng đờ, những suy nghĩ rối loạn lập tức lại trở về, “Không, em vốn là thuộc về nơi này, còn anh thì không phải, người nên trở về là anh mới phải.”
Quả nhiên, Nghiêm Hi thấy đôi mắt Lãnh Diễm dần trở nên sắc lạnh, trong lòng âm thầm than thở, anh thật sự không chịu từ bỏ ý định sao?
Lãnh Diễm ngẩng đầu lên khỏi cổ Nghiêm Hi, nhìn đôi mắt cô từ mê ly đã khôi phục lại, rất đẹp, giống như ánh mắt của con nít, to tròn lấp lánh, tinh khiết làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Giọng anh lạnh lùng bá đạo, không thể không nghe lời: “Anh nói lại một lần nữa, Hi Hi, anh cưng chiều em, nhưng không nên tùy ý chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, kiên nhẫn của anh là có hạn.”
Nói xong lại làm mặt lạnh tiếp tục vùi đầu cắn xé cổ Nghiêm Hi, giống như một con thú bị chọc giận, giận dữ cắn, nhưng cũng giữ lực vừa đủ, chỉ sở làm tổn thương đến cái cổ mảnh mai của người con gái trong иgự¢.
Cho dù là thế, Nghiêm Hi vẫn bị dã thú cắn xé làm cho rất đau, cô khẽ chau mày, hô hấp vì anh hôn loạn mà cũng từ từ tăng lên.
Lãnh Diễm nghĩ, cứ phóng túng mình như vậy đi!
Vì vậy, bàn tay dần dần di chuyển xuống, khi gần xuống đến nơi lại bị một bàn tay mềm mại nhỏ bé kéo lại.
Đôi mắt Nghiêm Hi hồng hồng, trong mắt là một tầng hơi nước, “Xin anh, đừng như vậy.” Nghiêm Hi khẩn cầu.
Lãnh Diễm cười tự giễu, giọng khàn khàn khó nhịn, nhưng vẫn lý trí nói: “Hi Hi, em vẫn biết cái anh muốn là gì, em cũng hiểu, thiên hạ này chưa bao giờ anh không có được cái anh muốn, trước kia anh dúng túng em như vậy là bởi vì anh tin tưởng mình đang nắm chặt dây diều, nhưng mà bây giờ, anh phát hiện, diều của anh hình như đã bay quá cao rồi, cho nên, anh muốn thu diều về.”
Nói xong cũng không dịu dàng như trước nữa, bá đạo ôm chặt Nghiêm Hi không cho cô phản kháng, khóa chặt cô trước иgự¢, muốn làm gì thì làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc