Nghiêm Hi cũng không nhìn Nghiêm Đình, sau khi ông cụ được Phong Trác Hạo và y tá mang đi, Nghiêm Hi nói: “Lý Thánh Đức, ông đoán không sai, chính tôi khiến ông ngoại đưa ông ra ngoài. Tại sao mẹ tôi bị hại thành như vậy mà ông còn có thể bình an mà sống được? Chỉ cần ngồi ngây ngốc trong tù hai mươi năm mà ông có thể rửa sạch tội trên người ông ư? Vậy quá tiện nghi cho ông, tôi chính là muốn cho ông vĩnh viễn không đi ra ngoài được.”
Mọi người nghe Nghiêm Hi nói những lời này, trong lòng ít nhiều có cảm giác thê lương. Lãnh Diễm cũng như vậy, một tay ôm Nghiêm Hi, lười phải nhìn Lý Thánh Đức một cái, nhìn cũng cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.
Lý Thánh Đức bỗng dưng cười ha hả: “Rốt cuộc, rốt cuộc cô cũng đã thừa nhận? Nghiêm Hi, cô đối xử với cha ruột của mình như vậy hay sao? Cha ruột còn đối xử như thế, vậy người khác làm sao dám đối tốt với cô cơ chứ? Ha ha, Nghiêm Hi a Nghiêm Hi, đời này cô nhất định cũng giống như người mẹ đoản mệnh của cô, sẽ không có kết quả tử tế đâu. Cho dù ૮ɦếƭ rồi, cũng không có ai biết được hung thủ là ai, ha ha ha.”
Cuối cùng Lý Thánh Đức bị bác sĩ bệnh viện đuổi ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài nhìn thấy bầu trời u tối, Lý Thánh Đức cười cười, cười đến khổ sở. Trên người một xu cũng không có, chỉ có thể đi bộ về nhà. Nhưng sau khi về đến nhà lại phát hiện nhà của hắn đã bị niêm phong. Lý Thánh Đức không thể tin được, hắn cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nhớ tới mình vừa mua được một căn nhà ở khu ngoại ô, nơi đó không dùng tên của hắn để mua, sẽ không có vấn đề gì. Vội vội vàng vàng chạy tới, khi đến nơi trời đã bắt đầu sáng. Dù sao Lý Thánh Đức cũng đã có tuổi, khi trông thấy nhà, Lý Thánh Đức hổn hển cười cười, may mà lúc đó hắn không dùng tên của mình để mua. Dùng sức đẩy cửa phòng, lại phát hiện nhà này đã bị người đổi khóa cửa. Lý Thánh Đức không nghĩ ra, đây là nhà của hắn, làm sao lại bị đổi khóa?
Thật ra thì nhà này dùng tên của Lý Lệ để mua, nhưng trừ hắn và Lý Lệ ra không có người nào biết nơi này, chẳng lẽ là Lý Lệ thừa dịp khi hắn không biết len lén đổi khóa?
Không thể nào, nơi này ở thành phố A, hiện tại Lý Lệ còn đang ở thành phố G cơ mà. Mặc dù hắn đã giải quyết vấn đề thiếu nợ của Lý Lệ, nhưng hiện tại Lý Lệ vẫn là trọng điểm của truyền thông, không có đạo lý nào Lý Lệ đã trở lại.
Đang suy nghĩ như vậy, lại thấy trên đường có xe đang đi tới nơi này, đèn xe rất sáng. Trong đầu Lý Thánh Đức thoáng qua một suy nghĩ, nơi này rất vắng vẻ, cơ hồ chỉ có nhà của hắn, nếu đến nơi này thì chỉ có thể đến nhà này, chẳng lẽ là Lý Lệ?
Lý Thánh Đức tìm chỗ khuất núp vào, bên kia đúng là Lý Lệ. Lý Lệ từ tay lái phụ đi xuống ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, cũng không bước đi, ngược lại trên miệng mang theo nụ cười khóe léo chờ người trong xe. Sau đó Lý Thánh Đức liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ trong xe bước ra, Lý Lệ cười tiến lên khoác tay người đàn ông kia, hai người cùng nhau tiến về phía bên này.
Người đàn ông Lý Lệ kéo là Hoàng Vĩ, kể từ buổi tối hôm đó trên đường chạy trốn gặp được Hoàng Vĩ, Lý Lệ liền theo hắn. Trong lòng cô ta nghĩ, địa vị của Hoàng Vĩ không tệ, vóc người tạm được, thân thể cường tráng, mấu chốt là tiền và địa vị xã hội đủ cao, có năng lực để cho cô ta Đông Sơn tái khởi.
Lý Lệ cười rất dịu dàng, nhìn Hoàng Vĩ nửa đùa nói: “Hôm nay là sao anh lại nhìn Thiên Ca như vậy, làm như người ta không biết xấu hổ.”
Hôm nay Hoàng Vĩ mang theo Lý Lệ đi buôn bán với Thiên ca, thế nhưng tại chỗ liền ôm Lý Lệ vừa ôm vừa hôn, còn lớn mật hơn trực tiếp vươn tay vào trong váy của cô ta. Trước mặt nhiều người như vậy hai người công khai **, khiến cho Thiên ca tức giận sắc mặt giống như gan heo vậy. Nhưng Lý Lệ đặc biệt cảm thấy hả giận, mấy ngày trước Thiên ca còn đối đãi như vậy với cô ta, lại còn tìm mấy người anh em của hắn…
Lần này thì tốt lắm, coi như cô ta đã được hả giận.
Gương mặt của Hoàng Vĩ cũng không có biến hóa gì, chỉ cười liếc mắt nhìn Lý Lệ, Lý Lệ không thấy được trong nháy mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Đến trước cửa Lý Lệ lấy từ trong túi xách của mình lấy ra chìa khóa mở cửa. Lý Thánh Đức nhìn động tác của Lý Lệ, cho đến khi nghe thấy âm thanh cửa mở ra, lúc này mới nhắm chặt hai mắt lại. Hắn sợ trong mắt mình lộ ra sự tuyệt vọng. Hiện tại hắn đã như vậy, không thể để cho tâm của mình tuyệt vọng, tâm tuyệt vọng thì đời này sẽ mãi mãi tuyệt vọng.
Sau khi mở mắt ra Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ vừa nói vừa cười kéo Hoàng Vĩ đi vào rồi đóng kín cửa. Lý Thánh Đức từ trong góc đứng lên nhìn cửa lớn đóng chặt, hô hấp thật sâu, lặp lại mấy lần mới vất vả áp chế được hỏa khí trong lòng, sau đó đưa tay nhấn chuông cửa hai cái.
Bên trong Lý Lệ đang ôm hôn Hoàng Vĩ, ai biết lúc này lại có người tới. Lý Lệ nghĩ một chút, nơi này không có ai biết, chỉ có thể là Lý Thánh Đức. Nhưng hiện tại Lý Thánh Đức đang ở trong tù, khẳng định là không ra được, vậy thì chỉ có thể là người bán hàng, nhưng lúc này làm gì có người nào giao bán? Lý Lệ nghĩ một hồi, chắc là người qua đường đi ngang qua hỏi thăm đường đi thôi, kiểu người này thì càng không thể mở cửa, ai biết có phải là người đó có mưu tính gì.
Lý Lệ chỉ nghĩ trong mấy giây, sau đó tiếp tục ôm cổ Hoàng Vĩ không buông. Hoàng Vĩ hơi nhíu mày nhỏ giọng nói: “Không đi mở cửa?”
Lý Lệ không chút để ý nói: “Vào lúc này thì không phải là quan trọng gì, không ai biết nơi này.”
Lý Lệ nói điều này Hoàng Vĩ hiểu, nơi này là cứ điểm khác của Lý Lệ. Ngẩng đầu quan sát một chút, không biết trang hoàng như thế này tốn biết bao nhiêu tiền nữa. Hoàng Vĩ cười cười, nhìn Lý Lệ không nói lời nào. Thì ra Lý Lệ còn có một chỗ như vậy, lúc viện kiểm sát đòi nợ thế nhưng không tìm ra được.
Bên ngoài Lý Thánh Đức thấy không ai ra mở cửa, lửa giận trong lòng không ép được nữa, tiếp tục bấm chuông cửa.
Hoàng Vĩ cau mày quay đầu nhìn cửa, sau đó quay lại nhìn Lý Lệ nói: “Đi mở cửa đi, nhanh.” Nói xong cũng đẩy Lý Lệ ra đi về phía sa lon ngồi.
Lý Lệ vừa nhìn người ta nói như vậy, vậy thì đi mở cửa, thuận tiện nhìn xem rốt cuôc người nào không có mắt nhìn phá hư chuyện tốt của cô ta. Cô ta còn muốn tối nay phục vụ cho Hoàng Vĩ vui vẻ rồi sau đó nhân cơ hội muốn một chiếc xe. Xe của cô ta cũng không đi được, không có xe là không dễ dàng. Vốn muốn tối nay phục vụ Hoàng Vĩ cho tốt, ai biết bị người bên ngoài không thức thời cắt đứt.
Lý Lệ bất đắc dĩ mở cửa, vừa nhìn thấy là Lý Thánh Đức lập tức liền ngây ngẩn cả người: “Cha? Người… sao người lại ra làm gì?” Nói xong Lý Lệ mới phản ứng được mình nói sai, tại sao có thể hỏi như thế được? Điều này làm cho Lý Thánh Đức nghĩ như thế nào?
Lý Lệ lúng túng cười cười, lần nữa nói: “Cha, mau vào, con thật sự có chút ngoài ý muốn, người, người là như thế nào….”
Lý Thánh Đức mặt nặng nhìn Lý Lệ, không nói gì, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Lý Lệ hiểu được, lập tức giải thích nói: “Cha, người đừng hiểu lầm, không phải là con sợ là nơi này bị người tra được hay sao? Con vừa mới đổi khóa, bởi vì cha ở bên trong nên con không làm chìa khóa cho cha được.”
Lý Lệ dẫn Lý Thánh Đức đi vào, Lý Thánh Đức nhìn Hoàng Vĩ đang ngồi trên sô pha nhà hắn, trầm mặt ngồi vào sô pha nhìn Lý Lệ. Mà Lý Lệ giống như một đứa bé làm sai chuyện đứng một chỗ cúi đầu không dám nói lời nào. Lý Thánh Đức nhing Hoàng Vĩ ngồi như một đại gia, trong lòng không hề thoải mái: “Ai cho anh ở đây, tôi đây là chủ nhân cũng chưa mở miệng, anh cứ tự nhiên như vậy?”
Hoàng Vĩ vừa nghe, sau đó liếc mắt nhìn Lý Lệ, nhếch miệng cười châm chọc, nhìn Lý Thánh Đức nói: “Ha ha, Lý tiên sinh còn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình sao? Ông có thể ra ngoài lúc này chính là một kỳ tích rồi. Ông làm những chuyện gì tôi đều biết, ông thật sự coi mình còn một căn nhà này ư? Thôi đi, lão tiên sinh, ông nên thừa dịp mình còn ở bên ngoài xử lý chuyện của mình đi, nếu không, căn nhà này của ông sẽ không còn giá trị đâu.”
Hoàng Vĩ biết Lý Thánh Đức, hắn đi theo Lãnh Diễm một thời gian lâu như vậy, đối với đôi cực phẩm cha con này hiểu rõ rất thấu đáo. Hiện tại Lý Thánh Đức được Nghiêm Hi bảo lãnh mà ra ngoài, kết quả cuối cùng đã được định sẵn, hắn không còn có năng lực để mà bay nhảy nữa. Nếu đã là như vậy, còn cần thiết xuống tay lưu tình với hắn?
Lý Thánh Đức rất tức giận, giận đến điên người lên, đưa tay chỉ vào mặt Hoàng Vĩ: “Ngươi…ngươi cút ra ngoài cho ta, nơi này là nhà của ta, ta không cho phép ngươi đi vào. Mời đi ra ngoài!”
Lại mang người này vào nhà, quả thật là tức giận ૮ɦếƭ hắn mà.
“Lý Lệ, người này con mang vào, nhanh đuổi ra ngoài. Ta không muốn gặp lại hắn.”
Lý Lệ đứng bất động tại chỗ, Hoàng Vĩ liếc mắt nhìn Lý Lệ, sau đó mỉm cười nói với Lý Thánh Đức: “Tôi nói lão tiên sinh ngài, ngài chưa hiểu ư? Chủ nhà nơi này là Lý Lệ, không phải là Lý Thánh Đức ngài. Tên chủ nhà là ai, dĩ nhiên người đó chính là chủ nhân, ngài nói phải chứ?”
Lý Thánh Đức chợt sửng sốt, tại sao có thể không sửng sốt được cơ chứ, người đàn ông này đang nói gì vậy? Nói người con gái hắn móc hết tâm gan đối tốt mà giờ lại phản bội hắn? Đầu Lý Thánh Đức vẫn còn đang quay mòng mòng, nhìn Hoàng Vĩ chỉ muốn đánh vào mặt hắn, lại nhìn Lý Lệ chợt nâng đầu lên, vẻ mặt quyết tuyệt, ngoài ra không có vẻ gì khác, giống như là quyết định muốn đuổi Lý Thánh Đức đi ngay bây giờ.
Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ hỏi: “Con…con muốn đuổi ta đi?”
Lý Lệ nhìn Lý Thánh Đức không nói lời nào, hiện tại cô ta không xác định được Lý Thánh Đức còn có hi vọng hay không. Nếu như thật sự Lý Thánh Đức phải vào tù, vậy thì không còn gì phải nói, trực tiếp đuổi người đi là được.
Hoàng Vĩ như hiểu suy nghĩ của Lý Lệ, cười cười nói: “Đắc tội với Lãnh Diễm, ông nghĩ còn có thể ra khỏi tù ư? Vậy ông quá khinh thường anh ta rồi.”
Lý Lệ sững sờ, sau đó nhìn Hoàng Vĩ, ý tứ của hắn là gì!
Lý Thánh Đức biết không trông nom được gì nữa, nghe ý tứ của Hoàng Vĩ, hắn hiểu, lúc này Lý Lệ muốn nhìn hắn vào tù, không có ý định nhận thức hắn.