Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - Mở Đầu

Tác giả: An Tĩnh

Ông Hà, bà Hà từ nước ngoài về, họ không mấy tin vào cái tục chọn đồ vật trong lễ thôi nôi, bởi vì tập tục này chả có căn cứ khoa học gì cả. Con nít vốn hiếu động, thấy cái gì trước mặt thì sẽ bốc lấy cái đó, sao có thể cho là thật, nghĩ rằng sau này đứa bé lớn lên thì sẽ phát triển theo hướng ấy cơ chứ?
Cho nên khi ông nội của Hà An Ân nói là muốn tổ chức chọn vật trong lễ thôi nôi cho đứa con yêu quý vừa tròn một tuổi của họ, thì họ chỉ xem cho có lệ, chứ không hề để tâm tới.
Nhưng ông nội lại rất coi trọng chuyện này, lễ thôi nôi của cô cháu gái yêu quí, làm sao mà có thể giao cho hai vợ chồng không biết gì kia làm qua loa được. Bởi vậy, ông đã thay cháu gái mình lo hết mọi thứ cho lễ thôi nôi, từ bàn tính vàng, bình hoa cổ cho tới thước kẻ, bánh bao nóng… thứ gì cũng có.
Chờ mong mãi mới tới ngày trọng đại này, ông mời hết tất cả người thân và bạn bè của gia đình tới chứng kiến giờ phút quan trọng này. Nguyên cái sảnh lớn, mọi người tham dự thật náo nhiệt.
“Ân Ân à, con xem kỹ mấy món đồ này nha, thứ mà con thích nhất ấy, nhớ là phải nắm thật chặt nha, tuyệt đối không được buông ra đâu!” Vừa ôm cháu gái bảo bối, ông vừa căn dặn kĩ lưỡng, lại còn để cho đứa cháu gái ngẩng đầu cười xinh xắn, hớp hồn của biết bao vị khách.
“Lão Hà à, cháu gái ông xinh xắn thật đấy!”
“Woa! Đáng yêu quá đi! Nếu mà tôi cũng đẻ được đứa con dễ thương thế thì tôi cũng chả sợ mập hay sợ đau gì nữa!”
Ông nghe mọi người khen liền ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ. “Biết chưa? Ân Ân.”
“A ua a ua…” Đứa trẻ bụ bẫm giơ tay lên, y như đang trả lời ông nội vậy.
“Giỏi lắm, giỏi lắm, Ân Ân của chúng ta là đứa trẻ thông minh mà.” Ông cũng không quan tâm cháu gái mình nói gì, ông chỉ cảm thấy cháu gái nhà ông là đứa trẻ thông minh nhất thế giới, hiểu chuyện nhất thế giới, và dĩ nhiên, hiểu luôn cả những gì ông nói.
Ông bà Hà thấy ông nội như vậy thì thở dài một hơi.
Xem giờ giấc, thấy giờ lành đã đến, ông liền thả cháu gái bé bỏng xuống nền nhà đã được lau chùi sáng bóng, để nó bò về phía trước.
Bạn nhỏ khỏe mạnh của chúng ta bò được một lát thì dừng lại, quay đầu lại nhìn ông nội, ba mẹ và những người xung quanh. Đôi mắt to tròn cứ chớp chớp, trông cực kì đáng yêu.
“Ân Ân ngoan, mau bò lên lấy đồ vật đi!” Ông nội cô bé lòng như lửa đốt, muốn biết trong tương, cháu gái cưng của mình sẽ có thành tựu vĩ đại gì.
“Ua oa” Cô nhóc kêu lên một tiếng rồi tiếp tục bò về trước trong sự hồi hợp chờ đợi của mọi người. Bò tới nơi được đặt đầy những vật phẩm được chuẩn bị thì bắt đầu ngơ ngác.
“Ân Ân à, lấy 乃út lên, sau này học giỏi, làm tài nữ!”
“Ân Ân, lấy thước đi, sau này lớn làm thẩm phán!”
“Lấy con dấu ấy, làm chính trị!”
“Tôi thấy lấy bánh bao tốt hơn, được ăn là hạnh phúc rồi!”
Trừ ông bà Hà, tất cả mọi người đều nôn nóng, ai cũng lo sợ cô bạn nhỏ dễ thương này cầm nhầm đồ, sẽ thê thảm cả đời.
Sau đó, cô bạn nhỏ nãy giờ vẫn đang ngu ngơ này đột nhiên bò về phía trước, với tay bắt lấy tờ 100 tệ màu đỏ. Căn phòng vốn đang ồn ào bỗng dưng im bặt, ngơ ngác nhìn cô nhóc đang cầm chặt tờ tiền không chịu buông, còn cười híp mắt, nhe mấy cái răng sữa mới nhú kia.
Ông nội cô bé ngẩn người ra. Tờ tiền ấy, ông chỉ để ở đó cho có mà thôi, nghĩ sao cũng không thể ngờ được cháu gái bé bỏng không thèm ăn bánh bao, không thèm lấy 乃út vàng, cũng không lấy bàn tính ngọc, mà chỉ nắm chặt lấy tờ tiền mỏng lét ấy, còn ôm khư khư trong lòng vàng như ngọc. Phải chăng điều này dự báo sau này cháu gái bé bỏng của ông sẽ là một thần giữ của không? Ông cảm thấy mình sắp tăng xông.
Hai vợ chồng họ Hà thấy ông bị đả kích như vậy, vội vàng an ủi: “Ba à, thôi nôi thôi mà, con nít chơi nghịch, ba đừng cho là thật”
Đừng cho là thật sao? Ông nhìn đứa cháu gái đang nghịch tờ tiền màu đỏ kia. Thật sự có thể không cho là thật sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc