Khí Thế Của Đế VươngLãnh Diễm chậm rãi đi về phía phòng ăn, bước đi ưu nhã, đi theo phía sau còn có một người đàn ông nhàn nhã – Tiêu Thâm.
Mọi người bị khí thế quý tộc tản ta trên hai vị này làm cho chấn động.
Bộ dạng hai người giống như Đế Vương, nhìn hai vị Đế Vương cao cao tại thượng, mọi người chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Nghiêm Hi vừa nghe được giọng nói kia, trong đầu liền vang lên “ầm” một tiếng, hỏng rồi.
Xoay người nhìn Lãnh Diễm, hai mắt mở lớn, anh làm vậy là sao, cố ý đem khí thế của mình phát huy đến tột cùng, là sợ người khác không chú ý đến anh sao?
Lãnh Diễm đi tới trước mặt Nghiêm Hi, đưa tay kéo Nghiêm Hi vào trong иgự¢, nhìn Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay hích vào иgự¢ Lý Duệ Thần, trong mắt lóe lên tia hài hước, cười nói: “Anh vợ, anh tới đây từ khi nào thế?”
Lý Duệ Thần có dự cảm xấu, nhìn vào đôi mắt đang cười của Lãnh Diễm, anh mơ hồ có cảm giác kích động muốn bỏ chạy.
“Tôi, tới tham gia hôn lễ của Lý Lệ, vừa đúng lúc ᴆụng phải bà xã của cậu, cho nên….” Người vô tội buông tay, bày tỏ: tôi đã nói rồi, là bà xã của cậu, cậu ngàn vạn lần đừng nghi ngờ nha.
Lãnh Diễm cũng chỉ nhếch môi mỉm cười, Lý Duệ Thần nhìn liền nổi da gà, vội vàng kéo Tiếu Thâm qua cạnh mình: “Tiếu Thâm, cậu nói xem, có ai dám ức Hi*p bà xã của cậu ta đâu.”
Tiếu Thâm chỉ liếc mắt nhìn Lý Duệ Thần một cái, nghĩ thầm, tiểu tử thối, chỉ biết lo cho mình, lần nào cũng vậy, thật không phải quân tử mà.
Chu Kỳ thấy lại là người đàn ông hôm đó, trái tim tức giận đến cực điểm.
Tại sao mấy người đàn ông xuất hiện bên cạnh Nghiêm Hi, tất cả đều ưu tú như vậy, tại sao, rõ ràng Chu Kỳ cô mới là thiên kim tiểu thư, nhưng lại bị Nghiêm Hi đè ép?
Thật ra thì, không phải chỉ có mình Chu Kỳ tức giận, Lý Lệ đứng một bên cũng rất tức, mà Lý Lệ còn tức giận hơn nhiều. Kia là anh hai của cô ta, rõ ràng cô ta mới là em gái của Lý Duệ Thần, vậy mà anh hai của cô ta cũng chưa từng dùng vẻ mặt cưng chiều này đối với cô ta. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng anh hai của cô chỉ là không biết làm sao biểu đạt sự sủng ái của người anh dành cho em gái mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, anh của cô không phải là không biết biểu đạt, anh ấy biết quá rõ phải biểu đạt thế nào, căn bản là anh ấy không cưng chiều cô, người anh ấy cưng chiều cũng chỉ có một mình cô gái tên Nghiêm Hi kia.
Cánh tay vẫn nhẹ nhàng kéo kéo tay Chu Khải giờ đột nhiên thêm lực, Chu Khải vì đau mà cau mày, không vui nhìn Lý Lệ, không ngờ lại thấy đôi mắt Lý Lệ nhìn Nghiêm Hi như kẻ thù, nhất thời, trái tim anh trở nên căng thẳng.
Chu Khải lập tức đứng lên trước che đi tầm mắt của Lý Lệ, nhìn Nghiêm Hi khẽ mỉm cười: “Hi Hi, anh có thể nói chuyện với em một lát được không?”
Tầm mắt bị ngăn trở đã không vui, nghe được Chu Khải nói như vậy, Lý Lệ tức giận đến mức đầu muốn nổ tung rồi, liền cười dịu dàng nói: “Đúng vậy, mình và Chu Khải ở đây, cậu có gì muốn nói cứ nói đi.”
Nghiêm Hi khó hiểu liếc mắt nhìn Lý Lệ, trong nháy mắt Lý Lệ nói chuyện, cô cũng thấy toàn thân Chu Khải cứng ngắc, vẻ mặt không được tự nhiên.
Thả lỏng vai, cô cười như không có gì: “Mình nghĩ, mình không có gì muốn nói với hai người, hôm nay mình tới đây, cũng chỉ là vì dự án hợp tác giữa Chu Thị và công ty của mình, nếu Chu Thị không có thành ý muốn hợp tác, như vậy thì, dự án đó tới đây kết thúc.”
Trong lòng Chu Khải vô cùng lạnh lẽo, anh quen biết với Nghiêm Hi hai năm, cũng hiểu rõ tính cách của Nghiêm Hi, nhìn cô dường như không có vẻ gì là tức giận, nhưng mà, thực tế cô lại đang vô cùng tức giận, câu nói kia đã tỏ rõ tâm ý của Nghiêm Hi, từ nay về sau, không bao giờ muốn gặp lại nữa.
Có thể nói, có người vui, cũng có người buồn.
Bây giờ trong lòng Lãnh Diễm rất thoải mái, nhìn đi, đây mới là cô bé anh dạy dỗ từ bé nha, rất kiên quyết.
Mới vừa rồi còn bực tức vì không được nhìn thấy Nghiêm Hi, hiện tại anh lại vô cùng vui sướng a!
Không thèm để ý đến Lý Lệ và Chu Khải, anh ôm eo nhỏ của Nghiêm Hi rời đi, vừa đi vừa âm thầm xoa xoa bụng của cô, đi được vài bước, ánh mắt vui vẻ chợt biến mất, anh quay người lại nhìn Tiếu Thâm sau đó quét mắt nhìn Lý Duệ Thần.
Lý Duệ Thần đáng thương, cứ như vậy hứng chịu ánh mắt rét lạnh của Lãnh Diễm.
Thật ra, Nghiêm Hi có một tật xấu, khi trong lòng cô không thoải mái sẽ tìm cái gì đó để ăn.
Lãnh Diễm biết điều này, biết vì sao hôm nay Nghiêm Hi lại ăn nhiều như vậy.
Nhưng mà, anh không thèm quan tâm, chỉ cần anh ở gần bà xã của anh là tốt rồi, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, những thứ đó, anh đều có thể không bận tâm.
Lãnh Diễm ôm Nghiêm Hi đi ra ngoài, cũng không để ý đến những ánh mắt lấm lét nhìn bọn họ của mấy vị khách ở đây.
Nghiêm Hi vô lực theo Lãnh Diễm rời đi, vì bất mãn mà lông mày nhíu chặt, còn nữa, Lãnh đại thiếu gia à, anh có thể nhẹ tay một chút không, eo của em cũng sắp gãy rồi.
Hai người nhanh chóng đi đến phòng khách, bà Chu đang nhàn nhã uống trà nói chuyện trên trời với mấy vị phu nhân khác bỗng đứng dậy.
Giống như một lão phu nhân đầy quyền uy thời cổ đại, bà đứng lên, kiêu ngạo nhìn Lãnh Diễm và Nghiêm Hi: “Lãnh thiếu gia, tôi mặc kệ cậu có quan hệ như thế nào với cô gái này, mời cậu dẫn cô ta về, từ nay về sau tôi không muốn gặp lại loại người không biết hổ thẹn này nữa.”
Nghiêm Hi kinh ngạc, thân thể bị Lãnh Diễm ôm liền dừng lại, cô đứng đó mở to mắt nhìn Chu phu nhân.
Hôm nay Chu phu nhận mặc một bộ lễ phục màu tím bích, thư thái, cao quý.
Nhưng mà, lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với ngoại hình của bà, có vẻ không hợp với thân phận của bà rồi, hơn nữa, những lời này cũng làm cho mấy vị phu nhân ngồi đây có chút kinh ngạc.
Đôi mắt câu hồn của Lãnh Diễm xẹt qua một tia lạnh, anh chậm rãi quay đầu nhìn bà Chu, quan sát bà một lượt từ trên xuống dưới, cau mày, dáng vẻ giống như có điều không lý giải được, nghi ngờ hỏi bà xã trong иgự¢: “Hi Hi, vị này là đệ nhất phu nhân của thành phố G trong truyền thuyết sao?”
Con ngươi của Nghiêm Hi đảo một vòng, cô hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nhìn vẻ mặt cứng đờ của bà Chu, bỗng nhiên muốn bật cười, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tức giận, hận không thể lột da ăn thịt hai người của Lý Lệ và Chu Kỳ thì cô lại không dám cười lớn. Không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể vừa cúi đầu, vừa âm thầm cười trộm, gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy!”
Nếu như nghe cẩn thận, còn có thể nghe ra ý cười trong đó.
Nhưng mà giọng của cô quá nhỏ, hơn nữa lại cúi đầu, mấy vị phu nhân ngồi bên cạnh bà Chu thấy Nghiêm Hi cúi đầu không nói lời nào, tất cả đều cho rằng Nghiêm Hi đang uất ức mà khóc.
Lãnh Diễm nhận được đáp án ưng ý nhưng lại tỏ ra anh không tin, lông mày nhước cao, lẩm bẩm: “A, có mắt như mù, tại sao người phụ nữ chanh chua này lại trở thành đệ nhất phu nhân của thành phố G??? Thật là….Thật là làm mất thể diện của thành phố G quá.” Giọng của anh không nhỏ cũng không quá lớn, đủ để mọi người ngồi đây đều nghe rõ, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Trong nháy mắt, căn phòng im lặng như tờ, mọi người nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại, trầm mặc mất khoảng một phút, có người nhìn thấy ông Chu đang đứng ở cầu thang trên lầu hai, vẻ mặt ông tái mét, lúc này mới cười hi hi ha ha phá vỡ cục diện bế tắc.
Bà Chu giận đến mức cả người run lên, bà ta sống đến ngần này tuổi, cũng chưa có ai dám nói với bà ta những lời như thế.
Lãnh Diễm làm như không thấy dáng vẻ tức giận của bà, vô tội nhìn Nghiêm Hi, nhỏ giọng hỏi lại cô: “Anh nói gì sai sao? Chẳng lẽ vị phu nhân này có quyền thế rất lớn ở thành phố G, cho nên mọi người mới nịnh nọt, mới phong cho bà ấy làm đệ nhất phu nhân của thành phố G?”
Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô tội của anh, cố gặng nhìn cười, rất phối hợp đảo mắt một vòng, giông như đang suy nghĩ về tính chân thật trong lời nói của Lãnh Diễm.
Là thật sao? Khả năng này rất lớn đó!