Bữa TiệcChỉ là, mùi vị phô mai không giống như phô mai ở nhà Lãnh Diễm, thật không vui.
Bận rộn một hồi, cuối cùng lại bận rộn thêm một tháng xử lý công việc của R&D, lại nhớ tới cô gái không có lương tâm kia, lần này anh trở về lại chụp hụt, trong lòng anh quả thật rất tức giận nha.
Ngồi trong xe của mình, Lãnh Diễm liên tục bấm còi, âm thanh mỗi lúc một lớn hơn.
Chu Châu lười biếng ngủ trong nhà liền bị âm thanh này đánh thức, đạp tung chăn, tóc tai bù xù chạy ra ban công mắng to: “Mẹ nó, xe rởm của nhà ai, muốn khoe sao, có xe giỏi lắm sao!”
Lãnh Diễm ngồi trong xe khép hờ đôi mắt, tiếp tục bấm còi.
Chu Châu tức giận, đưa hai tay lên bịt tai vẫn không ngăn đựợc âm thanh này, cuối cùng không nhịn được mang dép chạy lộc cộc lộc cộc xuống lầu, trợn mắt nhìn về phía cửa kiếng xe.
Lãnh Diễm ngồi bên trong nhíu mày, dường như anh không ngờ Chu Châu lại không quá chú trọng dáng vẻ của cô như vậy.
Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt thối của Lãnh Diễm, nhìn Chu Châu đang mặc đồ ngủ, anh nhếch môi cười: “Lại gặp mặt rồi!” Miệng nhếch lên, lộ ra hai hàm răng trắng, dưới ánh mặt trời chợt lóe lên làm Chu Châu loa mắt.
Chu Châu rất muốn khóc ~~.
Mình không biết ngừời này, mình không biết người này.
Cô lầm bẩm xoay người đi lên lầu, coi Lãnh Diễm là không khí.
Lãnh Diễm mím môi, không hiểu.
Chu Châu tiếp tục lải nhải “Anh ta không nhìn thấy mình, anh ta không nhìn thấy mình, anh ta không nhìn thấy mình”
“Ai không nhìn thấy em” Sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, Chu Châu sững sờ, mười giây sau vắt chân lên cổ mà chạy, khi đang xoay người đóng cửa thì bả vai bị một bàn tay giữ chặt lại.
Giọng Lãnh Diễm lành lạnh: “Chạy cái gì, em lại giựt giây Nghiêm Hi làm gì có lỗi với anh rồi hả?” Anh chỉ muốn hỏi thăm một chút về Nghiêm Hi mà thôi, cô vừa nhìn thấy anh là bỏ chạy là sao?
Trong lòng Chu Châu lại nghĩ, lần trước cô bán đi bó hoa hồng xanh mà anh tặng cho Nghiêm Hi, nhìn thấy bộ mặt đầy sát khí của anh lại chột dạ cho rằng anh đến tìm cô để tính sổ, cho nên mới vắt chân lên cổ mà chạy.
“Anh đừng nói bậy nha, em cũng chỉ bán duy nhất một bó hoa nho nhỏ thôi nha, cần gì phải như thế chứ, dù gì em cũng là con gái!”
Lãnh Diễm bất đắc dĩ, khó trách mấy năm gần đây Nghiêm Hi đột nhiên không có đầu óc, hóa ra là gần mực thì đen. Anh bất đắc dĩ vỗ vỗ lên gáy của Chu Châu, giọng nói có chút dụ dỗ, nhẹ nhàng nói: “Hi Hi đâu?”
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Chu Châu trúng mỹ nam kế của Lãnh Diễm, nhất thời có chút ngốc nghếch: “Hi Hi á, hôm nay được Chu lão gia mời đến làm khách rồi!”
Lãnh Diễm vừa nghe đến nhà họ Chu, hơi ngạc nhiên, đã lấy được tin tức mình muốn, Lãnh Diễm cũng không quan tâm đến vẻ mặt sững sờ của Chu Châu, đạp thắng, rồi quay đầu xe, sau đó lái xe đi.
Chu Châu phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến vừa rồi mình lại trúng mỹ nam kế của Lãnh Diễm, thật là quá xấu hổ!
Lãnh Diễm lái xe một mạch như bay đến nhà họ Chu, bẻ lái điêu luyện, liếc nhìn tốc độ xe, lông mày nhướn lên, trong mắt tràn đầy hứng thú, tốc độ 120km/h, bây giờ anh đang rất nóng lòng muốn đến đó!
Xem ra, có trò hay để xem rồi.
Xe chạy vào cổng lớn của nhà họ Chu, thắng gấp một cái, vững vàng dừng lại.
Những người ngồi trong nhà chỉ nghe được tiếng thắng xe chói tai, rồi sau đó là hai tiếng đóng mở cửa xe rất thanh thúy, có người ở gần cửa sổ nhìn ra ngoài, còn có người đang ngồi trong góc cũng chạy đến cửa sổ nhìn xuống.
Lãnh Diễm đeo kính mát, cau mày nhìn biệt thự nhà họ Chu, anh thật sự không muốn đi vào, anh ghét tất cả những thứ có liên quan đến Chu Khải.
Vừa xuống xe nhìn biệt thự nhà họ Chu, trong mắt đều là chán ghét, thật đúng là làm khó anh mà.
Tên tiểu tử Lãnh Diễm này chạy tới đây làm gì?
Lông mày Lãnh Diễm nhíu lại thành một cục, cuối cùng vẫn chấp nhận bước vào.
Nghiêm Hi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người khi họ nhìn cô ăn, cô gái này nhìn dáng người nhỏ nhắn, sao lại có thể ăn nhiều đến như vậy???
Lý Duệ Thần còn đi theo không ngừng gắp thêm những món ăn cô thích vào dĩa của cô.
Bị chính anh hai của mình bỏ rơi, Lý Lệ kéo Chu Khải núp vào trong góc, Nghiêm Hi ăn một tiếng đồng hồ, Chu Khải đứng ở đó như người mất hồn một tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt phiền muộn của Chu Khải, lại nhìn sang bên kia, trên mặt Lý Duệ Thần đều là cưng chiều, Lý Lệ không cam lòng.
Cô thật sự không thể ngờ, tại sao những người đàn ông cô quan tâm đến lại đều có quan hệ với Nghiêm Hi, tại sao, rõ ràng cô là vợ, làm em gái, thế nhưng hai người này lại giống như bị Nghiêm Hi câu mất hồn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Nghiêm Hi.
Dù thân phận của cô là vợ của Chu Khải, coi như cô là em gái trên danh nghĩa của Lý Duệ Thần, nhưng…………
Càng nghĩ lại càng không càm lòng, tươi cười tiến lên kéo tay Chu Khải rời đi, lúc đầu Chu Khải cũng không muốn, nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn dần dần lộ ra trên gương mặt Nghiêm Hi thì anh từ bỏ, mặc cho Lý Lệ kéo anh đi về trước.
Lý Lệ thấy hai người này chỉ để tâm ăn uống, không thèm nhìn cô và Chu Khải lấy một cái, Lý Lệ cắn răng nghiến lợi.
“Anh hai, Nghiêm Hi, đồ ăn có ngon không?” Miệng tươi cười, giọng nói mềm mại, hoàn toàn nhìn không ra sự chán ghét trong lòng cô.
Nghiêm Hi đang nhai thức ăn liền dừng lại, sau đó lại giống như không liên quan đến cô, thuận tay cầm ly nước trái cây Lý Duệ Thần đưa tới uống một ngụm, lúc này mới xoay người, thỏa mãn gật đầu một cái: “Ừ, không tệ, không tệ, chỉ là thiếu chút lửa! Bánh phô mai này, đợi thêm một phút nữa, có thể mùi vị sẽ ngon hơn.”
Lý Lệ nghe Nghiêm Hi nói vậy, đáy lòng cười lạnh, hừ, ra vẻ hiểu biết! Tự cho là mình đã nếm đủ của ngon vật lạ trên đời, những món này sợ là lần đầu tiên trong đời được ăn đi!
“Ha ha, vậy thì tốt, em sợ là anh hai đã ăn rất nhiều món ngon, sợ nhà họ Chu chúng ta không có món nào hợp khẩu vị của anh đấy.”
Lý Duệ Thần nghe những lời này cũng nhìn sang, lấy chiếc dĩa không trên tay Nghiêm Hi đặt xuống bàn, vừa lúc nhân viên tạp vụ mang theo khăn ăn đi qua, anh thuận tay lấy một cái, động tác tự nhiên kéo tay Nghiêm Hi qua, tỉ mỉ lau tay cho cô sau đó đưa lên chuẩn bị lau miệng giúp cô, Nghiêm Hi bất mãn lui về phía sau một bước: “Anh thật là xấu xa, khăn vừa lau tay xong đưa lên lau miệng là sao?”
Lý Duệ Thần cười ha ha, tùy ý xoa xoa tay của mình hai cái, sau đó lại dùng tay của mình chùi miệng cho Nghiêm Hi, Nghiêm Hi vẫn không muốn, nhưng mà, có còn hơn không đi.
Trong lòng Lý Lệ và Chu Khải thật sự không dễ chịu gì, Chu Kỳ nhìn thấy cũng tức không chịu được, cô gái Nghiêm Hi này, thật đúng là có gương mặt quyến rũ, ai cũng có thể câu được.
Lắc lắc thân hình như rắn nước, kéo người đàn ông bên cạnh tiến lên, mặt cười ưu nhã, nhưng là lời nói ra cũng không thể ưu nhã được nữa rồi.
“Ôi, Nghiêm Hi, vị này là anh hai của chị dâu tôi nha, hôm trước không phải cô có một người đàn ông họ Lãnh sao? Thế nào hôm nay lại đi cùng Lý thiếu gia cơ chứ?” Nói xong còn làm vẻ mặt không hiểu, lông mày cau lại, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hi, trong mắt lộ rõ vẻ hả hê.
Mọi người đều nghe ra điều bất thường trong lời nói của cô ta, chính là nói Nghiêm Hi thay đổi thất thường!
Đột nhiên, một giọng nam lạnh lẽo vang lên, kèm theo tiếng giày da thanh thúy: “Lý Duệ Thần là anh trai của cô ấy, anh trai cưng chiều em gái là lẽ đương nhiên, về phần tôi, anh vợ thay tôi chăm sóc vợ tôi, bảo vệ vợ tôi không bị những người lòng lang dạ sói ở đây ức Hi*p, tôi thật sự phải cám ơn anh vợ thật tốt đấy chứ!”
Giọng nói này đột nhiên vang lên, cũng giống như ở ngày cưới của Chu Khải, bỗng nhiên xuất hiện. Bây giờ, những người khách ở đây, có không ít người cũng tham gia hôn lễ của Chu Khải, trong nháy mắt, lại càng thêm hoảng hốt, giống như lại trở về ngày hôm đó.