Đối mặt với những lời chất vấn của người đàn ông, Lý Nguyệt Kiều chỉ biết cúi đầu, cố gắng hít từng ngụm khí lạnh để duy trì hơi thở. Chẳng dám ngẩng mặt, cũng chẳng dám hé môi nói ra nửa từ.
"Tại vì bà ta căn bản không phải mẹ ruột của tiểu Tịnh."
Cuối cùng thì Chu Chí Viễn cũng nghe được câu trả lời, nhưng lại được phát ra từ miệng của một người khác.
Dương Đình Quân bước ra từ phía sau đám vệ sĩ của Chu gia, sắc mặt của anh lạnh lùng cũng không kém. Ánh mắt tuyệt nhiên không thể giấu đi phẫn nộ.
Thật ra anh đã đến đây được một lúc, vừa hay có thể nghe thấy vỏn vẹn câu chuyện mà Lý Nguyệt Kiều cố gắng lấy hết bình tĩnh để kể lại cho Chu Chí Viễn nghe, và khi nghe xong anh cũng tức giận không ít. Cho đến khi chứng kiến sự im lặng của Lý Nguyệt Kiều trước tội ác mình đã gây ra thì Dương Đình Quân mới lên tiếng vạch trần thêm một việc.
"Cậu nói cái gì?"
Chu Chí Viễn nghe xong câu nói của Dương Đình Quân mà hai tai trở nên lùng bùng, đôi mắt chỉ toàn phẫn nộ nhìn sang người anh em của mình để tiếp tục đi tìm câu trả lời thỏa đáng.
"Tôi nói Lý Nguyệt Kiều không phải mẹ ruột của Lâm Nhã Tịnh, mà vai trò thật sự chỉ là một người dì."
Dương Đình Quân dứt khoát tiếp lời, Chu Chí Viễn chỉ biết hít lấy một hơi thật sâu để cố giữ được chút bình tĩnh cuối cùng. Riêng Lý Nguyệt Kiều thì đôi chân đã run lên lẩy bẩy đến mức sắp không còn trụ vững.
"Khổng Dực, đưa bà ta vào nhà! Những người không phận sự ở yên ngoài này canh chừng ả phụ nữ đó cho tôi."
Lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh xong, người đàn ông liền bước thẳng vào nhà, theo sau anh là Dương Đình Quân, và Lý Nguyệt Kiều cũng được Khổng Dực đưa vào sau.
Dẫu sao đây cũng là chuyện riêng nội bộ trong gia đình, lại còn liên quan đến người phụ nữ anh trân quý nên làm sao có thể để người khác tùy tiện nghe thấy.
Đưa Lý Nguyệt Kiều vào tận ghế sofa rồi thì Khổng Dực mới lui ra ngoài. Phòng khách bấy giờ chỉ còn lại hai người đàn ông và một người phụ nữ đang sống cùng nỗi sợ.
"Cậu điều tra được những gì, mau nói hết ra đi."
Trước khi đi vào vấn đề chính, Dương Đình Quân đã đưa ra cho Chu Chí Viễn một phong bì bằng giấy cở lớn, bên trong có một số hình ảnh và một bản sao giấy khai sinh của Lâm Nhã Tịnh.
"Tên người mẹ trong tờ giấy là Lý Mộng Anh, ba là Lâm Duệ Minh, con gái là Lâm Nhã Tịnh. Trong đó không hề đề cập gì đến Lý Nguyệt Kiều. Từ chỗ đó tôi mới điều tra ra và biết được sau khi sinh tiểu Tịnh không bao lâu thì mẹ cô ấy đã qua đời vì bạo bệnh. Trước khi mất bà đã giao tiểu Tịnh lại cho Lý Nguyệt Kiều chăm sóc kèm lời dặn đưa tiểu Tịnh đến tìm Lâm Duệ Minh. Nhưng ông ta vì chán ghét đứa con nằm ngoài hôn thú là con gái nên mới nhẫn tâm xua đuổi. Cũng vì vậy mà Lý Nguyệt Kiều mới miễn cưỡng gồng gánh nuôi tiểu Tịnh. Từ năm cô ấy tròn 12 tuổi đã phải phụ bưng bê thức ăn cho những quán ăn lề đường kiếm tiền trang trải việc học, 16 tuổi phục vụ nhà hàng, tiếp bia rượu mỗi khi khách yêu cầu."
Dương Đình Quân nghiêm túc trình bày rõ ràng tất cả những gì bản thân anh đã điều tra được. Cùng lúc này bên phía Chu Chí Viễn cũng đã xem tới những bức ảnh.
Bên trong là những tấm ảnh được chụp lại từ những thước phim trong camera giám sát. Có ảnh Lâm Nhã Tịnh bị một người đàn ông giao cho một người phụ nữ có vẻ ngoài như tú bà, sau đó là ảnh cô được đưa vào căn phòng 309 trong khách sạn A. Khi Chu Chí Viễn xem đến tấm ảnh cuối cùng là bóng lưng của một người đàn ông trẻ tuổi cũng bước vào căn phòng ấy.
"Tấm ảnh và căn phòng này???"
"Đúng như những gì cậu đang nghĩ. Cô gái âи áι với cậu đêm hôm đó chính là tiểu Tịnh. Vết sẹo sau bả vai cô ấy là khi xóa hình xăm đã để lại. Còn nguyên nhân khiến cô ấy phải xóa đi hình hồ điệp ấy là theo ý của Lâm Duệ Minh, vì ông ấy sợ hình xăm sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh trong sáng của giới thượng lưu nên trước khi tiến hành hôn lễ đã bắt tiểu Tịnh phải đi xóa."
"Nếu cậu không tin những điều đó là sự thật thì có thể hỏi lại Lý Nguyệt Kiều là biết ngay.". Ngôn Tình Tổng Tài
Chu Chí Viễn cầm chặt bức ảnh trong tay, không cần hỏi thì sau khi thâu tóm lại chuỗi sự việc đã xảy ra thì anh cũng thừa sức tin tưởng những gì Dương Đình Quân nói.
Nghe xong mọi chuyện, trong lòng người đàn ông vừa vui lại vừa buồn. Vui vì cuối cùng anh cũng tìm được người con gái ấy, tìm được người chiếm đoạt sự trong trắng của cô, người khiến anh phải đánh mất lần đầu tiên cũng là cô. Nhưng lại buồn vì không thể san sẻ niềm vui ấy với cô ngay bây giờ, tự trách bản thân đần độn để kẻ xấu dắt mũi, dẫn đến không thể bảo vệ được người con gái của mình.
"Viễn...mẹ xin con tha cho mẹ..Dù không phải là mẹ ruột của tiểu Tịnh nhưng chí ít vẫn có công ơn nuôi dưỡng con bé suốt 18 năm. Không tình thì cũng còn nghĩa, mong con nghĩ lại mà tha thứ cho mẹ một lần, được không con?"
Người phụ nữ sống trong dằn xé, lo sợ suốt từ đầu đến giờ, sau khi lấy hết can đảm cũng dám mở miệng nói chuyện, còn dùng ánh mắt tha thiết van xin nhìn chằm chằm vào Chu Chí Viễn, khẩn thiết có được sự tha thứ từ anh.
Nhưng người đàn ông chẳng nói gì mà chỉ nhếch môi cười nhạt, sau đó giương ánh mắt in hằn những tia máu đỏ nhìn về phía người đàn bà, trầm khàn nói khẽ đôi lời:
"Những lời nói đó bà nên để sau này gặp lại rồi nói với tiểu Tịnh. Tôi không có quyền xử lý bà, vì cái mạng của bà là vợ tôi phải đương đầu với nguy hiểm để đổi về. Nếu Gi*t bà, tiểu Tịnh sẽ hận tôi suốt đời, điều đó càng không đáng. Nhưng bà hãy cầu mong cô ấy được bình an vô sự, để cả đời này bà có thể nhẹ nhàng hơn mà sống. Nếu không, tòa án lương tâm chính là nơi bà phải trả giá cho những lỗi lầm của mình."