Bởi vì đấu thầu thành công, Triệu tổng liền đề nghị cho Lý Lệ làm một buổi tiệc chúc mừng. Tất cả mọi người đều rất vui mừng, nhất là những người trẻ tuổi kia, cũng thích chơi, liền ồn ào lên.
Lý Lệ cười cười, khước từ nói: “Vẫn không nên vui mừng, hiện tại đối thủ của chúng ta là R&D, chúng ta không nắm chắc được sẽ có được hạng mục này.”
Su đó Lý Thánh Đức lienf nói: “Không có việc gì, ta thấy chúng ta có thể loại bỏ được nhiều công ty lớn như vậy để bước vào vòng hai coi như là chúng ta đã rất may mắn, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, hôm nay trận này chúng ta thắng rất đẹp, chúng ta cũng rất hài lòng, tiệc chúng mừng này con phải làm.”
Cuối cùng Lý Lệ khước từ không được, bất đắc dĩ lắc đầu đi theo một đám người ham náo nhiệt.
Hôm nay gần như tất cả mọi người tham dự hạng mục này đều đi, nhưng Chu Khải không đi. Hiện tại hắn không muốn thấy Lý Lệ, hắn vừa mới bước xuống lầu một của công ty Thánh Đức liền bị một ký giả đuổi kịp. Người phóng viên kia vừa nhìn liền nghĩ đây không phải là vai nam chính trong vụ xôn xao lần trước Chu Khải hay sao, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua được?
Người phóng viên kia lập tức nắm lấy cơ hội chạy tới.
“Chu tiên sinh, về sự kiện của thời gian trước anh có gì muốn nói không?”
Người phóng viên này là người mới học nghề, văn phong rất hạn chế, không hề sắc bén như những tiền bối trong nghề. Cũng bởi vì cô ta là tay mới cho nên mới bị phải tới nơi này cắm điểm, ở nơi này bình thường không có tình huống để phỏng vấn, nhưng hôm nay chính là vận may của cô ta rồi, đúng lúc ᴆụng phải Chu Khải đi ra.
Hiện tại trong lòng Chu Khải không muốn nghĩ tới Lý Lệ, nghe thấy vấn đề ký giả hỏi liền suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng: “Thân là ký giả phải nói sự thật, người phụ nữ trên tấm hình kia các người thấy được? Chỉ một mặt bên cũng khẳng định là Nghiêm Hi, tôi thật sự phục các người rồi. Giữa tôi và Lý Lệ có rất nhiều vấn đề, cũng không phải bởi vì Nghiêm Hi. Về phần Nghiêm Hi, tôi có thể nói rằng hiện tại cô ấy rất hạnh phúc.” Sau đó suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình nói qua thẳng, hắn nói như vậy có hay không khiến người phóng viên này cảm thấy mình đang che giấu?
Nhưng lời vừa nói không thể thu lại, Chu Khải thoáng ảo não, ký giả kia cũng không phải là lành nghề, Chu Khải nhìn tiểu cô nương trước mắt, sau đó nói một câu: “Nghề phóng viên muốn làm thì phải có chứng cớ và sự thật. Vô bằng vô cớ lôi chuyện của người khác lên trang đầu, nhưng chính điều đó trở thành vết thươn trí mạng cho người ta rồi đó.” Nói xong Chu Khải liền nhìn thật sâu vào mắt người phóng viên kia, trong mắt như bao hàm vô số lời nói, một giây say liền thu hồi tầm mắt của mình, không quay đầu mà bước đi.
Người ký giả như nằm mộng, chuyện gì đã xảy ra? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Chẳng lẽ người phụ nữ đó không phải là Nghiêm Hi? Khẩu khí kia của Chu Khải hình như là không sai a! Thật vất vả mới phản ứng được thì Chu Khải đã đi xa, cô phóng viên nhỏ nghĩ đến mình còn chưa kịp chụp bức hình nào, vội vàng cầm máy ảnh chạy về phía trước, nhưng cũng không dám tới quá gần. Đến khi đến bãi đậu xe, thấy Chu Khải bước vào xe lập tức liền chụp mấy tấm rõ ràng.
Gần đây giữa Chu Vận Uyển và Lãnh Dật Lăng xuất hiện một vấn đề nho nhỏ, từ sau lần trước giữa họ vẫn khó có được sự hòa hảo như mong muốn, Lãnh Dật Lăng áy náy nhưng cũng không duy trì hòa hảo được lâu. Dù sao giữa hai người cũng là không có tình cảm, bình thường chỉ cần xuất hiện một chút chuyện cũng sẽ gây gổ, những điều này Chu Vận Uyển cũng không muốn nhắc tới, cảm giác cùng chung sống với Lãnh Dật Lăng luôn phải thận trọng, rất mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi theo.
Có lúc suy nghĩ thật không muốn tiếp tục níu giữ cuộc hôn nhân này, dù sao Lãnh Dật Lăng cũng bắt đầu từ mười mấy năm trước, cả tâm đều không có ở đây, còn có cần thiết duy trì không?
Lãnh Dật Lăng gần đây vẫn luôn ở trong nhà, cũng ngủ cùng một phòng với Chu Vận Uyển. Nhưng cuối cùng vẫn không được, cảm thấy giữa hai người có một lớp màng ngăn cách, thế nào cũng không phá vỡ được.
Một ngày, Nghiêm Hi đi theo Lãnh Diễm trở lại nhà họ Lãnh, ông cụ đã ngồi chờ từ sớm ở phòng khách, thấy Lãnh Diễm ôm Nghiêm Hi đi vào khẽ hừ một tiếng, đối với lời chào của Lãnh Diễm không để ý tới.
Nhưng Nghiêm Hi không biết, còn tưởng rằng mình cũng bị ông cụ ghét bỏ không muốn gặp, đôi mắt nhỏ len lén liếc nhìn Lãnh Diễm, có chút đau thương, giống như đang nói…xem đi, em bị anh liên lụy rồi.
Kết quả ông cụ dựa vào thành ghế rống lên: “Lấy móng vuốt của cháu ra.”
Một tiếng rống này khiến cho Nghiêm Hi và Lãnh Diễm đồng thời ngây dại một giây, sau đó Nghiêm Hi mới hiểu được, thì ra không phải là không chào đón mình à? Sau đó nghiêng đầu nhìn Lãnh Diễm, Lãnh Diễm vẫn còn dáng vẻ muốn ૮ɦếƭ, không chút hoang mang, tính mặc kệ sao? Anh ôm nàng dâu của mình đâu có lỗi?
Ông cụ thấy anh vẫn không buông tay, trong lòng vô cùng tức, hướng về phía Lãnh Diễm rống lớn: “Ngươi ở bên ngoài làm ăn kiểu gì thế hả? Hi Hi bị những tờ báo truyền thông kia nói oan uổng như vậy mà ngươi không che chở, ngươi có phải là đàn ông không? Đàn ông nhà họ Lãnh là như vậy sao? Ta thật sự phải…. Ta đánh ૮ɦếƭ thằng cháu khốn nạn này.” Nói xong liền chống gậy lên muốn đánh, Lãnh Diễm hiểu, thì ra ông cụ bởi vì chuyện này. Nhìn ông cụ đi tới, Lãnh Diễm không thể phản kháng, lập tức buông Nghiêm Hi ra nhanh chân mà bỏ chạy.
Nghiêm Hi liền sống ૮ɦếƭ mặc bay, ai bảo chuyện này đúng là do Lãnh Diễm có lỗi trước. Nhìn ông cụ cầm gậy đuổi theo khắp nơi, Lãnh Diễm giống như con khỉ khắp nơi trốn, trong miệng còn ầm ầm ĩ ĩ nói: “Ông nội, lão ngài nên có chừng mực, cẩn thận trật eo a!”
Sau đó ông cụ càng tức hơn, chính Lãnh Diễm giống như con khỉ ầm ĩ không có dáng vẻ biết sai mới khiến ông cụ tức giận như vậy.
Đuổi theo một hồi, dù sao người đã già, thể lực không tốt như trước, ném gậy xuống đứng tại chỗ thở mạnh, nhìn Lãnh Diễm càng ngày càng xa mình, ông cụ tức giận run run giơ ngón tay lên: “Ngươi nói, tiểu tử ngươi làm ăn kiểu gì vậy, danh dự của một cô gái nhà người ta quan trọng như thế nào cháu có biết không? Đừng có nói chuyện xảy ra ngày đó ngươi không kịp thời xử lý?”
Lão gia gia vô cùng hiểu rõ tính của cháu mình, người khác không biết nhưng chính tôn tử của ông thì rất rõ ràng, khi nào thì tiểu tử này chịu thua thiệt, ngậm bò hòn làm ngọt tuyệt đối không phải là chuyện Lãnh Diễm sẽ làm, nhưng tại sao anh lại mặc kệ? Chuyện này liên quan đến Nghiêm Hi, Lãnh Diễm không có lý do không quan tâm. Chỉ có một lý do, chuyện này tên tôn tử khốn kiếp này biết.
Đã sớm biết, cho nên khi ký giả viết tin nó không hề làm gì, không biết là trong đầu đang có ý đồ gì đây.
“Ta cho ngươi biết, người kia có tâm tư không đúng đắn thì đánh hướng khác đi, ta tuyệt đối không cho phép người khác té nước dơ lên người Hi Hi. Tiểu tử ngươi trở về thì tra rõ ràng cho ta, chuyện này không thể bỏ qua.”
Bởi vì một câu nói của ông cụ, Lãnh Diễm liền hề hề muốn dẫn Nghiêm Hi trở về ổ của mình, nhưng ông cụ lại lên tiếng: “Chính ngươi đi là được, hôm nay Hi Hi ở lại đây, lúc nào ngươi xử lý tốt chuyện kia ở cho đón Hi Hi về.”
Sau đó Lãnh Diễm im lặng, không dám tin nhìn gia gia của mình: “Gia gia, có đến mức như vậy không? Cháu mới là cháu trai ruột của ngài, tại sao ngài lại hướng về Nghiêm Hi?” Lãnh Diễm cảm giác được cuộc sống sau này của mình coi như xong rồi, nếu về sau Nghiêm Hi hư phát nổi loạn, nói không chừng trở về nhà họ Lãnh nói lung tung, đến lúc đó mình sẽ rơi vào tình huống gì đây?
Đoán chừng đến lúc đó mình liền bị già trẻ lớn bé nhà họ Lãnh xử lý mất.
Lãnh Diễm xoay người rời khỏi nhà họ Lãnh, ánh mắt vốn đang cười hì hì đột nhiên nghiêm chỉnh lóe ra một tia nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong nháy mắt, khóe miệng Lãnh Diễm chậm rãi câu lên nụ cười nhất mạt, nhìn giống như là mà quỷ từ địa ngục, cười như sấm dậy.
Gần đây Chu Khải trực tiếp tìm Lý Lệ nó chuyện ly hôn. Mặc dù cha hắn không cho phép nhưng hắn vẫn tìm cơ hội, hắn đến phòng làm việc của Lý Lệ, thư ký bên ngoài nói Lý Lệ đang nói chuyện với Triệu tổng, muốn Chu Khải chờ một chút.
Tâm tình của Chu Khải vốn không được tốt, bởi vì những thủ đoạn nhỏ gần đây của Lý Lệ hắn chịu đủ rồi. Nhìn nam thư ký bộ dáng muốn nói lại thôi, trong lòng Chu Khải liền xuất hiện nhiều tức giận từ trước tới nay, tính khí đại thiếu gia lập tức nổi lên.
“Anh là thứ gì, Lý Lệ cho đến bây giờ vẫn là vợ của tôi, tôi tiến vào phòng làm việc của vợ mình còn phải chờ ngươi thông báo? Chuyện cười! Tránh ra.” Nói xong liền vung tay lên đẩy tay thư ký ra, giống như thổ phỉ tiến vào.
Kết quả sau khi tiến vào Chu Khải liền ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì?
Bên trong Lý Lệ vẫn còn Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm ở bên trên Triệu tổng tiến hành vận động dữ dội theo kiểu nữ trên nam dưới. Vừa mở cửa ra không khí mờ ám đầy tình dục xông thẳng vào mũi, theo bản năng Chu Khải liền cau mày, sau đó lần nữa lỗ tai bị nhiễm độc, âm thanh càn rỡ cùng tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông truyền vào lỗ tai trong Chu Khải. Đầu tiên Chu Khải sửng sốt trong ba giây, sau đó liền bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn kéo ra một nụ cười lạnh lùng.
Được a, Lý Lệ nhìn rất thuận mắt a, lớn mật mà phóng đãng, ít nhất so sánh với Lý Lệ luôn cười đến ôn nhu mềm mại, Chu Khải cảm giác bây giờ mình thấy được Lý Lệ không mặc quần áo cùng thêm chân thật.
Bởi vì Lý Lệ đưa lưng về phía cửa, sau khi nghe được tiếng vang cũng không xác định được người đi vào. Động tác của Lý Lệ thoáng dừng lại một chút, vốn đầu óc vẫn trong say mê trong nháy mắt thanh tỉnh. Triệu tổng ở bên dưới thấy cô ta dừng lại động tác cũng không vui lòng. Hắn hiện tại đang nằm ở trên ghế sa lông, Lý Lệ cưỡi trên người hắn khiến cho hắn vô cùng thoải mái, quả nhiên hắn không nhìn lầm Lý Lệ a, tiểu yêu tinh mê người như vậy không giống như trước kia hắn nghĩ ư? Chính là trời sinh khiến đàn ông mê muội.
Ngoài cửa quả thật có người đến, nhưng hắn là ai a, hắn làm chuyện này hơn nửa đời người rồi, tình huống gì mà chưa trải qua? Hắn nghĩ, đây là phòng làm việc của Lý Lệ, người tiến vào tất nhiên chính là nhân viên trong công ty hoặc là nam thư ký bên ngoài. Dù sao cũng không sợ, ai dám nói cấp trên mình? Không ai dám nói, hắn không sợ, nhìn Lý Lệ dừng lại, hắn bị kìm nén đến khó chịu, đưa tay lên nắm hông cô ta kéo xuống dưới, trong miệng còn không ngừng nói ra những ngôn ngữ dơ bẩn: “Tiểu mỹ nhân, đừng ngừng a, ca ca ta còn chưa thoải mái đủ đâu đấy.”
Bởi vì bên dưới lại bắt đầu, tư tưởng của Lý Lệ trong nháy mắt bị đá bay, lại bắt đầu ân ân a a.
Chu Khải đứng ở cửa cười lạnh, cũng không quấy rầy bọn họ, hắn sẽ đứng chờ, xác định đến lúc nào thì một đôi này phát hiện phía sau mình còn có một người sống sờ sờ.
Nam thư ký cũng đã sớm biết chuyện này, dù sao hai người này làm những chuyện này cũng không phải một lần hai lần, thỉnh thoảng bên trong còn phát ra tiếng vang lớn, mình ở bên ngoài còn có thể nghe thấy được những thứ kia làm cho người khác tưởng là tiếng kêu phóng hỏa đấy.
Khi đó hắn còn nghĩ, nhìn Lý Lệ bình thường dáng vẻ yếu đuối, không ngờ, cuộc sống riêng lại như vậy? Chỉ là biểu hiệncuar người phụ nữ này ở trên giường thật đúng là là cho lòng người ngứa ngáy.
Lúc này nếu không bởi vì Chu Khải, mình thật đúng là không biết khi nào mới có thể trực tiếp xem hiện trường cuộc chiến. Nhưng bây giờ nhìn bộ dáng Chu Khải lại cảm thấy có gì không đúng, mình dù sao cũng là thư ký của Lý Lệ, bên kia cũng tận mắt nhìn xác định rồi, nhìn cũng nhìn đủ rồi, dù sao giải trí cũng không quan trọng bằng công việc, Chu Khải không lên tiếng thân là thư ký hắn không thể không mở miệng.
Đầu tiên nam thư ký nhìn Chu Khải vài lần, sau đó chuẩn bị mở miệng liền lặng lẽ quay lưng lại, làm bộ lúng túng ho khan một cái: “Khụ khu, Chu phu nhân, cái đó,…có khách tới.”
Một tiếng này, trong nháy mắt Lý Lệ cảm thấy không ổn, phản xạ có điều kiện trực tiếp quay đầu nhìn sang, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Khải. Chỉ là Lý Lệ cũng đủ trấn định, mình cùng người đàn ông khác làm chuyện này bị chồng bắt được, vào người khác thì sẽ hoảng loạn. Cũng không phải là không hoảng hốt, hiện tại trong lòng Lý Lệ thật ra cũng rất hoảng hốt, nhưng trên mặt không biểu hiện ra mà thôi, chuyện này là như thế nào?
Cô ta còn từng ở trước mặt huynh đệ làm chuyện đó với Thiên ca, những điều đó đều là ở trên đường. Thiên ca trải qua bao nhiêu phụ nữ, nhưng từ khi phá thân cô ta khi cô ta mười lăm tuổi, sau đó đối với cô muốn mà không ngừng được, tại sao?
Còn không phải là vấn đề kỹ thuật, mà chính là ở sự cam đảm và vấn đề đầu óc.
Lý Lệ thấy Chu Khải, cô ta cú như vậy ngồi trên Triệu tổng không động đậy nữa, cũng không sợ mình bị thấy, trực tiếp mở miệng nói: “Mã thư ký, anh ra ngoài trước, đừng cho người khác vào nữa là được rồi. Nếu như còn có người tùy tiện vào, anh có thể đi.”
Nam thư ký gật đầu một cái: “Đã biết, Chu…Lý tiểu thư.” Hắn thuận miệng muốn nói ‘Chu phu nhân’ nhưng lại nghĩ không đúng, Lý Lệ làm chuyện này trước mặt Chu Khải như vậy, đoán chừng cái danh hiệu Chu phu nhân này cũng không thuộc về cô ta.
Thư ký đóng kỹ cửa lại, lúc này Lý Lệ mới chống hai tay lên bụng Triệu tổng đứng dậy. Bởi vì ma sát, hai người lại phát ra âm thanh ՐêՈ Րỉ. Lý Lệ cắn răng nhịn không được rên lên, ngay trước mắt hai người đàn ông mặc áo dài vào, áo lót bên trong cũng không không mặc, sau đó quay đầu lại bình tĩnh nhìn Chu Khải nói: “Nhìn đủ rồi?”
Trong nháy mắt Chu Khải cảm thấy bội phục Lý Lệ, nhìn lướt qua Triệu tổng vẫn nằm trên ghế, lại nhìn Lý Lệ tùy tiện khoác một cái áo, lông mày nhướng lên, cô ta muốn tiếp tục?
Chu Khải liền cười, cười rất lạnh, ánh mắt sắc bén: “Lý Lệ, thì ra cô chính là người như vậy nha. Tôi tới cũng không có đại sự gì, chính là tới đưa cho cô giấy thỏa thuận ly hôn.” Sau đó ném giấy vào người Triệu tổng: “Nếu cô không có vấn đề gì thì ký nhanh thôi.”
------------lời ngoài mặt----------------
Thân phận Lý Lệ dần dần sáng rõ……….